Chương 1: Hệ thống “hố” người

Hạ Thanh nghĩ rằng bản thân kiếp trước chắc phải là ác ma gây ra nhiều chuyện tày đình lắm thì kiếp này cậu mới gặp phải một hệ thống dở người như thế này.

“Tic tic tic... kí chủ... người tỉnh dậy chưa ạ?”

“Tic tic tic... kí chủ, người thấy hệ thống tui có siêu việt không ạ?”

Tiếng hệ thống vang lên trong đầu làm Hạ Thanh phát hoảng lên, bởi cậu còn chưa thích ứng được với hoàn cảnh của mình lúc này. Cậu nhớ lại mấy quyển truyện xuyên không xuyên sách xuyên việt mình đọc ké của đồng nghiệp. Người ta xuyên thành hôn quân, vương gia, vua chúa, không thì ít nhất cũng phải là địa chủ.…

Hạ Thanh nhìn lại nơi mình đang ở mà thở dài. Một căn nhà tranh rách nát, không còn chỗ để nát. Chăn đệm cũ kĩ vá chắn vá đụp như muốn thông báo cho chủ nhân rằng nó quá hạn sử dụng lâu rồi.

Và quan trọng là trên ổ chăn có một sinh vật nhỏ xíu đang nằm - một đứa trẻ con chắc gần được một tuổi, xanh xao ốm yếu như cún con ướt mưa đang ngủ.

Không có vua chúa địa chủ nào ở đây cả.. chỉ có một nam nhân nghèo rớt mùng tơi và một đứa cháu ốm yếu khát sữa. À... còn có một hệ thống báo đời báo đốm nữa.

“A Mì, mày có chắc là đống linh kiện của mày ổn không đó." 1

“Thưa kí chủ, với trí tuệ và bản năng siêu việt, A Mì xin hân hạnh đảm bảo là hệ thống.... Bla bla bla....."

(Lược bớt ba ngàn chữ tâng bốc lên trời)

Hạ Thanh không thèm nghe A Mì tự luyến nữa. Sau khi kiểm tra đứa nhỏ đã ngủ say, cậu liền đi vòng vòng quanh nhà kiểm tra tình hình. Nguyên chủ trùng tên với cậu - Hạ Thanh, là một tên ham ăn lười làm có tiếng trong thôn A Giao này. Trước nay Hạ Thanh dựa vào việc được chị gái là Hạ Tiểu Điệp nuôi, nhưng chính tỷ tỷ của cậu cũng không chịu nổi vất vả nuôi một đứa em trai vô dụng cùng với gia đình chồng khắc nghiệt, sau khi sinh con chưa tròn năm cũng đi theo cha mẹ.

Hạ Thanh thở dài, nghĩ rằng nguyên chủ quả thực quá đáng. Đám tang mộ phần của tỷ ruột mình phải nhờ người trong thôn trợ giúp, đến đứa cháu duy nhất bị bỏ lại cậu ta cũng không lo được, nhà chồng Hạ Tiểu Điệp thì đã đem con bỏ chợ, hoàn toàn vứt bỏ đứa bé sang một bên không quan tâm.

“Này... A Mì, trong không gian vẫn còn nhiều thực phẩm đúng không?”

“Vâng... đúng vậy... theo tui nhớ.. tui nhớ... tic tic..."

Nghe tiếng chập cheng là Hạ Thanh biết A MÌ chẳng nhớ nổi cái gì rồi. Cậu bất lực, đành tự mình đi vào kiểm tra.

Không gian là một vùng riêng biệt do hệ thống A Mì tạo ra trong tâm trí của Hạ Thanh, được cậu dùng để đựng một mớ đồ với sức chứa không giới hạn. Đôi lúc Hạ Thanh cảm thán đây có lẽ là tác dụng duy nhất mà A Mì đem lại, à còn có cái miệng tía lia không bao giờ dừng của nó đôi khi cũng giúp cậu bớt buồn chán nữa.

Nhà bếp của nguyên chủ không có gì, đứa trẻ chắc chắn là đang đói. Hạ Thanh lục một hồi cũng tìm ra được nguyên liệu nấu ăn. Đứa trẻ tầm tuổi này thì nên uống sữa mẹ, nhưng bây giờ đành uỷ khuất bé con ăn dặm một ít đi vậy.

