Vì uống rượu ăn thịt, hắn cũng liều rồi.

Nghe vậy mọi người đều là xuỵt ra tiếng.

“Xích Hổ thúc, mặc dù ta chưa từng nghĩ để ngươi chấp hành ước định, chỉ nói đùa với ngươi, nhưng ngươi không biết xấu hổ quá rồi đấy.”

Vương Bình cạn lời, loại người tham rượu như mạng này, vì uống rượu đúng là cả mặt già đều không cần nữa rồi.

Đương nhiên, ban đầu Vương Bình chỉ nói đùa một câu, không có ý coi là thật.

“Khụ, tiểu tử ngươi thật là…” Mặt già của Xích Hổ chợt đỏ, hắn ho một tiếng, vô cùng xấu hổ.

Sớm biết như vậy, hắn đã không nói câu kia rồi, bây giờ mất mặt quá.

Thấy dáng vẻ này của Xích Hổ, mọi người đều cười phá lên, vô cùng náo nhiệt.

Sáng sớm hôm sau, Vương Bình đã rời khỏi Xích thôn dưới sự tiễn đưa của người Xích thôn.

Đương nhiên, đây là chỗ khá sâu trong Hắc Phong sâm lâm, cường giả Tiên Thiên cảnh bình thường đi một mình đều sẽ có nguy hiểm.

Nhưng với tu vi bây giờ của Vương Bình, chỉ cần không đi vào chỗ sâu nhất, thì sẽ không có nguy hiểm gì.

Tiếp sau đó, Vương Bình đi thẳng về phía trước, không hề gặp nguy hiểm gì.

Mặc dù giữa đừng có gặp một con yêu thú ngũ giai, nhưng yêu thú ngũ giai đã mở chút linh trí, biết Vương Bình không dễ chọc, vì vậy nó không dám tập kích Vương Bình.

Lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu xuống, bầu trời rất đẹp, Vương Bình đã đến trấn Hắc Phong.

Vì kinh nghiệm nhân sinh lần trước, Vương Bình coi như đã hiểu rất rõ về trấn Hắc Phong.

Dù sao hắn coi như cũng đã sống ở trấn Hắc Phong một năm.

Rất nhanh, Vương Bình đã đến lầu một khách điếm, gọi rất nhiều thức ăn.

“Huynh đài này, ăn uống một mình khó tránh quá nhàm chán, hay là chúng ta ngồi chung bàn, ngươi thấy sao?”

“Công… tử, này không ổn đâu nhỉ, thân phận ngươi tôn quý, sao có thể cùng bàn với thứ dân.”

Bàn đối diện Vương Bình có ba thực khách đang chờ món ăn, một nam tử trong đó nhìn Vương Bình, nói với Vương Bình.

Ngay sau đó giọng nói một thiếu nữ ở phía sau thì có hơi khắt khe.

Ba thực khách này là một nam hai nữ.

Nam tử trông mới khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tay cầm quạt giấy điêu khắc đồ án phượng hoàng, cả người mặc đồ trắng, không dính hạt bụi, sợi tóc mềm mại, làn da trắng ngần, môi đỏ răng trắng, có một đôi mắt phượng, vô cùng tuấn mỹ, có thể gọi là mỹ thiếu niên nhanh nhẹn, khiến rất nhiều thiếu nữ thấy ngượng ngùng.

Hai nữ tử ngồi cùng bàn với hắn, một người dung mạo thanh tú, cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trông giống như nha hoàn của nam tử.

Còn một người khác thì là một bà lão, trông rất già, nhưng đôi mắt kia lại không hề vẩn đục, long lanh có thần, nhìn chằm chằm Vương Bình như có điều suy nghĩ.

Lúc trước người lên tiếng trước sau chính là mỹ thiếu niên nhanh nhẹn kia và nữ tử trông như thị nữ kia.

Vương Bình cười, ngẩng đầu nhìn về phía ba người, ánh mắt sâu xa.

Hắn không ngờ vừa rời khỏi Hắc Phong sâm lâm, đến trấn Hắc Phong này đã gặp được cao thủ.

Mỹ thiếu niên nhanh nhẹn kia tuổi tác không lớn, tu vi lại kinh người, đã là tu vi Hậu Thiên cảnh tầng bảy.

Còn thị nữ kia cũng là tu vi Hậu Thiên cảnh tầng hai, coi như là thiên phú dị bẩm rồi.

Bà lão cuối cùng kia là khủng bố nhất.

Tu vi của đối phương sâu không thể lường được, cũng là cường giả Linh Nguyên cảnh.

Trong kinh nghiệm nhân sinh lần trước, sau khi rời khỏi Hắc Phong sâm lâm, Vương Bình cũng đến khách điếm này ăn cơm, nhưng chưa từng gặp tổ hợp ba người như vậy.

Đương nhiên, kinh nghiệm nhân sinh lần trước, thời gian hắn rời khỏi Xích thôn là vào hơn một tháng sau, sẽ gặp người khác mới là chuyện bình thường.

“Tại hạ Nguyên Hạ, không biết huynh đài xưng hô thế nào?” Sau đó, mỹ thiếu niên nhanh nhẹn hỏi Vương Bình.

“Ta tên Vương Bình.” Thấy đối phương không có ác ý, Vương Bình cũng đưa ra đáp án.

“Vương Bình à, gặp nhau là có duyên, hay là kết bạn đi, ngươi thấy sao?” Mỹ thiếu niên nhanh nhẹn Nguyên Hạ xếp quạt giấy lại, cười hỏi.

“Được.” Vương Bình lặng lẽ nhìn bà lão, rồi gật đầu.

“Nếu đã như vậy, chúng ta ghép bàn ăn cơm đi, như vậy náo nhiệt hơn chút.” Mỹ thiếu niên nhanh nhẹn nhiệt tình nói, rồi đã ghép hai bàn lại với nhau, sau đó nói với điếm tiểu nhị: “Tiểu nhị, lên món, mang hết rượu và món ăn ngon nhất chỗ các ngươi lên đây.”

“Có ngay!” Nghe thấy câu này, điếm tiểu nhị cười đáp.

“Mà Vương huynh là người ở đâu?” Sau khi nói với điếm tiểu nhị xong, Nguyên Hạ đã rất tò mò hỏi: “Vương huynh trẻ tuổi như vậy đã có tu vi ngay cả ta đều không nhìn rõ, có thể nói là thiên phú dị bẩm, tại sao ta chưa từng nghe nói?”

Trông dáng vẻ Vương Bình khoảng hai mươi tuổi, thiên phú ít nhất là Hậu Thiên cảnh tầng bảy trở lên, mặc dù thiên phú chắc không bằng nhân vật thiên tư tuyệt thế như hắn và Bạch Thiên Hồng, nhưng cũng không nên hoàn toàn vô danh mới đúng.

“Tại hạ tứ hải là nhà, trước nay chưa từng tranh đấu với người khác, Nguyên huynh tất nhiên là chưa từng nghe qua.” Vương Bình tiện miệng nói một câu, trực tiếp hỏi lại: “Ngược lại là Nguyên huynh tài năng thiên bẩm hiếm có ai có thể so được, ta cũng chưa từng nghe qua tiếng tăm bao giờ, quả thực là kỳ lạ.”

“À….” Nguyên Hạ nghẹn họng.

Hỏi người ta lại bị hỏi ngược lại, quả thực là khá khéo léo.

“Tại hạ giống như Vương Bình, đều coi tứ hải là nhà, trước nay chưa từng tranh đấu với người khác, vì thế không có tiếng tăm gì.” Ngay lập tức, Nguyên Hạ lắc lắc cái quạt tủm tỉm cười đáp: “Lần này ta tới Hắc Phong sâm lâm là để rèn luyện, không biết Vương huynh có hứng thú đồng hành với ta không.”

Nghe xong lời này, Vương Bình nhìn Nguyên Hạ lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, ta không thích tranh đấu với người khác. Còn nữa Nguyên huynh, hành vi cử chỉ của ngươi phải chăng có hơi ẻo lả?”

“Ẻo…ẻo lả?”

Nguyên Hạ có hơi giật mình, ngay lập tức sắc mặt trở nên đỏ ửng.

“To gan, vậy mà dám nói công tử nhà ta là ẻo lả!”

Thấy Vương Bình nói như vậy nha hoàn bên cạnh không thể ngồi yên được nữa mà quát mắng.

Lời này khiến cho Nguyên Hạ cau mày liếc nhìn nàng một cái. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play