Thật ra anh cả có cầm chiếc cuốc định phá nhà Miêu Tiểu Hoa, nhưng bị bác cả An ngăn cản.
Không thể từ có lý biến thành không có lý được.
An Ninh rất đồng ý với những gì bác cả An nói, nhưng cô vẫn phải nhận lại những gì mình xứng đáng nhận được.
Tôn Đại Tráng nghe vậy, nhỏ giọng kể cho An Ninh chuyện đã xảy ra ở đây.
“An Ninh, tìm cảnh sát không phải không được, Giang Hạ đó cũng nói sẽ làm chứng cho cháu, nhưng chú nói cho cháu biết, cho dù cảnh sát có đến thì bọn họ cũng không thể bắt được Miêu Tiểu Hoa.”
“Sau khi cháu ngất đi, cô ta đã sửa miệng, nói rằng cô ta vô tình bị vấp ngã, không phải cố ý, chuyện này cũng không dễ giải quyết.”
Tôn Đại Tráng ngẩng đầu liếc nhìn An Ninh, tiếp tục nói: “Không phải chú cản cháu, chỉ là nói với cháu có lẽ sẽ vô dụng, trong lòng cháu phải có chuẩn bị.”
An Ninh mỉm cười, gật đầu, không có một chút không kiên nhẫn.
“Cảm ơn đội trưởng, cháu cũng không trông cậy vì chút chuyện này mà có thể bắt được Miêu Tiểu Hoa.”
Tôn Đại Tráng lập tức hiểu ra An Ninh đã có kế hoạch của mình.
“Vậy thì được, cháu tự mình xử lý đi.”
An Ninh cảm ơn rồi quay người đi tìm Giang Hạ.
Giang Hạ đang làm việc ở ngoài ruộng, hôm qua nghe nói An Ninh đã về, hôm nay ra ruộng làm còn đặc biệt đi tìm cô.
Anh vẫn đang nghĩ đến việc cạnh tranh với An Ninh.
“Giang Hạ.”
“Tìm ông đây để làm nhân chứng cho cô à?”
Giang Hạ tức giận nhìn An Ninh, nhưng An Ninh lại lắc đầu.
Lẽ nào mình đoán sai rồi? Giang Hạ bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.
“Ông đây là ai? Ngày hôm đó anh ta cũng ở đó sao?”
Giang Hạ cảm giác như trong miệng đầy bánh bao nghẹn ở cổ họng, lên không được xuống cũng không được, rất khó chịu.
“Ông đây chính là tôi!” Giang Hạ trợn to hai mắt, nhưng anh không khó xử An Ninh.
“Yên tâm, làm chứng cũng không có vấn đề gì, tôi đây rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.”
An Ninh chợt hiểu ra nhìn Giang Hạ, thì ra “ông đây” chính là biệt danh của anh.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ, nhưng nhiệt tình giúp đỡ người khác không thích hợp với anh, ngày đó anh căn bản không muốn cứu Miêu Tiểu Hoa.”
Nói đến đây, An Ninh nghĩ rằng Giang Hạ chắc là muốn cứu cô, cô nên chuẩn bị một món quà cảm ơn anh.
“Nói nhảm! Tôi nói tôi nhiệt tình giúp đỡ người khác, cô ta lại không phải người khác, tại sao tôi phải giúp cô ta!”
“Cô cho rằng tất cả mọi người đều ngốc nghếch tốt bụng như cô sao!”
Giang Hạ kiêu ngạo hất đầu, cầm cái cuốc trong tay phát ra tiếng kêu leng keng.
Đầu óc của “nai con” không bằng anh nên anh thắng ván này.
Nghĩ như vậy, Giang Hạ càng làm việc hăng hái hơn.
An Ninh không hề biết Giang Hạ đang bí mật tranh tài với cô, thậm chí còn đang tính toán chút chuyện.
Sau khi xác nhận Giang Hạ sẽ hỗ trợ cô, cô quay người đi đến đại đội, gọi điện thoại, báo cảnh sát.
Sau khi An Ninh báo cảnh sát xong, liền đi lấy dụng cụ rồi đi làm việc trước, thực sự không lãng phí một chút thời gian nào.
Nhưng khi đào cái đầu tiên, cô cảm thấy có gì đó khác lạ, mặt đất hơi cứng.
Đang thiếu nước.
Cô hôn mê năm ngày, chiếc máy bơm nước cô định làm vẫn chưa xong, xử lý Miêu Tiểu Hoa xong cô phải về nhà làm xong cái đó mới được.
Hơn một tiếng sau, trong sân có tiếng ồn ào.
“Ôi mẹ ơi, sao cảnh sát lại đến đây?”
“Đó chính là An Ninh, ở đằng kia.”
Hai cảnh sát đạp xe đến thôn này hỏi thăm An Ninh, có người đưa họ tới.
Lúc đầu đa số mọi người đều cho rằng An Ninh phạm tội.
An Quốc Khánh ném cuốc xuống bỏ chạy, ưỡn ngực lớn tiếng ngăn chặn trước người An Ninh.
“Là tôi làm! Chuyện này không liên quan gì đến em gái tôi!”
Hai cảnh sát đến xử lý sự việc quay mặt nhìn nhau.
Một người lớn hơn vươn tay, vỗ vai An Quốc Khánh nói: “Chuyện của vị đồng chí này đợi một lát chúng tôi sẽ xử lý sau, chúng tôi tìm đồng chí An Ninh trước, là cô ấy đã báo cảnh sát để bắt người khác.”
“Anh cả, là em báo cảnh sát để bắt người khác.”
An Ninh và cảnh sát gần như đồng thời nói ra, An Quốc Khánh ngơ ngác nhìn xung quanh, gãi đầu cười lớn.
“Tôi nói đùa thôi, các người nói đi, các người nói đi.”
An Tam Thành liếc nhìn An Quốc Khánh, lắc đầu thật mạnh, An Quốc Khánh hiểu ý đứng sang một bên.
“Hai vị xin chào, tôi chính là An Ninh. Tôi là người đã gọi cảnh sát vì năm ngày trước Miêu TiểuHoa đã đẩy tôi xuống sông, tôi có nhân chứng.”
