“Vãi, ta viết tốt như vậy mà chỉ có năm mươi sáu lượt theo dõi, quá đáng!”

Nhìn số lượt theo dõi năm mươi sáu ở mục dành cho tác giả trên màn hình máy tính, Vương Bình nổi giận đùng đùng.

Vương Bình hắn, người cũng như tên, cả đời tầm thường chẳng có gì đặc sắc.

Hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc như bao người, sau đó thi vào một trường đại học.

Tốt nghiệp ra trường, từng làm nhân viên phục vụ, cũng từng làm thợ sửa máy.

Bạn gái chê hắn không có bản lĩnh cũng chẳng có lòng cầu tiến, bèn chạy theo người khác.

Đây cũng là lỳ do khiến hắn buồn rầu bất đắc chí, đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết.

Mỗi khi gặp phải tác giả hố mình, hắn đều mỉa mai tác giả này có biết viết tiểu thuyết hay không.

Sau đó nghe người ta nói viết tiểu thuyết kiếm bộn, hắn thầm nghĩ mình đọc tiểu thuyết thâm niên, viết tiểu thuyết chỉ cần nhấc tay là làm được.

Sau đó á, không có sau đó nữa.

Từ ban đầu cắn bút đến mãi sau này mới viết được trôi chảy, tiêu tốn của hắn không biết bao nhiêu là tinh lực.

Song quyển sách đầu tiên được đăng lên, lượt theo dõi tính bằng hàng đơn vị khiến hắn suýt nữa sụp đổ.

Đến quyển thứ hai, tuy khá hơn quyển đầu tiên nhiều nhưng hắn vẫn chịu không nổi.

Quan trọng nhất là hắn không có tiền để vùi đầu trong phòng trọ toàn tâm toàn ý viết tiểu thuyết.

“Haiz, quả nhiên chẳng có nghề nào là dễ dàng cả.”

Vương Bình nhìn mì gói vứt loạn trên bàn máy tính, hút một điếu thuốc, thở dài thườn thượt, mê mang ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Giờ hắn đã hai mươi lăm tuổi, quãng đời sau này hắn không biết phải sống sao nữa.

Hai mươi lăm tuổi, không có một đồng tiền tiết kiệm, lại là trẻ mồ côi, chắc chẳng trông chờ gì việc kết hôn.

Thi thoảng còn bị bệnh thì chính là trời sập.

“Địa cầu online này đúng là thứ tác phẩm chó má, bố mày đíu chơi!”

Vương Bình trực tiếp nhả ra một vòng khói, buồn bực lẩm bẩm.

“Ting! Group chat của người xuyên không mời ngươi gia nhập, có muốn gia nhập ngay không?”

Cũng chính vào lúc này, một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trong đầu Vương Bình.

Sau đó, trước mắt hắn xuất hiện một màn hình ảo màu lam nhạt.

Mặt trên có hai lựa chọn “Có” và “Không”.

“!!!”

Vương Bình phục hồi tinh thần, không nhịn được mà dụi mắt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác và ảo thính.

Song dụi mắt rất nhiều lần, phát hiện màn hình ảo trước mặt không biến mất, hắn không khỏi kích động.

“Group chat?!”

“Hóa ra ta cũng là người thành công có bàn tay vàng! Chỉ là bàn tay vàng đến hơi muộn thôi.”

Vương Bình hưng phấn xoa tay.

Lại nói, rất nhiều nhân vật trong tiểu thuyết đều bình thường không có gì đặc sắc, sau đó vào lúc cô đơn nhất thì nhận được bàn tay vàng, từ nay về sau một bước lên tiên, đi lên đỉnh cao cuộc đời.

Có lẽ hắn cũng nằm trong trường hợp này.

Song ở giới văn học mạng, thể loại group chat là bàn tay vàng hơi lỗi thời rồi.

Hơn nữa, group chat thường là bàn tay vàng theo nhóm chứ không phải một cá nhân.

Nếu là group có bầu không khí hài hòa, giúp đỡ lẫn nhau thì ngon lành.

