Cô đi vào, nhìn thấy một cô gái mặc quần áo vá đang vì chính mình tranh cãi đến đỏ cả mặt: Tôi không chiếm tiện nghi nhà các người, là Lý Thành Nghiệp vì cảm tạ tôi mới đến tiệm cơm quốc doanh."

Người phụ nữ một chữ cũng không tin, ánh mắt nhìn cô gái từ trên xuống dưới không chút che giấu trào phúng cùng khinh thường: “Ai chiếm tiện nghi nhà người khác sẽ nói ra ngoài? Cô không phải là muốn gả đến nhà chúng tôi đi?”

“Tôi…” Còn chưa có nói xong hai chữ, lời nói của Hứa Tiểu Dao liền bị người phụ nữ đánh gãy: “Một nha đầu ở nông thôn cũng ảo tưởng gả đến trong thành, quá không biết liêm sỉ!”

Hứa Tiểu Dao cũng từng nghĩ tìm một người có điều kiện tốt một chút để gả nhưng cô cũng tự biết rõ người trong thành ánh mắt xoi mói, chướng mắt nông dân, không dám có ý đồ với Lý Thành Nghiệp.

“Tôi không có, bà oan uổng người khác.”

Người phụ nữ thấy cô ấy không thừa nhận, ánh mắt lộ ra hung ác, một bộ dạng như muốn ăn thịt người khác: “Lão nương đã bắt được còn không thừa nhận, bữa cơm này tiêu bao nhiêu tiền, toàn bộ trả lại cho lão nương!”

Hứa Tiểu Dao nghe xong nóng nảy, trên người cô chỉ có một mao tiền, làm gì đủ trả cho một bữa cơm này.

Hứa Tiểu Dao nhìn về phía Lý Thành Nghiệp xin giúp đỡ, hy vọng hắn nói hai câu nhưng mà Lý Thành Nghiệp tựa như không thấy, ánh mắt hắn nhìn đi nơi khác, ở trong đám người làm con rùa đen rút đầu.

Hứa Tiểu Dao thiếu chút nữa tức giận cười: “Lý Thành Nghiệp, ngươi không nói hai câu sao?”

Bị điểm danh, Lý Thành Nghiệp thấy tầm mắt của mọi người rơi xuống trên người hắn, hắn ở phía sau rụt đầu một cái, còn dùng tay che mặt mình: “Nhìn không tới ta, nhìn không tới ta.”

Ai ôi, thật là mất mặt!

Hứa Tiểu Dao nhìn thấy hắn như vậy tức giận đến muốn mắng chửi người, nếu không phải là hắn nói muốn cảm tạ cô, muốn mời cô ăn cơm, cô như thế nào lại cùng hắn đến tiệm cơm quốc doanh.

Lúc Hứa Tiểu Dao không biết ứng phó ra sao thì bà Hứa đi vào tiệm cơm hỏi: “Tiểu Dao, đây là có chuyện gì?”

Nhìn thấy người quen, Hứa Tiểu Dao không nhịn được vành mắt đỏ lên, miệng lưỡi rõ ràng nói: “Lý đồng chí rớt tiền, bị cháu nhặt được, hắn vì cảm tạ cháu nói mời cháu ăn cơm, mẹ hắn cho rằng cháu muốn gả cho hắn, mắng cháu không biết liêm sỉ, còn bắt cháu trả tiền.”

Người xem náo nhiệt nghe nói như thế, ánh mắt nhìn mẹ con Lý Thành Nghiệp liền thay đổi.

“Thì ra tiểu nha đầu này một mảnh hảo tâm, lại bị mắng thành như vậy, thật là không biết trắng đen.” 

“Còn ảnh hưởng đến người trong thành chúng ta, quá mất thể diện.”

“Ta hôm nay xem như thấy được cái gì gọi là bạch nhãn lang.”

“…”

Bà Hứa xem như là nhìn Hứa Tiểu Dao lớn lên, tiểu nha đầu này còn chơi cùng cháu gái nhà mình, bà cũng coi cô như cháu gái mà đối đãi.

