Trịnh Trinh chậm rãi rời khỏi phòng, lòng vẫn còn mơ hồ trước những tiết lộ về linh hồn Vũ Tịch và những bí mật sâu kín đằng sau cơ thể của Ngọc Gia Cầm. Cuộc gặp gỡ đó, dù chỉ là một đoạn ngắn, đã để lại trong cô một cảm giác khó chịu và bồn chồn. Cô không thể nào ngừng suy nghĩ về những gì đã được tiết lộ. Vũ Tịch – một linh hồn mạnh mẽ và từng là một tu luyện giả tuyệt vời – giờ đây lại bị giam cầm trong cơ thể của Ngọc Gia Cầm. Cô ta phải chịu đựng sự hạ nhục, sự yếu đuối của một Ca nữ trong khi linh hồn của mình lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai ở đây. Những bí mật này không phải là ngẫu nhiên.
Khi bước ra ngoài sân, không gian xung quanh cô trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Cảm giác này thật khó chịu, như thể mọi thứ đang bị giấu kín trong bóng tối, và chỉ có Trịnh Trinh mới có thể chạm đến chúng.
A Vân và Linh Tử đã chờ sẵn bên ngoài, những bước đi của họ nhẹ nhàng như những bóng ma, không gây tiếng động. Cả hai đều nhìn Trịnh Trinh với vẻ mặt chờ đợi.
“Tiểu thư, người có khỏe không?” A Vân hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.
Trịnh Trinh gật đầu, cố gắng để không thể hiện sự bất an trong lòng. “Không sao. Nhưng ta có thể cần thêm thời gian để tìm hiểu về tất cả những gì đang xảy ra.”
“Tiểu thư, người muốn chúng ta làm gì tiếp theo?” Linh Tử cẩn thận hỏi, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Trịnh Trinh suy nghĩ một lát, rồi khẽ thở dài. “Cứ tiếp tục điều tra về Ngọc Gia Cầm. Ta cần biết thêm về gia tộc này, những mối quan hệ của họ, và đặc biệt là về sự tu luyện của cô ấy.”
Linh Tử và A Vân nhìn nhau, rồi cả hai cùng gật đầu. Họ biết rằng Trịnh Trinh đang dần dấn sâu vào một trận đấu đầy nguy hiểm, nhưng nếu cô quyết định tiến bước, họ sẽ không ngần ngại theo cùng.
Trong lúc Trịnh Trinh đang cân nhắc những bước đi tiếp theo, một tin tức bất ngờ ập đến.
Ngọc Gia Cầm – người mà cô vừa mới nói chuyện sáng nay – đã được gọi đến triều đình, nơi một cuộc họp quan trọng của các gia tộc được tổ chức. Trịnh Trinh nhận ra rằng đây là cơ hội tốt để cô có thể tìm hiểu thêm về tình hình của gia tộc Ngọc, và thậm chí có thể tìm hiểu về khả năng tu luyện của Ngọc Gia Cầm.
Ngay khi ánh sáng buổi chiều phủ xuống khắp thành phố, một đoàn người từ Ngọc phủ đã xuất hiện, dẫn đầu là Ngọc Gia Cầm. Trịnh Trinh không thể không chú ý đến cách mà Ngọc Gia Cầm di chuyển, khí chất của cô ta không phải là loại khí chất của một Ca nữ yếu đuối. Dù vẻ ngoài có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt ấy lại chứa đựng điều gì đó vô cùng nguy hiểm.
Trịnh Trinh quyết định theo dõi từ xa. Cô tìm một vị trí kín đáo trên đỉnh một ngôi nhà gần đó, từ đó có thể quan sát đoàn người mà không bị phát hiện. Cô không thể bỏ qua cơ hội này. Ngọc Gia Cầm dù sao cũng là một phần của cuộc hôn nhân mà cô phải tham gia, và việc hiểu rõ hơn về cô ta là điều cần thiết.
Càng quan sát, Trịnh Trinh càng cảm thấy mơ hồ. Ngọc Gia Cầm không giống như những gì cô đã nghe và thấy trước đó. Dù là Á nữ, Ngọc Gia Cầm lại không có vẻ gì là kém cỏi trong việc hấp thụ linh khí, ngược lại, cô ta dường như có một sức mạnh tiềm ẩn vô cùng to lớn, điều mà Trịnh Trinh không thể ngờ tới.
Trong lúc đang mải mê quan sát, Trịnh Trinh bỗng nhận ra một bóng người lạ đang tiến lại gần mình. Cô kịp thời quay người, tránh khỏi tầm mắt của người đó, nhưng không thể tránh khỏi việc nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau:
“Đang nhìn gì vậy, tiểu thư?”
Trịnh Trinh quay lại, và trước mắt cô là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Anh ta mặc một bộ trang phục đen đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ quyền lực khó cưỡng. Đúng là không thể không nhận thấy, đây chính là người mà cô đã nghe nói đến – Lý Thiên, một trong những người có khả năng tu luyện mạnh mẽ nhất trong gia tộc Ngọc.
Lý Thiên nhìn cô với một nụ cười mỉm, nhưng nụ cười ấy lại không hề toát lên sự thân thiện mà chỉ mang theo một chút sự kiêu ngạo. “Làm sao, tiểu thư Ấn Trinh? Chắc không phải ngài đang lén lút theo dõi người khác chứ?”
Trịnh Trinh không hề hoảng sợ, chỉ khẽ nâng cằm lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng. “Vị công tử này nói vậy là có ý gì?”
Lý Thiên tiến lại gần, sự lạnh lùng trong ánh mắt không hề thay đổi. “Chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Không biết tiểu thư quan tâm đến Ngọc Gia Cầm sao? Đúng là người mới đến từ một gia tộc lớn, có phong thái đặc biệt.”
Trịnh Trinh không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút ngờ vực. Nếu Lý Thiên có thể nhận ra cô đang chú ý đến Ngọc Gia Cầm, liệu có phải anh ta đã nhận ra điều gì đó? Mà nếu thật sự là vậy, tại sao anh ta lại để yên cho cô?
Đoàn người Ngọc gia đã bắt đầu di chuyển, Lý Thiên cũng quay người bước đi, nhưng trước khi rời đi, anh ta dừng lại một chút, mỉm cười như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Tiểu thư, nếu có thời gian, tôi hy vọng sẽ có dịp trò chuyện nhiều hơn với ngài.” Giọng nói của Lý Thiên mang theo một sự ẩn ý khó tả.
Trịnh Trinh không thể hiểu hết được ý tứ trong lời nói đó, nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trong lúc này, mọi thứ dường như đều xoay quanh Ngọc Gia Cầm, và những gì cô đang tìm hiểu lại có thể liên quan đến một mối quan hệ lớn hơn mà cô chưa nhận thức được.
Sau khi đoàn người đi khuất, Trịnh Trinh quyết định quay lại căn phòng của mình, nhưng trong lòng cô cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Những lời nói của Lý Thiên, vẻ lạnh lùng của Ngọc Gia Cầm, và sự kỳ lạ trong cảm giác của cô về linh hồn Vũ Tịch đều khiến cô không thể thảnh thơi được nữa.
Cô phải thật sự cẩn thận. Mọi thứ có vẻ như đang đi theo một hướng mà cô không thể nào lường trước được, và mỗi bước đi đều có thể đẩy cô vào một ván cờ mà cô chưa thể hiểu hết được. Nhưng một điều là chắc chắn, Trịnh Trinh sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.
---
Chương 6 kết thúc.
---