An Ninh nói xong lời, người dân trong thôn mới ý thức được, thì ra cô muốn tố cáo Miêu Tiểu Hoa.
Nhưng nghĩ lại cũng có lý, An Ninh suýt chút nữa thì mất mạng rồi.
Hai vị cảnh sát nói chuyện với đội trưởng Tôn Đại Tráng vài câu, rồi lại đi tìm đương sự Miêu Tiểu Hoa, dự định xử lý việc này ở ngay ngoài đồng.
Sau khi Miêu Tiểu Hoa tới, cô ta cố gắng ngụy biện và khẳng định mình bị trượt chân nên bị ngã.
Về phần Giang Hạ, ngược lại kiên định nói, Miêu Tiểu Hoa đưa tay đẩy, nhưng khoảng cách có chút xa, nên Miêu Tiểu Hoa gặp sự cố ngoài ý muốn cũng không phải là không có khả năng.
Vấp ngã, theo bản năng đưa tay ra cứu mình và vô tình đẩy An Ninh là hoàn toàn có lý.
“Đồng chí An Ninh, bây giờ không có đủ bằng chứng để chứng minh chuyện này.”
An Ninh đã sớm dự đoán được kết quả này, cô nói: “Được rồi, tôi không có bằng chứng nào chứng minh lời cô ta nói, nhưng Miêu Tiểu Hoa đẩy tôi xuống sông là sự thật, tôi đã nằm viện năm ngày, mấy lần cận kề sống chết cũng là sự thật.”
“Miêu Tiểu Hoa phải bồi thường chi phí nằm viện cho tôi, chắc là không có vấn đề gì phải không? Tôi cũng không cần nhiều, đây là hóa đơn của bệnh viện, cứ thanh toán theo như trên là được.”
An Ninh đưa tay lấy ra hai phần hóa đơn, một cái là bệnh viện ở thị trấn, một cái là bệnh viện huyện, cảnh sát ở phía đối diện vừa nhìn, liền hiểu ra dụng ý của An Ninh.
“Tôi nói mà, thì ra cô ở chỗ này chờ tôi! Tôi cũng không phải cố ý, tại sao tôi phải bồi thường tiền!”
Miêu Tiểu Hoa có chút càn quấy ồn ào, trong lòng cô ta luôn có một loại cảm giác không nên làm như vậy, nhưng không biết tại sao!
Mấy ngày nay ở nhà họ Trần, cô ta đều bị mọi người chán ghét, ngay cả Trần Minh Lượng cũng phớt lờ cô ta.
Cô ta không quan tâm đến người khác, nhưng Trần Minh Lượng thì không được, trong lòng cô ta luôn có ý nghĩ, Trần Minh Lượng rất quan trọng.
Làm một đứa thấp hèn ở nhà họ Trần, làm đủ mọi việc, ăn cơm ít nhất và phục vụ một đại gia đình, cô ta cũng tích lũy rất nhiều sự tức giận.
An Ninh âm thầm quan sát trạng thái của Miêu Tiểu Hoa, cô rất hài lòng.
“Hai đồng chí cảnh sát, hai người thấy cô ta như vậy thì tôi phải nên làm thế nào?”
Vị cảnh sát lớn tuổi tiến tới nói với Miêu Tiểu Hoa: “Cô đã đẩy An Ninh xuống sông, bằng chứng xác thực, nên bồi thường thì vẫn phải bồi thường, nếu không tôi chỉ có thể đưa cô về cục cảnh sát, cẩn thận điều tra rồi nói tiếp.”
Đương nhiên, Miêu Tiểu Hoa không muốn đến cục cảnh sát quay lại nhìn Trần Minh Lượng đầy mong đợi.
Trần Minh Lượng không muốn quan tâm, nhưng anh ta lại không thể thoát khỏi nó, đành phải căng da đầu tiến lên phía trước.
“Không phải là chúng tôi không đưa, chúng tôi thật sự không có tiền, hai trăm đồng tiền đã đưa cho An Ninh hết rồi, chúng tôi lấy đâu ra tiền nữa chứ!”
Cảnh sát lớn tuổi nghe vậy, ở giữa còn có chuyện gì nữa sao!
“Trước kia các người có xích mích à?”
Bị cảnh sát nhìn với ánh mắt nghi ngờ An Ninh lập tức hiểu ra dụng ý trong lời nói của Trần Minh Lượng, nhưng cô không thích cảm giác Trần Minh Lượng nói chuyện không rõ ràng như vậy.
Vì thế An Ninh chỉ vào Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng nói: “Anh ta là vị hôn phu cũ của tôi, cô ta là tình nhân của anh ta, bọn họ đã ngoại tình vào ngày đáng lẽ là ngày cưới của tôi, làm tôi tổn thương, đã bồi thường tiền.”
Chỉ thấy cảnh sát nhíu mày lại, câu chuyện xưa này cũng đủ thú vị rồi.
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của cảnh sát và Tôn Đại Tráng, Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng phải viết giấy nợ cho An Ninh, nhưng trước khi giấy nợ được viết ra, nhà họ Trần cãi nhau muốn phân gia.
Cha của Trần Minh Lượng trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Trước khi nhà họ Trần phân gia, Trần Minh Lượng và Miêu Tiểu Hoa bị tách ra ở riêng, để gánh nợ một mình.
Miêu Tiểu Hoa đối với chuyện này rất vui vẻ, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt Trần Minh Lượng âm u, nên không dám lộ ra ngoài.
Nhưng cô ta nghĩ trở về ở giường đất dỗ một lát thì sẽ tốt thôi, đàn ông đều là như vậy.
Hiện tại, ngay từ đầu Miêu Tiểu Hoa còn đang nghi ngờ tại sao mình lại làm như vậy, nhưng dần dần cô ta không còn quan tâm nữa mà bắt đầu lợi dụng.
Giấy nợ được viết thành ba bản, An Ninh, Trần Minh Lượng và Tôn Đại Tráng mỗi người lấy một bản.
Cảnh sát rời đi, người dân trong thôn cũng quay lại làm việc, nhưng mà thời tiết như này thì khi nào mới mưa đây?
