Hứa Giai Giai vỗ vào người Thẩm Việt Bạch: “Ngày hôm qua như thế nào không nói là anh đã cứu tôi?”

Thẩm Việt Bạch nói thẳng: “Không có gì đáng nói.”

Hứa Kiến Quốc đem hành động của hai người thu vào mắt: “Hai đứa ngày hôm qua đã gặp?”

Hứa Giai Giai nhìn cha Hứa mới nhớ tới tối qua quên mất một việc, cô ném ra một câu như trái bom rơi xuống: “Cha, đây là là con rể tương lai của cha.”

Ánh mắt Hứa Kiến Quốc không giấu được lửa giận: “Chuyện gì xảy ra?”

Hứa Giai Giai đem việc hai người gặp nhau nói một lần, cuối cùng còn đưa ngón tay đếm ra ưu điểm của Thẩm Việt Bạch: “Hắn cao, dáng người tốt, có tiền lương, mỗi tháng cho con 60 khối, một điểm càng quan trọng hơn là sau khi kết hôn con vẫn có thể ở nhà mình.” 

Nghe xong mấy câu cuối, lửa giận của Hứa Kiến Quốc liền từ từ biến mất, ông nhìn chằm chằm Thẩm Việt Bạch vài giây: “Nghe nói lúc cậu vừa vào quân đội, một tháng chỉ có sáu bảy khối?”

“Đúng vậy, lúc mới vào tiền lương không cao, sau đó làm nhiệm vụ, được thăng cấp.” Thẩm Việt Bạch có thể chỉ mất thời gian sáu năm leo đến chức phó doanh, tất cả đều là mệnh đến.

Bà nội Hứa càng xem càng vừa lòng: “Tốt, tốt, chúng ta mau đi, trước hết phải đi từ hôn.”

Trước bà còn lo lắng Giai Giai sau khi từ hôn tìm không được đối tượng tốt hơn, giờ thì không cần lo lắng rồi.

Thẩm Việt Bạch muốn cho Hứa Giai Giai ngồi phía trước nhưng lại sợ ảnh hưởng thanh danh của cô, anh nhìn về phía bà Hứa: “Bà Hứa ngồi đằng trước, Hứa đồng chí ngồi đằng sau.”

Mọi người đều đã sắp xếp xong, chỉ còn sót lại duy nhất cha Hứa, ông há hốc mồm: “Ta ngồi đâu?”

Không đợi Thẩm Việt Bạch mở miệng, bà nội Hứa giành trước nói ra: “Đương nhiên là đi bộ, cũng không phải chưa bao giờ đi qua, chúng ta ở ngã tư đường chờ con.”

Hứa Kiến Quốc: “Con chính là dư thừa?”

Bà nội Hứa ngồi phía trước nói: “Con biết liền tốt.”

Chờ Hứa Giai Giai ngồi lên, Thẩm Việt Bạch mới mở miệng nói ra: “Thúc, chân người đạp trên chân nghiêng này, tay bắt lấy đầu xe dựng thẳng.”

Hứa Kiến Quốc có vẻ chần chờ: “Vạn nhất té xuống thì rất mất mặt a!”

Bà nội Hứa đập một phát vào cái ót của cha Hứa : “Không biết nắm chặt a!”

Hứa Kiến Quốc ủy khuất không chịu được: “Mẹ, có người ngoài ở đây, không thể chừa cho con chút mặt mũi sao?”

Bà nội Hứa trừng mắt: “Thẩm tiểu tử không phải người ngoài, là người một nhà.”

Cuối cùng Hứa Kiến Quốc vẫn là ở trên xe đạp.

Tuy rằng hai bên sức nặng không cân bằng nhưng Thẩm Việt Bạch lái rất ổn, tốc độ cũng nhanh, chỗ rẽ cũng không bị ảnh hưởng.

Một xe nhiều người như vậy, cảm giác đi tương tự như xe điện Hongguang. 

Đường không bằng phẳng mấy, Hứa Giai Giai sợ té xuống, tay dứt khoát khoát đặt lên trên thắt lưng Thẩm Việt Bạch.

Có bàn tay mềm mại tay vắt ngang ở bên hông, trong lòng Thẩm Việt Bạch như có một đám lửa đang thiêu đốt.

Thân thể Thẩm Việt Bạch lập tức cứng đờ, hô hấp dần dần loạn x , tâm triệt để rối loạn.

Lòng vừa loạn, lái xe liền không chuyên tâm như trước.

Không cẩn thận, đầu xe nghiêng lệch 90 độ.

Cả người Hứa Giai Giai đổ về lưng Thẩm Việt Bạch, bất quá lúc này anh cũng không dám để ý cái khác, nhanh chóng đem đầu xe chỉnh lại mới tránh cho cả xe bị đổ.

Hứa Kiến Quốc sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Thẩm tiểu tử, ngươi lái được hay không a, không được, ta đi đường.”

Bà nội Hứa cũng hoảng sợ: “Lão tam, bớt tranh cãi, không nên quấy rầy Thẩm tiểu tử lái xe.”

Hứa Giai Giai nghe được bà nội Hứa kêu lão tam mới nhớ tới trong sách nói cha Hứa vốn là có bốn anh chị em, ông xếp thứ ba.

Vào một ngày năm 1945, một đám người vào thôn đem toàn bộ thôn vây quanh.

Bọn họ ép hỏi chỗ ở của giải phóng quân.

Thôn dân đều giữ yên lặng, không có một ai mở miệng.

Không đào ra được bất cứ tin tức gì, bọn hắn thẹn quá hóa giận, vừa ra tay liền giết hơn mười thôn dân.

Trong đó có anh cả của Hứa Kiến Quốc, anh hai còn có em gái nhỏ.

Cha Hứa có thể tránh được một kiếp là vì ngày đó ông sốt cao không hạ, bà nội Hứa dẫn ông đi trên trấn tìm bác sĩ xem bệnh, không ở trong thôn.

Một nhà sáu người liền bị mất ba người.

Bà nội Hứa biết được tin tức giận đến mức ngã xuống đất ngất đi.

Sau khi tỉnh lại, bà không khóc không nháo, như thể biến thành người khác, sau đó còn chạy đi học cùng người có bản lĩnh .

Học tốt, bà tham gia giải phóng. Bà không chỉ dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa còn tâm tư kín đáo, hơn mười cuộc chiến đấu, đội ngũ bà dẫn đi không một người hi sinh, mỗi lần kết thúc thắng lợi.

Sau giải phóng, bà lại về trong thôn làm một thôn phụ không có tiếng tăm gì. 

Thời điểm lúc Hứa Giai Giai đọc sách, trong đầu cũng hiện lên hình ảnh bà chiến đấu.

Cô lúc ấy chỉ có thể khâm phục người phụ nữ đã có tuổi này. 

Không nghĩ đến số mệnh trùng hợp, cô lại thành cháu gái của bà, thật đúng là làm cho người ta chờ mong.

...

Có vết xe đổ vừa rồi, Thẩm Việt Bạch đã chuyên tâm hơn nhiều.

Mãi cho đến ngã tư trên trấn cũng không mắc sai lầm.

Hứa Giai Giai nhảy xuống xe, cười tủm tỉm mà nhìn Thẩm Việt Bạch: “Cám ơn nha!”

Nhìn nụ cười hết sức thu hút của Hứa Giai Giai, Thẩm Việt Bạch cũng cười một chút: “Rất nhanh sẽ là người một nhà rồi, không cần khách khí như thế.”

Hứa Giai Giai lập tức nói: “Được, tôi về sau sẽ không khách sáo nha.”

Bà nội Hứa nhìn cảnh này, lại nhìn Thẩm Việt Bạch, càng thêm cảm thấy xứng, bà đã tưởng tượng ngày hai người sinh bảo bảo.

Cha mẹ đẹp như này, hài tử chắc chắn sẽ không kém.

Ai ôi!

Phải nhanh kết hôn rồi động phòng mới được!

“Đi, đi, đi từ hôn.”

Thẩm Việt Bạch còn muốn hỏi Hứa Giai Giai yêu thích cái gì, cô liền bị bà nội Hứa kéo đi, anh nhìn bóng lưng ba người rời đi: “…”

Tống gia.

Cha Tống - Tống Hàn Dũng hai tay nhét vào túi, vẻ mặt vô cảm nhìn Tống Nhiên: “Không phải nói Hứa gia muốn tới từ hôn sao? Đều đã chín giờ, như thế nào còn chưa tới?”

Ở nông thôn làm việc kéo dài, không một chút hiệu suất.

Tống Nhiên có chút hối hận không có hỏi thời gian cụ thể, hắn gãi đầu: “Cũng nhanh thôi.”

Tống Hàn Dũng nhìn xuống đồng hồ: “Còn chờ mười phút, lại không đến, ta liền đi về nhà máy bên kia.”

“Tôi hoài nghi bọn họ sẽ không tới, bọn họ thật vất vả trèo lên gia đình tốt như chúng ta, làm sao có thể từ hôn?”. Trong giọng nói mẹ Tống không che giấu được trào phúng.

Một chữ cuối cùng vừa nói ra, Hứa Giai Giai liền xuất hiện tại cửa, cô khẽ cười một tiếng: “Đến, đến nói xem Tống gia các người ghê gớm cỡ nào, tôi cũng muốn nghe một chút!”

Nói xong, cô nghênh ngang đi vào phòng, tìm ghế dựa ngồi xuống.

Nói xấu sau lưng bị chính chủ bắt quả tang, sắc mặt mẹ Tống không quá dễ nhìn: “Không biết lớn nhỏ, một chút tố chất cũng không có.”

Hứa Giai Giai có lệ gật đầu: “Đúng, đúng, bà có tố chất, tố chất của bà chính là một miếng khăn lau rách nát không hề có thẩm mỹ, không đáng để nhìn."

Mẹ Tống ngực phập phồng tức giận, hận không thể cho Hứa Giai Giai hai bạt tai: “Ngươi…”

Bà nội Hứa sợ mẹ Tống động thủ đánh Hứa Giai Giai, bà đứng trước mặt Hứa Giai Giai, lạnh mặt cả giận nói: “Vừa lên trấn trên liền bắt nạt tiểu bối, đây chính là đức hạnh của người trong thành các ngươi sao, lão bà tử ta hôm nay được mở mang kiến thức.”

Mẹ Tống: “…”

Bà già này có mắt như mùa sao!

Rõ ràng là tiểu tiện nhân kia mắng trước, bà ta thế nào không thể nói lại?

Tống Nhiên: “…”

Mùi thuốc súng quá nồng, hắn có thể đi ra ngoài trốn một chút hay không.

Tống Hàn Dũng còn có việc bận muốn làm, không có thời gian ở trong đây nghe đám người này cãi nhau: “Bà nó, bà đi vào phòng đem hôn thư lấy ra.”

Ông ta vừa nói xong, âm thanh của hệ thống ở trong đầu Hứa Giai Giai liền vang lên.

[ Ký chủ, cha của Tống Nhiên lại có dưa mới, cô có muốn nghe hay không? ]
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play