Chương 4: Chỉ hận không thể quậy đục nước

Không khí rất là quan trọng, đặc biệt là không khí trong một buổi hỏi vợ thì càng quan trọng. Thân là tân lang tương lai, Hạ Thanh phải nói là cực kì vui vẻ. Cậu mỉm cười rạng rỡ như ánh dương, gương mặt vốn dĩ đẹp trai nay càng thêm có khí chất. Hạ Thanh nhớ nguyên chủ cũng từng được nhiều cô nương trong thôn thầm thương, nếu không phải do lười quá thì đã sớm lấy vợ rồi.

“Mày nói đi. Mày muốn gì? Tỷ tỷ mày mang lại xui xẻo cho nhà tao chưa đủ hay sao mà mày còn ở đây quấy phá. Mày có biết liêm sĩ không hả?”

Hạ Thanh ngoáy tai, mặt mày thì cười nham nhở trông như kẻ biến thái thô tục. Cậu lèm bèm trong họng.

“Thẩm thẩm, không cần nói nhiều. Mau kêu Xuân Hoa muội đi theo con. Ây da, ruộng lúa không ai làm. Muội ấy phải làm chứ.”

Hạ Thanh vô lại nói. Cậu nhìn gương mặt biến sắc của người nhà họ Vương, trong lòng thoải mái vô cùng. Nhắm vào Vương Xuân Hoa hoàn toàn là có lý do. Cô ta là con gái út của nhà này, từ nhỏ đã được chiều đến tính tình đỏng đảnh, hư hỏng, là nữ nhân thôn quê nhưng luôn coi bản thân quý giá như con gái nhà quan. Nhà họ Vương cũng mắt cao hơn đầu, muốn gả cô ta cho người trấn trên để đổi đời.

So với bé con, trong mắt Tôn Diễm Hoa thì con gái út bà ta có giá hơn nhiều.

“Mày câm miệng. Tao không gả. Mày cút đi.”

Đừng nói Tôn Diễm Hoa chướng mắt Hạ Thanh, ai đời đi hỏi vợ không có bà mối hay tam thư lục lễ mà chỉ đem theo một giỏ trừng gà. Hạ Thanh bĩu môi, trong mắt cậu nữ nhi bà ta còn chẳng so được với giỏ trứng gà này đâu.

“Nếu thẩm đã kiên quyết như thế thì con cũng không còn cách nào khác. Con sẽ đem thư hứa hôn lên quan trên, để quan xem xét cho con. Ấy dà, lúc đó không biết Xuân Hoa muội còn gả cho ai nữa được không đây?!"

Hạ Thanh đứng lên, xách theo giỏ trứng gà một mực đi ra khỏi cửa mặc cho mấy nam nhân họ Vương ngăn cản. Cậu kêu réo inh ỏi như heo chọc tiết làm hàng xóm láng giềng chung quanh cũng phải đu rào hóng hớt.

E là chuyện này một truyền mười mười truyền trăm rồi.

“Không được. Ngươi không được đi. Mẫu thân... hu hu hu....”

Cuối cùng nhân vật chủ chốt cũng xuất hiện. Vương Xuân Hoa khóc lê hoa đái vũ chạy từ trong buồn ra, bám lấy cánh tay mẹ mình tha thiết cầu xin.

“Mẹ ơi, con không muốn lấy cậu ta đâu. Mẹ ơi...”

Hạ Thanh nhìn Vương Xuân Hoa, trong lòng cũng âm thầm phun tào. Cậu cũng có muốn lấy cô ta đâu. Hơn nữa, trước kia vì cậu cũng sáng lạn nên ả ta cũng bao lần đưa đẩy, bây giờ lại làm ra vẻ ghét bỏ. Cậu ghét bỏ cô ta mới đúng.

Tình cảnh nhà họ Vương bây giờ chính là ầm ĩ آ không thôi, người nháo người khóc, người thì một mực lên quan. Tôn Diễm Hoa ngất đi tỉnh lại mấy lần. May mắn trong nhà vẫn còn người thông minh, tức phụ đại ca Vương A Bảo nhanh chóng lên tiếng hoà giải.

“Hạ Thanh, có gì thì cứ bình tĩnh. Có phải cậu muốn chúng tôi làm gì cho cậu đúng không?”