An Ninh không tiếp tục làm việc mà quay về nhà họ An, lấy một đống linh kiện ra để tiếp tục nghiên cứu.
Lúc này, mấy căn phòng ở nhà họ An chất đầy đủ loại vải, sau lại không đặt xuống được nữa nên vợ của bác cả và các chị dâu họ đã mang máy may về nhà mình, cắt vải rồi mang đi.
Vừa mang đi đã bị rất nhiều người trong thôn nhìn thấy, không khỏi tò mò đi lên hỏi.
Sau khi nghe ngóng xung quanh, mọi người mới biết là thằng hai của nhà họ An đang lăn lộn kiếm tiền.
Đây cũng là lý do thống nhất mà An Ninh yêu cầu, cô không muốn bị phân tâm bởi những chuyện khác, chỉ muốn yên ổn làm ruộng và gửi hạt giống về Tinh Tế.
Khi người dân trong thôn biết tin An Quốc Minh đã mua máy may và muốn làm ăn, cảm giác đầu tiên của bọn họ là sợ hãi.
Có thể làm ăn được không?
Sau đó Tôn Đại Tráng nói quả thực có chính sách từ trên xuống, trong thành có rất nhiều người làm ăn nên mọi người mới có chút yên tâm.
Sau khi yên tâm, bọn họ nhìn An Quốc Minh thế nào cũng cảm thấy thuận mắt.
An Quốc Minh vừa đi ra ngoài, liền có mấy người cô dì nói chuyện với anh ấy, hỏi anh ấy bao nhiêu tuổi, anh ấy định tìm một người vợ như thế nào.
Sự nhiệt tình này khiến An Quốc Minh tưởng mình vào nhầm thôn!
Suy cho cùng, trước đây anh ấy từng là tên “đầu trộm đuôi cướp” bị ghét nhất thôn.
Tối hôm đó, sau bữa tối, An Ninh dừng nghiên cứu những linh kiện lại.
Cô kéo An Quốc Minh và An Quốc Khánh cùng nhau học chữ.
“Hôm nay chỉ cần học hai trang này thôi, hai anh xem đi.”
An Ninh chỉ vào một trang từ điển, đọc theo thứ tự từ trên xuống dưới.
An Ninh đọc xong, cảm thấy hai người có thể một lần không nhớ nổi nên liền đọc lại một lần nữa từ sau ra trước.
Như vậy cũng được rồi, đã đọc hai lần rồi.
“Anh cả, anh hai, từ vựng mới hôm nay học, một từ viết mười lần, tối mai em kiểm tra.”
An Ninh một tay cẩm từ điển, một tay cầm cuốn tập, rời đi.
An Quốc Khánh ngơ ngác cầm cuốn tập, ngơ ngác quay đầu nhìn An Quốc Minh.
“Thằng hai, em gái vừa dạy chúng ta học chữ phải không?”
“Là dạy đi?”
An Quốc Minh cũng không chắc lắm.
“Đã dạy cái gì? Viết thế nào, em đánh vần cho anh một chữ, nếu không ngày mai anh không làm xong bài tập về nhà thì sao?
Khi nói chuyện An Quốc Khánh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, liền cúi đầu lại gần An Quốc Minh.
“Thằng hai, em có cảm thấy rằng chúng ta có chút sợ em gái không?”
An Quốc Minh điên cuồng gật đầu, nhưng một chữ cũng không dám nói.
Tuy nhiên, hai người thực sự không nhớ được một từ nào nên đành phải đi tìm An Ninh lấy cuốn từ điển.
An Ninh cũng không nghĩ cái gì cả, cô đưa từ điển cho An Quốc Minh rồi không quan tâm nữa.
Còn An Quốc Minh, An Quốc Khánh cầm từ điển đi tìm An Quốc Bình học bù!
Em trai thì dễ sai bảo nhưng em gái lại không dám sai bảo.
Hai người mượn đèn pin, kéo An Quốc Bình đi, học đến nửa đêm.
Nửa đêm, khi An Quốc Bình đi ngủ, hai anh em buồn bã bắt đầu làm bài tập, nhất thời không biết ai mới đi học.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, An Ninh đã thức dậy, thu dọn chăn ga gối đệm xong chuẩn bị đi gọi An Quốc Minh.
Nhưng khi vừa bước ra ngoài, cô không ngờ rằng lại nhìn thấy An Quốc Minh đang hoạt động trong sân.
Cô nhìn lên bầu trời và thấy mặt trời vẫn chưa ló dạng.
“Anh hai, anh bị mất ngủ sao?”
An Ninh đoán, nhưng khi An Quốc Minh quay người lại, cô lập tức xác nhận suy đoán của mình, quả thực là bị mất ngủ.
Lúc này, hai quầng thâm của An Quốc Minh vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức An Ninh không nhịn được bước tới kiểm tra.
“Chào buổi sáng em gái.”
An Quốc Minh ngáp một cái nói hết câu, An Ninh cau mày không đồng ý nói: “Anh hai, em bảo anh chạy bộ để tăng cường sức khỏe của anh, buổi tối anh không ngủ thì rèn luyện mấy cái này cũng vô ích.”
“Anh không.”
An Quốc Minh muốn giải thích rằng anh ấy không có ý đó, nhưng anh ấy nhất thời không biết nên nói như nào cho đúng.
“Em gái, em dậy rồi à, anh viết xong bài tập rồi.”
An Ninh nghiêng người nhìn An Quốc Khánh từ phòng dưới đi ra, không những dưới mắt anh ấy cũng có quầng thâm tương tự, ngay cả khóe miệng cũng đen như vậy.
Lần này An Ninh nhận ra có gì đó không ổn.
“Anh cả, anh đã ăn cái gì vậy?”
“Hả?”
An Quốc Khánh tỏ vẻ bối rối, sờ sờ đầu nói: “Anh chưa ăn gì, anh đã viết suốt đêm, em gái, em xem như vậy có được không?”
Viết chữ cả một đêm.
Đơn vị đo lường rất đặc thù.
Trước tiên An Ninh lấy cuốn tập mà An Quốc Khánh nhất quyết đưa cho cô xem, trong đó có chữ Hán mà ba người đã cùng nhau học tối qua.
An Ninh nhận thấy mỗi chữ Hán trong cuốn tập đều có dấu hiệu tẩy xóa và viết lại, thậm chí ngay cả những chữ phía trước cũng gần như tẩy hỏng tờ giấy.
Một cây bút chì và một khuôn mặt đen tối, viết chữ cả một đêm.
Trong đầu An Ninh vẽ ra một một đường, quay người nhìn An Quốc Minh hỏi: “Anh hai cũng viết cả đêm à?”
“Không! Anh không có!” An Quốc Minh đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Anh thông minh như vậy, chỉ cần nửa đêm là anh đã viết được rất nhiều rồi.”
An Quốc Minh nhéo ngón tay, làm một cử chỉ nhỏ chứng tỏ chính mình thông minh hơn anh cả.
An Ninh cầm cuốn tập, lông mày không hề giãn ra, cô đang suy nghĩ, có phải bản thân mình dạy không tốt không?
Nhưng An Quốc Khánh và An Quốc Minh ở bên cạnh lại không biết, bọn họ cho rằng An Ninh không hài lòng với bài tập về nhà của mình.
Trong lúc nhất thời, cả hai đứng thành một hàng, trong lòng bất an và cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với cô.
“Anh cả, anh hai, hai anh đang làm gì vậy?”
An Quốc Bình chuẩn bị đi học, đang đeo cặp đi ra, phá vỡ thế bế tắc ở đây.
Câu hỏi của An Quốc Bình chưa nhận được câu trả lời, cậu ấy cũng chỉ tùy ý hỏi, khi nhìn thấy An Ninh liền bước tới, từ trong túi móc ra một đồng tiền.
“Chị, cho chị.”
“Đưa tiền cho chị làm gì?”
“Đây là tiền hôm đó chị đưa cho em, em không có chỗ nào để xài.”
Không phải An Quốc Bình không biết xài, mà là không nỡ xài.
Cho dù bây giờ trong nhà cũng bắt đầu làm ăn, cậu ấy cũng không cảm thấy mình có thể tùy ý xài tiền.
An Ninh dùng một tay đẩy tay An Quốc Bình ra, không chỉ vậy, cô còn lấy từ trong túi quần ra một đồng tiền khác, mạnh dạn vỗ nhẹ vào tay An Quốc Bình.
“Hôm nay nhiệm vụ của em là xài hết hai đồng, nhất định phải xài hết.”
An Quốc Bình còn muốn từ chối, nhưng đối mặt với ánh mắt của An Ninh, còn có sức mạnh trong tay khiến cậu ấy vô cớ do dự.
“Em biết rồi chị.”
An Quốc Bình đeo cặp đi vào nhà chính ăn cơm, Lâm Thúy Hoa đang nhìn trò vui ở ngoài cửa vội vàng xoay người, giả vờ bận rộn tiếp tục nấu nướng.
An Tam Thành cũng rụt đầu lại, tiếp tục châm lửa.
Tuy nhiên, con gái mình càng ngày càng trở nên lợi hại hơn rồi.
Trong nhà, sau khi sức lực của An Ninh trở nên mạnh mẽ hơn, kiếm được tiền và thông minh hơn, mọi người đều vô thức nghe lời An Ninh.
Lúc này An Ninh nhìn anh cả và anh hai vẫn đang đứng, cô nhướng mày nói: “Anh hai chúng ta chạy bộ đi, còn anh cả đi làm việc đi.”
“Tối nay chúng ta không viết nhiều như vậy nữa, tối nay chúng ta nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Đi thôi, anh hai.”
“Được, được, được.”
An Quốc Minh vội vàng đi theo An Ninh, An Quốc Khánh vừa nhìn thấy liền thở phào nhẹ nhõm, không viết chữ thì tốt.
Viết chữ còn mệt hơn khi làm việc nhiều.
An Ninh cùng An Quốc Minh chạy, cô giúp anh ấy điều chỉnh hơi thở, nhịp độ, thích ứng với tốc độ siêu chậm.
“Gâu gâu gâu!”
Vừa nghe được âm thanh này, An Ninh liền biết là Giang Hạ dẫn Đại Hoàng ra ngoài chạy bộ.
Nghĩ đến đây, cô tự nhắc nhở mình rằng cô phải chuẩn bị một món quà để cảm ơn Giang Hạ.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
An Ninh gật đầu với Giang Hạ, nói một tiếng cảm ơn.
“Cám ơn anh hôm qua đã giúp đỡ tôi.”
“Chuyện nhỏ!”
Giang Hạ thản nhiên nói: “Hôm qua làm rất tốt, đối với những người không biết xấu hổ, nhất định phải để bọn họ cảm thấy đau.”
“Tôi nói cho cô biết, nếu không có việc gì thì phải đi đòi tiền, nếu không có việc gì thì cứ đi, nếu không hai tên đó nhất định sẽ luôn dây dưa không đưa tiền.”
An Ninh vô cùng tán thành.
“Tôi sẽ đi.”
“Gâu gâu!”
Đại Hoàng đột nhiên lên tiếng, khiến An Ninh nhìn theo, dùng tinh thần lực vuốt ve Đại Hoàng.
Giang Hạ chỉ thấy Đại Hoàng lộ ra vẻ mặt đặc biệt nịnh nọt liền chạy đến bên cạnh An Ninh.
Anh chớp mắt nghi ngờ, không sai, chính là nịnh nọt.
Chó còn biết nịnh nọt sao?
“Đại Hoàng nhà anh thật thú vị.”
“Ha ha... Tôi cũng là lần đầu tiên phát hiện.”
Giang Hạ trả lời, anh cũng đã không còn nhận ra Đại Hoàng trước mắt nữa.
“Đại Hoàng, đi thôi!”
Giang Hạ tăng tốc, anh có thể nhìn thấy An Ninh đang huấn luyện An Quốc Minh, anh không rảnh mà đi chậm ở phía sau.
“Ử ử ử.”
Đại Hoàng phát ra âm thanh uất ức, Giang Hạ giận dữ trừng mắt nhìn An Ninh.
“Mau lên! Mày phải ở nhà trông chừng ông nội.”
Đại Hoàng chắc là đã nghe hiểu, miễn cưỡng cọ vào người An Ninh, chạy theo Giang Hạ.
Nó vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn An Ninh, làm An Ninh rất muốn cười.
“Anh hai, đi thôi, nhanh lên.”
An Ninh vừa hét xong, cô phát hiện phía sau không có động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy An Quốc Minh hai tay chống nạnh, thở hồng hộc.
“Em gái, em có thể đừng gọi anh giống như gọi Đại Hoàng được không?”
“Có sao?”
“Có!”
An Ninh mím môi, trong mắt có ý cười hỏi: “Vậy em gái Đại Hoàng có ý gì?”
An Quốc Minh vốn dĩ rất tự tin đột nhiên nhớ tới việc đánh nhau trên núi lần trước.
Cảm giác duy nhất của anh ấy lúc này chính là không cần chọc tức em gái mình.
Cô quá thông minh, có thể nhớ mọi thứ, điều đó có nghĩa là cô có thể mang thù.
“Ha ha... Thực ra em và Đại Hoàng rất hợp nhau.”
An Quốc Minh mỉm cười vượt qua An Ninh, tiếp tục chạy, dùng hết sức chạy.
An Ninh ở phía sau che miệng cười thầm, đi theo An Quốc Minh ở phía trước, chạy ba vòng, hai người cùng nhau trở về nhà.
Ăn sáng xong, An Ninh cùng An Tam Thành và An Quốc Khánh ra ruộng.
Lúc này mặt trời đã lên cao, cũng đang làm đúng nhiệm vụ là làm nhiệt độ lên cao.
“Hôm nay trời nóng quá, mặt đất có hơi khô hạn.”
“Không ổn rồi, nhìn trời như thế này hình như cũng sẽ không có mưa.”
Lời của An Tam Thành và An Quốc Khánh, An Ninh tự nhiên nghe được, cô cũng rất để bụng.
Hôm nay cô phải đi tìm đội trưởng để tìm hiểu tình hình cụ thể và chuẩn bị tưới nước.
Sau khi An Ninh tìm được Tôn Đại Tráng, cô nhận được công cụ, cũng không có đi, mà đứng ở một bên nhìn Tôn Đại Tráng.
Tôn Đại Tráng cũng không biết tại sao, ông ta lại hiểu được.
“Ông Lưu, ông tự làm trước đi.”
Nói xong, Tôn Đại Tráng liền đến bên cạnh An Ninh.
“Có chuyện gì sao? Cháu nói đi.”
Đôi mắt của An Ninh lấp lánh, giơ khóe môi lên.
“Cháu muốn hỏi một chút, thời tiết khô hạn thì chúng ta nên làm gì tiếp?”
Tôn Đại Tráng cầm mũ rơm trong tay, không ngừng quạt gió, có vài phần thông minh nói: “Cháu nhìn xem, chú thấy chắc chắc là có điều gì đó không ổn.”
Đây là kinh nghiệm mà ông ta tích lũy được sau vài lần.
“Bầu trời xấu như thế này, chờ hai ngày nữa, mà không có mưa, chỉ có thể gánh nước để tưới ruộng, không thể thiếu nước vào thời điểm này.”
Tôn Đại Tráng cũng buồn, nhưng đâu có biện pháp gì, bọn họ đều dựa vào trời để ăn cơm.
An Ninh nhìn đồng ruộng ở nơi xa, tiếp tục hỏi: “Có thể dùng nước trong mạch nước ngầm không? Có thể đào giếng hay không?”
Trong nhà cô có một cái giếng, lợi dụng nguyên lý áp suất, hút nước ngầm lên.
“An Ninh à, trong thôn của chúng ta không có nhiều giếng khoan lắm, vẫn còn có không ít người đều dùng nước ở trong sông, còn có người đi gánh nước từ giếng khoan đầu thôn kia, thì lấy tiền từ đâu ra để đào giếng lớn trong lòng đất đây chứ.”
Tôn Đại Tráng nói xong, làm cho An Ninh kinh ngạc.
Hoá ra nhà của cô vẫn là gia đình giàu có ở trong thôn, đây cũng là tin tức mới.
“Đội trưởng, cháu đã làm một máy bơm nước nhân tạo, có thể sắp xếp cho người ở trong sông không ngừng lấy nước, để nước chảy vào mương, hoặc là tạm thời chạy vào những con mương tạm bợ.”
Tay quạt mũ rơm của Tôn Đại Tráng đều dừng lại, ánh mắt dừng ở trên người An Ninh.
“Cái gì? Bơm gì?”
“Máy bơm nước, chỉ là sẽ cần đến sức người vẫn luôn chuyển động, múc nước từ trong sông lên, tạo ra một dòng chảy liên tục không ngừng chảy ra.”
An Ninh nói đến đây có hơi xấu hổ, cô cũng không nghĩ tới chính mình lần đầu tiên làm máy móc, còn không cần sử dụng điện.
“Còn có thứ này sao? Cháu, sao cháu làm được?” Tôn Đại Tráng không tin lắm, cái vấn đề này vừa nghe liền thấy không liên quan gì với người dân ở trong thôn của bọn họ.
“Cháu nhìn trong sách, lại nhìn giếng khoan, liền làm ra tới.”
Vẻ mặt Tôn Đại Tráng như đang táo bón, nhìn xem thôi đều có thể làm ra được sao?
Mỗi ngày ông ta đều nhìn, sao không thấy làm ra được đâu.
“An Ninh, chú phải nhìn xem cái đó, cái bơm gì đó của cháu ở đâu?”
“Ở nhà.”
An Ninh đưa Tôn Đại Tráng về nhà.
Hai người bước đi trong im lặng, sau khi tới nhà họ An, Tôn Đại Tráng thấy máy bơm nước như trong lời của An Ninh.
“An Ninh, chú chưa từng đọc sách, nhưng cái thứ này nhìn thế nào cũng không giống đồ có thể sử dụng được.”
