Quả là một chuyến “bơi lội” ra trò! Hồng Tịnh thấy hai người chật vật như thế, vội xăng xái giúp họ nấu cơm. Trong cái rủi có cái may, Cổ Ly và Thư Mộng khoanh chân ngồi chờ ăn sẵn.
Cơm canh đạm bạc là lẽ đương nhiên, ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này thì có thể nấu được gì chứ? Lại nói, nhóm người Cổ Ly, Thư Mộng không chỉ cao sang mà còn quý phái, những món ăn thôn dã nghèo nàn này, không phải ai cũng nuốt nổi. Đương nhiên, mọi người đều nể mặt Thư Mộng, Thư Mộng lại nể công lao của Hoa gia với tộc Giá Huyên, tình cảnh này tuy thật miễn cưỡng, nhưng thôi thì, miễn cưỡng cũng vẫn ăn được một ít, thôi thì …không khí bữa cơm vẫn có cái náo nhiệt của nó.
“Thư Mộng, ăn thử đậu đũa phơi khô của mẹ già nào con, ngon lắm.”
Thư Mộng thấy bà cụ gắp miệng đậu mà tay run lẩy bẩy, quờ quạng giơ miếng đậu về phía nàng thì vội bưng bát đỡ.
“Thế nào, ăn ngon không.”
Thư Mộng nhìn chằm chằm miếng đậu đen đúa nằm chèo queo trong bát đất nung, tự hỏi cái này cũng ăn được sao? Đánh mắt sang bên cạnh, Cổ Ly cười hí ha hí hửng, thái độ đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác. Nàng nghiến răng, có khó ăn thì cũng chỉ một miếng là cùng thôi chứ mấy, làm sao mà không chịu nổi, bèn cắn thử.
Đắng, chát, mềm không ra mềm, cứng chả ra cứng, cái quái gì thế này? Nàng nhai nhai, ối, nhiều sạn quá, ê cả răng, không khéo rụng hàm mất! Nhìn nét mặt chờ mong của bà cụ, lại nhìn những khuôn mặt chăm chú và những ánh mắt đa sắc thái của tất cả mọi người quanh bàn, Thư Mộng nhẫn nại mỉm cười khen: “Hương vị rất tuyệt vời, ăn ngon lắm ạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT