Trời vừa tờ mờ sáng, sương mỏng bao phủ khắp Ấn phủ, tựa như một tấm màn che mờ mọi bí mật còn ẩn giấu. Từ trong viện nhỏ phía Đông, tiếng nước róc rách vang lên, hòa lẫn với âm thanh của một giọng nói nhỏ nhẹ.
Ngọc Gia Cầm đang chăm chú đọc một quyển sách cũ mà Trịnh Trinh đưa cho. Đó là bản chép tay về cách cảm nhận linh khí qua mạch khí của cơ thể, một kỹ thuật không quá phức tạp, nhưng đòi hỏi sự tập trung cao độ và sự hiểu biết sâu sắc về bản thân.
“Lại thất bại sao?” Giọng của Vũ Tịch vang lên trong đầu, xen lẫn chút chế nhạo quen thuộc.
Ngọc Gia Cầm thở dài, đặt quyển sách xuống. “Ta đang cố. Nhưng không phải ai cũng giỏi như ngươi.”
“Ta không cần ngươi giỏi như ta. Ta chỉ cần ngươi đừng tỏ ra vô dụng,” Vũ Tịch đáp, nhưng lần này không còn vẻ lạnh lùng thường thấy.
Ngọc Gia Cầm nhắm mắt, cố gắng bình tâm. Cô biết Vũ Tịch không thực sự ác ý. Có lẽ, cách mà Vũ Tịch thể hiện sự quan tâm chỉ khác với mọi người mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT