Chương 3: Chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn
Ban đêm ở vùng quê khá lạnh, nhưng nhờ có chăn bông ấm áp nên Hạ Thanh và em bé ngủ rất ngon. Khi gà nhà hàng xóm bắt đầu gáy thì Hạ Thanh cũng tỉnh dậy. Thật ra cậu cũng không muốn dậy sớm thế này đâu, chỉ là A Mì sau một đêm sữa chữa thành công thì đã bắt đầu phát điên chạy loạn khắp nơi khoe thành quả rồi.
“Được rồi. Mày đừng loạn nữa. Tao biết mày giỏi. Bây giờ mày trông nhóc con này cho tao để tao đi nấu bữa sáng."
“Tui là hệ thống siêu việt, không có trông trẻ được đâu.”
“Thế giờ mày trông trẻ hay là đi nhóm lửa?"
Hai lựa chọn này đều khó quá đi. Thân là hệ thống siêu cấp vip pro, A Mì xoay vòng đến suýt chút nữa thì cháy máy. Cuối cùng nó cũng nhận mệnh trông nhóc con.
Hạ Thanh lại lôi đồ từ trong không gian ra. Lần này cậu bớt chút thời gian đi thăm khu vườn mà cậu cải tạo cho A Mì chơi chơi trong thời gian buồn chán.
Ừm... xem ra A Mì cũng có chút năng khiếu trồng trọt chăn nuôi đấy. Heo gà gì cũng béo núc ních.
Bữa sáng vẫn là cháo, Hạ Thanh biến tấu cháo thịt băm rau cải xanh mướt, mùi thơm của thịt tươi hoà quyện với mùi hương tươi mát của rau cải xanh làm bé con thèm nhỏ dãi.
“Thật là ngoan. Ăn rau cũng ngoan như thế. Nhà họ Vương kia đúng là ngu mà. Con ngoan, ta nấu cháo ngon lắm đúng không?"
Bé cưng nghe không hiểu gì hết. Bất quá hai tay vung vẫy phấn khởi cũng đủ làm tấm lòng gà mẹ của Hạ Thanh vui lòng. A Mì đang vòng vòng thì không vui chút nào.
“Sao tui chăm nó nãy giờ mà nó chẳng tương tác với tui chút nào cả? Kí chủ, hay nó ghét tui.”
“A Mì, mày mở não ra dùm tao. Mày là hệ thống của tao, chỉ có tao nhìn thấy, sao thằng bé thấy được cơ chứ?"
“Nhưng tui nghe nói trẻ con siêu nhạy bén kí chủ à. Chẳng hạn như...”
Hạ Thanh thở dài, biết con A Mì này lại suy nghĩ vẩn vơ, không biết là máy móc có chập mạch chỗ nào không nữa.
“Hệ thống, mày là sản phẩm trí tuệ của tương lai chứ không phải hồn ma đâu mà đòi nhạy bén với không? Mày kiểm tra coi linh kiện của mày có hư chỗ nào không?"
Hạ Thanh cho bé con ăn xong thì thay cho bé bộ quần áo mới. Nói là quần áo mới nhưng thực chất là quần áo cũ mà Vương Tiết thẩm đem qua, cậu cố lựa bộ lành lặn nhất, rồi cũng mặc cho bản thân thật sạch sẽ, rửa mặt, chải tóc, một bộ dáng bảnh bao đi làm chuyện xấu.
Đóng cửa nhà cẩn thận, Hạ Thanh ôm theo bé con và xách một giỏ trứng gà đi đến làng bên, mục tiêu là nhà của Vương A Cường - cha đẻ bé con đang say sưa bú tay trong lồng ngực của cậu.
Vương gia bây giờ đang là lúc cực kì náo nhiệt bởi hôm nay là thọ lễ lần thứ bốn mươi của mẹ Vương A Cường - Vương Tôn thị, tên thật là Tôn Diễm Hoa. Lúc Hạ Thanh tới thì thấy lão thọ nhân mặt mày hồng hào, đầu cắm trâm bạc nhìn vô cùng quý phái, cậu tặc lưỡi.
Xem ra mình trúng mánh rồi. Tốt, càng náo nhiệt càng tốt.
“Ây da... Vương lão bà, may mà người ở đây, con khỏi mắc công đi tìm đâu cho xа.”
Giọng Hạ Thanh vừa cất lên, không khí đang vui vẻ liền im bặt. Ai ai cũng nhìn cậu tràn đầy ái ngại, đặc biệt là khi trong ngực cậu còn một đứa trẻ nữa. Hạ Thanh vẫn tủm tỉm cười, tự kiếm một cái ghế ngồi vào bàn chủ vị, cố tỏ vẻ bản thân là kẻ không biết trên dưới, thô tục thiếu lễ nghĩa.
Tôn Diễm Hoa bực tức tính lên đuổi thẳng cổ tên khách không mời mà đến này đi. Nhưng con dâu cả bà ta đã nhanh hơn, kéo tay bà ta lại,
“Mẹ, chúng ta cho cậu ta chén cháo rồi đuổi khéo cậu ta đi. Hôm nay là ngày vui của mẹ, đừng để thứ này phá hỏng."
“Nhanh nhanh đi. Xui xẻo gì đâu. Ta phi....”
Hạ Thanh dỏng tai lên nghe, trong đầu càng cảm khái quả nhiên là khác máu tanh lòng. Con dâu út vừa chết, đứa cháu nội trước mặt gầy gò xanh xao cũng không thèm để tâm đến mà còn ở đây tổ chức ngày vui. Được rồi, hôm nay không phá tanh bành lễ mừng thọ này cậu không tên là Hạ Thanh.
“Vương Tôn thẩm, con sang đây không phải để xin cháo mà là để cưới vợ. Người thấy đó, bây giờ con chỉ có một mình, lại thêm thằng nhỏ này không ai chăm sóc ruộng đồng, nấu ăn giặt giũ. Cho nên con theo giao ước ngày trước, đến lấy Vương Xuân Hoa về làm vợ. Vương Tôn thẩm, như thế hai gia đình chúng ta đã thân càng thêm thân đúng không?"
“Mày câm mồm. Thằng khốn nạn. Ai cho mày nói con gái tao như thế? Ai gả ai cưới. Vương A Cường, đuổi nó đi.”
Tôn Diễm Hoa phát điên, cầm cái cái chén trước mặt ném thẳng vào người Hạ Thanh, cũng may cậu nhanh chân tránh kịp. Không khí xung quanh càng thêm nhốn nháo, ai ai cũng một bộ dáng khuyên ngăn Tôn Diễm Hoa, nhưng thực chất là mang tâm lý hóng hớt nhiều hơn.
“Thẩm thẩm, người đừng vô lý như thế. Năm xưa chính người nói cho A Cường ca cưới tỷ tỷ con về, cũng hứa sẽ tìm cho con mối hôn sự tốt mà. Hôm qua tỷ con mới về báo mộng, nói là ngày tháng hôm nay đẹp, đến lúc dắt vợ về rồi, Xuân Hoa muội chính là thê tử tốt nhất, chúng ta thân lại thêm thân, cần gì tổ chức rước dâu hôn lễ, cứ giản lược hết tất cả. Thẩm nói xem con nói đúng không?"
Nói rồi, Hạ Thanh gọi với vào bên trong.
“Xuân Hoa muội, muội nhanh nhanh chuẩn bị đồ theo ta về đi."
“Thằng khốn nạn."
Tôn Diễm Hoa tức đến ngất xỉu, sau tiếng la chính là té xuống nền đất, cũng may có con dâu cả bên cạnh đỡ lấy nên không bị va đập vào đâu. Người chung quanh bàn tán xôn xao. Hạ Thanh hiểu quá mà, tâm lý ăn dưa thì ai mà chả có.
Buổi thọ lễ cứ thế mà tan tành. Con trai cả Tôn Diễm Hoa là Vương A Bảo phải nhanh nhanh chóng chóng mời mọi người trong thôn đi về, sau đó hậm hực kéo Hạ Thanh vào nhà nói chuyện.
Hạ Thanh thích thú huýt sáo líu lo ra chiều vui vẻ lắm. Cậu tủm tỉm cười gợi đòn, tay xách theo giỏ trứng hỏi vợ của mình.
A Mì nói đúng. Hố người đúng là chuyện vui.