“Hỏa Linh quyết của Xích thôn chúng ta từng là một công pháp Địa cấp cải biên thành. Công pháp kia đã từng là công pháp chuyên tu của người Xích tộc.”
Thôn trưởng thở dài nói:
“Nhưng mà nó đã thất lạc phần lớn, thiếu sót rất nghiêm trọng, không thể tu hành. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lại phải cải biên công pháp.”
“Thì ra là vậy.” Vương Bình thoải mái gật đầu.
Chẳng trách thôn trưởng lại nói ra lời lấp lửng nước đôi như vậy, nếu như chân tướng là như vậy, thế thì tất cả đều có thể giải thích rồi.
“Đứa trẻ kia là linh thể tiềm ẩn… đúng là đáng tiếc, bây giờ cho dù chúng ta dùng cách gì đều không thể đánh thức linh thể.” Thôn trưởng nhớ lại lời của Vương Bình, thở dài thườn thượt: “Đừng nói là bây giờ, ba trăm năm trước đã không được rồi.”
Vương Bình gật đầu.
Điều này, hắn coi như đã xác nhận ở trong mô phỏng nhân sinh rồi.
“Về Lý gia.” Vương Bình nhìn ánh bình minh, chậm rãi nói: “Lần này ta ra ngoài, sẽ khiến bọn họ mất đi lực lượng uy hiếp đến Xích thôn.”
“Cái gì?” Thôn trưởng kinh ngạc nhìn Vương Bình, suýt nữa tưởng rằng bản thân nghe nhầm rồi.
“Đợi đã, tu vi của ngươi…” Lúc này, cuối cùng thôn trưởng đã nhận ra điểm không đúng.
Vương Bình hình như càng trẻ hơn rồi, làn da cũng trở nên vô cùng trắng nõn, còn có một loại khí chất siêu nhiên.
Ngoài ra, hắn cũng không nhìn rõ được tu vi của Vương Bình nữa.
Theo lý thuyết, chỉ có đối phương có tu vi giống bản thân, hoặc tu vi cao hơn bản thân mới sẽ không nhìn rõ tu vi.
“Có đột phá chút.” Lúc Vương Bình nói câu này cũng thể hiện ra chút khí tức.
“Linh Nguyên cảnh!” Đồng tử của thôn trưởng chợt co rút lại, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lúc này mới được bao lâu, Vương Bình đã đạt đến Linh Nguyên cảnh rồi.
Cho dù là có thể nuốt linh thạch, nhưng tốc độ không thể đạt đến mức độ này nhỉ.
Rõ ràng Vương Bình còn bí mật mà hắn không biết.
Nhưng mà trên thế giới này, có ai không có bí mật, Vương Bình có thiện ý và tin tưởng rất lớn đối với Xích thôn bọn họ, thôn trưởng tất nhiên sẽ không tìm tòi nghiên cứu bí mật của Vương Bình, cũng không dám tìm tòi nghiên cứu.
“Bây giờ ta đã có năng lực tiêu diệt Lý gia rồi. Đợi ta tiêu diệt Lý gia, Xích thôn sẽ có thể sống an toàn.”
Vương Bình tự tin nói.
“Thể chất của ngươi đặc biệt như vậy, vẫn là tu luyện một thời gian trước đi, đợi hoàn toàn vô địch rồi đi gây rắc rối cho Lý gia sau.” Thôn trưởng vô cùng cảm kích, vội vàng nói: “Xích thôn chúng ta đã nợ ngươi quá nhiều ân tình rồi, thật sự không muốn ngươi xảy ra chuyện vì chúng ta.”
“Yên tâm đi, lòng ta có chừng mực.” Vương Bình gật đầu.
Hắn sẽ không liều lĩnh trực tiếp đi tiêu diệt Lý gia.
Dù sao Lý gia còn có tầng quan hệ kia với Kiếm Linh tông.
Thôn trưởng gật dầu, sau khi thở phào, thì bước về phía trước, nói: “Vương Bình, ngươi đi theo ta đi. Có hai thứ, có lẽ có thể giúp ích nhiều cho ngươi.”
“Thứ gì?” Vương Bình ngạc nhiên, đi theo.
Rất nhanh, Vương Bình đã đi theo thôn trưởng đến nhà của thôn trưởng.