Hiện giờ tiểu nha đầu bị khi dễ, bà nội Hứa đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến, bà nghiêm mặt, lớn tiếng quát lớn về phía người phụ nữ kia: “Không phân rõ đúng sai liền mắng chửi người, đây chính là tố chất của người trong thành sao.

Lương thực các ngươi ăn là nông dân chúng ta vất vả trồng được, ngươi có tư cách gì xem thường nông dân?

Có bản lĩnh liền đem lương thực ngươi ăn phun ra?”

Mẹ con Lý Thành Nghiệp bị mọi người nói đến đỏ cả mặt, hận không thể đào hố chui vào.

Hứa Giai Giai bên cạnh thấy hết mọi chuyện, cô suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới Hứa Tiểu Dao là chị em tốt của nguyên chủ.

Trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ chết đi, Hứa Tiểu Dao cùng một người bạn khác là Vương Lệ Hồng báo thù cho nguyên chủ, kết cục cũng rất thê thảm.

Hứa Giai Giai kiếp trước gặp nhiều chị em plastic, cũng gặp nhiều tâm cơ, bằng hữu trượng nghĩa như thế vẫn là lần đầu tiên thấy, cô cũng muốn thay nguyên chủ duy trì phần tình cảm này.

Cô tiến lên cầm tay Hứa Tiểu Dao, nhẹ nhàng nói ra: “Đừng sợ, tôi sẽ giúp cậu!”

Nói xong câu này, tầm mắt của cô lại rơi xuống trên người Lý Thành Nghiệp: “Ngươi là câm điếc sao, mẹ ngươi mắng cô ấy, ngươi nghe không được sao?

Mẹ nó ngươi chính là báo đáp ân nhân như vậy? Xảy ra chuyện chỉ biết núp ở phía sau, có còn là nam nhân hay không?”

Lý mẫu nghe được Hứa Giai Giai mắng con trai mình, bà ta đột nhiên nhảy dựng lên muốn đánh người.

Hứa Kiến Quốc ở gần đó theo phản xạ đá về hướng Lý mẫu.

Lý mẫu lảo đảo một cái, ngã sấp như chó ăn phân.

Bà ta ngã sấp xuống cũng không đứng dậy ngay mà nằm lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm: “Đánh người rồi, cứu mạng a, nam đồng chí bắt nạt người phụ nữ yếu đuối…”

Bà Hứa lo lắng Hứa Kiến Quốc bị người khác nhằm vào, bà xông lên ngồi ở trên người Lý mẫu, đối với bà ta ba~ ba~ tát vài cái: “Bắt nạt cháu gái của ta, còn ác nhân cáo trạng trước, cháu gái của ta là người ngươi có thể đánh sao? Lão nương đánh chết ngươi cái tiện nhân này…”

Lý mẫu bị đánh tỉnh, phản ứng kịp, bà ta cùng bà Hứa lao vào đánh nhau.

Bà Hứa tuy rằng lớn tuổi nhưng hàng năm đều làm việc đồng áng, sức lực so với Lý mẫu lớn hơn nhiều, dễ dàng chiếm thế thượng phong.

Lý Thành Nghiệp muốn đi lên hỗ trợ lại bị Hứa Giai Giai quăng vai quật ngã trên mặt đất: “Thành thật đợi, dám lên hỗ trợ liền đánh chết ngươi!”

Lý Thành Nghiệp đau đến nhe răng trợn mắt, đồng thời còn có chút ủy khuất: “Mẹ ta bị đánh thành như vậy còn không cho ta hỗ trợ, có còn thiên lý hay không?”

Đường đường là nam tử cao bảy thước lại lộ ra loại vẻ mặt này, quá cay đôi mắt, Hứa Giai Giai không nhìn nổi nữa, cô vung nắm đấm cảnh cáo: “Lại mù mà đến gần, đánh chết ngươi!”

Lý Thành Nghiệp sợ tới mức rụt cổ lại, lui về phía sau vài bước: “Mẹ, không phải con không giúp, thực sự là đối phương quá hung mãnh, con đánh không lại.”

Lý mẫu thiếu chút nữa tức hộc máu, một đại nam nhân liền ngay cả nữ nhân cũng đánh không lại, còn nói to như vậy, hắn là muốn để mọi người chê cười sao?

