Thư Mộng bị Cổ Ly vạch trần tâm tư nhưng không hề sợ hãi. Nàng chầm chậm miết lên môi Cổ Ly, nhếch môi cười: “Đúng vậy, hao tổn sức lực lắm đó ngài biết không? Bổn hoàng suy nghĩ mãi, hết hôm nay ngài sẽ như rồng lẩn biển sâu, bổn hoàng biết đi đâu để bắt ngài đây? Ở ngay hoàng cung thôi cũng mất bao công sức mới bắt được ngài, mà ấy là còn may vì hộ vệ của ngài không được vào tông miếng. Điều ấy chứng tỏ, bàn tay nhà họ Cổ vươn dài quá rồi. Nếu bắt ngài thì vừa tốn công mà hậu họa khôn lường, nhưng thả ngài thì thiên hạ này nằm gọn trong tay Cổ gia. Chẳng may các ngươi bất mãn với bổn hoàng rồi lật mặt, chẳng phải một mũi tên hòn đạn bổn hoàng cũng chẳng còn mà đánh sao?
Không dối ngài, nếu Cổ gia đến hoàng cung đòi người, bổn hoàng chẳng từ chối được. Bắt giữ giám quốc đại nhân, chỉ tổ cho thiên hạ chửi rủa bổn hoàng vong ân phụ nghĩa. Cổ gia các người không phải chỉ cần vung tay hô một tiếng, thiên hạ này của bổn hoàng sẽ lung lay sao?
Ta tin Cổ gia không có tham vọng xưng đế, nếu không ta đã chẳng nhận lời lên ngôi làm gì. Nhưng nói thật lòng, nằm chung với hổ thì làm sao ngủ yên? Xưa nay bề tôi lấn át chủ chưa bao giờ có kết cục tốt. Bổn hoàng không muốn có ngày dẫm vào vết xe đổ của nữ hoàng trước. So với việc đến lúc đó bị người ta hà hiếp giẫm đạp, bổn hoàng đành làm tiểu nhân từ bây giờ. Thánh Thiên vương triều là của họ Giá Huyên, nếu ngài đã chiếm được nó thì bổn hoàng chẳng quản. Nhưng giờ người ngồi trên ngai vua là bổn hoàng, bổn hoàng tuyệt đối không để người ngoài như các ngươi thao túng đế vị đâu.”
Thư Mộng nói đến đây thì thở dài nhẹ: “Ngài gợi ý thử xem, bổn hoàng nên xử lý ngài thế nào đây?”
Thấy nàng khiêu khích mình thế, lại còn mân mê môi mình, Cổ Ly cố tình mút ngón tay Thư Mộng một cái, liếc mắt đưa tình: “Nàng muốn thế nào?”
Cổ Ly lúc này có khác nào trái táo đỏ mọng đầy mê hoặc nhưng tẩm sẵn thuốc độc đâu? Không hiểu sao Thư Mộng thấy lí trí hơi lung lay, trong người nong nóng.
Cổ Ly nói rất mập mờ: “Bệ hạ thân yêu của ta ơi, thả không thể thả, giữ không dám giữ, chung quy người cần phải đưa ta đến chỗ nào đó đúng không? Chẳng lẽ bệ hạ dám giữ ta ở đây lâu như vậy sao?”
Thư Mộng biết hắn đang cố ý khích tướng mình thì cười tủm tỉm: “Cổ Ly, ngươi thông minh quá, gì ngươi cũng tính cả rồi. Hẳn bây giờ hộ vệ của ngươi đang lùng sục khắp mọi nơi, nếu ngươi không xuất hiện, bổn hoàng e cả cái cung điện này sẽ bị lật tung lên mất, quả thực bổn hoàng không dám giấu người. Ngươi đang sợ bổn hoàng giết mình sao? Không, bổn hoàng đã nói là giữ lời, huống chi thế gian có được mấy người đàn ông xuất chúng như ngươi, giết thật đáng tiếc.”
Thư Mộng chạm vào má Cổ Ly, những ngón tay mân mê từ gò má hắn xuống hai bên hàm. Nàng cúi xuống thì thầm bên tai Cổ Ly: “Ngươi đoán xem, bổn hoàng có nỡ bỏ không?”
Cổ Ly cười thầm, con nhóc này cũng dám đua theo hắn cơ đấy, đúng là múa rìu qua mắt thợ. Cổ Ly đang định phản pháo lại thì tự dưng hạ thân hắn nóng bừng, người ngợm tê dại, cảm giác như bị châm chích. Còn ngón tay đang vờn trong miệng hắn thì như gọi mời hắn đắm chìm vào dục vọng. Não bộ hắn gióng từng hồi chuông báo động, Cổ Ly vội bấu chặt lấy thành ghế cho tỉnh táo lại.
Thư Mộng thấy hắn căng thẳng đến biến sắc thì cười mỉa mai. Nhưng chính bản thân nàng cũng thấy nôn nao vì ánh mắt và cơ thể nóng bỏng của hắn.
Thư Mộng chẳng đụng chạm gì, thế mà da dẻ Cổ Ly cứ càng lúc càng đỏ lên. Hắn căng thẳng ngả người ra ghế, mím chặt môi nén tiếng rên hừ hừ tắc trong cổ họng. Ngón tay Thư Mộng vẫn còn trong miệng Cổ Ly. Tình huống này đúng là hết sức mờ ám.
Thư Mộng cũng thắc mắc lắm. Cổ Ly cố gắng khống chế cơ thể đang phản chủ, trợn mắt quát nàng: “Cô cho ta uống cái gì đấy?”
Thư Mộng trông tình trạng của Cổ Ly thì đã ngờ ngợ, hắn hỏi thế thì nàng chợt nghĩ ra: “Chết tiệt, cái bọn ăn hại này!”
Vốn nàng chỉ bày mưu giam Cổ Ly lại chứ không hạ chỉ thị nào khác. Ai ngờ lũ thuộc hạ đầu đất tưởng nàng ham thú vui lạ nên mới xích Cổ Ly lên nhốt trong này. Lúc đầu nàng ngỡ hắn chỉ trúng thuốc mê, hóa ra là thuốc mê có trộn xuân dược. Thảo nào trời lạnh thế mà Cổ Ly cứ đầm đìa mồ hôi.
Thực ra, Cổ Ly tỉnh lại đã phát hiện mình trúng xuân dược. Hắn ở hoàng cung lâu như vậy đương nhiên rất am hiểu những chiêu trò này. Xuân dược dù mạnh đến mấy thì cơ thể hắn đã có thuốc giải sẵn, tuy hơi khó chịu nhưng đầu óc thanh tỉnh. Sau khi uống nước Thư Mộng đưa, cơ thể hắn hết khó chịu ngay, nên Cổ Ly tưởng mình đã được uống thuốc giải. Nào ngờ, bây giờ tình hình còn tệ hơn hắn tưởng, lí trí của hắn sắp thất thủ rồi!
Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, sự mất kiểm soát hành vi khiến Cổ Ly hoảng hốt quá đỗi, hắn càng cố nhẫn nhịn thì càng không khống chế được cơ thể mình nữa. Ham muốn thôi thúc mãnh liệt, Cổ Ly ôm chầm lấy Thư Mộng ngay trước mặt mình.
Thư Mộng đang suy tính cách tìm thuốc giải thì bị Cổ Ly kéo ngã nhào vào lòng. Nàng tức tối bổ một chưởng vào người hắn. Nhưng dưới tác dụng của thuốc, Cổ Ly khỏe đến bất thường. Hắn đè nghiến Thư Mộng lại khiến nàng chẳng thể giãy dụa chứ đừng nói là tấn công hắn. Làn môi hắn vồ vập sấn tới, áp lên môi Thư Mộng.