Khi Trịnh Trinh mở mắt ra lần nữa, cô cảm nhận được một cảm giác nặng nề bao trùm cơ thể, như thể toàn bộ sức lực trong người đã bị rút cạn. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng những cơn đau nhói khiến cô phải nằm lại ngay lập tức. Xung quanh tĩnh lặng một cách kỳ lạ, và mọi thứ đều mới mẻ, xa lạ.
"Mình đang ở đâu?" Cô thầm hỏi trong đầu, cố gắng gợi nhớ lại những ký ức mơ hồ từ lễ cưới, từ cái chết đột ngột, nhưng tất cả những hình ảnh đó đều mờ dần, không thể nhớ nổi chi tiết.
Cô liếc nhìn xuống cơ thể mình: bộ váy cưới trắng tinh khôi mà cô mặc trong ngày cưới đã không còn nữa, thay vào đó là một bộ y phục cổ trang nhẹ nhàng, màu sắc nhạt nhòa. Cảm giác như mình đã bị đẩy vào một thế giới hoàn toàn khác.
Lần đầu tiên tỉnh lại trong thế giới lạ lẫm này, Trịnh Trinh cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô cần phải tỉnh táo để tìm ra mọi thứ. Xung quanh không có gì quen thuộc, chỉ có một căn phòng rộng rãi, bài trí thanh thoát nhưng đầy ắp sự sang trọng. Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi.”
Trịnh Trinh quay lại, nhìn thấy một thiếu nữ có dáng vẻ thanh thoát đang đứng gần giường. Cô ta có mái tóc đen mượt buông xõa, đôi mắt long lanh nhìn cô với vẻ lo lắng. Trịnh Trinh ngẩng đầu lên, cảm giác kỳ lạ như đã gặp cô gái này ở đâu đó, nhưng lại chẳng thể nhớ ra.
"A Vân?" Trịnh Trinh hỏi, giọng khàn đặc.
"Vâng, tiểu thư." Cô gái cúi đầu đáp, ánh mắt chăm chú nhìn Trịnh Trinh, nhưng đôi tay khẽ run lên, như thể có chút bất an.
Trịnh Trinh khẽ nhíu mày, cố gắng tập trung. "Nơi này là đâu? Ta... ta không nhớ mình đã ở đâu." Cô nói nhẹ nhàng, cố không để lộ vẻ lo lắng.
A Vân nhìn cô một lúc lâu, rồi mới cúi đầu thấp hơn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy cẩn trọng: “Tiểu thư, ngài đang ở Ấn phủ, gia tộc Ấn gia.”
Trịnh Trinh không nói gì, nhưng trong lòng cô trỗi lên một nỗi nghi ngờ mơ hồ. "Ấn phủ...?" Cái tên này nghe rất quen, nhưng không phải gia tộc của cô. Cô không nhớ mình là một thành viên trong gia đình này, càng không hiểu vì sao cô lại tỉnh dậy trong thân thể này.
Trịnh Trinh cảm thấy sự im lặng kéo dài, nhưng cô không muốn vội vàng đặt câu hỏi. Thay vào đó, cô lặng lẽ quan sát A Vân, tìm hiểu về cô ta, về thái độ của cô ta.
"Ấn phủ... Gia tộc này có liên quan gì đến ta không?" Trịnh Trinh hỏi, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén.
A Vân hơi bất ngờ, rồi lại cúi đầu trả lời, nhưng giọng có chút căng thẳng: “Tiểu thư, ngài là tiểu thư của gia tộc Ấn, ngài đã sống ở đây từ nhỏ.”
Trịnh Trinh gật đầu, nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ. "Sống ở đây từ nhỏ?" Cô không thể nhớ được điều gì. Tại sao mình lại không nhớ về gia tộc này? Cô càng cố gắng nghĩ lại càng thấy khó hiểu hơn.
Nhận thấy sự bất an trong lòng, Trịnh Trinh không vội hỏi thêm mà chỉ khẽ thở dài. Cô không muốn để A Vân nhận ra sự nghi ngờ trong mình.
"Vậy... ta đã từng sống ở đây sao?" Trịnh Trinh lặp lại, như thể đang tự hỏi chính mình.
A Vân im lặng một lúc rồi đáp, giọng vẫn mềm mỏng nhưng có vẻ có chút lo lắng: “Vâng, tiểu thư. Ngài là tiểu thư của Ấn gia, gia đình ngài rất quý trọng ngài.”
Trịnh Trinh không vội tin vào lời nói đó. Có vẻ như mọi thứ quá suôn sẻ, quá dễ dàng. "Gia đình ngài quý trọng ngài?" Lời nói này có vẻ đúng nhưng lại cũng có gì đó mơ hồ, như thể một sự chuẩn bị sẵn có để đối phó với những câu hỏi mà cô có thể đưa ra.
Im lặng một lúc lâu, Trịnh Trinh bỗng chợt nhớ ra một câu hỏi quan trọng. “A Vân, có chuyện gì xảy ra gần đây không? Có điều gì mà ta cần biết không?”
A Vân liếc nhanh về phía Trịnh Trinh, rồi lưỡng lự một chút mới trả lời: “Chuyện gần đây... không có gì đặc biệt. Nhưng, tiểu thư... ngài có nhớ về cuộc hôn nhân sắp tới của mình không?”
Cuộc hôn nhân sắp tới? Trịnh Trinh không thể nào nhớ nổi, nhưng cô lại cảm thấy như có một sự việc quan trọng đang sắp xảy ra, điều này làm cho cô càng thêm cảnh giác.
"Cuộc hôn nhân?" Trịnh Trinh hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
A Vân nhìn Trịnh Trinh một lúc rồi đáp: “Đúng vậy, tiểu thư. Ngài sẽ gả cho một gia tộc khác. Đây là một cuộc hôn nhân chính trị.”
Trịnh Trinh thận trọng hỏi: “Với ai?”
A Vân có vẻ lưỡng lự một chút, rồi nói: "Với gia tộc Ngọc gia. Nhưng..." Cô ấy ngừng lại như đang cân nhắc xem có nên nói tiếp hay không.
"Với gia tộc Ngọc gia?" Trịnh Trinh khẽ nhíu mày, trong lòng lại dấy lên một sự nghi ngờ lớn hơn. “Vậy ta sẽ kết hôn với ai trong gia tộc đó?”
A Vân không đáp ngay, thay vào đó là một sự im lặng kéo dài. Trịnh Trinh nhìn cô ta, đôi mắt sắc lạnh như muốn lột tẩy mọi thứ, nhưng A Vân vẫn không vội vàng nói ra.
Cuối cùng, A Vân khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Trịnh Trinh có chút phức tạp. “Ngọc Gia Cầm, tiểu thư. Cô ấy là người mà gia tộc Ngọc gia đã chọn cho ngài.”
Trịnh Trinh không nói gì, nhưng trong lòng cô cảm thấy một cơn sóng dữ cuộn lên. "Ngọc Gia Cầm..." Cô tự nhủ phải thận trọng hơn, bởi dường như mọi thứ đang dần hé lộ một bí mật mà cô chưa hiểu hết.
A Vân quan sát Trịnh Trinh một lúc, rồi lại nói thêm: "Tiểu thư, Ngọc Gia Cầm là người rất đặc biệt. Tuy cô ấy mang thân phận Á nữ, nhưng... ngài sẽ sớm biết thôi." Giọng cô gái hơi thấp xuống, như thể không muốn tiếp tục nói về điều gì đó mà cô không dám hé lộ. Trịnh Trinh chớp mắt, cảm thấy càng lúc càng có điều gì đó không ổn.
"A Vân, ta hiểu rồi," Trịnh Trinh đáp nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại không ngừng suy tư. “Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết.”
A Vân cúi đầu, rồi nhanh chóng lui ra ngoài, để lại Trịnh Trinh trong căn phòng tĩnh lặng. Cô đứng dậy, bước đi vài bước trong phòng, tâm trí rối bời với những câu hỏi chưa có lời giải.
"Ngọc Gia Cầm... Gia tộc Ngọc... tất cả đều có gì đó rất mờ ám." Trịnh Trinh tự nhủ, cảm thấy bản thân mình không thể chỉ ngồi yên để chờ đợi mọi thứ diễn ra. Mọi thứ trong cuộc sống này đều bị đẩy vào một thế giới mà cô chưa từng hiểu rõ, và cô sẽ phải khám phá ra tất cả, từng bước một.
---