Nhà bếp trống trải, còn có một ít củi khô, cũng may chiếc chảo duy nhất vẫn còn sạch sẽ. Lúc này đây, Hạ Thanh đối diện với vấn đề lớn nhất. Cậu không biết nhóm lửa.

“A Mì, tới giờ mày trổ tài rồi đó.”

A Mì đang bận bịu sửa mở chập cheng, lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

“Xin lỗi kí chủ, lúc tui được lập phương trình không có bao gồm việc nhóm lửa đâu.”

Lại trốn việc?!

Hạ Thanh hiểu rõ con hệ thống này quá mà. Cậu hắng giọng.

“Là ai làm tao tớt xuống sông để tao phải tới cái nơi không có điện đài tiện nghi gì hết thế này? Mày không tính chịu trách nhiệm sao?"

A Mì nghe thế liền lập tức khục khặc. Nó xoay vèo vèo cuối cùng nhận mệnh đi thổi lửa. Trong khi đó, Hạ Thanh bắt tay vào chuẩn bị sơ chế nguyên liệu. Theo kí ức của Hạ Thanh cũ, gạo trắng ở thế giới này rất quý, bá tánh bình dân chỉ toàn ăn gạo đen độn thêm ít củ lang, tất nhiên là củ nhiều hơn gạo. Hạ Thanh không thích ăn gạo đó, càng không muốn bé con mới từng tuổi mà phải chịu khổ. Cậu đã xuyên đến nơi này, chiếm lấy thân xác nguyên chủ, tất nhiên phải chăm sóc bé con thật tốt.

Món đơn giản mà nhanh nhất chỉ có thể là cháo trứng gà. A Mì mất gần mười phút mới có thể vận dụng hết công suất nhóm bếp lửa, sau đó tiếp tục sửa lỗi cho mình.

Hạ Thanh cho ít nước vào nồi, chờ nước sôi rồi đổ gạo đã ngâm kĩ vào, khuấy đều. Gạo trắng thơm lừng trong không gian toàn là hàng cậu tuyển chọn nên chỉ nấu cháo trắng thôi đã bốc mùi thơm quyến rũ. Hạt gạo trắng tròn bung nở thật mềm mại, nhìn tựa như bông, kích thích vị giác của người nấu. Bí đỏ đã được hấp và nghiền nhuyễn, cho vào nồi nấu cùng gạo trắng bung tạo nên màu cam thật đẹp mắt.

Hạ Thanh cố ý để gạo mềm bung hơn bình thường, dù sao bé con đang ngủ cũng còn nhỏ xíu. Nhìn nhìn, thấy đã nở đủ, cậu đổ trứng gà đã khuấy vào trong nồi. Sắc vàng óng ánh lập tức tan ra, tay Hạ Thanh nhanh chóng khuấy đều. Trứng gà hoà quyện cùng gạo bốc lên mùi thơm hấp dẫn, câu ra mấy con sâu đói bụng.

Không cần gia vị nhiều, chỉ cần thêm chút muối, vị ngọt từ gạo thơm và trứng gà mới cũng đủ khiến người ta thòm thèm. Thân là đầu bếp của nhà hàng năm sao, Hạ Thanh biết làm sao cho món cháo nom đơn giản nhưng ngon nhất.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, nhìn thấy góc bếp dột một mảng, Hạ Thanh thở dài. Xuyên đến đây ban đầu cậu cũng chống cự lắm, nhưng sau cùng đành nhận mệnh. Nghĩ thoáng hơn, nếu không có cậu, bé con đáng thương kia có lẽ sẽ không thể sống đến lúc trưởng thành.

Nếu ông trời sắp đặt, thì đó chính là cơ duyên đã định. Bưng bát cháo còn bốc nghi ngút khói vào phòng ngủ, cậu lẳng lặng nghĩ.

Hệ thống hố cũng được, nhân duyên định trước cũng được, chỉ cần sống tốt phần mình, không lo không thể tiến lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play