Hứa Giai Giai đánh người xong mới nhớ tới nguyên chủ sẽ không ném người qua vai, da đầu cô xiết chặt, theo bản năng nhìn về phía Hứa Kiến Quốc, thấy ông tuyệt không kinh ngạc, thậm chí vẻ mặt còn vui mừng.

Hứa Giai Giai có chút khó hiểu.

[ Dưa Dưa, đây là có chuyện gì? ]

Hệ thống biết Hứa Giai Giai hỏi là cái gì, không chút keo kiệt giải thích nghi hoặc của cô.

[ Ký chủ, cô cùng nguyên chủ là một người, yên tâm làm chính mình đi. ]

Hứa Giai Giai: “...”

[ Đây là có chuyện gì? ]

[ Ký chủ, đừng hỏi, hỏi cũng không biết. ]

Hứa Giai Giai muốn đánh người.

[ Ngươi không phải nói ngươi không gì không biết sao? ]

Hệ thống giả chết.

Hứa Giai Giai: “...”

Tuyệt không đáng tin.

Hứa Kiến Quốc nghe được tiếng lòng của con gái, không khỏi nghĩ khởi lão hòa thượng kia, năm đó nếu không phải là lão hòa thượng xuất thủ cứu giúp, Giai Giai chỉ sợ sớm đã mất mạng.

Bất quá, người tuy rằng cứu về rồi, tuy nhiên lão hòa thượng nói Giai Giai có một hồn ở dị thế.

Ông ta còn nói chỉ cần nuôi thật tốt, phần hồn kia sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

Không phải sao, đợi mười tám năm, rốt cuộc đã về.

Bà Hứa kỳ thật cũng nhìn thấy Hứa Giai Giai khác thường, nhưng bà ghi nhớ lời lão hòa thượng nói, hắn nói nếu ngày nào đó Giai Giai trở nên không giống trước kia thì chính là hồn dị thế trở về.

Nghĩ đến cháu gái rốt cuộc đã hoàn chỉnh, bà nội Hứa đánh càng mạnh hơn về Lý mẫu khiến bà ta đau kêu to oa oa.

Người xem náo nhiệt sợ đánh ra mạng người, đem hai người đanh đánh nhau kéo ra.

Bà Hứa trừ đầu tóc có chút rối bời, những cái khác vẫn tốt

Còn Lý mẫu thì vô cùng thê thảm.

Tóc bị bà Hứa kéo thành ổ gà.

Cúc quần áo cũng bị kéo mất hai cúc.

Trên mặt càng là vết cào chồng chất.

Lý mẫu mất hết mặt mũi, sụp đổ khóc lớn: “Các ngươi lấy nhiều bắt nạt ít, ta muốn báo án đem các ngươi đưa vào cục công an, một người cũng đừng nghĩ trốn.”

Ở niên đại này người dân đối với công an rất kính sợ, Hứa Kiến Quốc có chút hối hận khi đá một cước kia.

Ông bước loạng choạng qua bên cạnh bà nội Hứa, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, làm sao bây giờ?”

Bà nội Hứa gặp qua không ít người, gan so với thịt ba chỉ còn to hơn: “Sợ cái gì! Ầm ĩ tới cục công an, bọn họ cũng trốn không thoát!”

Công an đem toàn bộ người gây chuyện mang đi.

Đến cục công an, mỗi người đều được tách ra thẩm vấn .

Thẩm vấn xong một vòng mới biết rõ chân tướng.

Một công an xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu mà nhìn Lý mẫu: “Tiểu cô nương làm việc tốt, ngược lại bị ngươi mắng? Về sau còn ai dám làm việc tốt hả?”

Sau khi thẩm vấn xong, khí thế của Lý mẫu yếu đi không ít: “Lại, lại không ai nói cho ta biết điều đó, ta, ta nào biết!”

Đồng chí công an đứng lên: “Không làm rõ ràng tình huống, vô duyên vô cớ vũ nhục người khác, còn lý luận đúng không?”

Lý mẫu cứng cổ nói: “Cái kia, bọn họ lấy nhiều khi ít, các ngươi mặc kệ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play