Vương Bình nhìn màn hình, nghẹn họng không nói gì.
‘Thục thái tổ Lưu Vũ sợ hãi, trong đêm phái người tiến về Kiếm Linh tông, muốn nhờ Kiếm Linh tông hỗ trợ. Sau khi Kiếm Linh tông nhận được tin tức vừa sợ hãi vừa hoài nghi. Dù gì, có thể khiến cho một cường giả đỉnh cao tu vi Linh Nguyên cảnh tầng ba lặng yên không tiếng động chết đi, ngay cả tin tức cũng không thể truyền về, thực lực của kẻ ẩn trong bóng tối này có thể nói là kinh người, cho dù là cường giả Linh Nguyên cảnh tầng bảy cũng không phải là đối thủ nó.’
‘Đối với sự cầu cứu của Thục thái tổ, sau khi các Thái thượng trưởng lão Kiếm Linh tông liên tục cân nhắc, chọn người đi cứu trợ, phòng ngừa tình thế tiếp tục chuyển biến xấu. Dù sao thiên hạ vừa mới thái bình, đang trong giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, không thể lại thương vong quá nhiều người.’
‘Mà tác phong của vị cường giả bí ẩn kia, rất giống tu sĩ ma đạo, cũng chỉ có tu sĩ ma đạo, sẽ tàn sát thôn dân, lấy máu luyện công. Đối mặt với ma tu tàn bạo như vậy, nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp nó, nếu không hậu quả khó mà lường được.’
‘Trong những ngày kế tiếp, một vài Thái thượng trưởng lão Kiếm Linh tông cùng nhau xuống núi, bắt đầu truy sát ma tu. Nhưng mà, ma tu cực kỳ gian xảo, khó mà tra được tung tích dấu vết. Điều này khiến triều đình Đại Thục và những cao tầng Kiếm Linh tông vừa lo sợ lại bất an trong lòng.’
‘ Năm 11 lịch Đại Thục, Ngô gia có cường giả Linh Nguyên cảnh tầng bảy trấn thủ, bị ma tu nhổ tận gốc, không người sống sót, thiên hạ chấn động. Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, ma tu luôn lẩn trốn trong tối đã mạnh mẽ đến thế, vậy mà có thể lặng yên không tiếng động diệt bỏ cả một đại gia tộc, có thể nói là thủ đoạn cực kỳ đáng sợ.’
‘Trong nhất thời, cả thiên hạ đều sợ hãi, tất cả mọi người hiểu, đây không phải chuyện riêng của triều đình Đại Thục, mà là việc liên quan đến sinh tử của tất cả mọi người. Vì thế, tất cả mọi người bắt đầu tự giác tìm kiếm tung tích ma tu. Thậm chí, ngay cả Sở quốc cùng Triệu quốc nghe được tin tức, cũng mong muốn giúp đỡ. Dù gì, nếu ma tu trưởng thành, bọn họ cũng gặp nguy hiểm.’
‘Trong lúc cả thiên hạ đang tìm kiếm ma tu, cuối cùng đã tìm được tung tích ma tu, hơn mười vị cường giả Linh Nguyên cảnh ra tay với hắn, ngay cả cường giả Linh Nguyên cảnh của Sở quốc và Triệu quốc cũng tham gia.’
‘Tuy nhiên, trận chiến này đã gây chấn động khắp thiên hạ. Bởi vì, trước sự bao vây của hơn mười vị giả Linh Nguyên Cảnh cường , ma tu đã tự giết toàn bộ bọn họ, không một ai sống sót. Thậm chí, ma tu còn lấy máu khắc chữ, chấn động thiên hạ ‘Bổn tọa Mạc Phàm, chúng sinh thiên hạ, mọi loại tu sĩ, đều là đồ ăn, đợi ta nhai nuốt, thành tựu siêu phàm.’
‘Chữ bằng máu xuất hiện, thiên hạ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, người người cảm thấy bất an, không chỉ Thục quốc, mà ngay cả các tu sĩ Sở quốc và Triệu quốc đều sợ hãi tột cùng. Hiếm thấy thiên hạ đoàn kết lại, thương lượng đối sách. Bọn họ hiểu rõ, ma tu đã có thành tựu, nếu còn không diệt trừ, có khi lại sinh ra một đại ma, không ai có thể trị hắn.’
‘Ngươi cũng phiền muộn, ngươi biết đây có lẽ là uy hiếp lớn nhất mình gặp phải từ trước đến này, bắt đầu thương lượng đối sách cùng họ. Cuối cùng, ngươi không nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể hi vọng vào Bạch Thiên Hồng xuất quan, giết chết ma nhân Mạc Phàm.’
‘Thế nhưng, Bạch Thiên Hồng đã bế tử quan, muốn chuẩn bị trùng kích Siêu Phàm đại cảnh, không ai có thể quấy nhiễu hắn, ngươi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Nếu Bạch Thiên Hồng bế quan muộn một chút, có lẽ có thể diệt trừ ma nhân này.’
‘Ba ngày sau, ma nhân Mạc Phàm tập kích địa điểm đám cường giả Linh Nguyên cảnh hội họp, giết chết rồi ăn toàn bộ đám cường giả, Thái Thượng đại trưởng lão của Kiếm Linh tông cũng chết oan chết uổng.’
‘Tin tức này lan truyền khiến thiên hạ chấn động thêm một lần nữa, vô số người kinh hoàng tuyệt vọng, khó có thể tin. Suy cho cùng, cường giả tụ tập lại lần này có tận năm vị cường giả Linh Nguyên cảnh tầng chín, vậy mà lại toàn diệt như trước, không một ai sống sót. Sự khủng bố của ma nhân khó có thể tưởng tượng được.’
‘Ngươi cũng nghe nói tin tức, cực kỳ sợ hãi, biết ma nhân ngày càng đáng sợ, chỉ có Bạch Thiên Hồng mới có một chút hi vọng giết được hắn. Các Thái thượng trưởng lão khác của Kiếm Linh tông cũng hoảng sợ, nghĩ đến chuyện này.’
‘Rơi vào đường cùng, bọn họ lựa chọn quấy nhiễu Bạch Thiên Hồng, để hắn xuất quan. Bạch Thiên Hồng không ngờ rằng, chính mình mới vừa mới bế quan một năm, lại xuất hiện biến cố như vậy, ngay cả sư tôn cũng chết trong tay ma nhân.’
‘Điều này khiến cho Bạch Thiên Hồng hiếm khi nổi giận, xách kiếm xuống núi, muốn chém ma nhân. Tin Bạch Thiên Hồng xuống núi, khiến người trong thiên hạ chấn động, tất cả mọi người mong chờ Bạch Thiên Hồng vô địch có thể giết chết ma nhân Mạc Phàm. Chỉ một số ít người, trong đó có cả ngươi, cũng âm thầm lo lắng. ma nhân đã hoàn toàn trưởng thành, hơn nữa hắn đã cắn nuốt một lượng lớn cường giả, cho dù là Bạch Thiên Hồng, chưa chắc đã là đối thủ của hắn.’
‘Một tuần sau, Bạch Thiên Hồng đi tìm ma nhân Mạc Phàm, đại chiến với hắn. Nhưng, tu vi ma nhân Mạc Phàm đã vượt qua Linh Nguyên cảnh, bước nửa chân vào Siêu Phàm cảnh, ma công hắn tu quá đáng sợ, trong tay còn có ma khí kinh khủng, Bạch Thiên Hồng thất bại tử vong.’
‘Tin tức Bạch Thiên Hồng thất bại tử vong truyền đi, thiên hạ tuyệt vọng. Ngay cả Bạch Thiên Hồng cũng chết rồi, còn ai có thể diệt trừ ma đầu?’
‘Ngươi cũng nghe tin Bạch Thiên Hồng tử vong, trong lòng nặng nề.’
‘Ba ngày sau, ma nhân Mạc Phàm chân dẫm lên Kiếm Linh tông, một mình hắn đánh với tất cả cường giả Kiếm Linh tông. Ngươi và rất nhiều cao thủ cùng nhau chiến đấu, nhưng vô dụng. Cuối cùng, ngươi chết dưới bàn tay ma nhân Mạc Phàm.’
‘Bởi vì ngươi tử vong, lần mô phỏng nhân sinh này kết thúc…’
“Ma nhân Mạc Phàm xuất hiện từ nơi nào, quá kinh khủng, ngay cả Bạch huynh rời núi cũng bị hắn giết chết.”
Vương Bình nhìn nội dung mô phỏng, mí mắt khẽ giật, vẻ mặt nghiêm trọng.
Mặc dù nói, tu vi của tên này cao hơn Bạch Thiên Hồng một chút, nhưng cũng đủ thấy sức chiến đấu của hắn kinh khủng đến thế nào.
Nếu như mặc hắn tiếp tục cắn nuốt cường giả trong thiên hạ, chắc chắn hắn sẽ trở thành kẻ đầu tiên bước vào Siêu Phàm đại cảnh trong mấy trăm năm qua.
Đến khi hắn đột phá Siêu Phàm đại cảnh, khắp thiên hạ sẽ đại nạn.
Phải nói rằng trong mô phỏng, cho dù hắn chưa đột phá Siêu Phàm đại cảnh, nhưng đã khuấy động phong vân, làm cho người người Trung Thổ cảm thấy bất an.
Nếu hắn đột phá, hắn rất có thể sẽ cắn nuốt chúng sinh, làm ra chuyện nuôi nhốt chúng sinh làm đồ ăn cho hắn.
Dù sao thì hắn đã nói ‘Thiên hạ chúng sinh, mọi loại tu sĩ, đều là đồ ăn, đợi ta cắn nuốt’.
“Nhất định phải sớm tìm ra hắn, đánh chết hắn mới được.”
Vương Bình lộ vẻ mặt nghiêm trọng, tự lẩm bẩm.
Nếu không thể dựa vào máy giả lập nhân sinh, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, Vương Bình chỉ có thể thông qua mô phỏng miễn phí biết được tương lai sau này, hắn nghĩ rằng thà giết lầm, còn hơn bỏ sót.
Miễn là người tên Mạc Phàm, đều phải giết.
“Nhưng còn những ba mươi năm, không vội.” Vương Bình nhẹ thở phào một cái, bình tĩnh lại, ánh mắt lấp lóe.
Thời gian ba mươi năm, không biết tu vi của hắn có thể đạt tới cấp độ nào.
Đến lúc đó, một khi đến thời điểm Mạc Phàm xuất hiện cắn nuốt cường giả trong thiên hạ, hắn có thể ngay lập tức chạy tới giết chết Mạc Phàm, không được coi là uy hiếp.
Tuy nhiên sự tồn tại của kẻ này là một mối đe dọa lớn với Vương Bình trong mô phỏng nhân sinh của hắn.
“Ta nên đối xử thế nào với Cửu công chúa Hạ Uyển đây.”
Vương Bình nhớ tới chuyện Cửu công chúa Hạ Uyển, hơi do dự.
Thông qua lần mô phỏng này, có thể thấy được, chỉ cần hắn ở trong Kiếm Linh tông, Cửu công chúa Hạ Uyển vô hại với hắn.
“Một thế hệ Nữ đế lại sớm mất mạng, thật đáng tiếc. Nếu nàng không chết, có thể cải tử hồi sinh Đại Hạ, dân chúng Hạ quốc cũng có thể an cư lạc nghiệp, hàng ngàn hàng vạn người không cần phải chết.”
Cuối cùng, Vương Bình đã có quyết định trong lòng.
Huống chi, chỉ cần bảo vệ nàng, có thể khiến nàng nợ ta một đại ân, có lợi cho sau này. Về chuyện mượn tay nàng, tìm ra Mạc Phàm, chỉ là thuận tay mà thôi.
Hôm sau, lúc Vương Bình đến lầu một quán trọ ăn sáng, đã trông thấy ba người Hạ Uyển người bên kia, trên bàn còn có các loại điểm tâm, thơm nức mũi.
‘Vương huynh, xin chào, có muốn cùng ăn sáng không?” Thấy Vương Bình xuống lầu, Hạ Uyển phe phẩy quạt gấp, cười cười, mời.
“Cũng được.” Vương Bình gật đầu ngồi xuống.
“Hôm nay trời đẹp, ta muốn mời Vương huynh cùng nhau đi thăm quan Trấn Hắc Phong, không biết Vương huynh hôm nay có rảnh không?” Sau khi ăn sáng xong, Hạ Uyển cười, mời một lần nữa.
“Nguyên huynh đã mời, tất nhiên là ta rảnh.” Vương Bình gật nhẹ đầu, ánh mắt thâm thúy, ý vị sâu xa nói: “Thế nhưng...”
“Thế nhưng sao cơ?” Nguyên Hạ hiếu kỳ.
