An Ninh ăn cơm rất nhanh, ăn xong liền chuẩn bị đứng dậy, đáng tiếc cô bị Lâm Thúy Hoa kéo một cái làm cho loạng choạng.
Một cái loạng choạng này, làm cho An Ninh nghi ngờ nhìn sang Lâm Thúy Hoa, chẳng lẽ mẹ ruột mới là cao thủ được che giấu đến cuối cùng sao?
Sức lực này, rất lớn.
“Con nhìn xem đã có ai đi lên chưa, con bò già làm việc còn phải ăn cỏ uống miếng nước đâu, con vội cái gì.”
“Ngồi xuống!”
Lâm Thúy Hoa hét lên một tiếng, An Ninh ngồi khoanh chân, thở hổn hển, thành thật nghỉ ngơi.
Cảnh tượng này làm cho Giang Hạ ở một bên xem náo nhiệt, hé miệng cười trộm, hoá ra cô vẫn sợ người khác.
“Giang Hạ, ăn xong liền đi thôi, đừng lề mề.”
Giang Hạ quay đầu, nhìn ông nội đang thúc giục mình đi làm việc.
“Ông thật sự là ông nội của cháu à.”
“Ha ha, cũng chưa chắc.”
Ông nội nói đùa, làm cho Giang Hạ trợn trắng hai mắt, nhưng vẫn là thành thật đứng lên, đi làm việc.
An Ninh vừa thấy Giang Hạ đứng dậy làm việc, thì hơi sốt ruột.
“An Ninh đừng có gấp, bọn họ là đàn ông da dày thịt béo, phơi nắng thì cứ phơi thôi.”
Ông nội của Giang Hạ thu dọn rổ để cơm xong, cũng không vội vàng rời đi, mà bắt đầu nói chuyện phiếm với An Ninh.
“An Ninh, ông nhìn cái máy bơm nước kia của cháu làm, sử dụng nguyên lý áp suất chịu nén, có đúng không?”
Một câu này, sự chú ý của An Ninh lập tức bị thu hút qua đó.
Ông cụ vuốt chòm râu trên cằm hai lần, cười tủm tỉm nói: “Lúc ông còn trẻ, đã từng học qua.”
An Ninh cảm thấy hứng thú liền đi qua bắt đầu nói chuyện cùng ông cụ.
Càng nói chuyện càng ăn ý, ăn ý đến mức Lâm Thúy Hoa đi lúc nào, cô cũng không biết.
“Tốt, tốt, An Ninh, cháu có đầu óc như vậy, không đi học quá đáng tiếc.”
Ông nội của Giang Hạ yêu quý người tài, càng nghĩ đến lâu dài.
Người tài như vậy, có tác dụng quan trọng với việc phát triển của tổ quốc.
Đây cũng nguyên nhân mà ông cụ muốn cho Giang Hạ tham gia thi đại học, để đi ra thôn này.
Đáng tiếc, Giang Hạ quá bướng bỉnh, cho dù ông cụ có nói như thế nào, anh cũng không chịu đi.
“Cháu không muốn đi học, cháu thích trồng trọt.”
An Ninh nói xong, trực tiếp đứng dậy, chào ông nội của Giang Hạ một tiếng, khiêng xẻng lên đi làm việc.
Lúc này, chỉ còn lại ông nội của Giang Hạ ngồi ở dưới gốc cây lớn, người dân trong thôn đều đi làm việc.
Ông cụ thật sự dở khóc dở cười, lại gặp được người còn bướng bỉnh hơn cả Giang Hạ.
Ông nội của Giang Hạ xách theo rổ đã thu dọn xong, đi chậm rì rì về nhà ở chân núi.
Đại Hoàng vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ông cụ, có thể nói là một người bảo vệ tốt nhất.
An Ninh làm việc, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi lời nói của ông nội Giang Hạ, nhưng vì sao người nào cũng khuyên cô nên đi học vậy?
Cho đến bây giờ, An Ninh vẫn chưa hiểu rõ cái này.
