Thấy nữ vương thành Dục Vọng đoán ngay được thân phận mình, cũng không tỏ ra hoảng hốt, sợ sệt thì phải thầm khen ả. Nàng từ tốn hỏi: “Ngươi là ai?”
Bị cả Cổ Ly lẫn Thư Mộng chất vấn, sắc mặt nữ vương có chút thay đổi. Cổ Ly lạnh lùng cảnh cáo: “Tốt nhất ngươi nên thành thật, bằng không đừng trách ta nặng tay.”
Nữ vương bật cười ha hả: “Khẩu khí của Giám quốc đại nhân ghê gớm đấy. Mỗi tội, thành Dục Vọng của ta tuy vô danh, nhưng không phải nơi ai thích phá là cứ thế phá đâu.”
Cổ Ly hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Cứ thử xem.”
Thấy Cổ Ly có thái độ cứng rắn, nữ vương cười ma mị: “Các vị chưa biết ta là ai mà đã nói chuyện cạn tình thế, ngộ nhỡ ta mang họ Giá Huyên thật, liệu ngài có dám ra tay không? Lẽ nào ngài không sợ phạm tội chiếm đoạt của cải, mưu sát hoàng tộc ư?”
Cổ Ly cười khẩy, thản nhiên nói: “Hoàng tộc Giá Huyên có gia phả hẳn hoi. Cho dù người giữ kho tàng này là ai đi chăng nữa, nó cũng phải được trả về cho nữ hoàng hiện nay là Giá Huyên Thư Mộng, bất kì kẻ nào cũng không có quyền xâm phạm. Kẻ nào dám thì tức là phạm thượng mưu phản, giết không cần luận tội.” Dứt lời, chậm rãi giơ một cánh tay lên.
Thư Mộng nghe Cổ Ly bênh vực mình mà vừa mừng vừa lo. Theo lập luận của hắn, dù nữ vương có là hậu duệ của hoàng tộc đi chăng nữa, nhưng gia phả hoàng tộc bao nhiêu năm nay không hề có tung tích của ả, tức là không có bằng chứng gì để công nhận ả là hoàng thân quốc thích cả. Nếu ả vẫn ngoan cố không giao nộp kho tàng, hắn sẽ lập tức tiền trảm hậu tấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT