Trương Hổ (5): “Đó là chuyện của ma pháp sư, có liên quan gì tới kỵ sĩ ta!”

Lưu Mai (15): “Cho dù là thế giới huyền huyễn, hay thế giới kỳ huyễn, đều khiến người ta hướng về và kính nể. Lực lượng của hai thế giới đều rất mạnh, hơn nữa các loại thủ đoạn khó lòng phòng bị. Ta có thể chết, nhưng nếu bị người khác đoạt xá, vậy thì bi thảm quá rồi…”

Thái Vĩnh Long (1): “Tàm tạm mà, mặc dù có thể đoạt xá, nhưng lạc ấn linh hồn mỗi người không dễ dàng xóa sạch như vậy, kết cục của cưỡng chế đoạt xá chỉ có thể là hai linh hồn dung hợp, trở nên điên điên khùng khùng. Đến lúc đó, linh hồn mới kia chỉ có thể nói là vật hỗn tạp thôi. Cho nên không đến lúc bất đắc dĩ, tu sĩ Uẩn Linh cảnh không thể nào đoạt xá người khác.”

Trương Tuấn (70): “Loại tình huống này, ngược lại vô cùng tốt với những thiên tài kia. Nếu không lão quái vật Uẩn Linh cảnh có thể tùy tiện đoạt xá người khác, vậy thì không có điều kiện cho những thiên tài kia trưởng thành rồi.”

Thái Vĩnh Long (1): “Cũng chưa chắc. Trẻ sơ sinh trong thai mẹ, dù là nhục thể, hay là linh hồn đều vô cùng thuần khiết, nếu như lão quái vật Uẩn Linh cảnh đoạt xá trẻ sơ sinh như vậy, sẽ không hề ảnh hưởng đến linh hồn và nhân cách của bản thân.”

Phương Vân (3): “Đệch, đây không phải nghĩa là cường giả Uẩn Linh cảnh của thế giới các ngươi chỉ cần điên cuồng đoạt xá trẻ sơ sinh, vậy thì sẽ có thể trường tồn với thế giới à?”

Trương Hổ (5): “Hay lắm, phương thức đoạt xá này khiến ta nhớ đến bá tước biến thái trong bộ phim hoạt hình nào đó, điên cuồng đoạt xá thế hệ sau của chính mình để sống tạm trên đời. Nhắc mới nhớ, ta rất nghi ngờ thế giới này của chúng ta có phải cũng có ma pháp như vậy không. Dù sao cái chết luôn khiến con người sợ hãi, để sống tiếp, những ma pháp sư điên cuồng kia sẽ làm ra chuyện gì, ta đều không thấy kỳ lạ.”

Thái Vĩnh Long (1): “Con người vì sống tiếp chuyện gì đều có thể làm ra. Nhìn cơ thể của chính mình dần dần già đi, tràn đầy mùi hôi thối, cuối cùng héo tàn, những lão quái vật ở vị trí cao đã lâu, một lời có thể quyết định sinh tử của hàng tỉ người đều vô cùng điên cuồng. Mặc dù không phải tuyệt đối, nhưng đa số là như vậy. Đáng tiếc, thiên đạo nhân từ. Thế giới này tu sĩ mạnh mẽ có thể đoạt xá người khác, sống lại một lần, nhưng cho dù ngươi đoạt xá sinh linh gì, đều chỉ có thể đoạt xá một lần thôi.”

Vương Bình (66): “Thì ra là vậy, điều này ngược lại không tệ. Cũng may là như vậy, nếu không ta cứ cảm thấy khắp nơi đều là lão quái vật ẩn núp.”

“Năm trăm năm à…”

Ánh mắt Vương Bình lấp lóe, lẩm bẩm.

Hắn vốn tưởng rằng Siêu Phàm đại cảnh có thể sống hơn nghìn năm, xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Nhưng kẻ thù của Xích gia ít nhất là nhân vật nghìn năm trước, tại sao có thể sống đến bây giờ, để tiêu diệt hết toàn bộ người Xích thôn.

Hay là không phải kẻ thù Xích gia như ta tưởng tượng, mà là có ẩn tình khác.

Lại hoặc là kẻ thù của Xích gia dựa vào đoạt xá để trùng tu, sống hơn nghìn năm, tu vi bây giờ càng vượt qua cả Siêu Phàm đại cảnh rồi.

Thái Vĩnh Long (1): “Đúng vậy, lúc trước ta xem sách cổ cũng cho rằng khắp nơi đều là lão quái vật, giật cả mình. May là đã thấy nội dung phía sau, mới thở phào nhẹ nhõm.”

Trần Dao (71): “…”

Phương Vân (3): “Ế, Trần Dao muội tử online rồi à, Trông dáng vẻ của ngươi, không lẽ đã gặp chuyện gì rồi sao? Hay là đã bị cắt miếng rồi. Cười gian.jpg.”

Trần Dao (71): “Block đây.”

Phương Vân (3): “Đệch, đừng mà, ta nói đùa thôi!”

Trương Hổ (5): “Ha ha ha, đáng đời, ai bảo miệng của ngươi tiện như vậy! Miệng của ngươi tiện như vậy còn mơ tưởng hành tẩu giang hồ, ôm người đẹp về, không phải đang nằm mơ chứ. Cái tên tiện như ngươi, số phận đã định sống kiếp cô đơn!”

Phương Vân (3): “ĐM, ta như vậy mà gọi là tiện rồi à.”

Thái Vĩnh Long (1): “Người nào đó chính là ngứa đòn như vậy, làm lơ là được rồi. Mà này Trần Dao, ngươi có thể nói xem ngươi lại gặp chuyện gì rồi?”

Trần Dao (71): “Không có gì, chỉ là yêu ma ngày càng hung hăng ngang ngược, có mười vạn người của một huyện thành nhỏ đã bị đại yêu đồ sát nuốt chửng mất rồi. Nhưng đây chắc chỉ là bắt đầu.”

Vương Bình (66): “Mười vạn người… Tình hình của thế giới các ngươi đã tồi tệ như vậy rồi sao?”

Ánh mắt Vương Bình ngưng đọng, hắn rất kinh ngạc.

Mặc dù đã biết được tình hình thế giới Trần Dao xuyên không rất tồi tệ qua đôi ba câu nói của nàng, nhưng xem tình hình này, thì còn tồi tệ hơn tưởng tượng của hắn.

Xuyên không đến thế giới như vậy, tính mạng của Trần Dao có thể nói là cận kề nguy hiểm, cho dù là người tu hành của thế giới đó cũng chưa chắc có thể bảo vệ nàng trong tay của yêu ma.

Trần Dao (71): “Chỉ có thể nói còn tồi tệ hơn trong tưởng tượng… Bởi vì, ta biết rất rõ hoàn cảnh bây giờ của ta, trực tiếp để lộ bàn tay vàng của ta ra rồi. Sau đó, bọn họ đã coi ta thành tồn tại như Chúa Cứu Thế, nói cái gì mà muốn dốc hết tài nguyên bồi dưỡng ta…”

Phương Vân (3): “Đệch, ta ghen tỵ rồi! Hệ thống thêm điểm cộng thêm tài nguyên của một thế giới, đây còn không xoắn ốc bay lên à. Rất nhanh, Thái ca ở trước mặt Trần Dao muội tử cũng là con gà yếu ớt rồi. Sợ tới mức làm ta rơi cả hạt dưa.jpg.”

Thái Vĩnh Long (1): “Tiểu tử ngươi đúng là ngứa đòn. Nếu không phải ngươi và ta cùng nhau vào group, mẹ nó ta đúng là muốn chơi chết ngươi.”

Trương Hổ (5): “Ài, tên này đê tiện quá, ta cũng muốn đánh hắn.”

Ngô Quân (20): “Đừng vội, đừng vội, đợi đến lúc mở khóa sân thi đấu hoặc xuất hiện nhiệm vụ đoàn thể, các đại ca có đầy cơ hội đánh hắn. Để hắn đoạn tử tuyệt tôn, xem hắn còn làm lãng tử kiểu gì.”

Thái Vĩnh Long (1): “Ý kiến hay. Không thể không nói, đây là muốn tốt cho hắn. Đến lúc đó, kiếm công pháp kiểu như Tịch Tà kiếm phổ cho hắn, tu vi của hắn còn không phải tăng vù vù à.”

Phương Vân (3): “…”

Phương Vân (3): “Ngô Quân, tiểu tử ngươi tự đại rồi đúng không?”

Vương Bình (66): “…” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play