Dưới cái nhìn của cô, chỉ cần biết cách làm là được, không cần đến bằng cấp hay là trường học như mọi người vẫn nghĩ.
“An Ninh, ông nội của tôi nói gì với cô vậy?”
Giang Hạ vốn quay tay quay, được người khác thay ca, anh kéo hai cánh tay đau nhức của mình đi tới bên cạnh An Ninh, chuẩn bị đào mương.
“Ông ấy khuyên tôi nên đi học.”
An Ninh cảm thấy không cần phải che giấu điều gì cả, nhưng thật ra cô liếc nhìn Giang Hạ đang làm việc một cái.
Lúc này Giang Hạ, dùng hai tay cầm một cái xẻng, nhưng cánh tay ở phía trên, hơi không nghe lời, cứ luôn lặp lại động tác lắc lư.
“Anh nên nghỉ một lát, làm việc như vậy sẽ không có hiệu quả.”
Giang Hạ đương nhiên biết, nhưng anh mở miệng nói: “Cô không cần phải để ý về những gì mà ông nội của tôi nói, trong cuộc sống này, có thể làm chuyện mà mình muốn làm, đó chính là thành công.”
An Ninh dừng việc đang làm lại, hơi nghi ngờ nhìn Giang Hạ nói: “Tôi không có để ý.”
Trong lòng Giang Hạ tràn đầy ý tốt, lần đầu tiên muốn làm chút chuyện tốt, lại bị cách nói chuyện độc đáo của An Ninh, làm cho không thể nói tiếp được.
Anh lập tức thay đổi thành tiêu chí lưu manh của mình, thể hiện vẻ mặt như ông đây là người tốt nhất trên thế giới, nhìn An Ninh.
“Tôi phát hiện lúc cô nói chuyện với tôi, cùng lúc nói chuyện với ông nội của tôi, sao không hề giống nhau vậy?”
“Chờ anh tới cái tuổi kia, cũng có thể. Anh đừng có gấp, dựa theo tình trạng cơ thể của anh, chắc chắn có thể sống đến lúc đó.”
An Ninh cúi đầu làm việc, không trả lời vấn đề kia.
Giang Hạ ở bên cạnh, hít sâu một hơi, không thể đè nén xuống, lại hít thêm một hơi, vẫn chưa thể đè nèn xuống.
Ruột gan trong lòng cồn cào hết cả lên, lại thua rồi!
Cũng may cảm xúc của Giang Hạ tới nhanh, mà đi cũng rất nhanh.
Hiện tại, anh thật sự hy vọng An Ninh sẽ đi học, đến lúc đó anh sẽ đi học theo.
Giang Hạ cảm thấy, dựa vào đầu óc của anh, nhất định sẽ học tập tốt hơn An Ninh.
Chỉ cần nghĩ đến có thể giỏi hơn An Ninh ở một phương diện khác, Giang Hạ liền vui vẻ.
An Ninh ở bên cạnh làm việc, nhìn thoáng qua Giang Hạ đang cười khúc khích, yên lặng dịch sang bên cạnh.
Một buổi trưa, mấy người đàn ông, cùng một ít phụ nữ, tất cả đều bận rộn làm việc để tưới ruộng.
Vẫn luôn làm tới khi mặt trời lặn về phía Tây, mọi người mới dần dần ngừng lại.
Nhưng còn có một việc cần phải giải quyết, đó chính là đêm nay ai canh máy móc.
Tôn Đại Tráng đang dặn dò vài người chuẩn bị gác đêm.
“Tuyệt đối đừng ngủ quên, mấy người có mất tích đi cũng không có việc gì, nhưng phải nhìn kỹ máy móc cho tôi.”
“Đội trưởng yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ nhìn kỹ.”
An Ninh ở phía sau, bỗng nhiên giơ tay lên.
“Đừng làm ồn, đừng làm ồn, An Ninh có lời muốn nói.”
Tôn Đại Tráng hạ hai cánh tay xuống, mọi người lập tức im lặng nhìn An Ninh.
An Ninh thả tay xuống, mở miệng nói: “Đội trưởng, máy móc có thể dỡ ra mang về nhà.”
