Chàng trai lạnh lùng đứng hạng ba vốn im lẵng này giờ, tự dưng lại xen vào: “Tôi ở Tây hoa phương bao lâu nay mới gặp anh lần đầu, có phải anh bị chủ bán đi không? Tôi thấy chỉ có trường hợp này thôi, Tây hoa phường chỉ lựa người địa phương, không dùng người ngoài. Thế nên ắt là chủ nhân anh bày mưu cho Tây hoa phường bán giúp nên ông chủ hoa phường mới đưa ra anh thi. Tôi thấy, giờ anh nên cầu nguyện đi, mong rằng kẻ mua anh là người tử tế và thương anh, không thì chẳng được yên thân như trước đâu.”
Người từng trải trong trốn phong trần chỉ cần liếc nhìn Cổ Ly là nhận ra hắn có khí chất thanh cao, thân thể khỏe mạnh khác hẳn lũ tiểu quan thông thường, hiển nhiên là không phải chịu khổ.
Cổ Ly nghe dứt câu thì sầm mặt lại. Cô nàng Thư Mộng quá lắm, biến hắn thành tiểu quan mặc đồ nữ để mua vui đã đành, còn dám chào bán hắn công khai giữa bàn dân thiên hạ. Việc này mà đến tai những người quen biết, thì nhơ nhuốc hết cả thanh danh. Cổ Ly càng nghĩ mặt càng đen như đít nồi, trợn mắt lườm Thư Mộng, chỉ thiếu điều khạc ra lửa.
Thư Mộng thấy Cổ Ly nghiến răng nghiến lợi thì lại mấp máy môi: “Dám chơi dám chịu.”
Cổ Ly nghiến răng ken két, nghe giá của mình tăng vùn vụt không điểm dừng. Còn cái tên “hộ vệ lạnh lùng” là Diệp thì đang ngồi thụp xuống đất cười sằng sặc. Cổ Ly siết chặt nắm tay, dùng khẩu hình nói với Thư Mộng: “Hãy đợi đấy.”
Thư Mộng cười đáp: “ Được, đợi thì đợi.”
“Hai vạn bảy ngàn lượng, đệ nhất mĩ nhân.” Một tay nhà giàu tầm tuổi trung niên ưỡn cái bụng to phèn phẹt, quát lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play