Cảm nhận được sự mềm mại trên người Hứa Giai Giai, thân thể Thẩm Việt Bạch đột nhiên cứng đờ, bên tai từ từ đỏ lên.

Hứa Giai Giai từ trong ngực nam tử lui ra, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Vừa thấy, Hứa Giai Giai sáng cả mắt lên.

Ngũ quan lập thể, hình dáng rõ ràng.

Người mặc quân trang, một thân chính khí càng lộ rõ tư thế hiên ngang, dáng người cao ngất.

Ánh mắt Hứa Giai Giai quá mức nóng bỏng, Thẩm Việt Bạch bị cô nhìn, cả người không được tự nhiên, lên tiếng: “Hứa đồng chí!”

Trái tim nhỏ của Hứa Giai Giai run lên một chút, muốn mạng a, không chỉ lớn lên đẹp trai mà thanh âm cũng dễ nghe như vậy: “Anh là?”

Nhận thức nguyên chủ?

Thanh niên này đẹp trai như vậy, vì sao trong kí ức của nguyên chủ một chút cũng không có.

Thẩm Việt Bạch từ trong túi quần cầm ra một cái chiếc nhẫn bạc: “Tôi là người ở thôn bên cạnh, Thẩm Việt Bạch, đây là của đồng chí?”

Hứa Giai Giai vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Là của tôi, nhẫn tại sao lại ở chỗ của anh?”

Đây là của ông nội đã qua đời của Tống Nhiên cho nguyên chủ. 

Nhẫn không lớn, ở giữa mặt nhẫn có một viên đá nhỏ, hình thức đơn giản.

Thẩm Việt Bạch nói ra chi tiết: “Ở trên bờ nhặt được.”

Hứa Giai Giai nghĩ tới, nguyên chủ ngày ấy rơi xuống sông đã đem nhẫn thả trong túi.

“Làm sao anh biết chiếc nhẫn là của tôi?”

Thẩm Việt Bạch từng chữ một nói ra: “Gặp ngươi đeo qua.”

Hứa Giai Giai nhìn chằm chằm Thẩm Việt Bạch vài giây, đột nhiên đưa sát mặt vào hắn: “Anh có đối tượng sao?”

Hô hấp ấm áp phả lên trên mặt Thẩm Việt Bạch, tâm hơi ngứa một chút, thiêu đến gương mặt anh nóng bỏng.

“Không có.”

Hứa Giai Giai ánh mắt sáng lên: “ ... ”

Cha không phải nói nhờ bà mối giới thiệu đối tượng sao, còn phải thân cận, không bằng chính mình tìm một đối tượng.

Người trước mặt này không chỉ lớn lên rất tốt, nhìn trang phục có vẻ là quân nhân.

Tâm động không bằng hành động.

Hứa Giai Giai bắt đầu giới thiệu chính mình: “Tôi tên là Hứa Giai Giai, năm nay mười tám, là con gái một, có thể tìm hiểu nhau một chút không?”

Thẩm Việt Bạch liền hiểu ngay: “Cô không phải có đối tượng rồi sao?”

Hứa Giai Giai sắc mặt ung dung, thản nhiên nói ra: “Ngày mai từ hôn, lập tức liền độc thân.”

Lời nói này làm Thẩm Việt Bạch nhớ tới những lời đồn nhảm trong thôn truyền ra: “Hứa đồng chí, cô cùng vị hôn phu từ hôn là vì việc rơi xuống nước sao?”

Hứa Giai Giai lắc đầu, dùng giọng điệu ghét bỏ nói ra: “Không phải, hắn có người mình thích rồi, hắn rất bẩn, ưa thích làm liếm chó.”

Thẩm Việt Bạch: “ ... ”

Anh rất muốn hỏi liếm chó là có ý gì.

Lại sợ hỏi sẽ khiến mình có vẻ mình không kiến thức.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ nhờ bà mối sang nhà cô, cùng trưởng bối thương lượng chuyện hôn sự.”

Thẩm Việt Bạch cứu Hứa Giai Giai lên bờ, bị rất nhiều người nhìn thấy, thanh danh của cô liền bị ảnh hưởng, là anh nên phụ trách.

Hứa Giai Giai sửng sốt, nhanh như vậy sao, tốc độ so với tàu cao tốc còn nhanh hơn: “Cái kia, không cần nhanh như vậy đâu?”

Thẩm Việt Bạch có nề nếp nói ra: “Đây không tính là nhanh, chiến hữu của tôi đính hôn và kết hôn chỉ trong năm ngày.”

Hứa Giai Giai: “ ... ”

Mụ nha.

Đây hoàn toàn là mở ra blind box nha!

Thẩm Việt Bạch không rõ Hứa Giai Giai vì sao cảm thấy kinh ngạc, bất quá, anh không hỏi nhiều mà là mở miệng nói tình huống của mình: "Tôi năm nay 22, làm lính sáu năm, bây giờ là phó đội, kết hôn là có thể tùy quân nhưng bây giờ quân đội không có phòng ở.

Cho nên sau khi kết hôn, cô còn phải tiếp tục ở lại nhà một thời gian.

Khi nào được phân phòng ở, tôi sẽ cho người điện báo.

Bất quá thời gian ở nhà, mỗi tháng tôi sẽ gửi về 60 khối. "

Tiền lương 88.

Chính mình giữ lại 28.

Những thứ khác, toàn bộ đưa cho vợ.

Hứa Giai Giai vui sướng như điên, công nhân một tháng tiền lương cũng mới khoảng ba mươi khối, cô không cần đi làm vẫn có thể có nhiều như thế, cuộc sống này quả thực quá sướng rồi!

“Tôi không có vấn đề.”

Người có tiền lại đẹp trai còn hào phóng, phàm là do dự một giây đều là đối với tiền không tôn trọng.

Thẩm Việt Bạch lại nói qua sự tình trong nhà : “Trong nhà mẹ kế không thích tôi, nếu kết hôn thì cô có thể ở nhà mẹ đẻ như trước.”

Hứa Giai Giai hạnh phúc thiếu chút nữa ngất đi, mụ nha, vẫn còn có chuyện tốt như vậy: “Được, về sau anh chính là cha của con tôi.”

Hôm sau.

Tám giờ sáng, Hứa Giai Giai bị bà nội Hứa lay tỉnh: “Giai Giai, rời giường thôi.”

Hứa Giai Giai lúc này mới nhớ tới hôm nay muốn đi Tống gia, cô nhanh nhẹn xuống giường thay xong quần áo: “Bà nội, chúng ta cùng đi?”

Bà nội Hứa không nghĩ trường hợp này cháu gái nên đi: “Ừ, hay là con chớ đi.”

Hứa Giai Giai há hốc mồm: “Vì sao?”

Bà nội Hứa liếc mắt nhìn cô một cái: “Từ hôn cũng không phải chuyện tốt gì, con đi làm gì?”

Hứa Giai Giai kéo cánh tay bà nội, giọng điệu làm nũng: “Bà nội, cho con đi nha ~ Con cam đoan không gây thêm phiền phức cho người.”

Âm thanh nũng nịu này ai nghe mà không mơ hồ, bà nội Hứa bị mê hoặc liền nói được.

Chờ phản ứng lại đã là chậm quá, bà tức giận chọc nhẹ vào trán Hứa Giai Giai, giọng nói vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ: “Ngươi nha!”

Hứa Giai Giai rửa mặt xong đi vào nhà chính, trên bàn đã có rau dại, bánh cùng cháo, bên cạnh còn có một bát trứng gà.

Trứng gà là bà nội Hứa nấu cho Hứa Giai Giai. 

Cô vừa hạ sốt, thân thể có chút yếu ớt, bà muốn bồi bổ cho cô một chút. 

“Giai Giai, đem trứng ăn đi.”

Hứa Giai Giai nhìn bà nội Hứa, nội tâm rất là xúc động, cô mở miệng nói: “Bà nội, mọi người phải làm việc càng phải ăn đồ tốt hơn, người cùng cha ăn đi.”

Bà nội Hứa cố ý nghiêm mặt: “Con nói nhảm cái gì, đừng cọ, mau ăn đi!”

Hứa Giai Giai biết mình không lay chuyển được bà, dứt khoát đem trứng chia thành ba phần: “Bà nội, người một nhà cũng không thể quá phân biệt, người có người không.”

“Được, được, không phân biệt, đều có phần, đều có phần.” Bà nội Hứa cười đến đôi mắt híp lại.

Bà bưng bát lên, cầm phần trứng gà Hứa Giai Giai chia cho, đi vào nhà cách vách, mặt mũi hớn hở khoe khoang: "Tôi nấu trứng gà cho Giai Giai bồi bổ thân thể, con bé chia thành ba phần muốn chúng ta cũng ăn, nói người một nhà không thể phân biệt .

Con bé a, cái gì cũng tốt, chính là quá hiếu thuận. "

Cách vách là bà Lưu, tuổi cùng bà nội Hứa không chênh lệch nhiều, hai người thường xuyên cãi nhau nhưng quan hệ rất tốt.

Bà nhìn bà nội Hứa cầm trứng gà trong tay, nháy mắt cảm thấy cháo khoai lang đỏ trong bát không thơm nữa.

Bà Lưu chua xót trong lòng nói ra: “Được, được, được, là cháu gái của bà hiếu thuận nhất!”

Khoe khoang xong, bà nội Hứa dùng sức cắn một cái: “Ai da, hôm nay trứng gà thế nào ăn lại ngon như vậy!”

Bà Lưu nghe không nổi nữa, mặt đen đuổi người: “Đi đi đi, về nhà bà khoe khoang đi.”

Bà nội Hứa nhìn cháo loãng trong bát bà Lưu, nhịn không được nói hai câu: “Cháo này quá hiếm, đi tiểu đi xuống là bụng liền không còn gì.”

Bà Lưu nhớ tới năm cháu trai trong nhà, khẽ thở dài một cái: “Mấy đứa nhóc đang lớn ăn nghèo lão tử, mấy tiểu tử kia còn có thể ăn hơn, không tiết kiệm một chút, lương thực trong nhà không chống đỡ nổi đến ngày phân lương thực.”

Bà Hứa: “ ... ”

Kéo cừu hận đây!

Biết rõ trong nhà bà ít người còn cố ý nói như vậy!

Từ Thạch Phong thôn đến trên trấn có mười km.

Đi đường không sai biệt lắm mất hai giờ.

Hứa Giai Giai mới đi một phần ba quãng đường liền ỉu xìu .

Hứa Kiến Quốc chuẩn bị cõng con gái thì một chiếc xe đạp xuất hiện.

Hứa Kiến Quốc thấy rõ người trên xe, vẻ mặt kinh ngạc: “Thẩm tiểu tử, ngươi mua xe đạp?”

Xe đạp không chỉ quý mà còn cần phiếu, còn cung không đủ cầu.

Không có năng lực căn bản mua không được.

Tiểu tử này có chút năng lực nha!

“Thúc, đây là của chiến hữu cháu cho mượn. Mọi người muốn đi đâu, cháu đưa đi.”

“Không cần, không cần, chúng ta nhiều người như vậy, không đi hết được.” Hứa Kiến Quốc nói, lại đem Hứa Giai Giai kéo qua: “Con gái, lần trước con rơi vào trong sông chính là Thẩm tiểu tử cứu lên, nhanh cảm ơn hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play