‘Từ đấy, tam quốc đều loạn. Ngươi ở Kiếm Linh tông yên tĩnh quan sát thiên hạ đại sự, âm thầm thở dài, Hạ Uyển nhờ có ngươi mà sống sót, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không thể cứu vãn,’

‘Tam quốc bắt đầu sống mãi với nhau, thương vong vô số, quốc lực suy yếu nghiêm trọng, dị tộc xung quanh bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, muốn nhào lên cắn một phát, khiến dân tộc Trung Thổ bị diệt vong.’

‘Ngươi dự đoán được tương lai, lại chỉ có thể thở dài một tiếng, dù sao tu vi ngươi cũng chỉ là Linh Nguyên cảnh tầng hai, không thể thay đổi được gì. Cho dù là Bạch Thiên Hồng trong thời loạn thế, cũng không thể làm được gì nhiều. Hắn còn quá trẻ, nói cho cùng thực lực vẫn còn kém một chút, cho dù trong tay có linh khí Thanh Linh Kiếm, rút đao tương trợ Nữ đế cũng chỉ có thể giúp nàng không thất bại mà thôi. Càng đừng nói là đám người Thái Thương trưởng lão Kiếm Linh tông không thể cho phép hắn mang Thanh Linh Kiếm xuống núi.’

‘Về ý nghĩ trợ giúp chư hầu, Bạch Thiên Hồng căn bản không có ý đó. Hắn đánh giá cao năng lực trị quốc và đại khí phách của Nữ đế, xem thường đám phản loạn chư hầu.’

‘Ngươi nghe thấy đánh giá của Bạch Thiên Hồng đối với hai phe, tinh tế suy nghĩ, đoán được Bạch Thiên Hồng trợ giúp Thục vương Lưu Vũ trong trí nhớ cũng chỉ là chọn người cao trong đám lùn mà thôi, thực sự là bất đắc dĩ.’

‘Cuối năm 496 lịch Đại Hạ, Nữ đế bị thương quá nặng, mất mạng trong hoàng cung, Đại Hạ lại càng hỗn loạn, quân triều đình cũng hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, người người cảm thấy bất an, binh bại như núi đổ. Đối với chuyện này, chư hầu vui mừng, thừa thắng xông lên. Cuối cùng, vương quốc Đại Hạ diệt vong, chư hầu xưng vương, bắt đầu thảo phạt lẫn nhau.’

‘Nhìn thấy tình hình như vậy, ngươi chỉ có thể cảm thán rằng chung quy thời vận của Hạ Uyển vẫn không đủ. Nếu Vô Địch lão tổ của Hạ quốc có thể sống lâu thêm mười năm, vậy thì nàng có thể trấn áp mọi thứ, xoay chuyển tình thế.’

“Rốt cuộc vẫn là như vậy sao? Chỉ là, Hạ Uyển này thật đúng là minh quân.”

Vương Bình xem nội dung của máy giả lập, không nhịn được cảm thán một tiếng.

Chỉ có thể nói là đáng tiếc.

Nếu là bối cảnh cổ đại bình thường, với khả năng trị quốc và được lòng dân của Nữ đế, các chư hầu sao dám đột nhiên làm phản.

Dân tâm là một thứ rất đáng sợ, có thể tạo ra sức mạnh không gì sánh được.

Nhưng, đây là thế giới huyền huyễn, sức mạnh của người thường, thực sự không được tính là gì.

Mấy cường giả Linh Nguyên cảnh tiện tay cho một đòn là có thể xóa bỏ hơn vạn người thường.

Mà đám chư hầu kia, đương nhiên cũng chẳng quan tâm thứ gọi là dân tâm.

Không có dân tâm thì sao, đợi sau khi ta lên ngôi, lại trị quốc là được.

Nếu ta không xưng đế, thì dân tâm này có lợi ích gì, dân chúng bình thường chết nhiều hơn thì cũng có làm sao.

“Loạn thế, mạng người như cỏ rác mà.” Vương Bình tự lầm bẩm.

Ngay sau đó, Vương Bình lại nhìn vào màn hình, muốn biết diễn biến tiếp theo.

Mặc dù, hắn có thể đoán được diễn biến tiếp theo.

‘Năm 500 lịch Đại Hạ, tu vi của ngươi lại tiến bộ, thành công đột phá đến Linh Nguyên cảnh tầng ba. Cùng năm đó, tu vi Bạch Thiên Hồng đột phá Linh Nguyên cảnh tầng bảy. Cuối cùng, hắn không có cách nào ngồi nhìn bách tích thiên hạ khốn khổ đến thế, không quan tâm đến sự can ngăn của Thái thượng trưởng lão Kiếm Linh tông, hắn mạnh mẽ xuống núi, trợ giúp chư hầu Lưu Vũ chém giết cường giả Linh Nguyên cảnh của các chư hầu khác, giúp hắn thành công lên ngôi vị, đổi quốc hiệu thành Đại Thục.’

‘Sở quốc và Triệu quốc cũng đang khai chiến, thấy Kiếm Linh tông từ bỏ vị trí trung lập, Đại Hạ cũng hoàn toàn thay đổi triều đại, bọn họ cũng chấm dứt chiến tranh không có ý nghĩa, bắt đầu tu thân dưỡng tính.’

‘Ngươi không ngạc nhiên với sự phát triển này.’

‘Ngày 1 tháng 6 năm 1 lịch Đại Thục, ngươi xuống núi hỏi thăm Xích Phong. Nhưng Xích Phong và Xích Đồng Đồng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi ngay dưới mí mắt ngươi. Ngươi khó có thể tin được chuyện này.’

‘Theo ý ngươi, cho dù là kẻ địch Xích gia có động tác gì thông qua nguyền rủa huyết mạnh cũng không nên kỳ quái như vậy, cho dù là đột nhiên tử vong, hóa thành tro, cũng nên có quá trình mới đúng.’

‘Cuối cùng, ngươi chỉ có thể đi tìm Bạch Thiên Hồng uống rượu giải sầu.’

“Kỳ quái như vậy sao?” Vương Bình nhíu chặt lông mày, sắc mặt nghiêm trọng.

Dưới con mắt của hắn mà biến mất một cách kỳ quái, một chút tro tàn cũng không còn sót lại, thật là tà môn, hắn không nghĩ ra đây là thủ đoạn gì.

“Chẳng lẽ, ta nhất định không bảo vệ nổi người Xích thôn sao?”

Vương Bình cau mày, tâm trạng rất bất ổn.

Im lặng một lúc lâu, Vương Bình chỉ có thể tiếp tục xem màn hình.

Lúc này đây, chữ viết trên màn hình cũng tiếp tục nổi lên.

‘Năm 2 lịch Đại Thục, dị tộc xung quanh thừa dịp Đại Thục suy yếu, bắt đầu xâm lấn, cướp bóc đốt giết, làm việc ác không ngừng. Nơi chúng đi qua, không một người sống sót. Điều này khiến cho Thục quốc tức giận, điều đại quân đến trấn áp, Kiếm Linh tông cũng tức giận, Thái thượng trưởng lão bắt đầu xuống núi.’

‘Trong đó, Bạch Thiên Hồng cũng xuống núi lần nữa, muốn trấn áp dị tộc. Cuối cùng, dựa vào thực lực vô địch của Bạch Thiên Hồng, dị tộc đều bị trừ diệt, thiên hạ lần nữa thái bình.’

‘Năm 10 lịch Đại Thục, tu vi Bạch Thiên Hồng đạt tới Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, bắt đầu bế quan đột phá Siêu Phàm đại cảnh.’

‘Cùng năm đó, giang hồ Đại Thục xuất hiện hiện tượng lạ, một lượng lớn cường giả biến mất, thậm chí tất cả người dân trong thôn trấn đều biến mất một cách kỳ lạ, điều này đã thu hút sự chú ý của triều đình Đại Thục, họ bắt đầu điều tra.’

‘Tuy nhiên, cường giả do triều đình Đại Thục cử đi điều tra cũng biến mất một cách kỳ lạ. Lưu Vũ, Thái Tổ Thục quốc, đã hoảng sợ và cử một cường Linh Nguyên cảnh điều tra. Tuy nhiên, vẫn nhanh chóng bị mất liên lạc, thậm chí không thể truyền tin tức về!’

“Vừa mới bình an được mấy năm, lại xuất hiện biến cố sao? Không hổ là thế giới huyền huyễn.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play