“Hứa Giai Giai cùng người khác có tiếp xúc da thịt, đã không còn trong sạch, tôi muốn hủy hôn.”
Hứa Kiến Quốc cũng không phải quả hồng mềm, vừa nghe Tống Nhiên nói như vậy, ông đập bàn đứng lên.
“Da thịt cái mẹ ngươi, đó là tình huống bất đắc dĩ. Chẳng lẽ Giai Giai rơi xuống sông, vì cái gọi là thanh danh còn không cho người có ý tốt cứu? Ngươi đây không phải là muốn cho Giai Giai chết sao?”
Hứa Giai Giai là bị đánh thức, cô nhìn xà nhà treo đầy mạng nhện, có chút khó hiểu .
Cô không phải đang tăng ca sao?
Đây là có chuyện gì?
Thẳng đến khi trong đầu truyền đến một lượng lớn ký ức, cô mới biết được chính mình xuyên qua .
A không, nói đúng ra là xuyên thư .
Cô xuyên vào một quyển niên đại văn vừa xem qua mấy ngày hôm trước, trở thành nhân vật nữ phụ phản diện cùng tên cùng họ Hứa Giai Giai.
Nguyên chủ có vị hôn phu làm công nhân trong thành.
Cô vô cùng coi trọng mối hôn sự này, cũng thường tưởng tượng hình ảnh chính mình gả cho nam phụ Tống Nhiên.
Chỉ là người có tình, người vô ý, Tống Nhiên cùng nguyên chủ đính hôn là vì trưởng bối bắt buộc, người hắn thật sự muốn kết hôn cùng là nữ chủ Hứa Hân.
Ngày 5 tháng 5 năm 1972, cũng chính là hôm nay, Tống Nhiên biết được nguyên chủ rơi xuống sông bị người khác ôm lên, cố ý chạy tới từ hôn.
Cha của nguyên chủ là Hứa Kiến Quốc đồng ý từ hôn, nhưng nguyên chủ không chịu, thậm chí ghi hận cả lên nữ chủ.
Hứa Giai Giai thường xuyên gây chuyện với Hứa Hân, thậm chí còn mướn tên du thủ du thực vũ nhục nữ chủ.
Tuy rằng cuối cùng không thành công nhưng nguyên chủ đã triệt để chọc giận Tống Nhiên.
Hắn dựa theo hôn ước đem Hứa Giai Giai cưới về nhà, mỗi ngày đều tra tấn cô, cuối cùng nguyên chủ mắc phải bệnh tâm thần, chết bất đắc kỳ tử.
Hứa Kiến Quốc ôm thi thể của con gái, cùng Tống Nhiên liều mạng rồi bị ngã thành tê liệt.
Bà nội Hứa đi đến Tống gia muốn đòi lại công bằng cho 2 cha con cô, trên đường đi xảy ra tai nạn xe cộ tử vong tại chỗ.
Hứa Kiến Quốc nghe tin xong không thể chịu nổi, sau đó cũng đi theo.
Trong nhà tổng cộng ba người đều chết, chính là toàn quân bị diệt.
Nghĩ đến kết cục của cả nhà nguyên chủ, Hứa Giai Giai thổn thức không thôi, một nhà thật tốt bị nguyên chủ cố chấp phá hỏng.
Bất quá cô đã xuyên đến đây, việc này chắc chắn sẽ không xảy ra, chỉ là nghĩ đến việc cô vừa mua một căn nhà nhỏ, Hứa Giai Giai không khỏi đau lòng một trận.
Đó chính là căn nhà do cô đi sớm về khuya tăng ca, tích góp ba năm mới mua được!
Một ngày đều chưa được ở.
Mẹ nó!
Đây không phải là bắt nạt người làm công sao?
Cô còn đang suy nghĩ, bên tai lại truyền tới âm thanh của Tống Nhiên: “Dù sao cái hôn ước này tôi nhất định là muốn hủy..”
Hứa Giai Giai xuống giường đi ra khỏi phòng, ánh mắt rơi xuống trên người nam thanh niên, đang muốn mở miệng, trong đầu đột nhiên ‘ đinh ’ một cái vang lên một âm thanh.
[ Ký chủ, hệ thống ăn dưa đã online, trong nhà Tống Nhiên có dưa lớn, ký chủ muốn cùng nhau ăn dưa không? ]
Hứa Giai Giai bị âm thanh xuất hiện đột ngột dọa giật mình nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại.
[ Ngươi là thứ đồ gì? ]
[ Ký chủ, Dưa Dưa không phải là đồ gì, là hệ thống ăn dưa, dưa gì hệ thống cũng đều có, đảm bảo khiến cô vừa lòng. ]
Hứa Giai Giai xem qua không ít tiểu thuyết , đối với hệ thống không xa lạ gì, chỉ là cô không nghĩ đến mình là nữ phụ vậy mà cũng sẽ có một hệ thống.
Ở niên đại này không có bất kỳ phương thức giải trí nào, ăn dưa là việc duy nhất có thể cho cô giải trí, cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
[ Nói nghe một chút. ]
[ Ký chủ, cha Tống Nhiên cùng em vợ của mình có một chân, còn có một đứa con. ]
Cái dưa này vừa nói ra khiến Hứa Giai Giai đổi mới tam quan .
Mẹ nó, cha Tống thật đúng là chay mặn không kiêng mà!
Kỳ thật khiếp sợ không chỉ là Hứa Giai Giai mà còn có cha Hứa, ông nghe được Hứa Giai Giai cùng hệ thống đối thoại, tưởng là chính mình xuất hiện ảo giác.
Một hồi lâu, Hứa Kiến Quốc mới hiểu được là làm sao.
Cha Hứa nhìn về phía Tống Nhiên, thấy hắn vẫn là vẻ mặt như lúc trước thì liền biết hắn không nghe được tiếng lòng của Hứa Giai Giai.
Hứa Kiến Quốc sờ mặt mình một cái, chẳng lẽ ông là đứa con của trời, không thì như thế nào chỉ có ông có thể nghe được tiếng lòng của con gái?
Bất quá như vậy cũng tốt, quá nhiều người nghe được, tai họa ngầm sẽ nhiều, đối với Giai Giai không phải là chuyện tốt .
Hứa Kiến Quốc điều chỉnh tốt tâm thái, hỏi Hứa Giai Giai: “Con gái ngoan, Tống Nhiên muốn hủy hôn, con nghĩ thế nào?”
Hứa Giai Giai đưa mắt về phía Tống Nhiên.
[ Hắn ngược lại là nhân mô cẩu dạng, hành sự lại không bằng heo chó, người như thế không từ hôn chẳng lẽ giữ lại ăn Tết sao? ]
Hứa Kiến Quốc điên cuồng gật đầu, đúng, đúng, người như thế gả không được.
[ Nhưng mà . . . ]
Thanh âm này vừa vang lên, tâm Hứa Kiến Quốc vừa buông xuống lại nhấc lên trong nháy mắt: “Giai Giai, Tống Nhiên không được, nghe cha, hủy đi!”
Hứa Giai Giai rất tán thành gật gật đầu: “Hủy, nhưng mà hôn sự này phải do tôi hủy!”
Lời này vừa nói ra, Tống Nhiên vẻ mặt tức giận, trong mắt lộ ra tia lửa: “Cô không tuân thủ nữ tắc, có tư cách gì từ hôn?”
Dưa Dưa nhìn Hứa Giai Giai đối đầu với hắn, lo sợ cho thiên hạ không loạn cũng ồn ào.
[ Ký chủ, hắn mắng cô, đánh gãy răng của hắn. ]
Hứa Giai Giai còn chưa kịp ra tay, liền nhìn thấy cha Hứa xông lên xách cổ áo Tống Nhiên, trực tiếp nâng hắn lên cao: “Mẹ nó, ngươi nói ai không tuân thủ nữ tắc?”
Hệ thống oa a một tiếng.
[ Ký chủ, cha cô thật mạnh! ]
Hứa Giai Giai có kí ức của nguyên chủ, tự nhiên biết Hứa Kiến Quốc có bao nhiêu nuông chiều con gái. Mẹ cô mất đi, rất nhiều người làm mai cho ông nhưng cha Hứa sợ sau khi cưới vợ mới sẽ bạc đãi con gái nên không có đi thêm bước nữa, tự mình nuôi con .
[ Đúng thật là rất tốt. ]
Nghe được con gái bảo bối khen ngợi, Hứa Kiến Quốc ở trong lòng lẫn ngoài mặt đều tràn đầy năng lượng, ông nói từng chữ một: “Hôn sự đương nhiên muốn hủy, nhưng mà sẽ không hủy như thế này, lão tử ngày mai đi Tống gia tìm cha ngươi tâm sự thật tốt.”
Bị nâng lơ lửng giữa không trung, Tống Nhiên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh: “Mãng phu, thả, thả ta đi xuống.”
Hứa Kiến Quốc nhìn Tống Nhiên sợ tới mức nói năng loạn xạ, xùy một tiếng mới chậm rãi buông cổ áo hắn: “Hèn nhát.”
Tống Nhiên rơi xuống đất đứng không vững, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã thành chó ăn phân.
Hắn biết rõ chính mình không phải là đối thủ của Hứa Kiến Quốc, nào còn dám ở lại lâu.
Hắn bò dậy, nói mạnh miệng, chỉ để lại một bóng lưng chật vật.
“Ngày mai, tôi sẽ cho các người biết, bắt nạt tôi sẽ có kết cục gì.”
Hứa Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, một chút cũng không sợ.
Ông nhìn về phía Hứa Giai Giai: “Con gái, thân thể con có khỏe không?”
“Trừ việc có chút đói, cái khác cũng khỏe.” Nguyên chủ rơi vào trong sông, được người cứu lên . Sau đó hôn mê nằm một ngày một đêm không ăn gì ..
Hứa Kiến Quốc hung hăng vỗ vào trán của bản thân: “Cha đi nấu trứng cho con ăn.”
Hứa Giai Giai không cự tuyệt: “Được —— ”
Hứa Giai Giai thừa dịp cha Hứa bận rộn nấu đồ ăn, cô tìm cái gương nhỏ trong ngăn kéo tủ của nguyên chủ ra nhìn.
Trong gương, cô gái có một đôi mắt to trong veo như nước, da trắng mịn màng như phát sáng, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Diện mạo này cùng cô kiếp trước giống nhau như đúc, chỉ khác là làn da nguyên chủ càng tốt hơn một chút.
Hứa Giai Giai nhìn xong diện mạo của chính mình lại bắt đầu nhìn đến xung quanh.
Ba gian phòng gạch hướng bắc nam, hiện rõ dấu ấn niên đại này.
Nhà chính đặt một cái bàn, xung quanh là bốn thanh ghế dài, trong đó có một ghế què chân, phía dưới kê khối gỗ.
Hậu đường là phòng của bà nội Hứa.
Mặt khác hai gian theo thứ tự là phòng của Hứa Kiến Quốc cùng Hứa Giai Giai.
Bên tay trái là phòng bếp, tuy rằng đơn sơ nhưng thu dọn rất sạch sẽ.
Bếp lò là dùng bùn đắp, không có ống khói nên liền mở một cái cửa sổ.
Gió vừa thổi đến, trong phòng tràn đầy khói đặc, nhà bếp bốn vách tường bị hun giống như có một tầng mây đen ở bên trên.
Phòng gạch mộc bên phải dùng hàng rào trúc để làm chỗ nuôi gà, bên trong có ba con gà mẹ, là tài sản quan trọng trong nhà cô.
Nhìn xong chỗ ở mới của mình, Hứa Giai Giai lại cùng hệ thống trò chuyện.
[ Người khác hướng vào ta ném bùn, ta liền lừa hắn tám vạn tám, ngày mai từ hôn, không đòi nhiều tiền bồi thường thì rất có lỗi với chính mình. ]
[ Ký chủ, cô tính toán muốn bao nhiêu? ]
Kỳ thật Hứa Giai Giai càng muốn một công việc, nhưng niên đại này công việc quý giá mà còn cực ít, cũng không phải muốn liền có thể được.
[ Tiền đủ mua một công việc a, tốt nhất còn có phiếu định mức gì đó. ]
Theo cô quan sát, ở niên đại này mua cái gì cũng đều cần có phiếu.
Hệ thống kinh sợ.
[ Mua một công việc phải tốn hơn mấy trăm, không sai biệt lắm là bằng một năm tiền lương của một hộ gia đình, có thể quá ác hay không? ]
Hứa Giai Giai không cảm thấy như vậy.
[ Sự việc của cha Tống Nhiên một khi lộ ra, ông ta không những sẽ bị mất công việc mà còn có thể bị đưa đến nông trường cải tạo, vì ngăn chặn miệng của ta , ông ta sẽ cho. ]
Lời nói của Hứa Giai Giai đã mở ra cho Hứa Kiến Quốc một ý nghĩ mới, đúng là kế hay a, ngày mai ông sẽ làm như vậy.
“Con gái, nhanh lại đây ăn trứng luộc.”
Hứa Giai Giai không muốn ăn một mình, cô đưa cho cha Hứa một quả, ông cự tuyệt: “Cha không đói bụng, con ăn đi.”
Hứa Giai Giai kiếp trước là cô nhi, chưa bao giờ trải qua tình thân ấm áp.
Xuyên tới nơi này không đến một ngày, cô ở trên người Hứa Kiến Quốc cảm nhận được tình thương của cha tràn đầy.
Cô tham luyến phần tình cảm ấm áp này: “Cha, cha không ăn, con cũng không ăn.”
Con gái cùng bản thân cố chấp, Hứa Kiến Quốc còn có thể thế nào, đương nhiên nghe theo cô: “Được, ta ăn. ”
Ở niên đại này, trứng gà được coi là thực phẩm giá trị, cha Hứa nào dám ăn nhiều, ông chỉ tượng trưng cắn một miếng.
Hứa Giai Giai không thuận theo.
Cha Hứa vừa vui mừng lại buồn rầu.
Vui mừng vì con gái hiếu thảo, buồn rầu vì trong nhà trứng không có nhiều, thân thể con gái còn chưa khỏe hắn, nếu ông ăn nữa thì con gái lấy cái gì bồi bổ thân thể.
Cha Hứa lập tức nghĩ đến ngày mai có thể vào một khoản tiền, ông không suy nghĩ nhiều nữa, ông hai ba miếng liền đem trứng gà nuốt vào bụng.
“Con gái, sau khi từ hôn, cha sẽ nhờ bà mối tìm cho con người tốt hơn. ”
Hứa Giai Giai kiếp trước luôn phải tự mình lằm mọi việc, còn hai bàn tay trắng, kiếp này cô không nghĩ sẽ mệt mỏi như vậy nữa, chỉ muốn tìm một người tốt để gả .
“Con muốn người một mét tám trở lên, lớn lên đẹp trai, dáng người 2 tốt, có công việc, không hút thuốc không uống rượu, tốt với con, đối với cha và bà nội cũng tốt.”
Hứa Giai Giai mỗi lần nói một cái yêu cầu, cha Hứa liền hít một hơi, nghe được cái cuối cùng, người nhất thời không ổn định, lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống .
“Con gái à, con, yêu cầu này của con có chút cao a, phỏng chừng khó tìm được. Còn nữa, con nói cái dáng người 2 tốt, lại là ý gì? ”
Hứa Giai Giai nghiêng đầu nhìn cha Hứa, yêu cầu cao sao? Đây không phải là hình mẫu bạn trai lý tưởng của con gái đời sau sao?
“Dáng người đẹp, có cơ bắp. ”
Hứa Kiến Quốc vẻ mặt khó xử: “Con gái, công nhân bình thường sẽ không cưới vợ ở nông thôn, con cùng Tống Nhiên có thể đính hôn là do ông nội con dùng ơn cứu mạng để đổi lấy.”
Hứa Giai Giai vẫn luôn chậm rãi, thà muộn chứ không chọn bừa: “Không vội, chậm rãi tìm, rồi sẽ tìm được thôi.”
Duyên phận, ai mà nói trước được .
Kiếp trước, cô có đồng nghiệp vẻ ngoài bình thường, năng lực cũng bình thường. Nhưng họ tìm chồng chính là cực phẩm!
Không chỉ cao, đẹp trai mà nghe nói còn có công việc tốt!
. . .
Hứa lão thái tan tầm trở về, biết được Tống gia muốn hủy hôn, cả người nháy mắt không xong.
Giai Giai rơi xuống nước bị người khác ôm lên bờ, trong thôn đã truyền ra một số lời không hay, giờ nếu lại từ hôn nữa, về sau làm sao còn có thể tìm được đối tượng tốt hơn: “Không hủy.”
Hứa Kiến Quốc biết Hứa lão thái lo lắng việc từ hôn, kéo bà vào phòng bếp, đem sự việc vô liêm sỉ của cha Tống nói cho bà biết.
Hứa lão thái sửng sốt vài giây, lúc sau mới mở miệng nói: “Hắn nha, đây chính là muốn bị phê phán, hắn, hắn lá gan thế nào lại lớn như vậy?”
Hứa Kiến Quốc: “Con nào biết.”
Hứa lão thái không muốn từ hôn, là cảm thấy Tống gia điều kiện không tệ.
Lúc này biết cha Tống làm việc vô liêm sỉ như vậy, nào còn muốn đem Hứa Giai Giai đẩy vào trong hố lửa đẩy: “Từ hôn, thượng bất chính hạ tắc loạn, Tống gia không một ai tốt cả.”
Thu phục xong Hứa lão thái, Hứa Kiến Quốc từ phòng bếp đi ra, liền nghe được hệ thống đang khoe khoang .
[ Ký chủ, dưa nhà Tống Nhiên trừ đương sự thì chỉ có ta biết a, bất quá, hiện tại lại thêm một người. ]
Hứa Kiến Quốc: " . . . "
Có cái gì tốt khoe khoang.
Ông cũng biết.
Hứa Giai Giai khen Dưa Dưa một phen.
[ Thật lợi hại! Không hổ là Thống Tử ăn dưa tuyến đầu. ]
[ Bất quá, cha Tống rất khó hiểu, trên đời phụ nữ rất nhiều, cố tình lại ngủ với em vợ. ]
[ Ông ta say rượu mất lý trí, lần đầu tiên xảy ra rồi thấy mới lạ, vẫn duy trì không để quan hệ lộ ra ngoài ánh sáng. ]
Hứa Giai Giai: “ . . . ”
[ Em vợ ông ta cũng có gia đình, không sợ bị chồng bà ta phát hiện? ]
[ Chồng bà ta thường xuyên ra ngoài làm, căn bản không thỏa mãn được bà ta.
Ký chủ, phương diện kia của bà ta rất mạnh, ba ngày không làm, cả người không dễ chịu. ]
Hứa Giai Giai che ngực.
[ Mụ nha, đây là cái gì cẩu huyết vậy. ]
Hứa Kiến Quốc mặt đều nghệch ra: “ . . . ”
Con mẹ nó, hệ thống này không phải cái gì tốt, lại nói cho Giai Giai nghe những điều này.
. . .
Ban đêm.
Hứa Giai Giai cơm nước xong đi ra con đường nhỏ ở nông thôn, chân đạp lên bùn đất mềm, ngửi mùi hương của cây lúa, tâm trạng khá thoải mái.
Thời điểm đi đường, Hứa Giai Giai chỉ lo xem cảnh sắc xung quanh, không cẩn thận đâm vào trong ngực nam tử đi đối diện.
Cho dù cách lớp quần áo, cô cũng có thể cảm nhận được đối phương tràn ngập hoocmon nam tính, chính là dáng người tốt, cơ bắp cường tráng.