Trịnh Trinh đứng một mình trong căn phòng của mình, tay mân mê chiếc vòng ngọc treo trên cổ, ánh mắt chăm chú nhìn vào phản chiếu của chính mình trong tấm gương đối diện. Từ khi bước vào thế giới này, cô đã phải đối mặt với rất nhiều sự thay đổi, nhưng điều khiến cô băn khoăn nhất vẫn là cuộc gặp gỡ với Ngọc Gia Cầm.
Cô cảm thấy có điều gì đó bất ổn về Ngọc Gia Cầm, và không chỉ vậy, cuộc hôn nhân này cũng không hề đơn giản như những gì cô đã nghĩ. Thậm chí, ngay cả bản thân mình cũng chưa thể hoàn toàn hiểu được sức mạnh tiềm ẩn bên trong cơ thể Á nữ này.
Hơn nữa, khả năng tu luyện của Ngọc Gia Cầm vẫn là một ẩn số. Cô đã nghe nói rất nhiều về khả năng tu luyện của cô ta, nhưng chính Trịnh Trinh cũng bắt đầu nghi ngờ rằng có thể trong cơ thể của cô ấy ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn, một sức mạnh không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong khi đó, những cảm giác kỳ lạ vẫn không ngừng quấy rầy Trịnh Trinh. Những lúc cô lắng xuống và cố gắng tập trung vào bản thân, có những luồng khí ấm áp từ trong cơ thể cô bắt đầu dâng lên. Ban đầu, cô không để ý, cho rằng đó chỉ là những cảm giác bình thường của cơ thể khi thay đổi môi trường. Nhưng dần dần, cô nhận ra rằng đây không phải là cảm giác bình thường, mà là một dạng năng lượng kỳ lạ, một luồng linh khí rất mạnh mẽ.
Linh khí, đúng vậy. Đây chính là thứ mà tất cả các Á nữ và Ca nữ trong thế giới này phải học cách hấp thụ và sử dụng để đạt được sức mạnh. Tuy nhiên, Trịnh Trinh chưa bao giờ học về tu luyện, và càng không nghĩ rằng mình có khả năng tiếp nhận linh khí một cách dễ dàng như vậy. Nhưng rồi, một phần của cô đã không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nó.
Trịnh Trinh khẽ thở dài, nhắm mắt lại, và từ từ ngồi xuống dưới đất, quyết định thử một lần tìm hiểu xem rốt cuộc luồng linh khí này có thể dẫn cô đến đâu. Cô không phải là người có tài năng đặc biệt về tu luyện, nhưng chính sự tò mò và những linh cảm mạnh mẽ đã khiến cô không thể từ bỏ.
"Hít vào... thở ra..." Cô nhẹ nhàng tự nhủ, bắt đầu điều chỉnh nhịp thở của mình theo từng hơi thở đều đặn.
Không khí trong phòng trở nên im ắng, chỉ còn lại âm thanh của những nhịp thở và nhịp tim cô. Khi Trịnh Trinh bắt đầu cảm nhận được sự tĩnh lặng trong cơ thể mình, một luồng linh khí nhẹ nhàng tiến vào từ bên ngoài, hòa quyện vào cơ thể cô, dần dần khiến cô cảm thấy một nguồn năng lượng ấm áp chạy khắp các huyệt đạo.
Đúng lúc đó, cô cảm nhận thấy có một nguồn năng lượng khác, mạnh mẽ hơn rất nhiều, đang dần dần chiếm lĩnh cơ thể mình, như thể có một linh hồn khác cùng sống trong cơ thể này. Điều đó khiến Trịnh Trinh không khỏi giật mình, nhưng trước khi cô có thể hoàn toàn nhận thức được điều gì đang xảy ra, một cơn chóng mặt mạnh mẽ đột ngột ập đến, và rồi một cảm giác mơ hồ, xa lạ tràn ngập trong đầu cô.
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy lực vang lên trong đầu cô:
“Ngươi cảm nhận được sức mạnh rồi chứ?”
Trịnh Trinh mở mắt, nhưng căn phòng xung quanh dường như mờ đi. Cô cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói đó. Dường như có một linh hồn khác đang hiện diện trong tâm trí cô, một linh hồn mạnh mẽ và quyết đoán. Trái tim cô đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì sự kinh ngạc trước những gì đang diễn ra.
"Ai?" Trịnh Trinh thở hổn hển, cố gắng kiểm soát bản thân. “Cô là ai?”
"Ta là Vũ Tịch," giọng nói ấy đáp lại. “Ta là linh hồn thứ hai trong cơ thể này, và ta chính là người có khả năng tu luyện mà ngươi đang cảm nhận.”
Trịnh Trinh ngạc nhiên đến mức không thể thốt ra lời. Linh hồn thứ hai? Nhưng Vũ Tịch có vẻ không phải là một linh hồn thông thường. Đúng hơn, cô ta là một sự tồn tại khác biệt, một linh hồn đầy quyền năng, đã bị giam cầm trong cơ thể Ngọc Gia Cầm.
"Cô là... Ngọc Gia Cầm?" Trịnh Trinh hỏi, trong lòng không ngừng dấy lên những nghi ngờ.
"Không." Vũ Tịch đáp lại, và trong giọng nói có một sự lạnh lùng pha chút cay đắng. “Ngọc Gia Cầm chỉ là một phần của cơ thể này. Ta mới là linh hồn thật sự của nơi đây. Ta là người bị hãm hại, bị những kẻ xấu đẩy vào cõi u tối này.”
Trịnh Trinh cảm thấy choáng váng. Hóa ra, Ngọc Gia Cầm không phải là người duy nhất có linh hồn trong cơ thể mình? Cô gái này không chỉ là một tiểu thư tài giỏi mà còn là một nơi giam giữ một linh hồn có sức mạnh vô biên. Điều này khiến Trịnh Trinh càng thêm bối rối.
"Vậy cô muốn gì?" Trịnh Trinh hỏi, không che giấu được sự tò mò trong lòng.
"Ta cần ngươi giúp đỡ," Vũ Tịch nói, giọng cô ta đầy khao khát. “Ngọc Gia Cầm không biết ta tồn tại, nhưng ta vẫn có thể tác động vào cơ thể này. Ta cần ngươi giúp ta thoát ra, giúp ta giành lại sức mạnh của mình.”
Trịnh Trinh suy nghĩ một lúc, rồi từ từ gật đầu. Cô không thể bỏ qua cơ hội này. Nếu cô có thể giúp Vũ Tịch, liệu có thể khai thác được sức mạnh của cô ta không? Hơn nữa, đây có thể là chìa khóa để cô hiểu rõ hơn về Ngọc Gia Cầm, về cuộc hôn nhân này, và có lẽ, cả những bí mật đen tối ẩn giấu trong gia tộc Ngọc.
"Ta sẽ giúp cô," Trịnh Trinh quyết định, giọng cô kiên định. “Nhưng cô phải hứa với ta, rằng khi ta giúp cô, cô sẽ không làm hại Ngọc Gia Cầm.”
Vũ Tịch im lặng một lúc, rồi đáp lại bằng một tiếng thở dài nhẹ nhàng. “Ta hứa.”
Trịnh Trinh không biết quyết định này sẽ dẫn cô đi đâu, nhưng ít nhất, cô cảm thấy rằng mình đang nắm giữ một phần trong cuộc chơi này. Và có thể, chỉ khi cô giúp Vũ Tịch, cô mới có thể tìm ra sự thật đằng sau cuộc hôn nhân này, cũng như cách để thay đổi số phận của mình.
---
Chương 5 kết thúc.
---