Buổi chiều trong sân luyện võ của Ấn phủ, không khí yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng lá cây xào xạc trong gió. Trịnh Trinh đứng bên cạnh, dáng vẻ điềm tĩnh quan sát Ngọc Gia Cầm đang chật vật điều khiển linh khí của mình. Một quả cầu ánh sáng yếu ớt hình thành trên đầu ngón tay của cô, nhưng chỉ vài giây sau đã tan biến, để lại chút tàn quang lơ lửng giữa không trung.
“Ngươi nên dừng lại,” Trịnh Trinh lên tiếng, giọng bình thản nhưng rõ ràng không giấu được sự quan tâm.
Ngọc Gia Cầm hổn hển thở, hai tay run rẩy vì kiệt sức, nhưng ánh mắt cô vẫn tràn đầy sự kiên quyết. “Ta... ta không thể dừng. Ta phải mạnh hơn, phải khiến mình xứng đáng với vị trí này.”
Trịnh Trinh khẽ nhíu mày, bước đến gần hơn. “Ngươi nghĩ sức mạnh có thể đạt được bằng cách ép bản thân kiệt quệ sao? Hiểu rõ bản thân trước, sau đó mới nói đến việc vượt qua giới hạn.”
Câu nói ấy như một dòng nước mát tưới vào lòng Ngọc Gia Cầm. Từ trước đến nay, chẳng ai quan tâm đến cảm xúc hay khả năng của cô, mọi người chỉ nhìn vào những điểm yếu để chế nhạo và xem thường. Vậy mà, người trước mặt lại nói ra những lời dịu dàng như thế, như một tia sáng lóe lên giữa bóng tối mịt mù.
“Ta... xin lỗi,” Ngọc Gia Cầm lúng túng đáp, cúi đầu giấu đi vẻ bối rối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT