Cổ Ly nghiêng đầu nhìn Thư Mộng đang gối lên vai mình, nhẹ nhàng cười: “Chẳng ai chỉ thắng mà không thua bao giờ cả. Ta có phải thánh đâu, có người đẹp ngồi trong, còn quyến rũ ta nữa thì đành chịu rồi.”
Nói là thế, nhưng trong lòng Cổ Ly cũng đăm chiêu lắm. Nếu quả thực hắn là hạng người hơi gần nữ sắc đã không kiềm được lòng, thì hắn đã chết ngắc từ lâu rồi chứ sao trèo nổi lên vị trí quân phi đứng đầu hậu cung? Ngay cả xuân dược bình thường còn không lại nổi với ý chí của hắn. Chuyện lơi lỏng như hôm nay là lần đầu tiên trong đời.
Cổ Ly nhìn người đang ngồi trên đùi mình. Hắn từng gặp rất nhiều giai nhân tuyệt sắc, không nói đâu xa, chính Nguyệt chủ Điệp Y cũng là trang tuyệt sắc trên đời, Thư Mộng so ra còn phải kém. Thế mà khi Thư Mộng muốn gần gũi, hắn lại không nỡ lòng nào từ chối. Phải chăng bởi mình và nàng từng có một đêm triền miên, nên hắn đã phần nào thả lỏng hơn với quan hệ giữa hai người, không cố ý né tránh, cũng không cương quyết cự tuyệt?
Cổ Ly nghĩ vậy thì gật gù, nghe vậy cũng hợp lí đấy. Đàn bà con gái lừa gạt hắn, hắn chẳng giết chết tươi đã là may rồi, lấy đâu ra chuyện gần gũi thân mật.
Thư Mộng nghe cái cách Cổ Ly ví von mình như kỹ nữ dụ dỗ hắn thì ghét lắm. Nàng túm lấy ti Cổ Ly nghiến mạnh một cái, làm hắn phải rít lên vì đau.
Nàng lạnh lùng bảo: “ Ngươi là quân thị của bổn hoàng, là người của bổn hoàng, bổn hoàng muốn làm gì ngươi thì ngươi phải nghe lời. Bổn hoàng là chồng, ngươi là vợ, quan hệ của chúng ta có trời đất chứng giám. Bổn hoàng lâm hạnh ngươi, hoàn toàn không có gì sai trái cả.”
Cổ Ly cười rung rốn. Chẳng qua hắn chỉ thừa nhận mình không cầm lòng được với nàng, chả hiểu sao Thư Mộng lại hiểu nhầm hắn mắng nàng có hành vi hèn hạ. Hắn vừa cười vừa ghẹo: “Bệ hạ, bệ hạ có muốn lâm hạnh luôn không?” Cổ Ly cố tỉnh hẩy người lên, trêu Thư Mộng đang cưỡi trên người mình.
Thư Mộng biến cơ thể hắn có phản ứng nên mới đắc ý rằng mình đã thắng, mà Cổ Ly cũng không thể chối cãi được hắn đã thua. Giờ hắn lại dám cợt nhả, nàng vội vã đứng lên, trừng mắt dọa nạt. Gương mặt Thư Mộng hây hây đỏ, chẳng biết là ngượng hay tức đây.
Cổ Ly cười tươi rói: “ Bệ hạ, không nghĩ ra điều kiện là xí xóa đấy. Hãy nhớ là chỉ cần ta hô một tiếng thôi, thì công phu bệ hạ có tốt đến mấy cũng chẳng thắng được đâu. Nếu bệ hạ không có điều kiện gì thì xin hãy thả ta ra, giữa thời tiết này ta không có hứng cởi trần đâu.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play