“Lại nói tiếp, cái này của cháu bị nát rồi.”
Nát sao?
An Ninh nhìn linh kiện chưa được lắp đặt nằm rải rác ở trên mặt đất, cô mở miệng giải thích nói: “Cháu cần dựa vào những vị trí khác nhau của con sông, tiến hành điều chỉnh, cho nên cần phải tới bờ sông mới có thể lắp đặt.”
“A...... Chú còn tưởng rằng nó bị hỏng rồi chứ.”
An Ninh lấy một cái sọt ở trong nhà, cất một đống linh kiện vào, lại cầm một cái rổ, cất những cái còn lại đi.
Tôn Đại Tráng cũng giúp đỡ cõng một số bộ phận, hai người đi về phía bờ sông.
Tôn Đại Tráng hiểu rõ địa hình, chọn một nơi phù hợp để bơm nước nhất, nơi có địa hình có thể tưới nhiều nơi nhất.
“Đội trưởng, ở chỗ này sao?”
“Ừm, ở chỗ này, cháu sửa đi.”
Tôn Đại Tráng đứng ra phía sau, hai mắt của ông ta đen thui, cái gì cũng không biết, thậm chí đến bây giờ ông ta cũng không cảm thấy có thể thành công.
Nhưng ông ta có ấn tượng tốt với đứa nhỏ An Ninh này, để cho cô lăn lộn trước một chút đi, biết làm không được cũng sẽ bỏ đi.
An Ninh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tôn Đại Tráng, cô chỉ gật đầu, bắt đầu lắp ráp.
Ngay từ đầu, Tôn Đại Tráng không hề quan tâm, cho đến khi thứ này càng ngày càng lớn, ông ta cũng càng ngày càng để ý.
Cái khác xem không hiểu, nhưng cái tay quay kia thì ông ta hiểu rõ, giống như tay quay của máy kéo.
An Ninh lắp ráp trong khoảng nửa giờ.
Dài 1 mét 23, cao 1 mét, đặc biệt giống như đầu máy kéo, có cái tay quay ở bên ngoài, một bên khác có vành đai, phía dưới có bốn chân, cắm chặt vào trong đất.
Bên dưới toàn bộ máy móc, còn có một đoạn ống nhựa cứng, cái ống trực tiếp cắm vào trong sông, phía trước cũng có một cái ống nhựa mềm, có thể điều chỉnh phương hướng bất cứ chỗ nào.
Hai đoạn nhựa này, đều là An Ninh tự lấy tiền túi mua, ống nhựa mềm đều do cô dùng nhựa lớn làm thành, dù sao tạm thời cũng chưa có bán.
“Xong rồi sao? Cái này có thể lấy nước sao?”
Tôn Đại Tráng bước tới và vươn đầu nhìn, không dám đụng tay vào, không quan trọng liệu nó có hoạt động hay không, lỡ chạm vào rồi bị hỏng thì phải làm sao.
“Được rồi, để cháu làm mẫu một chút cho đội trưởng.”
An Ninh dùng một bàn tay đặt ở trên tay quay, chuyển động mạnh mẽ, toàn bộ máy móc kêu ong ong lên, vô cùng giống máy kéo, chỉ là nó không hề cần dùng tới một chút dầu nào.
Lúc An Ninh quay được hai mươi mấy vòng, liền nghe thấy Tôn Đại Tráng hưng phấn giống như trẻ con.
“Ra nước! Ra nước!”
“Ai nha mẹ ơi, nó thật sự ra nước!”
Tôn Đại Tráng giống như một con kiến con kích động ở trên chảo nóng, muốn đi đến chỗ có thể nhìn thấy nước lại cũng muốn nhìn máy móc, trong một lúc đất ở dưới lòng bàn chân đều bị dẫm lỏng.
An Ninh dừng động tác lại, nước cũng từ từ dừng.
Tôn Đại Tráng kích động không biết nên nói cái gì mới tốt, bình tĩnh một lúc, giơ ngón tay cái lên nói với An Ninh: “Lợi hại! Lợi hại! Quá lợi hại!”
Đây là lời khen tốt nhất mà ông ta có thể nghĩ ra.
An Ninh chỉ nở một nụ cười tươi, thậm chí còn hơi lo lắng hỏi: “Như vậy, nó còn ảnh hưởng đến sự phát triển của mùa màng không?”
“Không ảnh hưởng! Đây không phải là một đợt hạn hán nghiêm trọng, cháu nhìn này nước ở trong sông cũng không thiếu, nhưng trong khoảng thời gian này lại không có mưa, chỉ cần vượt qua thời gian này thì tốt rồi.”
Nghe thấy Tôn Đại Tráng nói như vậy, cuối cùng An Ninh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đội trưởng, khi nào chúng ta bắt đầu tưới nước vậy?”
“Bây giờ liền tưới, chú đi về kêu người, cháu cứ đợi ở đây, đừng đi chỗ nào hết.”
“Đội trưởng, cháu không mệt ——”
An Ninh còn chưa từ chối xong liền nghe Tôn Đại Tráng nói: “Không phải cháu, cháu phải canh chừng máy móc cẩn thận, thứ này rất quý giá, đừng làm hỏng nó.”
Nói xong Tôn Đại Tráng vội vàng chạy đi.
An Ninh đứng ngay tại chỗ suy nghĩ một chút, phong cách vừa rồi trông có hơi quen.
An Ninh ở lại canh chừng máy móc, Tôn Đại Tráng đi kêu người, không lâu sau, một nhóm lớn người khiêng xẻng tới.
“Cho tôi nhìn xem đi!”
“Máy ở đâu?”
“Thật sự có thể bơm nước sao!”
Mấy người dân trong thôn ở phía sau tiếp tục đi lên phía trước muốn nhìn máy móc, tất cả đều bị Tôn Đại Tráng ngăn lại.
“Đi sang một bên, đi sang một bên, nhìn cái gì mà nhìn, nhìn hỏng rồi thì làm sao.”
“Đội trưởng, không thể nhìn hư được, chất lượng của cháu rất tốt.”
