“Thúc gia, ngài đi chậm một chút, ông ta không thở nổi mất.” Hồng Tịnh nhìn Hoa Danh bị Cổ Ly lôi đi xềnh xệch, mặt mày tái xanh tái xám, thở không ra hơi, bèn vội vàng đến đỡ Hoa Danh. Hôm nay phải đi những mười dặm đường núi, mặc dù được bọn Cổ Hạo Nhiên hỗ trợ, nhưng tinh thần và thể chất Hoa Danh đều không chịu nổi áp lực.
Cổ Ly khoanh tay trước ngực, nhìn Hoa Danh đang vịn vào tay Hồng Tịnh thở hổn hển, lạnh lùng ra lệnh: “Ngươi nấu cơm.”
Hoa Danh run lẩy bẩy, ngước mắt nhìn Cổ Ly, thều thào nói: “Tôi không nấu cơm được, tôi còn phải đi vay gạo, trong nhà hết rồi.” Nói đến đây mắt lại đỏ lên, nếu không phải tại gã, Hoa gia dù sa sút cũng không ra nỗng nỗi này.
Cổ Ly nheo mắt: “Ý ngươi muốn chúng ta làm?”
Cổ Ly cười nhẹ tênh, lời nói cũng chẳng có ý đe dọa, nhưng không hiểu sao Hoa Danh vẫn cảm thấy sự uy hiếp kinh người chờn vờn xung quanh thái độ dửng dưng đấy, gã vô thức lùi sát vào người Hồng Tịnh, cúi gằm xuống lắp bắp: “Tôi…Tôi….Mọi người có thể giúp tôi việc này được không? Thư….Thư tiểu thư, xin cô hãy nể tình gia đình chúng tôi trung thành nhiều năm, giúp tôi một lần, tôi không muốn làm mẹ thất vọng.”
Nhược điểm, đây chính là nhược điểm của Thư Mộng. Cổ Ly thấy nét do dự chưa gì đã hiện lên trên khuôn mặt Thư Mộng thì hừ một tiếng, nói với nàng: “Nàng nhận lời đi, rồi tự mình làm lấy.”
Thư Mộng lườm Cổ Ly một cái, nấu cơm, quả thật nàng chưa làm việc này bao giờ, nhưng Thư Mộng nghĩ, việc khó khăn như làm nữ hoàng nàng còn đảm đương được, thì còn chuyện gì mà không vượt qua được đây. Nàng nhíu mày: “Hừ, ta đồng ý, các ngươi đi vay gạo đi, đi mau về chóng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT