Buổi sáng ở Ấn phủ yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng chim hót nhẹ nhàng hòa lẫn với làn gió mát lành. Trong căn phòng phía Đông, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua màn cửa, chiếu lên gương mặt mỏng manh của Ngọc Gia Cầm. Đôi mắt cô khép hờ, nhưng tâm trí lại hoàn toàn tỉnh táo.
“Ngươi định nằm đó mà than thở mãi sao?” Giọng của Vũ Tịch lạnh lùng vang lên, đậm chất chế giễu, nhưng lần này không sắc bén như trước.
Ngọc Gia Cầm mở mắt, khẽ cười, nhưng nụ cười của cô chứa đựng một sự mệt mỏi khó tả. “Ta không than thở. Ta chỉ đang nghĩ... có lẽ nếu không có ngươi, ta đã...”
“Đã chết,” Vũ Tịch ngắt lời, thẳng thắn và dứt khoát. “Nhưng ngươi không chết. Ta cứu ngươi, và ngươi còn sống đến tận bây giờ là vì ta muốn thế.”
Ngọc Gia Cầm không đáp lại ngay, chỉ khẽ quay đầu, ánh mắt dịu dàng như làn nước. “Ngươi cứu ta, ta biết. Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ rằng, ta cũng muốn cứu ngươi không?”
Câu nói bất ngờ khiến Vũ Tịch sững lại. Một cảm xúc lạ lẫm thoáng qua tâm trí cô. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự lạnh lùng và mạnh mẽ vốn có dường như bị thay thế bởi một cảm giác mềm yếu mà chính cô cũng không lý giải được.
“Ta không cần ngươi cứu. Ta chỉ cần ngươi mạnh lên,” Vũ Tịch đáp, giọng nói trở lại như thường lệ, dù có chút bối rối ẩn giấu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play