Thư Mộng nhíu mày, đóng cửa lớn rồi chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông bị trói, nâng đầu người đang hôn mê ấy lên. Quả là một người đàn ông tuấn mỹ. Khuôn mặt góc cạnh, hai hàng lông mày thẳng như kiếm, mắt phượng hơi xếch, trên viền mi lấm tấm vài hạt nước. Tóc ướt đầm, lướt thướt quanh vầng trán. Nhìn hắn mới thật lôi cuốn làm sao, với mồ hôi chảy ròng ròng trên má, với tiếng rên thỉnh thoảng tắc nghẹn trong họng. Người này không biết mở mắt ra còn khiến người ta điên đảo đến mức nào nữa.

Thư Mộng nhìn cơ thể đầy rẫy nhưng vết lằn tím bầm của người đàn ông, mày liễu cau lại, lẩm bẩm:  “Một lũ vô dụng, bổn hoàng sai các ngươi làm thế này với hắn ư? Thật là ngu ngốc!”

“ Cứ ngỡ thỏ chết chó săn vào nổi(1), không ngờ lại hiểu sai ý đồ của nữ hoàng bệ hạ.” Giọng nói khàn khàn hốt nhiên cất lên, khiến Thư Mộng giật mình kinh hãi.

Chỉ thấy đôi mắt vốn nhắm chặt kia từ tốn mở ra, trong con ngươi sắc sảo không có lấy một tia run sợ, ngược lại mang một ý vị sâu xa khó lường, khóe miệng lại hơi nhếch lên đầy khiêu khích. Trông hắn lúc này vừa đáng sợ vừa hấp dẫn đến khó cưỡng. Quả là một người đàn ông đặc biệt.

Thư Mộng từ từ buông tay khỏi cằm hắn, hai người nhìn nhau hồi lâu, nàng mới mỉm cười nói: “Giám quốc đại nhân, khiến ngài chịu khổ rồi.” Thì ra người đàn ông bị trói này không phải ai xa lạ mà chính là  người giữ chức giám quốc cho vương triều Thánh Thiên, người đàn ông quyền nghiêng thiên hạ, hô mưa gọi gió suốt một triều đại, Cổ Ly. Gác đầu lên một cánh tay của mình, Cổ Ly liếm liếm đôi môi khô khốc, chẳng qua chỉ là một động tác vô ý thức, nhưng khi hắn thực hiện lại trở nên rất gợi cảm. Cổ Ly nhìn lướt qua cách bài trí trong căn phòng, cười ruồi: “Đem ta tới chỗ này, nữ hoàng bệ hạ có ý gì đây?”

Thư Mộng thấy Cổ Ly nhễ nhại mồ hôi, môi cũng sắp nứt ra vì thiếu nước, liền liếc mắt sang chiếc giường bằng ngọc đen gần đó, ở đó có một chiếc bình ngọc lưu ly, thấy trong có ánh nước, bèn cất bước đến lấy, vừa đi vừa nói: “Đại nhân đừng hiểu nhầm, thật tình bổn hoàng không có hứng thú ấy với giám quốc đại nhân.”

Cổ Ly à một tiếng, cúi đầu cười nói: “Bệ hạ, người thử nói xem, người khiến ta thành ra thế này, lại cố tình gặp riêng, thế là không có hứng thú?”

Thư Mộng đổ nước trong bình ra một cái bát ngọc, thấy mùi thơm ngát, lại uống một ngụm nhỏ thấy nước mát, không có gì bất thường, mới cầm bát nước đến chỗ Cổ Ly. Đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của hắn, Thư Mộng chỉ cười, nói: “Lần này là bổn hoàng sai trước, bổn hoàng sẽ đền bù cho ngài thỏa đáng. Về phần hứng thú, cái ngài đang nhắc đến không trùng với hứng thú của bổn hoàng. Thực tế mà nói nếu bổn hoàng không có sắp đặt cho ngài thì đã chẳng cất công giữ giám quốc đại nhân lại đây lâu như thế.” Vừa nói vừa kề bát ngọc vào miệng Cổ Ly.

Cổ Ly thấy Thư Mộng uống một ngụm rồi thì không từ chối, thoải mái tu cạn nước trong bát, trong giây lát cảm giác khô nóng liền dịu đi.

Suốt từ nãy đến giờ Cổ Ly đã phải cố chống chọi với sự bức bối trong người để nói chuyện, có bát nước này hắn mới thấy dễ chịu hơn. Thở phào nhẹ nhõm, hắn nheo mắt nhìn Thư Mộng: “Bệ hạ, đây là phong cách đãi khách của người sao?”

Thư Mộng thấy Cổ Ly bị bắt trói mà không hoang mang, ngược lại còn tỏ ý như là đang ở nơi này làm khách, trong lòng thầm tán thưởng, nhã nhặn cười nói: “Xin lỗi, đã lỗ mãng với giám quốc đại nhân rồi, xin giám quốc đại nhân đừng để bụng.” Nói xong bèn lấy một chiếc ghế dựa đến, giúp Cổ Ly cởi xích, đỡ hắn ngồi lên ghế.

Cổ Ly ngồi xuống ghế rồi mới biết hai tay đã tê dại, áo lại bám chặt vào người nên đành phải vắt chân mà ngồi. Thế nhưng đôi chân trần hoàn mĩ đến mức khiêu khích kia lại chẳng lấy gì che đi được. Cổ Ly đành mặc kệ, Thư Mộng không nói gì, có lý nào hắn phải để tâm đến chuyện vặt vãnh đấy. Rất đường hoàng, hắn ngả lưng ra ghế, nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi

Thư Mộng thấy Cổ Ly chẳng thèm đếm xỉa gì đến mình thì chậm rãi cười nói: “Giám quốc đại nhân giận rồi sao, bổn hoàng hôm nay lần đầu được diện khiến ngài, vẫn biết ngài là người tài năng xuất chúng, quả nhiên khí độ thâm trầm .”

Mắt vẫn nhắm nghiền, Cổ Ly nhếch môi lên nói: “Bệ hạ, hiện tại ta chỉ là một thảo dân, mấy chữ giám quốc đại nhân này không dám nhận, chuyện này thiết tưởng bệ hạ phải rõ hơn ta chứ.”

Thư Mộng cười cười không có ý tiếp lời. Quả thật, hôm nay ở đại điện trao ngọc tỉ và binh phù cho nàng xong, Cổ Ly cũng lập tức rút khỏi vị trí giám quốc, rời bỏ triều đình, nào ngờ ngay lúc đó bá quan văn võ lại nhất tề quỳ xuống cầu xin hắn ở lại, khiến nàng giật mình nhận ra thực quyền trong tay Cổ Ly khủng khiếp đến mức nào, chưa kể đến những thế lực phe cánh hỗ trợ hắn, tân hoàng đã lên ngôi mà cả triều đình vẫn còn phải quỳ gối trước hắn. Người như vậy nguy hiểm biết chừng nào!

Cổ Ly thấy Thư Mộng không nói gì thì cười châm chọc: “Với quyền lực của nữ hoàng bệ hạ thì muốn gì mà chả được, người bắt Cổ Ly chết thì Cổ Ly phải chết, ai dám chống đối…Khi ta giám quốc cũng đã tính đến ngày này rồi, nhưng ta mặc kệ; vì ta biết dù ai kế vị đi chăng nữa cũng sẽ hiểu rằng, chớ nên đụng vào ta trong thời điểm nhạy cảm thế này. Không ngờ chưa bước được ra khỏi cửa đã bị bắt về đây. Thư Mộng bệ hạ, ta đã đánh giá thấp người rồi.” Dứt lời hắn chậm rãi mở hai mắt, cười rất khệnh khạng.

Thư Mộng bước hai bước đến trước mặt Cổ Ly, khoan thai nói: “Công cao cái chủ vốn là việc tối kị trong lễ vua tôi, huống chi ngài là giám quốc đại thần được quyền tự do phế lập cả hoàng đế. Ngài nói xem, bổn hoàng làm sao mà để ngài đi dễ dàng như vậy được?” 

(Công cao cái chủ: công to lấn át cả bề trên)

Cổ Ly thấy Thư Mộng  không hề giấu diếm ý đồ thì khá bất ngờ. Thư Mộng thấy hắn cứ bất cần đời thế thì nói tiếp: “Ngài đừng lo, bổn hoàng vốn không có ý định gây bất lợi cho ngài, ngay cả khi quyền lực của ngài quá lớn, sau lưng lại có Cổ gia thế lực thâu tóm cả Thánh Thiên vương triều khiến bổn hoàng mất ăn mất ngủ.”

Cổ Ly nghe thế thì nhíu mày, à một tiếng lạnh buốt. Nhưng sự nghi hoặc của Cổ Ly không làm Thư Mộng chùn bước, nàng dấn đến chống tay lên lưng ghế, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Ngài đích thực là mối nguy lớn, nhưng bổn hoàng không phải kẻ vô ơn lật lọng. Họ Cổ tận trung tận lực với vương triều, công lao này không nhỏ, bổn hoàng ghi tạc trong lòng. Bổn hoàng từ nơi xa xôi đến đây, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, nhưng bổn hoàng vẫn nể tình ngài ra tay cứu Thánh Thiên trong cơn nguy ngập, dốc lòng phục quốc, đánh dẹp phản tặc cho bổn hoàng. Bổn hoàng biết phải kiêng kị ngài, nhưng sẽ không vì vậy mà làm hại ngài đâu.”

Sự tự tin và thẳng thắn của Thư Mộng khiến Cổ Ly cảm thấy nàng là người có khí khái hơn hẳn nhiều đấng nam nhi trên đời, dù hắn chỉ mới tiếp xúc với Thư Mộng thôi. Nghĩ thế, ánh mắt hắn nhìn Thư Mộng cũng nhiều hứng thú hơn. Cổ Ly nhàn nhã nói: “Bệ hạ nói vậy là có ý gì? Thả chẳng dám, giữ chẳng đành, tiến thoái lưỡng nan ghê nhỉ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play