An Ninh không đồng ý nói một câu, vốn dĩ vẻ mặt của Tôn Đại Tráng đang ghét bỏ, lập tức đổi thành một khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn, nhỏ giọng.
“Không nói về cháu, không nói về cháu, cháu làm rất tốt, bọn họ không biết tầm quan trọng.”
“An Ninh, cháu làm cho mọi người nhìn một chút, làm cho bọn họ mở mang tầm mắt.”
An Ninh đương nhiên không có ý kiến, cô lại tiếp tục chuyển động tay quay, ống nước bắt đầu chảy nước, mấy người dân trong thôn đều rất khiếp sợ.
“Thật sự ra nước.”
“Mẹ ơi, quá lợi hại.”
“Cái này có phải giống như giếng khoan hay không.”
“An Ninh, cô cũng quá lợi hại!”
“Ghê gớm a.”
“Phần mộ tổ tiên nhà ông An mạo khói xanh rồi.”
Người dân trong thôn khen ngợi giản dị như vậy, theo bọn họ nghĩ, An Ninh giống như một vị thần, tất cả tổ tiên cũng được nhờ ơn.
Người nhà họ An cũng giống như vậy, bọn họ vẫn luôn biết An Ninh đang làm cái gì đó, nhưng không nghĩ tới sẽ mày mò ra thứ lợi hại như vậy.
An Ninh được khen ngợi, vẻ mặt ngượng ngùng hiếm khi xuất hiện hiện lên trên gương mặt cô.
Cô thật sự đã làm một cái bể giếng lớn.
Nỗi xấu hổ của An Ninh tạm thời người ngoài chưa biết được, mấy người dân trong thôn nhìn đồ vật mới lạ, càng vui hơn vì giảm bớt được khô hạn.
Ở trong mắt của bọn họ, những vùng đất này là cội nguồn của họ, ngang với địa vị cùng tính mạng.
Tôn Đại Tráng kịp thời phát huy vai trò của đội trưởng, sắp xếp một nhóm người đi đào mương, cũng không cần đặc biệt sâu, chỉ cần có thể dẫn nước vào trong đất là được.
Mặc dù rất nhiều nước sẽ thấm vào mương, nhưng sau khi đạt tới độ bão hòa nhất định, sẽ đi vào trong đất luôn.
Còn có mấy người, đứng ở phía sau An Ninh, chuẩn bị tiếp quản để xoay tay quay kia, đảm bảo tính ổn định của dòng nước.
Giang Hạ cũng ở trong đó, ai bảo anh vẫn luôn là một người làm việc lành nghề đâu.
An Ninh nhìn thôn dân ở trước mắt, khí thế ngất trời bắt đầu chuyển động, cô cảm nhận được bầu không khí nhiệt tình, trong lòng cũng có vài phần nhiệt huyết.
Làm việc!
Cô vươn tay, chuẩn bị đụng tới tay quay.
“Dừng tay ———”
Tôn Đại Tráng hét một tiếng, làm cho An Ninh không dám động đậy, tinh thần lực lập tức tràn ra, một giọng nói như vậy, nhất định là có một mối nguy hiểm chết người.
Nhưng khi tinh thần lực tràn ra ngoài, An Ninh cũng không phát hiện ra cái gì.
Chẳng lẽ là có tình huống gì mà cô không biết.
“Ai nha, tổ tông của tôi ơi, không đến lượt cháu làm việc này, cháu ở một bên nhìn là được.”
Hiện tại Tôn Đại Tráng coi An Ninh như nhân vật phải được bảo vệ ở trong thôn.
Nói trắng ra là, An Ninh chỉ cần động não, người động não liền không nên làm việc.
Nhưng An Ninh không nghĩ như vậy, không cho cô làm việc, nó còn tệ hơn cả việc giết cô.
“Đội trưởng, cháu không muốn nhìn, việc này cũng không mệt, cháu có thể tự quay nó trong một ngày.”
Ý của An Ninh là muốn biểu đạt chính mình có thể làm được, nhưng hiện tại người ở nơi này, không ai bỏ được để cho cô làm một ngày.
“Không được, sao có thể làm một ngày, cháu nghỉ một lát đi, xuống ruộng làm chút việc nhẹ nhàng là được.”
An Ninh nhìn Tôn Đại Tráng không chịu nhượng bộ, cô không nghĩ chậm trễ tiến trình dẫn nước vào ruộng, liền dứt khoát lui một bước, đi đào mương.
Tôn Đại Tráng vốn dĩ đang muốn mở miệng, thì bị Giang Hạ ngăn cản.
“Đội trưởng, người muốn làm việc thì chú ngăn không được đâu, cô ấy lại không ngốc, làm mệt mỏi sẽ biết nghỉ ngơi.”
Tôn Đại Tráng không đồng ý lắc đầu, xua tay với Giang Hạ nói: “Cậu không biết.”
Lần ở Tây Sơn đó, An Ninh làm có bao nhiêu chăm chỉ.
Giang Hạ thấy Tôn Đại Tráng đi tới bên cạnh An Ninh, giống như một người cha già, nên là lải nhải rất nhiều, chỉ nhìn thấy An Ninh không ngừng gật đầu, cuối cùng Tôn Đại Tráng yên tâm rời đi.
Giang Hạ tiếp nhận việc lúc trước của An Ninh, vừa quay vừa nghĩ, rốt cuộc chính mình không biết cái gì vậy?
Nhưng chưa được một lúc, Giang Hạ liền không có tâm tư để suy nghĩ nữa, cái thứ này làm thật sự là quá mệt mỏi.
Bởi vì mỗi lần quay một chút, đều phải dùng lực, tuy không có dùng nhiều sức như vài lần trước, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn không cần dùng sức.
Giang Hạ nhớ lại, lúc nãy An Ninh làm mẫu, cũng không có cảm giác vất vả như vậy a.
Anh trộm liếc nhìn qua An Ninh, nhà bọn họ rốt cuộc đã ăn những cái gì vậy? Sức lực như này cũng quá lớn.
Nhưng Giang Hạ vẫn cắn răng kiên trì, anh cùng ông nội còn sống ở trong thôn, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, lương thực này, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Liếc mắt nhìn lại một cái, không có ai đang lười biếng.
