“Thư Mộng, tên rất hay, tên rất hay.” Bà cụ không nhìn thấy gì, chỉ âu yếm vuốt ve đôi bàn tay Thư Mộng.
Cổ Ly thấy Thư Mộng chủ động trả lời bà lão thì biết ý nàng. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì nhà người ta cũng chỉ có ơn với mình tộc Giá Huyên chứ chẳng can hệ gì đến hắn, chẳng ai ép được hắn phải gọi bà cụ kia là mẹ cả, tuy về tình về lý thì đều có thể dàn xếp được, nhưng hắn tự nhận bản thân mình chẳng tốt bụng đến mức đấy, không gây họa cho thì thôi, đừng hi vọng ngày tuyết rơi thấy hắn mang than đến cho mà sưởi. Nghĩ vậy, Cổ Ly định giật áo bỏ đi.
Không ngờ Thư Mộng như thể biết hắn nghĩ gì, Cổ Ly còn chưa kịp nhúc nhích đã bị Thư Mộng giữ chặt lấy tay, ngón tay nàng đan vào bàn tay hắn, nàng nhìn Cổ Ly, lắc nhẹ đầu.
Cổ Ly nhíu mày, nhưng cũng thôi không giữ ý định kia nữa, quên đi, làm người tốt một hôm không chết ai cả, mặc dù hơi miễn cưỡng một chút.
“Hoa Danh à, hình như hôm nay nhà ta có rất nhiều khách phải không? Bọn họ là bạn con đấy à?” Bà cụ mắt lòa nhưng tai thính, Cổ Hạo Nhiên tuy không nói gì nhưng không giấu tiếng thở, bà cụ không mấy khó khăn đã nhận ra sự hiện diện của hắn.
Hoa Danh vẫn phải dựa vào Hồng Tịnh cho khỏi ngã, lúc này mới gạt nước mắt, nhìn nét mặt gượng gạo của Cổ Ly và đôi mày hơi chau lại của Thư Mộng, gã nghẹn ngào nói: “Bọn họ là bạn của em, em con sống tốt lắm, nhưng mấy hôm nay em ấy bị đau họng, không nói được nhiều thôi ạ.”
Tuy giọng nói của Cổ Ly có thể hao hao giống Hoa Vũ, nhưng dù sao cũng là mẹ con, bà cụ nghe nhiều sao có thể không phân biệt được thật giả. Hoa Danh cũng đủ khôn ngoan để nhận ra điều ấy, bèn loại trừ luôn phương pháp xác minh thân phận này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play