Trương Tề Khuyên, Lâm Tứ nghe vậy trầm ngâm một hồi, sau đó nhớ ra đây là tên cũ của nhân vật nam chính mà cậu mới coi ở thế giới cũ, hóa ra cậu đã xuyên vào bộ truyện mới coi, nghĩ lại cái tên “ Lâm Tứ” thì cậu nhớ trong truyện có một nhân vật tên giống mình nhưng chỉ xuất hiện vài chương rồi chết, sau đó cậu nhìn vào mặt của Trương Thần An đây là nam phụ tuy không thích nữ chính nhưng lại là cái gai trong mắt của Khứu Cạnh Nguyên ( tên sau khi đổi của nam chính), cũng chính Trương Thần An đã gián tiếp giết chết Khứu Cạnh Nguyên và cũng chính hắn khiến Khứu Cạnh Nguyên phải đổi tên.
Trương Thần An và Khứu Cạnh Nguyên là anh em cùng cha khác mẹ, cha bọn họ có người khác ở ngoài và có con với họ sinh ra Khứu Cạnh Nguyên, Thựu Thy vì thế mà mất hết tình cảm với cha Trương nhưng nếu cô thật sự ngoại tình và bị phát hiện thì tất cả tài sản của ông sẽ không trong bàn tay cô, vậy cô làm trâu làm ngựa cho nhà họ Trương sinh ra Trương Thần An cũng giống như người đẻ thuê, vì cô có nhan sắc trời cho nên cô có thể ở lại cái nhà này.
Còn phần Lâm Tứ thì đến năm hai mươi lăm tuổi cậu sẽ chết vì Trương Thần An giết do từ nhỏ cậu và hắn đã ghét nhau, lớn lên cậu hại hắn mất đi người thương hắn hại chết cái mạng nhỏ của cậu.
Trương Thần An được Lâm Tứ nhìn chằm chằm thì lấy hai tay che mặt cười nói với cậu.
Trương Thần An: “ Xin lỗi, mặt tôi dính gì sao?”
Lâm Tứ đang hồi tưởng nghe vậy thì kết thức đoạn hồi tưởng lâu dài.
Lâm Tứ: “ Hả, ờ đâu có không có gì đâu.”
Trương Thần An cười nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau cậu có thể ngửi được mùi hương của đối phương, mùi gỗ mộc thanh nhẹ.
“ Thần An đi về!”
Trương Thần An nhìn về âm thanh phát ra khuôn mặt lạnh nhạt khi nhìn lại cậu lại tươi rõ, hắn đẩy cậu về sân trước, đặt lên tay cậu bông hoa không biết hái từ khi nào.
Trương Thần An: “ Đây tặng cậu, Tứ Tứ có thể bỏ hoặc giữ.”
Sau đó hắn quay lưng đi đến bên bụi cây và biến mắt, cậu nhìn vào bông hoa đỏ rực trên tay, nhớ đến cái gọi “ Tứ Tứ” ấy, Lâm Tứ không biết cậu chỉ mới xuyên chưa được một tuần lại có thể quen đến nhân vật nam phụ hay phải nói đúng hơn là phản diện tàn độc nhất trong truyện, Lâm Tứ không muốn đến bên người này, lúc đầu đã không muốn đến gần nhưng khi nhận ra hắn là trùm phản diện trong truyện mình xuyên thì càng không muốn, nhưng mà cậu đã chấp nhận lời kêu hỏi làm bạn bè của hắn rồi, nếu rút lại chắc chắn hắn sẽ rất buồn nhớ về khuôn mặt buồn bã của hắn làm cậu không tài nào muốn nói ra lời cay độc đó.
Đến giữa trưa bác sĩ được nhắc đến, đã tới người bác sĩ nữ trẻ trước mặt với mái tóc đen đôi mắt vàng đang xoa bóp kiểm tra chân cậu, bóp đến đâu cậu rên la khóc ngất đến đó, chỉ bóp một chút sao lại đau như kim châm như thế, cậu cắn đôi môi nhỏ chịu đựng nhưng càng cắn thì môi lại đau hơn chân nên không còn cắn nữa.
Hữu Kim Tuyền: “ Đỡ hơn rồi có thể bỏ xe lăn, không cần nữa và ăn uống cho đầy đủ sẽ khỏi hẳn, nhưng…"
Cô nhìn vào cậu bé đang khóc ngất vì mình xoa bóp thì cũng biết cậu bị gì, nhưng đã được dặn từ trước không nên nói với cậu nên cô không nói gì mà cộng thuốc cha cậu, dặn dò cậu khi nào uống rồi đi về.