Hứa Giai Giai thích thú ăn dưa.
[ Nghe. ]
[ Ký chủ, ngày hôm qua Tống Hàn Dũng cùng em vợ hắn lăn giường bị em rể hắn đi công tác trở về bắt quả tang.
Hắn sợ em rể báo cáo, ra tay giết em rể, còn tạo dựng thành tử vong ngoài ý muốn.]
Hứa Giai Giai kinh ngạc đến ngây người, đây không phải đơn giản chỉ là dưa a, còn dính đến mạng người!
[ Ngươi biết thi thể ở đâu sao? ]
[ Ở bờ sông, cách nơi này không xa, đi đường khoảng nửa giờ, bất quá thi thể còn chưa có nổi lên, cô muốn đi tố cáo thì còn phải chờ một chút.
Em rể hắn năm đó vì trông chừng dây điện trong nhà máy, hắn ta cùng ba tên đấu trí đấu dũng, phần eo bị thọc hai đao, cửu tử nhất sinh mới sống sót. ]
Ánh mắt Hứa Giai Giai rơi xuống trên người Tống Hàn Dũng, vóc dáng bình thường, đeo mắt kính, ấn tượng để lại là một người đàn ông trung niên tóc ngắn bình thường.
Chỉ nhìn từ bề ngoài một cách đơn thuần sẽ cảm thấy người này thật thà chất phác, thực tế sâu trong nội tâm âm u không lường được.
[ Quá độc ác. Ngủ với vợ người ta còn chưa tính, còn đem người giết đi. ]
Hứa Kiến Quốc nghe thấy tiếng lòng này, cả kinh đến mức quên cả quản lý sắc mặt, cái này. . . Đây chính là phải ngồi tù! Ông ta lá gan thế nào lại lớn như vậy.
Bà nội Hứa lần đầu tiên nghe được tiếng lòng, tuy rằng khiếp sợ nhưng rất nhanh tiếp thu sự thật.
Biết Tống Hàn Dũng là tội phạm giết người, bà nội Hứa tuyệt không muốn cùng người của Tống gia có dính dáng: “Từ hôn có thể nhưng nhất định phải bồi thường 600 khối, còn có phiếu đường, phiếu… ”
Hứa Giai Giai: “…”
[ Bà nội quả thực là nói thay cái miệng của cô. ]
Mẹ Tống tức giận bật cười: “Các ngươi sợ không phải là nghèo điên rồi đi, lại dám lừa gạt đến trên người chúng ta?”
Bà nội Hứa không sinh khí mà là bình tĩnh nhìn về phía Tống Hàn Dũng, mở miệng nói chuyện xưa: “Có người đàn ông say rượu mất lý trí ngủ với em vợ của chính mình…”
Hứa Giai Giai: “…”
[ Còn muốn nói bà nội như thế nào tin tưởng lấy được tiền, thì ra là bắt được nhược điểm của người ta.
Dưa Dưa, ngươi không phải nói chỉ có đương sự, ngươi cùng ta biết chuyện này sao? ]
[ Ký chủ, Dưa Dưa cũng buồn bực đây! ]
[ Hệ thống cái gì mà ngay cả điều này cũng không biết! ]
[ Ký chủ, bà nội cô biết, đây không phải là việc tốt sao! Có người ở phía trước xung phong, cô thoải mái hơn nhiều. ]
Hứa Giai Giai gật đầu: [ Đúng vậy, bằng không còn phải nói dối bịa chuyện. ]
Tống Hàn Dũng nghe được câu chuyện này liền biết người bà Hứa nói là hắn.
Ông ta biết việc này một khi bị báo cáo lên trên, chờ đợi ông ta chính là sự xử phạt tàn khốc.
Ông ta bước nhanh đến trước mặt bà Hứa, ngắt lời bà: “Thẩm, đang nói chuyện từ hôn, ngươi nói này đó làm gì. Các người nói bồi thường, tôi đồng ý. ”
Mẹ Tống là người đầu tiên nhảy ra phản đối: “Dựa vào cái gì cho bọn họ tiền? Không cho, không cho, Tống Hàn Dũng, ông dám cho bọn họ tiền, tôi cùng ông liều mạng!”