Mọi người đều biết tầm quan trọng của việc tưới nước, mỗi người đều rất nghiêm túc.
Thậm chí lúc giữa trưa, mọi người cũng không trở về nghỉ ngơi, quay dưới cái nóng thiêu đốt, đổ mồ hôi ướt đẫm chỉ là mô tả đơn giản nhất.
Giữa trưa, rất nhiều phụ nữ hoặc là những đứa trẻ lớn trong nhà, đều xách theo rổ lại đây, đưa cơm cho những người đàn ông đang làm việc.
Nhà họ An cũng như thế.
Tới đưa cơm chính là Lâm Thúy Hoa, bà ấy vừa đến nơi, An Ninh liền đi qua.
“Mau mau, con mau uống nước đi, mặt phơi nắng đến đỏ bừng rồi, buổi tối sẽ bị đau lắm đấy.”
Lâm Thúy Hoa dùng một bàn tay, liên tục phe phẩy nhẹ gần má của An Ninh, tuy rằng biết không có tác dụng gì, nhưng ít nhất cũng có chút gió.
An Ninh thật sự rất khát, nhận lấy chai nước Lâm Thúy Hoa đưa qua, ừng ực ừng ực, uống từng ngụm to.
Một hơi, uống nửa chai nước, lúc này là thật sự muốn uống, chứ không phải bởi vì lễ phép.
“Khát như vậy mà không biết uống nước, con thật là, con nên nói sớm với mẹ một chút, mẹ cũng mới biết được mọi người đang làm việc.”
“Ấm nước này là nước sôi để nguội, để lúc làm việc buổi chiều uống.”
An Ninh đã quen cách nói chuyện của Lâm Thúy Hoa, rõ ràng là rất quan tâm, nhưng luôn nói ra cảm giác như sắp đánh nhau.
“Mẹ, ba cùng anh cả cũng khát.”
“Đáng đời bọn họ! Một đám cũng không biết nói cho mẹ một tiếng.”
Tuy Lâm Thúy Hoa đang lải nhải, nhưng mà bước chân cũng không hề chậm chút nào, còn quay đầu lại gọi An Ninh.
“Nhanh lên, con mau tìm nơi mát mẻ ăn chút cơm đi.”
An Ninh không mệt lắm, nhưng thật sự rất nóng.
Nóng đến mức có cảm giác hơi mất nước.
Cô đi theo Lâm Thúy Hoa tới dưới một gốc cây hòe lớn, lúc này rất nhiều người đều đứng dưới gốc cây cho mát, nghỉ một lát, uống nước, ăn chút cơm.
An Ninh đúng lúc ngồi ở bên cạnh Giang Hạ, lần đầu tiên gặp được ông nội của Giang Hạ.
“Đây là An Ninh đúng không, ông là ông nội của Giang Hạ.”
An Ninh rất có lễ phép chào hỏi với ông nội của Giang Hạ, hoàn toàn không khó chịu như Giang Hạ nói, ngược lại rất ngoan ngoãn làm cho ông nội của Giang Hạ cảm thấy kỳ quái liếc nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ lập tức đã hiểu, ánh mắt tràn đầy oan uổng nhìn ông nội của mình, tưởng lớn tiếng kêu: Đó không phải là cách cô ấy nói chuyện với cháu!
Đáng tiếc, tất cả tiếng gầm thét đều bị đè nén ở trong lòng, chỉ có thể ăn từng ngụm từng ngụm cơm.
“Tới tới tới, người có công lớn của chúng ta tới ăn một miếng thịt.”
Ông nội của Giang Hạ làm khoai tây hầm gà vào buổi trưa, ông cụ gắp một miếng đùi gà to, muốn đặt ở trong bát cơm của An Ninh.
Bát cơm của An Ninh, cũng không tệ.
Lâm Thúy Hoa vẫn luôn làm cặp sách ở nhà, căn bản không hề biết chuyện này, cho đến khi buổi trưa ngồi đợi rất lâu lại không thấy người trở về, liền kêu An Quốc Minh đi hỏi thăm mới biết được.
Nói chung, làm việc như vậy, trong nhà đều sẽ làm đồ ăn ngon, như vậy buổi chiều mới có sức để làm việc.
Nhưng mà mọi thứ quá vội vàng, Lâm Thúy Hoa chỉ kịp làm trứng gà chiên, lại cầm mỡ heo xào khoai tây cắt lát.
An Ninh đâu chịu nhận đồ ăn của người khác.
“Cháu không cần, cảm ơn ông, ông cho Giang Hạ ăn đi.”
An Ninh bưng bát cơm của mình tránh đi, Giang Hạ nhìn thoáng qua bát cơm của An Ninh, trong miệng có vài phần ghét bỏ nói: “Tôi không thích ăn đùi gà.”
“Ha ha, đúng đúng, nó thật sự không thích ăn, ông già rồi, không ăn được.” Ông nội của Giang Hạ lại đưa ra phía trước.
“Nhanh lên, nhanh lên, sắp rớt trên mặt đất rồi.”
Tay của ông cụ run rẩy, làm cho An Ninh sợ hãi đỡ một chút, lần này, đúng lúc đùi gà rớt vào trong bát của cô.
An Ninh nhíu mày một chút, nhìn đôi tay hoàn toàn không hề run rẩy của ông nội Giang Hạ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Giang Hạ ở bên cạnh, quay người đi, giơ khóe miệng lên.
Ông nội quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Phải biết rằng, kỹ năng võ thuật của anh, chính là học từ ông nội.
“Cảm ơn.”
Nhìn đùi gà ở trong chén, An Ninh đành phải nói lời cảm ơn, nghĩ trong lòng sẽ mua quà cảm ơn cho Giang Hạ, phải mua đồ tốt một chút.
“Đừng cảm ơn ông, muốn cảm ơn cũng là mọi người cảm ơn cháu, cái máy nước bơm này, đã giải quyết được vấn đề lớn đó.”
Ông cụ rất chân thành khen ngợi cô, ánh mắt nhìn An Ninh cũng càng hiền từ.
Là đứa bé ngoan a.