Sau đó, Vương Bình nhìn thấy thôn trưởng lấy ra một cổ ngọc thuần trắng long lanh trong suốt từ trong ngăn ngầm dưới giường của hắn.
Trên cổ ngọc thuần trắng còn có hoa văn lửa màu đỏ, rất đẹp.
“Đây là cái gì?” Vương Bình vô cùng kinh ngạc.
“Ta cũng không biết lai lịch.” Thôn trưởng vuốt nhẹ cổ ngọc, nhớ lại nói: “Đây là vật truyền thừa của Xích thôn ta, cũng là tín vật của tộc trưởng, chỉ có tộc trưởng biết bí mật của nó. Vào ngày diệt tộc kia, tộc trưởng chỉ kịp bảo ta mang thứ này và một phần ít người trong tộc chạy trốn ra ngoài từ trong ám đạo.”
“Mặc dù ta không biết cổ ngọc này ẩn giấu bí mật gì, chỉ biết nó có một công hiệu thần kỳ. Mười lăm năm trước, ta khó quên thảm trạng trong tộc, hận Lý gia vào tận xương cốt, luyện công xảy ra sai sót, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Cuối cùng chính là cổ ngọc này tản ra ánh huỳnh quang, khiến ta tỉnh táo lại.”
“Giao cho ta thứ quý giá như vậy, không tốt lắm đâu.”
Mắt Vương Bình lộ vẻ ngạc nhiên, hắn lắc đầu nói.
Cổ ngọc này đã là vật truyền thừa của Xích tộc, tuyệt đối không đơn giản, trong đó chắc chắn ẩn giấu bí mật lớn.
Hắn chỉ là người ngoài, không thể tùy tiện cầm vật truyền thừa của Xích tộc.
“Thứ này để ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì.” Mặt thôn trưởng lộ vẻ cay đắng, chậm rãi nói: “Xích tộc chúng ta sẽ có một ngày biến thành người phàm, bởi vì…”
Nghe thôn trưởng kể lại quá khứ của Xích thôn, Vương Bình im lặng.
Từ trong mô phỏng, hắn đã biết quá khứ của Xích thôn.
Nguyền rủa huyết mạch của Xích thôn vẫn luôn ảnh hưởng tới bọn họ.
Xích tộc lúc trước huy hoàng cỡ nào, bây giờ lại đột phá đến Tiên Thiên cảnh đều rất khó khăn.
Nếu như không thể giải được nguyền rủa huyết mạch, thì sẽ có một ngày, ngay cả tu luyện bọn họ đều sẽ không làm được, hoàn toàn biến thành người phàm.
Cho dù là Vương Bình, bây giờ hắn cũng không thể đảm bảo có thể giải nguyền rủa huyết mạch trên người Xích thôn.
Bời vì trong đó có quá nhiều câu đố chưa có lời giải đáp, dây dưa quá sâu.
Mặc dù Vương Bình có máy giả lập nhân sinh, thì vẫn không cho rằng bản thân mình có thể hóa dữ thành lành, trường tồn trên thế giới mãi.
“Vương Bình, ngươi là người thích hợp cầm thứ này nhất. Dù sao tu vi của ngươi tiến triển quá nhanh, khó tránh sẽ xuất hiện vấn đề về đạo tâm, thứ này có thể cứu ngươi một mạng vào thời khắc then chốt.”
“Đây là sự báo ân của Xích tộc ta, ngươi vẫn nhận lấy đi. Huống hồ, cho dù Xích thôn chúng ta có quá khứ huy hoàng, nhưng cuối cùng sẽ hoàn toàn hạ màn. Thứ này, không còn tác dụng đối với chúng ta nữa rồi.”
Thôn trưởng đặt cổ ngọc vào trong tay Vương Bình, thở dài nói.
“Ngoài thứ này ra, mặc dù không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn hy vọng, ngươi có thể dốc hết khả năng bảo vệ hậu nhân của tộc ta, không cần để bọn họ thành thôn, chỉ cần để người khác không dám bắt nạt bọn họ là được. Người Xích gia tương lai đã định trước phải bỏ võ theo văn, hoặc trở thành thương nhân.”
Nói đến cuối cùng, vẻ mặt thôn trưởng vô cùng hiu quạnh và thê lương.