Nói chuyện với người thông minh vẫn thích hơnη a.

Hạ Thanh nhanh nhẹn ôm bé con ngồi vào ghế, tự nhiên bốc nắm kẹo đậu mừng thọ trên bàn ăn.

“Tôi muốn các người viết giấy từ con để tôi nhập hộ cho bé con. Làm được không?"

“KHÔNG ĐƯỢC.”

Vương A Cường hét lên. Mặc hắn ta đỏ gay gắt, phẫn nộ và uất ức xen lẫn hối hận nhìn bé con ngoan ngoãn trong lòng Hạ Thanh. Hệ thống A Mì quan sát tình hình nãy giờ cũng phải thốt lên.

“Thằng chả này tuy yêu Tiểu Điệp tỷ tỷ nhưng tính cách quá nhu nhược, lại nghe lời mẹ quá mức. Haiz... khổ thân tỷ ấy."

Hạ Thanh còn không thèm để ý đến Vương A Cường, bởi cậu biết gã chẳng có tiếng nói trong nhà. Thay vào đó cậu nhìn chằm chằm Tôn Diễm Hoa đang thở phì phò bên kia.

“Tao không đồng ý. Nó là cháu nội tao, sau này phải báo hiếu cho tao."

Ôi cha mẹ ơi, cái độ mặt dày này khiến A Mì choáng váng. Dù sao nó cũng chưa từng gặp người nào có thể mặt dày và cực phẩm hơn thế này đâu.

“Cũng được thôi. Nhưng thẩm phải suy nghĩ cho kĩ a. Nếu tôi làm ầm ĩ chuyện này lên quan, đừng nói trấn trên, ngay cả trong thôn, nhà đàng hoàng cũng không thèm lấy nữ nhi của thẩm đâu. Có khi lúc đó Xuân Hoa muội muội đây phải ở vậy đến suốt đời hoặc là lấy một kẻ ất ơ nào đó. Ui chao... có đáng không cơ chứ?"

"Mày mày.. thằng chó nham hiểm. Mày dám làm vậy tao sẽ giết chết mày.”

Hạ Thanh cười khẳng khặc.

“Ừ thì A Bảo đại ca giết chết tôi cũng được. Nhưng mà.. haizzzz nếu tôi chết mà kéo theo thanh danh muội muội của huynh, thì cũng tốt a. Để xem mang cái danh lừa lọc, sau này nhà huynh ai dám cưới gả nữa.”

Vương A Bảo đã xanh mặt. Hắn biết những gì Hạ Thanh nói đều đúng. Hạ Thanh thân cô thế cô, có chết cũng chẳng sợ dính dáng ảnh hưởng đến ai, nhưng mà nhà họ thì khác. Không chỉ có Vương Xuân Hoa, mà còn có đứa con trai và con gái của hắn nữa.

Tôn Diễm Hoa suy nghĩ nông cạn, không tính tới hậu quả nhưng Vương A Bảo cũng là kẻ có đầu óc. Hắn tính một chút. Bé con này có sống nổi tới lớn báo hiếu không còn chưa biết, mà có báo hiếu cũng chẳng tới lượt hẳn hưởng. Nếu vậy…

“Được.. chúng tôi viết giấy cho cậu."

“A Bảo...”

“Đại ca....”

Cả nhà đồng loạt kêu lên. Vương A Bảo là nam đinh lớn nhất cũng là gia chủ trong nhà, tiếng nói có trọng lượng.

Hạ Thanh phất phất tay, tỏ vẻ hài lòng.

“Được được.... Vẫn là đại ca thông minh. Viết xong tờ giấy, hai nhà chấm dứt, sau này chuyện nhà các người chẳng liên quan nhà tôi mà nhà tôi cũng không dính líu tới nhà các người. Chuyện thờ cúng tỷ tỷ cũng để tôi lo. Đi.. tới nhà trưởng thôn."

Hạ Thanh cố tình nói to cho bà con hàng xóm nghe. Cậu một lòng muốn giải quyết triệt để chuyện này, chỉ sau khi nhập hộ cho bé con, để bé con làm con cái dưới danh nghĩa của cậu cậu mới an lòng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play