Trịnh Trinh ngồi xuống chiếc bàn gỗ cổ điển, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng tia sáng mờ ảo xuyên qua những cánh rèm mỏng, tạo thành những vệt sáng yếu ớt trong căn phòng yên tĩnh. Cô cảm thấy mình như một người lạ trong chính cơ thể mình. Tất cả xung quanh đều xa lạ, những ký ức vụn vỡ không ngừng quấy rầy, như những mảnh ghép mà cô không thể lắp đầy.
"Ngọc Gia Cầm..." Cái tên đó cứ vang vọng trong đầu cô, như một lời nhắc nhở mơ hồ nhưng đầy thách thức. Trịnh Trinh không thể không cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tại sao gia tộc Ngọc lại chọn cô, một Á nữ bình thường, để kết hôn với Ngọc Gia Cầm, người được cho là vô cùng đặc biệt? Có phải đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị đơn thuần, hay thực tế là một cái bẫy mà cô chưa nhận ra?
Bất chợt, cánh cửa phòng mở ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. A Vân bước vào, lần này không còn vẻ lo lắng như trước, mà là sự bình tĩnh, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng cho những câu hỏi sắp tới.
"Tiểu thư, ngài cần gì thêm không?" A Vân nhẹ nhàng hỏi, nhưng ánh mắt vẫn có chút dò xét.
Trịnh Trinh quay lại nhìn cô, không vội trả lời mà chỉ ngồi im lặng quan sát. Một lúc sau, cô cất giọng nhẹ nhàng: “A Vân, nói cho ta biết thêm về Ngọc Gia Cầm.”
A Vân hơi giật mình, nhưng chỉ trong giây lát, cô ấy đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. “Ngọc Gia Cầm là tiểu thư của gia tộc Ngọc, một gia tộc quyền thế trong khu vực này. Cô ấy rất được người ta kính trọng, dù gia tộc đó không nhiều người, nhưng lại rất mạnh mẽ. Cô ấy là người thừa kế duy nhất, có tài năng vượt trội. Cũng vì thế, mà rất nhiều gia tộc khác mong muốn có được sự kết hợp với gia tộc Ngọc.”
Trịnh Trinh vẫn không nói gì, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy một nỗi bất an không thể tả. Một cô gái thừa kế duy nhất, tài năng vượt trội, lại là đối tượng của một cuộc hôn nhân chính trị... Tại sao gia tộc Ngọc lại chọn cô, một người không có gì đặc biệt, để kết hợp với Ngọc Gia Cầm?
"Ngọc Gia Cầm... Cô ấy có thật sự đặc biệt như lời mọi người nói không?" Trịnh Trinh hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại ánh lên sự tìm tòi, khám phá.
A Vân nhìn cô một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy, tiểu thư. Ngọc Gia Cầm được cho là có linh hồn kỳ diệu, khả năng tu luyện vô cùng mạnh mẽ. Cô ấy có thể hấp thụ linh khí mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Đó cũng là lý do tại sao gia tộc Ngọc luôn giữ cô ấy trong sự bảo vệ cẩn thận.”
Linh hồn kỳ diệu? Khả năng tu luyện mạnh mẽ? Trịnh Trinh khẽ nhíu mày, cảm thấy càng thêm mơ hồ về sự thật. "Linh hồn kỳ diệu?" Liệu đó có phải là lý do tại sao cô lại bị ép gả cho Ngọc Gia Cầm? Hay có điều gì đó phức tạp hơn đang chờ đợi cô phía trước?
Cô quyết định không vội hỏi thêm, mà chỉ lặng lẽ quan sát A Vân. Cô cảm thấy rằng mọi thông tin đang bị che giấu, và cô cần phải tìm ra mảnh ghép còn thiếu này.
"A Vân," Trịnh Trinh nói, giọng lạnh lùng hơn một chút, "Cuộc hôn nhân này có thực sự là một sự lựa chọn của gia tộc Ấn không? Hay là..." Cô ngừng lại, không muốn nói ra những nghi ngờ lớn hơn trong lòng.
A Vân nhìn cô, ánh mắt hơi chao đảo, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tiểu thư, cuộc hôn nhân này là quyết định của gia tộc. Ngài không phải lo lắng gì cả.”
Trịnh Trinh không hỏi thêm nữa. Cô biết A Vân đã nói hết những gì có thể, và giờ là lúc cô phải tự tìm hiểu thêm. Cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ, ánh mắt lướt qua những ngọn cây ngoài vườn, nơi có vẻ như đang có một cuộc tụ họp nhỏ.
"Ngọc Gia Cầm..." Trịnh Trinh tự nhủ, “Cô ta là ai thật sự?”
Một lúc sau, khi cô đang đứng lặng lẽ trong phòng, một bóng người khác xuất hiện ngoài cửa. Cô không quay lại, nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện diện đó. Không lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần, và một giọng nói quen thuộc cất lên:
“Tiểu thư, xin phép được gặp ngài.”
Trịnh Trinh xoay người, nhìn thấy một thiếu nữ với dáng vẻ thanh thoát đứng ở cửa. Đó là một người mà cô chưa từng gặp trước đây, nhưng ánh mắt của cô gái này không xa lạ. Một sự quen thuộc kỳ lạ, như thể người này cũng là một phần của câu chuyện mà cô chưa thể hiểu rõ.
"Ngài là ai?" Trịnh Trinh hỏi, nhưng không chút ngạc nhiên. Cảm giác kỳ lạ trong lòng khiến cô càng thêm cảnh giác.
Thiếu nữ ấy mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự tinh nghịch. "Tiểu thư, tôi là Linh Tử, một thị nữ của gia tộc Ngọc. Ngọc Gia Cầm sai tôi tới để báo với ngài một số việc." Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có một sự kiên định lạ thường.
"Ngọc Gia Cầm sai ngươi đến?" Trịnh Trinh không vội vã trả lời mà chỉ nhìn Linh Tử với vẻ dò xét. “Vậy cô ấy muốn ta làm gì?”
Linh Tử không đáp ngay, mà bước vào phòng, ánh mắt nhìn quanh một lượt rồi mới nói nhỏ: “Cô ấy muốn ngài chuẩn bị cho cuộc gặp mặt sắp tới. Đó là dịp quan trọng, không chỉ là hôn lễ, mà còn là một cuộc hội nghị liên quan đến các gia tộc.”
Trịnh Trinh lắng nghe, cảm giác có gì đó không ổn. "Hội nghị liên quan đến các gia tộc?" Cô tự nhủ, “Có phải đây chỉ là một cuộc hôn nhân hay là một sự sắp đặt phức tạp hơn rất nhiều?”
"Ngọc Gia Cầm muốn gặp ngài trước ngày hôn lễ," Linh Tử tiếp tục, “Cô ấy muốn trao đổi với ngài về những điều quan trọng.”
Trịnh Trinh gật đầu, nhưng trong lòng lại rối bời. Cô có thể cảm nhận thấy, cuộc hôn nhân này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cô không thể chỉ là một quân cờ trong trò chơi chính trị này. Nhưng để hiểu rõ hơn, cô phải đối diện với Ngọc Gia Cầm, và đó chính là thử thách lớn nhất mà cô phải vượt qua.
---
Chương 3 kết thúc.
---