Còn loại group lục đục nội bộ nghiêm trọng sẽ rất phiền phức.

“Kệ đi. Dù là group hắc ám, chỉ cần ta sống tạm, hạ thấp ham muốn thì chẳng có vấn đề gì hết.”

Vương Bình thầm nghĩ.

Thế giới hắn đang sống cũng chỉ là một thế giới bình thường. Hắn dựa vào group chat biến cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó kiếm chút tiền, hưởng thụ cuộc sống là được.

Đúng vậy, dù tham gia vào group chat, hăn cũng chỉ muốn sống cuộc sống tương đối đầy đủ, hạnh phúc bình an.

Tuy nghe chẳng có chí hướng gì nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với ngày tháng trước kia.

Đương nhiên, đây là tình huống tham gia vào group chat có bầu không khí không ổn. Nếu là group chat có không khí cực tốt thì hắn vẫn sẽ ảo tưởng sức mạnh siêu phàm và trường sinh. Giữa lúc suy nghĩ miên man, Vương Bình lựa chọn “Có”.

“Ting! Chúc mừng ngươi gia nhập group chat người xuyên không. Xuyên không sẽ bắt đầu sau ba mươi phút, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Âm thanh hệ thống vang lên khiến Vương Bình giật mình.

“Xuyên không? Cái quỷ gì thế?”

Trong lúc Vương Bình ngây người, trong group chat cũng xuất hiện tin tức mới.

“Ting, chúc mừng thành viên thứ 66 Vương Bình gia nhập group chat người xuyên không.”

“Ting, chúc mừng thành viên thứ 67 Trần Khang gia nhập group chat người xuyên không.”

Theo hai tin tức xuất hiện, group chat cũng trở nên náo nhiệt.

Ngô Quân (20): “Í, một lần tới những hai người mới à? Hoan nghênh hoan nghênh!”

Lưu Mai (15): “Lại có hai người xui xẻo tới ư? Thật đáng thương.”

Trương Hổ (5): “Mặc niệm. Không biết hai người này có sống sót được hay không.”

Phương Vân (3): “Khó đấy. Mười người mới gần đây không ai còn sống cả, thật thê thảm.”

...

“???”

Nhìn nội dung chat, Vương Bình ngẩn ra.

Í?!

Thành viên trong group nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ group này thường có người chết sao?

Lúc Vương Bình đang định lên tiếng, một người mới khác đã cướp lời.

Trần Khang (67): “Các vị tiền bối xuyên không, mọi người nói mười người gần nhất đã chết hết là sao? Lẽ nào group này có hố? Sợ hãi.jpg.”

Phương Vân (3): “Khà khà, thức thời đấy. Biết đây là group chat người xuyên không cho nên gọi chúng ta là tiền bối xuyên không. Chính như ngươi nói, group này đúng là có hố, hơn nữa còn là hố trời.”

Trần Khang (67): “...”

Vương Bình (66): “...”

Trương Hổ (5): “Thông qua chữ số phía sau tên là có thể biết được thứ tự chúng ta vào group. Sau đó, các ngươi xem danh sách thành viên group còn lại mấy người.”

Trương Hổ vừa dứt lời, Vương Bình vội vã nhìn về phía danh sách thành viên.

Sau đó hắn thấy được cảnh tượng khiến bản thân sởn gai ốc.

Thành viên group 7/67.

Một chuỗi ảnh chân dung và tên người màu đen.

Vậy chẳng phải sáu mươi lăm thành viên gia nhập trước đó chỉ còn sống năm người?

Tỷ lệ tử vong này cũng quá cao rồi!

Nhất thời, cả người Vương Bình tê liệt, cảm giác sợ hãi không ngừng trào lên.

Vốn tưởng là bàn tay vàng, ai ngờ lại là bùa đòi mạng.

Vương Bình (66): “... Giờ ta out group còn kịp không?”

Trần Khang (67): “... Lầu trên +1.”

Lưu Mai (15): “Ha ha, không được đâu. Một khi bước vào đây thì không còn đường lui nữa. Ta nghĩ thay vì sợ hãi thì chi bằng các ngươi hãy chuẩn bị cho nửa tiếng sau xuyên không đi. Như vậy tỷ lệ sống sót của các ngươi cũng cao hơn một chút. Đương nhiên chỉ có một chút mà thôi.”

Vương Bình (66): “... Sao lại nói thế?”

Lưu Mai (15): “Xuyên không trong tưởng tượng của các ngươi, dù không phải hồn xuyên thì chắc cũng phải có một gia đình tốt? Mà không tốt thì cũng có khởi đầu kinh điển là trẻ mồ côi nhỉ?”

Trần Khang (66): “Không phải thế hả?”

Lưu Mai (15): “Ha ha, tất nhiên không phải. Khởi đầu thật sự là group chat này lựa chọn ngẫu nhiên một thế giới rồi ném người qua. Nói cách khác, thân phận của ngươi hoàn toàn là không có hộ khẩu. Trong mắt người thế giới khác, ngươi chính là một ngoại tộc không hộ khẩu, quần áo lố lăng thậm chí ngôn ngữ khác biệt. Hậu quả thế nào không cần ta nhiều lời nữa chứ?”

Trần Khang (67): “...”

Vương Bình (66): “... Hệ thống này hố vậy sao?”

Vương Bình cơ mặt giần giật, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Lúc trước hắn quá ngây thơ, vậy mà lại cho rằng tình huống xấu nhất chỉ là group chat hắc ám lục đục nội bộ.

Group này vốn không phải vấn đề hắc ám mà là vấn đề chắc chắn phải chết!

Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn rút lại câu địa cầu online là tác phẩm chó má.

Chí ít còn có thể sống tạm bợ.

Lưu Mai (15): “Ngươi cho đây là nguy hiểm nhất? No! Nguy hiểm thật sự là lúc vừa xuyên qua, địa điểm xuyên không là hoàn toàn ngẫu nhiên. Có thể là trên không, có thể là giữa biển, cũng có thể là trong rừng sâu núi thẳm. Muốn nơi xuyên qua là thánh trấn, xác suất hơi thấp. Thậm chí trực tiếp xuyên đến thành trấn cũng không an toàn. Vì ngươi đột ngột xuất hiện, người ta sẽ coi ngươi là yêu quái. Đương nhiên, may mắn có thể sẽ được xem là thần tiên. Nhưng dù vậy thì tiếp theo có thể sống sót hay không hoàn toàn dựa vào IQ và vận may của ngươi.”

Trần Khang (67): “... Cái đờ mờ...”

Vương Bình cũng chết lặng.

Trước đây đọc tiểu thuyết mong được xuyên không nhưng thật sự xuyên qua cũng quá hố rồi.

Theo những khả năng mà Lưu Mai nói, hắn cũng hiểu được vì sao tỷ lệ tử vong của người mới lại cao như vậy.

Ngô Quân (20): “Khụ, đại lão Lưu Mai, ngươi đừng dọa họ nữa. Trên thực tế, sau khi xuyên qua, những người mới đều sẽ nhận được bàn tay vàng ngẫu nhiên. Tuy bàn tay vàng không phải bản mẫu Long Ngạo Thiên nhưng ít nhiều gì cũng có trợ giúp.”

Trần Khang (67): “Thật sao? Mừng rỡ. Jpg.”

Vương Bình nhìn người mới cùng vào kích động, cũng không lạc quan như hắn.

Dù sao nếu bàn tay vàng thật sự hữu dụng thì tỷ lệ thương vong cũng chẳng đến mức cao như vậy.

Lưu Mai (15): “An ủi họ có ích lợi gì. Dù bọn họ may mắn rút trúng bàn tay vàng khá lợi hại nhưng bắt đầu không gặp may thì cũng chỉ có đường chết. Được rồi, điều ta nên nói cũng nói xong, thời gian còn lại không nhiều, ta khuyên các ngươi tốt nhất là mau chóng thay một bộ đồ và đôi giày vận động, đồng thời cố gắng tích trữ lương khô và nước khoáng.”

Lưu Mai (15): “Đương nhiên, trong vòng nửa tiếng có điều kiện chuẩn bị một bộ đồ bảo hộ và súng ống là tốt nhất.”

Trần Khang (67): “... Haiz, là dân thường chỉ biết chuẩn bị những thứ đơn giản nhất. Cảm ơn các tiền bối đã nhắc nhở, ta chuẩn bị đi mua đồ uống đây.”

Vương Bình (66): “Cảm ơn.”

Vương Bình cũng bỏ lại một câu này rồi vội vàng thay quần áo và giày, sau đó kéo vali chạy xuống dưới tầng, đến cửa hàng tiện lợi cách đó không xa điên cuồng mua sắm.

Cuối cùng, Vương Bình chất đầy một valo dưới ánh mắt kỳ lạ của nhân viên cửa hàng.

Hắn về đến nhà, sắp xếp lại những bộ đồ có thể mặc, nhét vào balo.

“Thời gian quá gấp, không mua được nhiều thứ.”

Vương Bình nhìn balo và vali của mình, cười khổ.

Nếu có thể, hắn muốn chuẩn bị bốn bộ sách thần xuyên không và những thứ như khoai tây.

Có chúng thì khi xuyên qua các thế giới bối cảnh cổ đại sẽ rất thoải mái.

“Ting, thời gian đã đến, bắt đầu xuyên không...”

Lúc Vương Bình đang cảm thấy bất đắc dĩ, âm thanh máy móc lạnh như băng của hệ thống vang lên.

Sau đó, Vương Bình bị một luồng sáng trắng bao quanh, biến mất trong nháy mắt.

...

Khi Vương Bình mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mình xuất hiện trên một con đường đất lầy lội, xung quanh có không ít cây cối xanh mướt. Trong rừng cây, tiếng chim kêu cực kỳ dễ nghe.

Mà phía trước còn có một thôn xóm, khói bếp lượn lờ bay lên, khiến Vương Bình không khỏi thất thần.

Mấy giây sau, Vương Bình hít thở sâu một hơi, mới hoàn toàn hồi phục tinh thần.

Hắn, thật sự chuyển kiếp.

Song dường như hắn khá may mắn, địa điểm xuyên qua rất ổn, không phải không trung hay biển cả, không phải rừng núi hoang vu, cũng không phải nơi thành trấn mà là một khoảng đất bên ngoài thôn trang.

Không ai chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của hắn...

Điều này không thể nghi ngờ là một sự khởi đầu tốt đẹp.

Đang lúc Vương Bình tự hỏi có nên vào thôn trang trước mắt xem thế nào không, âm thanh thông báo của hệ thống group chat bất ngờ vang lên, khiến Vương Bình ngẩn ra.

“Ting! Thành viên Trần Khang (67) đã chết.”

“???”

Vương Bình kinh ngạc, không khỏi hoài nghi mình nghe lầm.

Trần Khang và hắn đồng thời gia nhập, thời gian hầu như không có chênh lệch.

Nói cách khác, thời gian hai người xuyên qua đại khái là giống nhau.

Hắn mới chuyển kiếp được chừng năm giây, Trần Khang đã chết rồi?

Thế này cũng hơi quá đáng đi.

Lúc này, Vương Bình thử mặc niệm group chat trong lòng.

Thoáng chốc, giao diện ảo của group đã xuất hiện trước mặt Vương Bình.

Trong group cực kỳ náo nhiệt.

Lưu Mai (15): “Tuy ta đã linh cảm trước được người mới lần này cũng rất khó sống sót nhưng không ngờ mới có năm giây đã chết, trực tiếp phá vỡ kỷ lục tử vong nhanh nhất.”

Ngô Quân (20): “Mặc niệm, quá thảm.”

Trương Hổ (5): “Không biết thế giới và điểm khởi đầu mà hắn xuyên qua là ở đâu, mới đó đã bay màu rồi.”

Phương Vân (3): “Cứ chờ video quay lại là biết thôi. Lại nói, người mới còn lại tình hình thế nào rồi?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play