Huy hoàng khi trước, giống như mây khói thoáng qua, giống như bây giờ vậy, là một lựa chọn bất đắc dĩ.
“Thôn trưởng…” Vương Bình nắm lấy cổ ngọc, đưa trở về, tâm trạng phức tạp nói: “Ngươi không cần như vậy.”
Thế gian này ai có thể không suy yếu.
Cho dù Xích tộc từng vô cùng huy hoàng, nhưng cuối cùng đã đi đến bước này, khiến người ta than thở.
Ngoài ra, người Xích thôn trong máy giả lập nhân sinh biến mất một cách quỷ dị khiến lòng hắn khó lặng yên.
“Ta đã nói rồi, sau này chúng ta không dùng đến thú này, ngươi cầm lấy đi. Nếu như ngươi có thể trở nên mạnh hơn, người Xích gia chúng ta cũng có thể an toàn hơn, hưởng hết vinh hoa phú quý.”
Thôn trưởng lại đẩy về, lắc đầu nói.
“Nói thật, ta thấy rất may mắn vì ngươi có thể xuất hiện ở Xích thôn chúng ta. Nếu không tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ta khó có thể tưởng tượng. Cho dù chúng ta không bị Lý gia diệt sạch, con đường tương lai cũng sẽ vô cùng gian khổ, giãy giụa trong trần thế. Có lẽ vào ngày nào đó, một trận tai nạn sẽ khiến Xích thôn hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn.”
Ánh mắt thôn trưởng sâu xa, nhìn ra rất xa.
Vương Bình cạn lời, điều thôn trưởng nói là sự thật.
Nếu như hắn không xuất hiện, cho dù trốn được một kiếp của Lý gia này, thì vẫn còn một kiếp thú triều của Hắc Phong sâm lâm.
Trốn thoát được thú triều, vẫn còn chiến loạn kéo dài hơn mười năm.
Tương lai, không biết sẽ còn gặp nguy hiểm gì.
Ở thế gian này, sinh sống khó quá rồi.
Cho nên, tuổi thọ bình quân của người cổ đại mới ngắn ngủi như vậy.
Đây còn chỉ là thế giới không có năng lực siêu phàm, ở loại thế giới huyền huyễn giống như thế này, tuổi thọ bình quân chỉ sẽ càng ngắn.
“Nếu đã như vậy, vậy ta sẽ nhận cổ ngọc này.”
Tâm trạng của Vương Bình hơi phức tạp, hắn không từ chối nữa, nắm lấy cổ ngọc, cất nó vào trong nhẫn trữ vật hạ phẩm.
“Ta còn một thứ cho ngươi.”
Lúc này, thôn trưởng lại nói, lấy một bộ thư tịch ố vàng ra từ trong một ngăn ngầm khác dưới giường.
“Đây là…?”
Vương Bình kinh ngạc.
“Đây là công pháp Xích tộc ta lưu truyền lại từ ngàn năm trước, cũng chính là công pháp không hoàn chỉnh ta từng nói lúc trước.”
Thôn trưởng nói, vẻ mặt nghiêm túc.
“Đây chính là công pháp không hoàn chỉnh kia?” Nghe vậy, Vương Bình tỏ ra kinh ngạc và tò mò.
Công pháp nghìn năm trước lưu truyền lại, lai lịch này đúng thật là kinh người.
Nghìn năm dài quá rồi, có thể khiến rất nhiều thứ đều bị đánh mất trong con sông dài lịch sử.
Giống như lịch sử của Trung Quốc cổ đại, lịch sử lâu đời, dòng chảy dài, đặc sắc tuyệt luân, nhưng khó có thể biết một số lịch sử là thật hay là hậu nhân tưởng tượng.
Thời gian vô tình, có thể chôn vùi quá nhiều thứ, khiến hậu nhân không biết chân tướng lịch sử.
Công pháp này được bảo tồn nghìn năm, hơn nữa còn là công pháp truyền thừa của Xích tộc, cho dù là không hoàn chỉnh thì giá trị của nó vẫn vô cùng kinh người.
“Thôn trưởng, công pháp này là phẩm cấp gì?”
Vương Bình hơi tiếc nuối, hỏi.
