(cất cánh: còn có ý nghĩa trưởng thành nhanh chóng)
Lưu Mai (15): “Tên này cặn bã thật, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ người mạnh, trực tiếp làm lơ Thái ca và Trương Hổ, chỉ tóm lấy chọc Ngô Quân.”
Ngô Quân (20): “┭┮﹏┭┮”
Thái Vĩnh Long (1): “Quả thật cặn bã. Nhưng mà, Ngô Quân yếu đuối quá rồi, không biết tại sao luôn khiến người khác muốn bắt nạt hắn.”
Phương Vân (3): “He he, Thái ca, quả nhiên ngươi có suy nghĩ với Tiểu Quân Tử, muốn cưỡng ép người ta.”
Ngô Quân (20): “(,,#?Д?)…X﹏X…”
Vương Bình (66): “Có phải lạc đề rồi không…”
Phương Vân (3): “Lạc đề gì, không lạc mà, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh. Cười xấu xa.jpg.”
“Ting, thành viên (3) bị nhân viên quản lý Thái Vĩnh Long (1) cấm khẩu hai mươi tư tiếng.”
Thông báo group này nhảy ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc rồi.
Phương Vân càng trố mắt, suýt nữa ngã xuống ngựa.
Thái Vĩnh Long (1): “Phù, thế giới cuối cùng đã yên tĩnh rồi.”
Trần Dao (71): “Đáng đời…”
Trương Hổ (5): “Ối mẹ ơi, Thái ca, ngươi thành nhân viên quản lý từ khi nào vậy?”
Lưu Mai (15): “Cùng kinh ngạc…”
Vương Bình (66): “Tầng trên +1.”
Thái Vĩnh Long (1): “Trương Hổ nói chức năng nhiệm vụ đoàn thể lặng lẽ mở khóa rồi, nên ta đi xem còn có chức năng khác không. Sau đó, ta đã phát hiện ta đã thành nhân viên quản lý một cách khó hiểu. Không thể không nói, group chat này đúng là ‘câm như hến’ ấy, đều không thông báo gì, hơn nữa cũng không cắm sừng. Nhún vai.jpg.”
Vương Bình (66): “Quả thật rất ‘câm như hến’. Nhưng mà quản lý group có quyền hạn gì? Có thể đá người không? Nếu có thể, ngược lại có thể cứu vớt rất nhiều người hối hận vào group.”
Thái Vĩnh Long (1): “Xin lỗi, hiện giờ chỉ có một quyền hạn cấm người, sau đó chính là nhiều phúc lợi hơn thành viên khác, có thể giảm 10% mua sắm vật phẩm trong cửa hàng hệ thống. À, còn cả thông báo group nữa, sau này chỉ có ta có thể làm.”
Trương Hổ (5): “Chỉ vậy à.”
Ngô Quân (20): “Đã rất không tệ rồi. Niềm vui của nhân viên quản lý chính là cấm khẩu, o(* ̄︶ ̄*)o.”
Lưu Mai (15): “Cứ cảm thấy Ngô Quân rất vui vẻ.”
Trần Dao (71): “Người nào đó bị cấm khẩu, ta cũng vui. Nhưng mà thời gian cấm khẩu vẫn ít rồi, đề nghị cấm khẩu một năm. Không đúng, một năm vẫn ít, hay là mười năm đi.”
Mọi người: “…”
Ghi thù vẫn là phải xem nữ nhân.
Cấm khẩu mười năm cái gì, Phương Vân có thể sống mười năm hay không cũng là vấn đề.
Trương Tuấn (70): “Không có ai chú ý tới ưu đãi 10% à… Ta cảm thấy phúc lợi này rất tốt. Đồ tốt trong cửa hàng hệ thống chắc chắn không ít, 10% có thể tiết kiệm được rất nhiều điểm tích lũy group.”
Trương Hổ (5): “Chú ý thì có tác dụng gì, ta cũng không phải quản lý group, liên quan gì tới ta.”
Trương Tuấn (70): “Được rồi…”
Thái Vĩnh Long (1): “Mà này Trương Tuấn, bây giờ tình hình của ngươi thế nào rồi? Có cần giúp đỡ không?”
Trương Tuấn (70): “Cảm ơn quan tâm. Ta rất tốt, tạm thời không cần.”
Vương Bình (66): “Các ngươi tiếp tục đi, ta lặn đây.”
Thấy người group này bắt đầu tán gẫu, Vương Bình đã đạt được mục đích cũng không tiếp tục spam nữa.
Sau khi tắt trang group chat, Vương Bình đã rời khỏi sân nhỏ, chậm rãi đi về phía cửa thôn.
Thời gian này, chắc đội săn thú về rồi.
Đến lúc đó cũng chính là lúc bắt đầu ăn cơm.
Không ngoài dự đoán, lúc Vương Bình vừa đi đến cửa thôn đã thấy các hán tử của đội săn thú mang theo một vài con thú săn được đi vào thôn.
Lần đi săn này rất thuận lợi, không có người thương vong, khiến trong thôn vô cùng náo nhiệt và vui mừng.
Thấy Vương Bình đến, các hán tử của đội săn thú đều chào hỏi nhiệt tình.
“Vương Bình, thật không nhìn ra nha, tiểu tử ngươi lại mạnh như vậy, ngay cả Xích Hổ đều bị ngươi đánh gục sau hai ba chiêu.”
“Ai bị đánh gục chứ, ta chỉ nhường thôi.” Xích Hổ mặt đỏ tía tai cãi.
“Xì, rõ ràng chính là có chênh lệch thực lực với Vương Bình đại ca, còn không thừa nhận.”
“Lêu lêu lêu, Xích Hổ thúc đúng là không biết ngượng.”
Có đứa trẻ ồn ào vạch trần, khiến Xích Hổ trợn mắt.
“Vương Bình, ngươi có bản lĩnh như vậy, cứ ở trong thôn cũng không hay, dứt khoát đi săn với chúng ta đi.”
Đại đội trưởng của đội săn thú Xích Thiết bước qua, vỗ vai Vương Bình, cười nói.
“Lần sau nhất định, lần sau nhất định.” Vương Bình cười đáp.
“Quyết định như vậy rồi đấy.” Xích Thiết dựng ngón cái lên.
“Ơ…” Vương Bình buồn cười.
Hắn nói đùa theo thói quen, nhưng đám hán tử này rõ ràng không hiểu điều này, giờ thì xấu hổ rồi.
“Thôn trưởng, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Vương Bình đến bên cạnh thôn trưởng, nói.
“Ngươi muốn rời đi sao?” Chưa đợi Vương Bình nói chuyện, thôn trưởng đã thở dài hỏi.
“Thôn trưởng, sao ngươi biết vậy?” Vương Bình kinh ngạc.
“Thể chất đặc biệt của ngươi, đã định trước cần lượng lớn linh thạch hỗ trợ tu hành. Cho nên, ngươi đã định trước là phải rời khỏi Xích thôn.”
Thôn trưởng lắc đầu nói.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt, so với Xích thôn, bên ngoài càng thích hợp với ngươi hơn. Thôn này của chúng ta, chỉ thích hợp để ẩn thế dưỡng lão.”
Thôn trưởng thở dài nói.
“Như vậy à.” Vương Bình thoải mái gật đầu.
Quả nhiên, thôn trưởng là người trí tuệ, rất nhiều chuyện đều có thể nhìn thông suốt.
“Ta chỉ hy vọng, sau khi ngươi rời đi đừng nói chuyện của thôn ra ngoài.” Thôn trưởng nhìn chằm chằm Vương Bình, nói.
“Ta sẽ không nói ra ngoài.” Vương Bình lắc đầu, cười nói: “Hơn nữa ta cũng sẽ khiến các ngươi có đủ năng lực tự vệ.”
“Ta tin ngươi.” Thôn trưởng cười gật đầu.
“Thôn trưởng, ta có vài chuyện muốn nói riêng với ngươi.”
Lúc này, cả khuôn mặt Vương Bình đột nhiên nghiêm túc truyền âm với thôn trưởng.
“Thôn trưởng, Xích Phong chắc là có linh thể tiềm ẩn, trong thôn có công pháp khiến hắn thức tỉnh không?”
Mặc dù chuyện này đã được xác nhận trong máy giả lập, Xích thôn không hề có công pháp, nhưng hắn vẫn muốn hỏi một lần.
“Có, cũng không có…” Vương Bình đột nhiên truyền âm khiến thôn trưởng hơi sửng sốt, sau đó hắn im lặng một lát, rồi đưa ra đáp án này.
Thôn trưởng không kinh ngạc, rõ ràng hắn đã biết trước chuyện thể chất Xích Phong không tầm thường từ lâu.
“Có ý gì?” Vương Bình nghi ngờ.
Phát triển bây giờ rõ ràng không giống trong giả nhập nhân sinh, dễ nhận thấy thôn trưởng trong mô phỏng nhân sinh có giấu giếm điều gì đó.