“Vương huynh, kỳ nhân như ngươi bốn bể là nhà, không khỏi quá đáng tiếc rồi, chi bằng đi theo ta, trở thành phụ tá đắc lực của ta, được không?” Ngay lập tức, Hạ Uyển nói với Vương Bình, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: “Đợi ta đăng cơ, nhất định không phụ Vương huynh.”
“Đa tạ Cửu công chúa ưu ái, nhưng ta đã quen nhàn hạ, không có hứng thú làm quan.”
Vương Bình lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
Ở lại Kiếm Linh tông thoải mái biết bao, chỉ cần không thu hút sự chú ý của tông chủ Kiếm Linh tông - Trương Nguyên, là có thể yên ổn thăng cấp, sống tạm cho đến chết.
Nếu vào kinh làm quan, tiến vào vòng xoáy quyền lực, với chút thực lực của hắn, vẫn không thể đảm bảo an toàn cho bản thân.
Cho dù hắn bộc lộ thân phận luyện đan sư tứ phẩm, cũng chưa chắc có thể sống một cách thoải mái, mà ngược lại có khi đưa đến họa sát thân.
“Vậy sao, thật đáng tiếc.” Hạ Uyển cực kỳ nuối tiếc, hỏi tiếp: “Không biết Vương huynh có dự định gì tiếp theo?”
“Gia nhập Kiếm Linh tông, tìm kiếm sự bình an.” Vương Bình nói ra dự định tiếp theo.
“Kiếm Linh tông...” Ánh mắt Hạ Uyển lóe lên, nàng bất đắc dĩ, cười một tiếng.
Xem ra, khả năng nàng chiêu mộ được loại người như Vương Bình là rất thấp.
Mặc dù nàng cố ý đi theo Vương Bình cả chặng đường, nói chuyện thiên hạ, như tổ tiên chiêu mộ cao nhân trước đây, khiến cho bọn họ đi theo phò tá, nhưng có vẻ phương pháp này không phù hợp với Vương Bình.
Nàng nhìn ra ý chí Vương Bình cực kỳ kiên định, không cách nào thay đổi được.
Cộng thêm việc trước đó Vương Bình nhắc nàng tranh thủ hồi kinh, trong lòng nàng có nhiều suy đoán.
“Nếu Vương huynh thay đổi suy nghĩ, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, ta chắc chắn sẽ quét dọn nhà cửa tiếp đón.” Hạ Uyển hơi chắp tay, biểu cảm nghiêm túc, nói.
Lần này, nàng không dùng truyền âm chân khí mà nói ra miệng.
“Được.” Mặc dù Vương Bình không có khả năng thay đổi ý định, nhưng hắn cũng vẫn nể mặt nàng, khẽ gật đầu.
“Uyển Nhi, hắn nói gì với ngươi vậy? Vì sao ngươi đột nhiên thay đổi chủ ý, rời khỏi trấn Hắc Phong, bỏ suy nghĩ đi Hắc Phong sâm lâm rèn luyện?”
Trên đường rời Trấn Hắc Phong, bà lão thắc mắc, hỏi.
“Hắn chỉ đoán là có người muốn ra tay với ta, khuyên ta mau hồi kinh.” Hạ Uyển híp mắt lại, nhìn về phương hướng hoàng thành, chầm chầm mở miệng: “Thế nhưng, ta sẽ không lập tức hồi kinh, ta muốn mời Thái gia gia rời núi, xem xem rốt cuộc là ai muốn giết ta.”
“Hắn có đáng tin không?” Bà lão nhíu mày. “ Mời Thái gia gia rời núi, không phải chuyện bé xé ra to rồi sao.”
Bối phận của nàng rất lớn, đã một trăm sáu mươi tuổi rồi.
Mà Thái gia gia trong miệng Hạ Uyển còn lớn hơn cả nàng, đã hơn hai trăm tuổi, là tồn tại mạnh nhất của hoàng thất Đại Hạ.
“Ta vẫn chưa hoàn toàn tin hắn. Tuy nhiên, ta cũng cảm thấy nếu như những hoàng huynh, hoàng tỷ kia tìm được cơ hội, họ có khả năng sẽ giết ta. Để đảm bảo, mời Thái gia gia rời núi là lựa chọn tốt nhất.” Hạ Uyển lắc đầu, biểu cảm dần dần lạnh nhạt: “Nếu thật sự có người dám ra tay với ta, sau này, ta cũng không kiêng dè bọn họ là huynh đệ tỷ muội của ta nữa.”
“Haiz.” Bà lão lặng im, lắc đầu, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nàng đã từng trải qua, hiểu được đám người này có thể làm ra những chuyện gì để tranh quyền đoạt vị.
Bởi vậy, mỗi lần ngôi vị hoàng đế đổi người, chắc chắn sẽ xảy ra tinh phong huyết vũ, có rất nhiều hoàng tử, công chúa chết thảm trong vòng xoáy tranh đoạt hoàng vị này.
Trong lúc Hạ Uyển đang thả mồi bắt cá (dụ rắn ra khỏi hang), Vương Bình đã rời trấn Hắc Phong, chạy đến Kiếm Linh tông.
Hôm sau, lúc hoàng hôn, Vương Bình đi đến cửa Kiếm Linh tông.
Kiếm Linh tông được thành lập trên dãy núi Thanh Nguyên, phong cảnh đẹp đẽ, linh khí dồi dào, cực kỳ thích hợp tu hành.
Đây cũng là nơi mà tu sĩ Đại Hạ hướng về, chỉ cần là tu sĩ Đại Hạ đều vinh dự khi được gia nhập Kiếm Linh tông.
Dù sao lịch sử Đại Hạ hiện tại mới chỉ 500 năm, đã có tướng những năm cuối của triều đại suy vong rồi, mà Kiếm Linh tông lại có lịch sử mấy ngàn năm, vẫn luôn đứng trên đỉnh Thanh Vân sơn nhìn xuống mặt đất.
Cho dù là thời điểm Đại Hạ phồn thịnh nhất, triều đình Đại Hạ cũng không muốn đối đầu với Kiếm Linh tông, mà chỉ sử dụng chính sách lôi kéo, đủ để thấy địa vị siêu phàm của Kiếm Linh tông.
“Đây là sơn môn Kiếm Linh tông, người đến xin dừng bước.”
Không lâu sau đó, Vương Bình đi dọc theo thang đá trong núi, đi đến trước cửa Kiếm Linh tông, bị hai người đệ tử canh cửa quát.
“Tên ta là Vương Bình, là luyện đan sư tứ phẩm, dẫn theo đệ muội ta bái vào Kiếm Linh tông, mong hai vị thông báo cho tông chủ quý tông.” Vương Bình nhìn hai người đệ tử, lạnh nhạt mở miệng.
“Cái gì?”
“Luyện đan sư tứ phẩm?”
Hai người đệ tử tỏ vẻ kinh ngạc, có hơi khó tin.
“Ngươi thật sự là luyện đan sư tứ phẩm sao? Còn trẻ quá.” Một người đệ tử thắc mắc nói.
Luyện đan sư tứ phẩm, khắp Đại Hạ không có mấy vị, Kiếm Linh tông bọn họ cũng chỉ có một vị luyện đan sư tứ phẩm mà thôi.
Bây giờ, xuất hiện một người trẻ tuổi, thoạt nhìn có vẻ mới qua hai mươi, tự nhận mình là luyện đan sư tứ phẩm, thật là có hơi khó tin.
“Trẻ tuổi không có nghĩa là trình độ luyện dược thấp.” Biểu cảm Vương Bình bình tĩnh, hắn ung dung nói: “Hay là ngươi cảm thấy, ta có gan lừa gạt Kiếm Linh tông?”
“Chuyện này...” Hai tên đệ tử gác cổng liếc nhau, cảm thấy Vương Bình nói có lý.
Đúng là trên đời vẫn chưa có người dám lừa gạt Kiếm Linh tông bọn họ, điều đó chẳng khác gì chê mệnh quá dài, chán sống.
“Ngươi đợi ở đây một lúc, ta đi thông báo cho tông chủ đại nhân.”
Ngay lập tức, một người đệ tử cung kính nói với Vương Bình, chạy vào trong sơn môn, bộc lộ ra khinh công không tầm thường.
Rất nhanh, bên trong Kiếm Linh tông có hai bóng dáng xuất hiện.
Một nam nhân trung niên vẻ mặt nho nhã, điều khiển phi kiếm, đưa cả vị đệ tử gác cửa tới.
Vương Bình nhìn lên nam nhân ngự kiếm trên bầu trời, híp mắt.