Người đàn ông nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc ấy, nữ vương lại bất ngờ lên tiếng hỏi gã: “Ngươi đã biết ngọc bội quan trọng như thế, vì sao vẫn tặng cho ta?”
Gã ngẩn ngơ, ánh mắt nữ vương nhìn gã ráo riết, khiến gã càng rúm ró trong lòng Hồng Tịnh, cúi đầu lẩm bẩm: “Lúc đó ta thích cô nên đã tặng cô thứ quý giá nhất. Ta cứ tưởng chúng ta sẽ chung sống cả đời, như thế ta sẽ không vi phạm lời thề với tổ tiên. Ngờ đâu sự thể lại thành như thế này, đây là chính là hình phạt tổ tiên dành cho ta.” Người đàn ông vừa nói vừa run lẩy bẩy, những vòng xích vàng dưới chân khua rổn rảng.
Câu trả lời của người đàn ông khiến nữ vương sững sờ. Ả vốn tưởng gã không biết bí mật ẩn giấu trong ngọc bội, cho nên mới cầm tù ở đây để tra tấn, dạy cho gã biết rằng ả đã có núi vàng núi bạc, không đến phiên gã phản bội ả vì mấy đồng tiền ranh. Nào ngờ được gã mới là người biết trước, thậm chí còn đem vật quý giá ấy tặng cho mình. Nữ vương bỗng cảm thấy tất cả hệt như một vở kịch châm biếm chua cay, hai con người hành hạ nhau vì đồng tiền, chìm đắm, ngu muội vì một núi vàng bạc, thật hoang đường!
Không biết bao nhiêu lâu sau, ả ta mới ngửa mặt lên trời than: “Thì ra cũng có lúc ta là người quan trọng nhất trong lòng ngươi. Thôi thôi, tra tấn ngươi lâu như thế, ta cũng mệt mỏi lắm rồi. Duyên tới duyên đi, yêu sâu oán đậm, rồi cũng chỉ là công dã tràng, bỏ đi, bỏ hết đi.”
Ả ta nhìn người đàn ông rúm ró một góc một lúc, thở dài thườn thượt, quay lưng bước đi. Những tưởng oán hận đến khắc cốt ghi tâm, cay đắng đến trọn kiếp, nào ngờ chỉ cần một câu nói đơn giản, nỗi oán hận tưởng chừng như không gì lay chuyển bỗng chốc tan biến vào hư vô. Thì ra cũng đã có lúc yêu nhau đấy, đã từng thương, đã từng biết thế nào là trân trọng. Nhìn vô số người quỵ ngã trước cơn cào xé của những ham muốn cá nhân, ả đã sớm hiểu rằng con người không ai qua được ải dục vọng, nhưng ả lại không thể đối mặt được với điều ấy khi nó đến với người chồng sớm chiều hương lửa mặn nồng của mình. Ả từng nghĩ rằng mình có thể giống như người khác, yêu một lần không thành vẫn dám kiên trì theo đuổi hạnh phúc. Tiếc thay, điều đó giờ đây quá xa vời. Lúc này đây, nữ vương đang nghĩ phải chăng họ đang lạc trong trò đùa của vận mệnh. Giày vò người, giày vò mình đến chán chê, tình cạn, nghĩa bạc, cuối cùng lại chỉ vì một câu “từng yêu” mà buộc phải buông tay, lãng quên tất cả.
Cổ Ly thấy nữ vương bỏ đi thì đánh mắt sang Diệp, Diệp lẳng lặng ra hiệu cho những người khác âm thầm bám theo. Thư Mộng nhặt chìa khóa nữ vương vứt lại, mở xích giúp người đàn ông. Người này tuy từng có lỗi với kẻ khác, nhưng vẫn là người có công với gia tộc Giá Huyên.
“Diệp, truyền tin cho Hạo Nhiên, bảo hắn thông báo cho bộ Hộ là nữ hoàng đã khám phá ra kho báu của tiền triều, yêu cầu bọn họ khẩn trương tìm đường vận chuyển về, ta…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT