Sau khi bà rời khỏi, Lâm Tứ trầm ngâm nhìn vào căn nhà rộng lớn, người hầu xung quanh bận rộn đi nhanh đi chậm qua chỗ cậu, bác Tịnh người được Lâm Mỹ nhắc đến đi lại bên cậu, vén lọn tóc trên mắt cậu, đưa cho cậu một đĩa bánh kem dâu ngọt ngào, bác nói với cậu:

Bác Tịnh: “ Cậu chủ chắc đau lắm, hãy tịnh dưỡng mọi thứ để tôi lo”.

Sau đó bà đi đâu đó, rồi quay lại với chiếc xe lăng đặt cậu lên xe, để lên tay cậu đĩa bánh kem.

Bác Tịnh: “ Tôi đưa cậu đi hóng gió”.

Bà dắt cậu đi ra sau vườn, tiếng lá xào xạc, gió thổi nhè nhẹ , mang theo độ ấm của mùa hạ, bầu trời chuyển cam, khung cảnh không khác gì đang nằm mơ, cậu nhìn xung quanh vừa ăn bánh kem vừa nhìn khung cảnh hoàng hôn đỏ rực trên bầu trời, trong bụi cỏ vang lên tiếng xào xạc như có một con vật đang trong đó, cậu khó hiểu nhìn vào bụi cỏ, đột nhiên một cậu bé xuất hiện.

Trương Thần An từ trong bụi cỏ xuất hiện, khuôn mặt hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Tứ, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, đi đến bên cậu, lấy trong túi ra viên kẹo táo nhỏ, đưa ra trước mặt cậu.

Trương Thần An: “ Đây là quà chuột tội mà tôi có, cậu hãy nhận tấm lòng của tôi”.

Lâm Tứ cứng đờ người tự hỏi cái đéo gì đây, đâu ra một cậu bé xinh xắn đi đến rồi nói chuột lỗi rồi cho viên kẹo, còn chưa đợi cậu chấp nhận hay không chấp nhận thì Trương Thần An ép cậu chấp nhận đưa cục kẹo vào tay cậu, sau đó đi đến bên tay đẩy của xe lăn giành với Bác Tịnh đẩy xe của cậu.

Bác Tịnh kinh ngạc, nhưng không có ý định cho Trương Thần Anh đẩy, vì hắn mà cậu chủ của họ bị thương, ai biết được hắn sẽ làm gì cậu nữa, nhưng Trương Thần An cứ nài nỉ bác nên bác đành đồng ý, nhưng lúc sắp đi thì cũng nhìn lại, xem Trương Thần Anh có làm gì cậu chủ không, thấy hắn chẳng ra tay đánh Lâm Tứ thì bà mới yên tâm đi vào nhà chuẩn bị cơm nước cho cậu chủ.  

Trương Thần An vui vẻ nhìn vào bóng lưng bước đi của bác Tịnh, sau khi chắc chắn bà đã đi cậu quay lưng đẩy xe lăng của Lâm Tứ đến gốc cây đa lớn.

Lâm Tứ: “ Nè, cậu làm gì đấy? Mình định quay về cậu bỏ mình ra để mình đi về”.

Lâm Tứ cuối cũng cũng nhớ ra Trương Thần An, chắc vì ngoại hình hắn quá sức nồi bật khiến trí não dễ quên của Lâm Tứ nhớ ra, nhưng Trương Thần An chẳng nghe mà đẩy cậu đến bên gốc cây, chọn ngay góc có thể nhìn cận cảnh hoàng hôn đỏ rực của bầu trời, hắn ngừng đẩy, đi đến trước mặt Lâm Tứ, nhìn vào khuôn mặt cậu, lấy đôi tay gầy gò nhỏ bé đặt lên mắt cậu xoa nhẹ.

Trương Thần An: “ Sao cậu không khóc nữa? Rõ ràng khóc rất đẹp”.

Lấm Tứ khó hiểu với câu nói của Trương Thần An, thì hắn lấy hai tay nhéo vào khuôn mặt cậu, một sức lực nhỏ của cậy bé chưa được mười tuổi lại làm cậu rất đau.

Lâm Tứ: “ Á… Đau cậu buông tay ra”.

Lâm Tứ không hiểu bàn tay gầy gò đó sao lại có lực lớn đến thế, hốc mắt cay cay, Trương Thần An nhìn thấy đôi mắt đỏ đỏ của cậu lại hưng phấn dùng lực trên tay thêm, cậu đau đớn đấm lên tay hắn, nhưng hắn không cảm thấy đau, mắt cậu đẫm lệ, hắn hưng phấn nhìn cậu chợt một âm thanh trong trẻo vang lên.

Thựu Thy: “ Trương Thần An, về!”

Trương Thần An dừng lực trên tay, nhìn về bụi cỏ ngăn cách ngôi nhà của hắn và cậu nơi có tiếng nói phát ra, lại nhìn vào Lâm Tứ hắn hôn lên đôi mắt ướt át của Lâm Tứ, cậu sợ hãy đẩy xe lăn tránh xa hắn, Trương Thần An thẫn thờ nhìn bóng lưng cậu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play