Chương 2: Bé con ngoan ngoãn

Hạ Thanh bưng cháo vào thì bé con trên giường đã tỉnh. Vì cả cơ thể gầy gò ốm yếu, nên trông đôi mắt đặc biệt to. Khi tỉnh dậy đói bụng nhưng cũng không hề khóc nháo, bộ dáng mười phần ngoan ngoãn làm người ta chua xót.

Cậu có xúc động muốn đem sữa trong không gian ra cho bé con, nhưng sữa khác gạo hay trứng, không thể giấu hàng xóm xung quanh được, cũng đâu thể lúc nào cũng lén cho uống.

Thôi... trước tiên cứ cho ăn cháo trước đã.

Bé con vẫn chưa có tên, từ khi sinh ra đến đây không hề được cho ăn uống đầy đủ. Hạ Thanh bế bé lên, bé cũng ngoan ngoãn không kêu gì, chỉ nhìn cậu rồi khanh khách cười, hai mắt dán chặt vào chén cháo nóng hôi hổi đang bốc mùi thơm lừng.

“Đói rồi đúng không con? Lại đây. Ta đút con ăn nhé."

Hạ Thanh cẩn thận thổi nguội, sau đó từ từ đút bé con từng muỗng cháo trứng bí đỏ ngon lành.

“Y ya....”

Vừa ăn muỗng đầu tiên, bé con đã phấn khích kêu lên. Hai mắt long lanh nhìn cậu. Tim Hạ Thanh lần nữa mềm nhũn như nước. Chỉ cần nhìn biểu cảm của bé con cũng biết bé đói bụng và cháo ngon như thế nào. Trong lòng Hạ Thanh lại mắng mười tám đời tổ tông nguyên chủ. Cậu ta ăn ngon mà để cho đứa cháu chưa tròn năm của mình đói khổ, không biết buổi tối ngủ có bị giật mình không nữa.

Bé con một bên ngoan ngoãn ăn cháo, một bên dùng tay trái nắm lấy áo của Hạ Thanh, như sợ hắn đem cháo đi.

Đợi đút hết chén cháo, Hạ Thanh thích thú sờ bụng đã phồng lên của bé con, gật gù.

Ừ... no rồi…

Cốc cốc cốc.…

Nghe tiếng gõ cửa, Hạ Thanh vội bế bé con ra ngoài xem. Mưa đã nhẹ hạt đi nhiều, nhưng nguyên chủ tính tình ham ăn lười làm, trước giờ có qua lại với ai đâu nhỉ?!

Một người đàn bà trung niên mặc áo tơi, cầm theo giỏ đựng gõ cửa.

"Tic tic... kí chủ, là vợ của trưởng thôn A Giao, theo vai vế người nên gọi là Vương Tiết thẩm hay là Tiết thẩm cũng được. U ui.. tui giỏi quá.”

Hạ Thanh nhanh chóng nắm lấy thông tin, trong lòng âm thầm cảm ơn con A Mì không bị mù mặt. Cậu nở nụ cười, chạy ra mở cổng cùng với thái độ cực kì tốt.

“Tiết thẩm, người vào nhà uống chén trà ạ.”

Vợ thôn trưởng nhìn chằm chằm Hạ Thanh, không tin nổi vào mắt mình, lại nhìn chằm chằm bé con đang được cậu bế trên tay. Cục bột tuy gầy gò nhưng thần sắc tươi sáng, mép vẫn còn dính thức ăn, có vẻ như là được ăn no bụng rồi, còn nhìn bà cười tươi nữa.

Cả hai ngồi dưới hiên, Hạ Thanh định lấy ít nước đãi khách thì bị bà ngăn lại.

"Cần gì cần gì.. thẩm nói nhanh rồi đi. Trong này là ít trứng và quần áo cũ, dùng cho bé con. A Thanh, dù sao nó cũng là cháu ngươi, máu mủ ruột rà sao nói bỏ là bỏ. Ngươi ráng suy nghĩ lại, cố gắng làm lụng nuôi cháu, một đứa trẻ thì có thể ăn hết bao nhiêu chứ.”

Vương Tiết thẩm nói một tràng dài khuyên nhủ, Hạ Thanh tất nhiên bộ dáng ngoan ngoãn lắng nghe, làm lãng tử quay đầu, thấu suốt.

“Xin thẩm yên tâm. Đêm qua tỷ tỷ về báo mộng, răn dạy ta một trận, ta đã hiểu hết rồi. Từ nay về sau tuyệt đối sẽ làm việc chăm chỉ nuôi cháu, không ham ăn lười làm nữa."

Ở nơi còn lạc hậu cổ hủ này, Hạ Thanh mạn phép lấy người đã khuất ra để hợp lý hoá cho sự thay đổi của mình.

Hạ Tiểu Điệp tỷ tỷ, người có linh xin đừng trách ta. Coi như người hỗ trợ cho ta và con người có cuộc sống mới.

Bà vỗ đùi cái bốp, vui mừng thốt lên.

“Phải như vậy chứ. Được được.. chỉ cần chăm chỉ làm việc thì không lo chết đói.”

“Vâng ạ. Thẩm ơi, con muốn nhập hộ cho bé con, đổi thành họ Hạ luôn. Cần phải làm gì ạ.”

Nhắc tới chuyện này, Vương Tiết thẩm lại thở dài. Nhà họ Vương bên làng kia cũng quá đáng. Con cháu mình gần một tuổi nhưng không hề chăm nom, cũng không nói gì chuyện nhập tịch, đặt tên. Đứa trẻ mất mẹ còn cha, nhưng bây giờ thì cứ như mồ côi vậy. Bé con vẫn hồn nhiên không biết thẩm thẩm đang thương tiếc cho mình. Hai mắt long lanh ngây thơ, cười tươi khoe cái lợi không có răng. Chỉ được một lúc, bé liền buồn ngủ, dựa vào lòng Hạ Thanh mà ngủ ngon lành.

“Chuyện nhập hộ nói thì đơn giản, nhưng dù sao Vương A Cường cũng là cha đứa bé. Nếu nhà đó không nhả ra, e là khó. Mà con yên tâm, thẩm thấy thái độ nhà đó cũng không mặn mà gì, chắc là không có ý định gì với bé con đâu.”

Hạ Thanh lại nghĩ khác. Cậu là gay, sau này bé con này xem như là con trai duy nhất rồi. Cậu cũng không có ý định chỉ sống qua ngày đơn giản, cậu muốn sống giàu sang phú quý như địa chủ. Không diệt trừ hậu hoạ trước thì ai biết được tương lai sau này.

“Thẩm, con có cách làm cho nhà bên kia đồng ý. Phiền thẩm nói giúp con với thôn trưởng một tiếng là được. Con nhất định phải nhập hộ cho bé con, để nó trở thành con trai con."

“Hả, A Thanh, con có cách gì?”

“Hì hì...”

Hạ Thanh cười đểu cáng, nhỏ giọng nói với người bên cạnh mấy câu. Càng nói vẻ mặt cậu lại càng thích thú. Hoá ra đây chính là cảm giác vui sướng khi “hổ” người a. Bây giờ thì cậu hiểu cảm giác con A Mì rồi đấy.

Vương Tiết thẩm nghe xong trong lòng cũng âm thầm cảm thán. Hạ Thanh quả nhiên sau một đêm là thay đổi. Cái cách này mà cũng nghĩ ra được.

“Được được.. con yên tâm.. Thẩm sẽ giúp con... chuyện này phải thành để cho nhà họ Vương đó hối hận xanh ruột."

Đợi khi vợ thôn trưởng về, Hạ Thanh mới đi vào nhà, vui sướng huýt sao. Cậu lấy chăn đệm sạch sẽ từ trong không gian ra, trải trên giường đất, rồi mới đặt bé con đã ngủ say lên. Cậu chống cằm nhìn bé con, càng nhìn càng thích.

“Con với ta đúng là có duyên, sau này con chính là con trai ta nhé. Con yên tâm, ngày mai nhà họ Vương có không muốn nhả cũng phải nhả ra, đánh gãy răng họ ta cũng bắt họ phải nhả ra. Nên con yên tâm nhé."

Bé con ngủ say sưa, cái bụng no căng phập phồng theo từng hơi thở. Hạ Thanh ngắm thích mắt đến không thể rời nỗi, bỗng nhiên một cái lỗ rách nho nhỏ trên chăn bông thu hút sự chú ý của cậu.

“A Mì, tao nói là đừng có săn hàng giá rẻ mà, tao có thiếu tiền đâu."

“Tic tic.. kí chủ chả biết gì cả. Săn sale nó vui, giá cả quan tâm làm gì." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play