Đây chính là 600.
Nông thôn kiếm công điểm một nhà một năm cũng kiếm không đến 100.
Nhiều tiền như vậy, tên hỗn đản Tống Hàn Dũng này lại đồng ý cho.
Bình thường là một người rất thông minh, thế nào lúc này lại ngây ngốc.
Vân vân.
Bà Hứa nói câu chuyện nghe rất quen thuộc.
Em rể thường ra ngoài làm việc không mấy ở nhà, em vợ cùng anh rể …
Bà Tống kịp phản ứng hét lên một tiếng, bà ta giống như bị điên đánh về phía Tống Hàn Dũng, phát ra âm thanh bén nhọn: “Tống Hàn Dũng, ngươi súc sinh, đó là em gái tôi!
Ngươi ngủ với ai không được, vì sao nhất định ngủ với em vợ? Trên đời này nữ nhân đều chết rồi sao?
A a a... Ta muốn giết ngươi!”
Tống Hàn Dũng sợ hàng xóm sang đây xem náo nhiệt, lập tức che miệng mẹ Tống: “Câm miệng, bà muốn cho mọi người trong thành đều biết sao? Bị người ta báo cáo, tôi và bà đều không sống được tốt.”
Mẹ Tống rất tức giận nhưng cũng biết cân nhắc lợi hại, bà ta tách mở tay Tống Hàn Dũng ra, khóc đến thương tâm không thôi, nhưng thanh âm rõ ràng nhỏ đi rất nhiều.
“Tôi còn tưởng rằng ông là người tốt, khắp nơi mọi người đều nói ông đối với Cố gia săn sóc, ô ô ô ... Ông làm loại sự tình này, xứng đáng để tôi vì ông sinh con đẻ cái sao?"
Tống Nhiên choáng váng: “…"
Chỉ là chuyện từ hôn thôi, bên trong vậy mà liên lụy nhiều chuyện như vậy!
Bà nội Hứa nhớ tới thi thể bên bờ sông, không có thời gian nghe bọn hắn nói nhảm: “Nhanh lên, đừng cọ tới cọ lui, ta còn vội trở về kiếm công điểm đây!”
Tống Hàn Dũng trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, từ trong túi áo cầm ra một xấp tiền.
Đều là một tập mười khối.
Ông ta đếm ra sáu mươi tấm, còn cầm chút phiếu.
Tiền này là do hắn đầu cơ trục lợi dây điện bên trong nhà máy kiếm được.
Còn không có cầm nóng tay, giờ liền không còn nữa.
“Tiền có thể cho các người, nhưng tôi muốn viết giấy cam đoan, cam đoan không để lộ bí mật.”
Bà nội Hứa mới không ngốc mà lưu lại nhược điểm, tay bà vung lên: “Giấy cam đoan không có, nhưng có miệng cam đoan, một nhà chúng ta nói chuyện đều giữ lời hứa.
Không tin, ngươi có thể đi hỏi thăm trong thôn.”
Có điểm yếu ở trong tay bà Hứa, Tống Hàn Dũng chỉ có thể thỏa hiệp, ông ta đem tiền giấy trong tay đưa cho bà: “Bà đếm một chút.”
Bà nội Hứa đem tiền giao cho Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc tay hơi run, mụ nha, ông lớn như vậy còn là lần đầu tiên cầm nhiều tiền như vậy.
Ông sợ tính sai.
Đếm vài lần mới yên tâm.
Trước khi đi, bà nội Hứa đem hôn thư thuộc về Hứa Giai Giai cầm về, lại trả hôn thư thuộc về Tống Nhiên cùng với chiếc nhẫn ông Tống đưa trước kia.
Ba người chân trước mới vừa đi ra khỏi cửa Tống liền nghe được trong phòng truyền đến âm thanh bùm bùm.
Bà nội Hứa nghe được không khỏi lắc đầu: “Tống lão đầu sau khi qua đời, Tống gia vẫn luôn một đường đi xuống dốc, không biết được bao lâu, chỉ biết thảm hại hơn.”
Giấy là không gói được lửa.
Công an một khi tra ra chân tướng, Tống Hàn Dũng căn bản trốn không thoát.
Hứa Giai Giai rất tán thành gật gật đầu, cô hỏi bà Hứa: “Bà nội, người thế nào biết được cha Tống Nhiên có một chân với em vợ?”
Bà Hứa nhìn về phía Hứa Kiến Quốc: “Cha ngươi nói.”
Hứa Kiến Quốc nghe được mẹ mình xách tên của bản thân, lập tức nói: “Trong lúc vô tình phát hiện."
Chuyện nghe được tiếng lòng này không thể bại lộ.
Không thì con gái về sau không phát ra tiếng lòng nữa thì làm sao.
Trong túi ôm một khoản tiền lớn, bà nội Hứa không dám đi lại nhiều: “Giai Giai, đem tiền gửi vào tín dụng xã có an toàn không?”
Hứa Giai Giai còn chưa thấy qua sổ tiết kiệm của niên đại này, thật cảm thấy hứng thú: "An toàn, bà nội, phía trước không phải có hợp tác xã tín dụng sao? Chúng ta gửi tiền tiết kiệm đi.”
Sổ tiết kiệm không kỳ hạn là một cái sổ nhỏ màu đỏ, mặt trên có trích lời chủ tịch.
Mở sổ ra.
Bên trong tất cả đều là ô nhỏ.
Bà nội Hứa nhường Hứa Giai Giai đem tên mình viết lên.
Hứa Giai Giai sửng sốt: “Bà nội, viết tên của con làm gì?”
Bà nội Hứa liếc mắt trừng cô một cái: “Đây là tiền của con, không viết tên con thì viết tên ai? ”
Hứa Kiến Quốc cũng lại gần: “Con gái, nhanh lên một chút.”
Dưới sự thúc giục của 2 người, Hứa Giai Giai cầm bút viết tên của cô lên.
Viết xong tên, bà nội Hứa đem 600 khối cùng sổ tiết kiệm đưa cho nhân viên công tác.
Nhân viên công tác nhìn bà nội Hứa ăn mặc cũ nát, làn da khô vàng héo quắt, tuyệt không thể tưởng tượng có thể lấy ra 600 khối.
Trong ánh mắt cô ta lộ vẻ thâm trầm: “Tiền này là của các người?”
Bà nội Hứa lạnh mặt nói: “Không phải của chúng tôi chẳng lẽ là của cô? Nữ đồng chí này muốn nói chuyện gì?”
Nhân viên công tác bị ánh mắt bà nội Hứa dọa sợ, nhanh chóng dời ánh mắt, xin lỗi: “Thật xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Bà Hứa nhìn cô ta xin lỗi coi như thành khẩn, không làm khó nữa: “Tốc độ nhanh một chút.”
Ở niên đại này, gửi tiết kiệm tiền đều là viết tay.
Nhân viên công tác điền vào 600 khối, ở phía sau đóng dấu rồi mới đem sổ tiết kiệm đưa cho bà nội Hứa.
Bà Hứa tuổi đã cao, còn là lần đầu tiên cầm cuốn sổ này, bà sờ soạng lại rồi mới đưa cho Hứa Giai Giai: “Giai Giai, giấu kỹ, đừng làm mất.”
Hứa Giai Giai sợ chính mình dùng linh tinh, không dám cầm: “Bà nội, người cầm trước, lúc nào cần dùng con lại tìm người lấy.”
Bà nội Hứa suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được.”
Trong quần bà khâu cái túi lớn, bà đem sổ tiết kiệm bỏ vào, lại cài tốt nút thắt, an toàn lại không lo rơi.
“Đi, cùng đi vòng vòng.”
…
Trong trấn không lớn lắm.
Đường cũng không phải là đường nhựa như đời sau mà là đường cát, gió thổi qua, bụi bay tứ tung, khắp nơi xám xịt.
Hai bên đường đi là nhà lầu thấp bé, trên vách tường là những lời nói trích ra của lãnh đạo.
Khi đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, một âm thanh quen thuộc thu hút sự chú ý của Hứa Giai Giai.