“Địa cấp cực phẩm.” Thôn trưởng đưa ra đáp án. “Công pháp này chia thành quyển thượng, quyển trung, quyển hạ. Mỗi quyển đều có bí thuật kinh thế. Sách cổ không hoàn chỉnh trong tay ngươi đây chính là quyển hạ.”
“Nếu như là quyển thượng còn có thể tu hành, mặc dù chỉ có thể tu hành ba tầng trước của công pháp, nhưng là công pháp Địa cấp cực phẩm, nói cho cùng uy năng của nó vẫn mạnh hơn công pháp khác, vượt qua Địa cấp trung phẩm, cũng chỉ có tu hành Địa cấp thượng phẩm vô cùng thâm sâu mới có thể sánh bằng.”
Thôn trưởng vuốt ve sách cổ ố vàng, thở dài nói.
Công pháp không hoàn chỉnh này chứa đựng quá nhiều lịch sử, mỗi lần hắn nhìn đều không khỏi nhớ lại Xích thôn ban đầu huy hoàng cỡ nào, sau khi tổ tiên của hắn tu luyện công pháp kinh thế là vô địch dường nào, chém hết kẻ địch thế nào.
Nhưng mà tưởng tượng đến cuối cùng, nhìn hoàn cảnh của Xích thôn chỉ có thể chán nản, trong lòng thê lương.
“Quyển hạ à, đúng là đáng tiếc.” Vương Bình hơi tiếc nuối.
Nếu như là quyển thượng, vậy tốc độ tu hành của hắn chắc chắn lại có thể trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Mặc dù công pháp Địa cấp hạ phẩm của Kiếm Linh tông - Kiếm Nguyên công cũng không tệ, nhưng phẩm cấp công pháp giống với tu vi, cứ cao hơn một phẩm cấp, hai bên chênh lệch là rất lớn.
Càng đừng nói chênh lệch giữa Địa cấp hạ phẩm và Địa cấp cực phẩm, cho dù là công pháp Địa cấp cực phẩm không hoàn chỉnh, vẫn không phải một Địa cấp hạ phẩm có thể so sánh.
Nhưng mà thôn trưởng không có quyển thượng, cũng là chuyện rất bình thường.
Nếu như thôn trưởng có công pháp quyển thượng, thì đã lấy ra cho người trong thôn tu luyện lâu rồi, không đến mức tu luyện Hỏa Linh quyết tự biên.
“Công pháp này tên là Xích Diễm công, tu sĩ hệ Hỏa thích hợp tu hành nhất, nếu có thể tìm được hai quyển công pháp còn lại, thì chắc chắn có thể đè ép được cường giả cùng cảnh giới, vô địch thiên hạ.”
Thôn trưởng đưa sách cổ ố vàng trong tay cho Vương Bình, nghiêm túc nói.
“Cảm ơn thôn trưởng.” Vương Bình trịnh trọng nhận lấy, đặt vào trong nhẫn trữ vật.
Mặc dù hắn không cảm thấy bản thân có vận may lớn gì để có thể dễ dàng tìm được hai quyển công pháp khác, nhưng hắn có máy giả lập nhân sinh, mô phỏng thêm mấy lần, có lẽ có thể tìm được chút manh mối.
Nếu như vậy, thì sẽ có hy vọng thu thập đủ ba quyển công pháp, để Xích Diễm công mạnh mẽ tái hiện nhân gian.
Sau đó, thôn trưởng và Vương Bình trở về bên cạnh mọi người, chuẩn bị ăn cơm tối với mọi người.
“Nào nào nào, tiểu tử Vương Bình, ngươi sắp phải đi rồi, hôm nay chúng ta không say không nghỉ.”
Xích Hổ khoác cổ Vương Bình, nhiệt tình nói.
“Hôm nay ngươi đã thua hết thịt và rượu cho ta rồi, không có tư cách uống rượu.”
Vương Bình nói với Xích Hổ, vẻ mặt nghiêm túc.
“…”
“Nói cái gì thế, ban đầu chúng ta chỉ hứa hẹn ngoài miệng, không tính là gì.”
Mặt Xích Hổ cứng nhắc, sau đó hắn nháy mắt ra hiệu với Vương Bình, hoàn toàn không có dáng vẻ của trưởng bối.