Lâm Tứ nghe vậy thì hiểu được theo lời người hầu nói là mẹ cậu từ sớm đã đi làm rồi, không ngờ Lâm Mỹ lại bận rộn đến vậy, thật khó để gặp bà, người hầu đẩy cậu xuống bàn ăn đã sớm để nhiều món ăn trên đấy, cậu được đặt lên ghế, trên bàn là bánh mì và sữa trông rất ngon, người hầu cung kính đứng bên lúc nào cũng có thể phục vụ cậu, miệng cậu nhai bánh mì tay một tay thì mân mê cốc sữa tươi còn bóc khói, ăn xong cậu được đặt lên xe lăn người hầu muốn đầy cậu đi nhưng cậu lại từ chối.

Lâm Tứ: “ Dạ để con tự đẩy, con làm được cô bận lắm hãy làm việc đi ạ”.

Người hậu nghe vậy tuy có phần không nỡ nhưng họ thật sự còn nhiều việc chưa làm nên họ đành để cậu tự đẩy, họ vẫn nhìn cậu và mở cửa cho cậu đến khi thấy cậu ổn họ mới không nhìn nữa mà làm việc của mình, cậu đi ra khỏi nhà, hít bầu không khí trong lành đi xung quanh tiếng chim hót trong lành, cậu lăn xe lăn đi xung quanh sân nhà đột nhiên cậu không lăn xe lại chạy cậu hoảng hốt nhìn ra đằng sau.

Là Trương Thần An hắn cười tủm tỉm nhìn vào cậu đưa xe đến gốc cây hôm qua cậu sợ hắn sẽ lại đánh hay nhéo mình nên xin hắn.

Lâm Tứ: “ Xin cậu đấy đừng đánh hay nhéo mình nữa mà!”

Trương Thần An nghe vậy dừng lăn xe, đi đến trước mặt cậu quỳ một gối lấy tay chạm vào đôi mắt cậu, động tác nhẹ nhàng không có sự đe dọa, Lâm Tứ nhắm chặt mắt khi đợi thật lâu chỉ có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mắt mới dám mở mắt, nhìn hắn đang dịu dàng xoa khuôn mặt cậu, Lâm Tứ rất muốn trốn tránh sự dịu dàng của kẻ bắt nạt này.

Trương Thần An: “ Đừng sợ cũng đừng đi mà, tôi không có bạn bè, xin cậu hãy làm bạn tôi có được không?”

Từ được cầu xin giờ trở thành kẻ cầu xin, Lâm Tứ nghe vậy cảm thấy thương xót người này, cậu biết nếu tính cách của hắn như thế thì cá chắc chẳng thể có bạn bè hay tình bạn dài lâu, nhưng cậu không muốn làm bạn với người này, rõ ràng cậu mới đến một thế giới mới chưa hiểu được tất cả nhưng tự dưng bị kẻ bát nạt mình đòi làm bạn thì nó quá lạ kì.

Lâm Tứ: “ Được."

Không hiểu sao cậu ràng không muốn nhưng lại bất chợt đồng ý, cậu lấy tay chặn lại miệng mình, nhưng đã trễ Trương Thần An đã nghe hắn mỉm cười hôn lên đuôi mắt của cậu.

Lâm Tứ: “ Không được hôn đã là bạn bè sao lại hôn được?”

Cậu lấy tay chùi đuôi mắt đã được hắn hôn, kinh ngạc nhìn vào hắn, Trương Thần An nhìn cậu với khuôn mặt đáng thương.

Trương Thần An: “ Tại sao lại không được hôn? Bạn bè sao lại không được hôn?”

Hắn hỏi như thế cậu cũng không biết nên trả lời sao hay giải thích sao, cậu chỉ giận dữ nói với hắn là không được hôn nữa hôn sẽ không là bạn với hắn nữa, Trương Thần An nghe vậy không buồn vì thế nào hắn cũng có thể hôn cậu.

Sau đó cậu hỏi về gia cảnh của hắn.

Lâm Tứ: “ Người phụ nữ có mái tóc giống cậu đôi mắt xanh lục là mẹ của cậu à?”

Trương Thần An mân mê tóc của Lâm Tứ nghe vậy đáp “ Ừ”, cậu lại hỏi tiếp.

Lâm Tứ: “ Thế gia đình cậu có bao nhiêu người?”

Trương Thần An vẫn mân mê tóc cậu đáp bình thản: “ Có bốn người tớ và mẹ cha và… em trai của tớ."

Hóa ra Trương Thần An có em trai, cậu hỏi hắn tên của cậu em trai hắn, Trương Thần An vui vẻ đáp " Trương Tề Khuyên ( Khứu Cạnh Nguyên).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play