Đồng chí công an khuôn mặt nghiêm túc, một bộ dạng công bằng liêm chính nói: “Hai người các ngươi đều có sai, tạm giữ ba ngày, ai cũng trốn không thoát!”
Đầu năm nay, thanh danh rất quan trọng, giờ nếu là phải ở cục công an một ngày còn không biết thanh danh sẽ truyền ra như thế nào đây!
Lý mẫu sống chết không chịu: "Đồng chí công an, người bị đánh rõ ràng là ta, vì sao ngay cả ta cũng phải ở lại cùng bọn họ?
Không, ta không ở lại nơi này, ta phải về nhà."
Đồng chí công an nghiêm mặt, nghiêm túc nói ra: "Nếu không phải ngươi vu oan con nhà người ta thì người ta đánh ngươi sao?
Chúng ta cũng không thể bởi vì ngươi không đánh thắng mà giúp ngươi nói chuyện.
Tất cả nguyên nhân đều là bởi vì ngươi, tạo thành cục diện như vậy cũng là bởi vì ngươi.
Nói một câu không quá, ngươi bị đánh cũng là đáng đời!"
Lý mẫu nghe xong nói không ra lời, bà ta tưởng là báo án, mấy người dân quê kia sẽ nhận đến trừng phạt, nào nghĩ tới kết quả như thế này.
Lý mẫu không cách nào tiếp thu kết quả này, bà ta tiếp tục nói: “Nhưng là nam đồng chí kia đá ta, nhất định phải đem hắn giam lại.”
Công an trong tay còn có đại án khác, không muốn đem thời gian lãng phí ở loại chuyện nhỏ này: "Ta hỏi vài người đều nói là ngươi muốn đánh con gái hắn trước, hắn mới đá người.
Hắn là vì bảo hộ con gái mình mới làm ra động tác đó, tình thế có thể hiểu, không tạo thành phạm tội."
Lý mẫu tức phát khóc: “Chẳng lẽ ta phải chịu đánh oan?”
Nam công an: “Muốn tạm giữ hắn mấy ngày cũng được, bất quá...”
Hắn còn chưa nói hết lời, Lý mẫu kích động cắt ngang, nói lớn: “Tạm giữ, nhất định phải tạm giữ.”
Nam công an nhìn thấy bà ta đang cao hứng, mở miệng tạt bà ta một chậu nước lạnh: “Bất quá, hắn bị tạm giữ bao lâu thì ngươi cũng sẽ phải ở đây bấy lâu.”
Khuôn mặt đang tươi cười của bà ta cứng đờ: “Giữ một mình hắn không được sao?”
Đồng chí công an từng chữ một nói ra: “Không, thể, được.”
Cuối cùng Lý mẫu vẫn là phải hủy án.
Đi ra khỏi cục công an, bà ta hướng bà nội Hứa xì một tiếng khinh miệt: “Ngươi phải bị báo ứng, ông trời nhất định sẽ trừng phạt ngươi!”
Hứa Giai Giai lập tức nói lại: “Bà cho rằng ông trời là người nhà bà à, cái gì cũng mặc kệ, mỗi ngày đều báo thù cho bà.”
Lý mẫu tức giận lại muốn đánh một trận, Lý Thành Nghiệp thấy thế liền kéo lên cánh tay của bà ta: “Nương, nương, xúc động là phải thua thiệt, lần này bị đánh còn chưa đủ thảm sao? Người chẳng lẽ còn muốn trải nghiệm một lần nữa?”
Lý mẫu: “...”
Này là điều không có lợi, không muốn!
Hứa Giai Giai phốc xuy cười một tiếng: “...”
Hắn sợ không phải là đến làm trò hề đi!
Những người khác nhịn không được cũng cười theo.
Lý mẫu mất mặt, trong lòng tức giận, đối với con trai ngốc nhà mình cho một cái tát: “Câm miệng, ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm đâu.”
Lý Thành Nghiệp ủy khuất nhìn Lý mẫu: “Lại nói không sai, đánh con làm gì?”
Lý mẫu đưa tay lại muốn đánh người, lần này Lý Thành Nghiệp thông minh, không đợi Lý mẫu tay vung lại đây, hắn lập tức chạy đi.
Chỉ là chạy quá nhanh, không thấy đường, một chân đạp lên hố nước bẩn bên trên, nước bắn lên khiến toàn thân hắn đều là mùi thối hoắc .
Giày trắng thoáng chốc thành giày bẩn, Lý Thành Nghiệp ý muốn tự tử đều có: “A, giày trắng của ta, ta không sạch sẽ, ta ô uế ô ô ô.”
Lý mẫu nhìn hắn làm hành động ngu xuẩn, tuyệt không muốn nói chuyện.
Đi xa, Lý mẫu mới nhớ tới Hứa Tiểu Dao còn không đưa tiền cơm, bà ta tức giận đến mức đấm ngực dậm chân: “A a a, thổ phỉ, thổ phỉ… công an kia khẳng định là cùng một phe với bọn họ.”
Lý Thành Nghiệp sợ những lời này bị người khác nghe được, hắn như ăn trộm mà nhìn xung quanh, xác định không ai nghe thấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Nương, nói xấu công an, người có muốn bị tạm giữ hay không?”
Lý mẫu lườm nguýt hắn một cái: “Nếu không phải tại ngươi, có thể náo ra nhiều chuyện như vậy?”
Lý Thành Nghiệp vẻ mặt vô tội nhìn Lý mẫu: “Con làm gì, chẳng lẽ không phải do người khơi mào sao?”
Lý mẫu che ngực, sinh ra đứa nghịch tử thế này có thể tức chết người: “...”
…
Đoàn người Hứa Giai Giai còn chưa đi xa liền bị Thẩm Việt Bạch đuổi kịp: “Bà Hứa, thúc, Hứa đồng chí —— ”
Hứa Giai Giai nhìn thấy hắn, bất ngờ: “A, tại sao anh lại ở chỗ này?”
Thẩm Việt Bạch nói cụ thể: “Chiến hữu của tôi làm ở cục công an, thời điểm mọi người tới tôi đã ở đó, lúc ấy không tiện lộ diện.”
Hứa Giai Giai vuốt cằm, cười nhìn Thẩm Việt Bạch: “Tôi đang nói công an kia thế nào lại thả cho chúng tôi đi dễ thế, thì ra là trong nhà có người dễ làm việc a!”
Bà nội Hứa đánh thắng trận, tâm tình rất tốt, bà giơ ngón tay cái lên, không chút keo kiệt khen Thẩm Việt Bạch: “Không tệ, không tệ.”
Thẩm Việt Bạch biểu hiện một màn này thu được thiện cảm của Hứa Kiến Quốc, ông cảm thấy người con rể tương lai này ổn trọng, tin cậy, làm việc có kết cấu: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta không đi làm việc, chờ ngươi đến cửa.”
Thẩm Việt Bạch từ trong túi lấy ra một bao thuốc màu hồng đưa cho Hứa Kiến Quốc: “Hứa thúc, đây là chiến hữu của cháu đưa, cháu không dùng cái này, người lấy đi.”
Hứa Kiến Quốc kỳ thật cũng không thích hút thuốc lắm nhưng loại này khói đem ra ngoài rất có mặt mũi, liền tính không hút cũng muốn khoe khoang một chút.
“Này thật ngượng ngùng a!” Ngoài miệng nói ngượng ngùng, động tác trên tay lại không hề chậm.
Bà Hứa nhìn không quen tính xấu này của ông: “Cảm thấy ngượng ngùng thì đừng lấy!”
Hứa Kiến Quốc sợ bị bà đoạt đi trả lại cho Thẩm Việt Bạch liền nhanh chóng thả vào trong túi, lấy tay che.
Bà nội Hứa: “...”
Hứa Giai Giai: “...”
Thẩm Việt Bạch: “...”
Hứa Tiểu Dao nhìn thấy không thích hợp, cô ấy kề sát vào Hứa Giai Giai, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cùng Thẩm đồng chí là sao thế này?”
Hứa Giai Giai không có giấu cô ấy: “Đó là đối tượng của tôi, ngày mai sẽ đến cửa thương lượng chuyện hôn sự.”
Hứa Tiểu Dao kinh hãi, nói chuyện đều nói lắp: “Cậu, cậu không phải đã có đối tượng sao?”
Hứa Giai Giai rất vô tình nói ra: “Đã từ hôn.”
Hứa Tiểu Dao không ngốc, vừa nghe cũng biết là chuyện ra sao, hai tay cô ấy siết thành quyền, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có phải Tống Nhiên lấy chuyện thanh danh nói?”
Giai Giai rơi xuống nước được cứu, trong thôn mấy người ba hoa luôn bàn tán, việc này khẳng định truyền đến tai Tống Nhiên.
Nhìn đến chị em tốt vì chính mình sinh khí, trong lòng Hứa Giai Giai ấm áp: “Không có việc gì, một cái tra nam, tôi còn chướng mắt đây!”
Loại liếm chó kia, ai dính phải liền xui xẻo!
Hứa Tiểu Dao thấy cô tuyệt không thương tâm, lửa giận đối với Tống Nhiên giảm đi vài phần: “Cậu thật tính cùng Thẩm đồng chí đính hôn?”
Hứa Giai Giai gật đầu: “Đương nhiên, điều này sao có thể giả bộ.”
Hứa Tiểu Dao nghe trong thôn mọi người nói qua mẹ kế của Thẩm Việt Bạch không dễ ở chung, cô lo lắng cuộc sống về sau của Hứa Giai Giai: “Sau khi kết hôn, cậu tùy quân sao?”
Hứa Giai Giai lắc đầu: “Không theo, quân đội chưa có phòng ở.”
Hứa Tiểu Dao nhíu chặt mày: “Hắn yên tâm để cậu cùng mẹ kế kia ở chung một mái nhà?”
Hứa Giai Giai biết cô ấy lo lắng cái gì, cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hứa Tiểu Dao, nói ra: “Sau khi kết hôn tôi vẫn ở nhà mẹ đẻ.”
Lần này, Hứa Tiểu Dao không còn lo lắng gì: “Như vậy tốt vô cùng.”
…
Người trong thành kết hôn lưu hành đổi phiếu lấy đồ.
Thẩm Việt Bạch dựa theo tiêu chuẩn này, chỉ là không nghĩ đến phiếu khó đổi như vậy.
Anh hỏi vài người mới đổi được vài phiếu trên tay.
“Hứa đồng chí, tôi chỗ này có phiếu đồng hồ nữ, thừa dịp hiện tại còn sớm, chúng ta đi cung tiêu xã nhìn xem kiểu dáng như thế nào?”
Hứa Giai Giai đôi mắt tỏa sáng, có đồng hồ thì quá tốt rồi, rất thuận tiện, Thẩm Việt Bạch rất hiểu suy nghĩ của cô a.
Chữ tốt vừa nói xong, âm thanh của hệ thống liền ở trong đầu vang lên.
[ Ký chủ, thi thể của em rể vợ Tống Hàn Dũng nổi lên. ]
[ Nhanh như vậy liền nổi lên? ]
[ Mùa này bình thường một đến ba ngày là nổi lên, nhưng không phải là tuyệt đối, thực tế thời gian nổi lên phụ thuộc vào nhiều nhân tố ảnh hưởng, bao gồm mùa, tính chất nước, nước sâu hay nông, trước khi chết có ăn gì hay không, trọng lượng cơ thể. ]
Hứa Giai Giai nghĩ thầm, thế này thì không đi cung tiêu xã được rồi, cô áy náy nhìn Thẩm Việt Bạch: “Ngượng ngùng, đột nhiên tôi nhớ tới còn có việc muốn làm, lần sau đi!”