Lâm Tứ đi vào nhà với khuôn mặt vẫn còn sót lại những giọt lệ, nhìn rất đáng thương bác Tịnh đang bận rộn làm đồ ăn cho cậu, khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì hốt hoảng đi lấy khăn, nhẹ nhàng lau khuôn mặt của cậu, bà ôm cậu lên tay, cầm lấy chiếc xe lăn bỏ vào góc nhà, đặt cậu lên ghế đặt lên bàn nhiều món ăn thịnh soạn, cậu thấy vậy ngừng khóc, nhìn vào bàn ăn thịnh soạn trên bàn mà khó tin.
Lâm Tứ: Bây giờ mình được ăn những món mình thích rồi sao? Không còn ăn kiêng ăn cử nữa!
Cậu vùi mặt vào ăn cơm, bác Tịnh đứng một bên nhìn cậu, khuôn mặt bác có vẻ buồn, bác thầm nghĩ.
Bác Tịnh: Thằng bé này mới sinh thì xúc giác đã mẫn cảm hơn người bình thường, nên bị thương một chút người bình thường sẽ chỉ cảm thấy như kiến cắn, nhưng cậu lại cảm thấy như bị dao đâm, từ nhỏ đến lớn chỉ có thể bao bọc cậu trong vòng tay.
Giờ đây lại bị nhóc Trương Thần An bắt nạt vậy cậu sẽ sớm nhận ra bản thân không bình thường, mà cảm thấy không muốn sống nữa, vì nếu xúc giác mẫn cảm hơn bình thường vậy chỉ cần bị đụng chạm một chút thì cảm thấy đau như đang ở địa ngục trần gian, từ nhỏ đến lớn bọn họ đầu giấu cậu và bao bọc cậu trong lòng, để mong cậu có một cuộc sống bình thường.
Thức ăn trên bàn dần phai đi rất nhiều chỉ còn mấy món cậu không thích ăn, ăn no nê xong cậu xoa bụng tròn chịa của mình, người hầu bưng những khay cơm cậu ăn xong đi rửa, bác Tịnh lấy xe lăn đặt cậu lên, đẩy cậu lên lầu vào phòng của cậu, ôm cậu bỏ lên chiếc giường lớn đặt xe lăn một bên.
Bác hôn lên trán cậu, chúc cậu ngủ ngon nhưng nhìn vào đôi mắt chưa buồn ngủ của cậu nên bắt tv lên cho cậu, bắt cho cậu phim hoạt hình cho cậu và đi ra khỏi phòng đóng cửa nhè nhẹ lại.
Cậu nhìn vào màn hình tv đang chiếu phim hoạt hình nhạt nhẽo Lâm Tứ lấy điều khiển tv chuyển kênh, nhìn vào nhiều kênh trên tv cậu bấm đại một kênh vui vẻ coi nó, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi tv cứ chiếu mãi, sau một lúc tv đã tắt đèn cũng đã được tắt một bóng đen ngồi ngay góc giường cậu nhìn vào khuôn mặt Lâm Tứ, lấy tay nhẹ nhàng lau đi tóc mai trên khuôn mặt cậu, đặt trên mặt cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Trương Thần An: “ Bé hư, ngủ lại không đóng chặt cửa sổ, nhưng không sao”.
Hắn mở cửa sổ, ở dưới đã có người đứng ở dưới nhìn hắn đó là Thựu Thy, cô bị thằng nhóc con ruột của cô uy hiếp sẽ tung tin cô có tình nhân ở ngoài với cha của Trương Thần An nên cũng chỉ đành làm trâu làm bò cho hắn sai khiến, cô giữ cây thang cho hắn xuống, cô có thể buông tay nhưng nếu làm vậy chẳng khác nào cô giết người nên thôi.
Sáng hôm sau, nhìn tv đã tắt nhìn đèn đã tắt, cậu không biết là làm, nghĩ một chút thì cậu nghĩ chắc do mẹ cậu Lâm Mỹ đã về và vào phòng cậu tắt đèn tắt tv giúp cậu, Lâm Tứ nhổm người khỏi giường, đến và ngồi lên xe lăn tự mình xoay bánh xe đến bên cạnh bồn rửa mặt của nhà vệ sinh trong căn phòng rộng lớn của cậu, nhìn bản thân trong gương cuối cùng cậu cũng quen với thân phận và thân xác hiện tại của cậu, vệ sinh cá nhân xong cậu đi ra khói phòng nhìn người hầu vẫn bận rộn đi xung quanh cậu, có người để ý cậu đã tỉnh nên đi đến đẩy xe lăn cho cậu.
Lâm Tứ: “ Cô ơi, mẹ con đâu rồi?”
Người hầu lần đầu được cậu chủ bắt chuyện hoảng hốt một chút sau đó vui vẻ nói rất nhiều.
Người hầu: “ Phu nhân từ sớm đã đi làm rồi, cậu không cần lo, tôi đã chuẩn bị đồ ăn rôi, cậu có thể xuống ăn liền, cậu muốn uống cái gì để tôi làm cho cậu chủ à đúng rồi hôm nay sẽ đưa cậu đi khám chân, cậu đừng lo bác sĩ sẽ tự đến.”