“Thế nhưng, Cửu công chúa điện tạ, ta khuyên ngươi nên sớm trở về hoàng cung thì hơn.”
Thấy ba người nhìn qua, Vương Bình cũng không trực tiếp nói ra miệng, mà truyền âm về phía Cửu công chúa Hạ Uyển.
“! ! !”
Lời này vừa nói ra, đồng tử Hạ Uyển co lại, nàng nhìn chằm chằm vào Vương Bình, biểu cảm ngạc nhiên.
Biểu cảm Hạ Uyển thay đổi, bà lão thu vào mắt, không khỏi nhíu mày, nhìn kỹ Vương Bình.
“Làm sao ngươi biết được thân phận của ta?” Hạ Uyển sủng sốt, lấy chân khí truyền âm hỏi.
“Hạ Uyển, Nguyên Hạ, cộng thêm ngươi trẻ tuổi mà lại có tu vi như vậy, thân phận của ngươi rất dễ đoán.” Vương Bình truyền âm lại.
“...” Hạ Uyển không biết nói gì hơn. Tên nàng dùng khi hành tẩu giang hồ đúng là có hơi tùy tiện, cũng không có ý che giấu tu vi.
Thế nhưng Vương Bình dễ dàng nhìn thấu, vẫn khiến nàng khá ngạc nhiên.
Nhưng điều càng làm cho nàng kinh ngạc chính là lời của Vương Bình.
“Ngươi nói ta mau chóng hồi cung là sao?” Hạ Uyển không hiểu, hỏi lại.
“Thế cục Đại Hạ không lạc quan, tuổi tác đương kim Thánh thượng đã lớn, lại thêm các vị hoàng tử đều là hạng người dã tâm bừng bừng, nhìn chằm chằm vào hoàng vị.” Vương Bình tiếp tục truyền âm, bình tĩnh nói: “Mà ngươi thiên tư thông minh, Căn cốt kỳ giai, nhận được sự yêu thích của đương kim Thánh thượng, là người có khả năng kế vị nhất. Ngươi cảm thấy, một khi bị người ta phát hiện ngươi hành tẩu bên ngoài, chuyện gì sẽ xảy ra.”
“... .” Hạ Uyển cau mày, biểu cảm không ngừng thay đổi.
“Ý của ngươi là, đám hoàng huynh hoàng tỷ của ta sẽ ra tay với ta sao?” Hạ Uyển thấp giọng hỏi.
“Ta không có ý như vậy.” Ánh mắt Vương Bình sâu xa, trả lời: “Thế nhưng, ta cảm thấy, ngươi hồi cung là lựa chọn tốt nhất.”
Có mấy lời Vương Bình cũng không tiện nói rõ.
Mặc dù, thông qua mô phỏng hắn biết Hạ Uyển là người khá tốt, nhưng khó mà đảm bảo hắn không chọc giận nàng.
Mặc dù hắn muốn bán cho Hạ Uyển một ân tình, nhưng không muốn bởi vậy mà lọt vào nguy hiểm.
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Đôi lông mày xinh xắn của Hạ Uyển cau lại, mắt phượng lấp lóe không yên, như đang tự hỏi điều gì.
Thấy thế, Vương Bình không cần phải nhiều lời hơn nữa.
Hạ Uyển của hiện tại vẫn còn trẻ người non dạ, suy nghĩ cũng còn hơi ngây thơ, không phải là vị Nữ đế tuyệt đại trong máy giả lập nhân sinh kia.
Hoàng gia tranh quyền đoạt vị cực kỳ tàn khốc, mà trước đó, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hoàng huynh, hoàng tỷ sẽ hạ thủ với nàng.
“Uyển Nhi, hắn nói gì với ngươi vậy?” Thấy biểu cảm của Hạ Uyển liên tục thay đổi, chìm trong suy nghĩ, bà lão nhìn kỹ Vương Bình một chút, lại dùng chân khí truyền âm hỏi thăm Hạ Uyển.
Đông Nhi vừa nhìn Vương Bình, vừa nhìn chủ tử của mình, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Sau khi biết được thiên phú của Vương Bình, bà lão và chủ tử nhà mình cực kỳ coi trọng hắn, nàng không có tư cách chen vào nói.
“Không sao.” Hạ Uyển lắc nhẹ đầu, cũng không tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện cho bà lão.