Tôn Đại Tráng không nghĩ tới chuyện này, nhưng ông ta vội vàng hỏi: “Gỡ ra xong, ngày mai còn có thể lắp lại không? Có phải không tốt lắm không?”
“Không hề, đúng lúc rửa sạch một chút nước bùn bên trong linh kiện. Ngày mai sẽ dùng tốt hơn.”
Dùng tốt hơn sao?
Vậy còn suy nghĩ gì nữa.
Mọi người vây quanh An Ninh, nhìn An Ninh dỡ linh kiện ra, gỡ ra từng cái linh kiện.
“An Ninh, buổi tối đi ngủ, cần phải để thứ này vào trong phòng, không thể đặt ở bên ngoài, biết chưa?”
“Biết rồi.”
An Ninh đồng ý, Tôn Đại Tráng vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò An Tam Thành, lúc này mới xong.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, An Ninh mang theo linh kiện, đi về nhà.
Mới vừa vào sân, đã nghe được một mùi thơm, thơm đến mức bụng của cô lập tức kêu rột rột.
“Mẹ, mùi gì vậy?”
Lâm Thúy Hoa mặc tạp dề, đứng ở cửa nói: “Còn có thể là gì nữa, thịt đó.”
“Em trai của con trở về sớm, mua ít thịt.”
Lâm Thúy Hoa xoay người vào nhà, tiếp tục nấu cơm.
An Quốc Bình ở trong sân, sau khi kêu một tiếng chị, có chút tranh công nói: “Chị, em tiêu hết hai đồng tiền, mua hai cân thịt, còn dư lại thì mua nước tương, còn mua một chút đường trắng.”
“Mẹ nói sẽ làm thịt kho tàu cho chúng ta ăn.”
Hai đồng tiền, có thể làm được nhiều chuyện như vậy sao?
Từ khi An Ninh đi tới nơi này, còn chưa tự mình đi mua đồ, lần trước đi mua nhựa là đi thẳng đến chỗ cần đến, cũng chưa nhìn cái gì khác.
Cô dùng sức ngửi một ít mùi hương ngọt ngào ở trong không khí, cùng với mùi hương của thịt, đột nhiên trong mắt hiện lên hứng thú.
Ngày mai, thật ra có thể đi trên trấn nhìn xem.
Cô không phải vì đồ ăn, mà là vì mua quà cảm ơn Giang Hạ.
Không sai, chính là như vậy.
An Ninh vui vẻ đưa ra quyết định, nhìn thấy An Quốc Bình ở phía trước, theo thói quen đút tay vào túi.
Ừm? Thay quần áo rồi.
“Chờ chị một lát.”
An Ninh chạy vào nhà, một lúc sau lại đi ra ngoài.
“Cầm lấy, khi nào xài hết thì nói với chị.”
Nhưng An Quốc Bình ở đối diện lại không đưa tay ra, mà đưa hai tay ra sau lưng, trên mặt là vẻ mặt cầu xin.
“Chị, chị ruột của em ơi, em xin chị đừng đưa tiền cho em, em thật sự không biết mua gì cả.”
“Sáng nay vào lớp em rất mất tập trung, lúc nào cũng nghĩ đến hai đồng tiền đó, nhiều tiền quá, em không yên tâm.”
An Ninh chăm chú nhìn An Quốc Bình, cau mày.
“Em trai, tố chất tâm lý của em quá kém, em cần phải tăng cường luyện tập.”
Nói xong, An Ninh lấy từ trong túi ra thêm một tờ năm đồng tiền.
Cô nắm lấy tay An Quốc Bình, đập sáu đồng tiền vào lòng bàn tay cậu ấy.
“Xài đi, xài hết thì chị lại cho em.”
An Quốc Bình cúi đầu nhìn số tiền trong tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn An Ninh đang xoay người rời đi.
Cái này là cái gì?
Cậu ấy thật sự nghi ngờ vừa rồi bản thân chưa giải thích rõ ràng, tại sao lại cho nhiều hơn!
Về phần An Ninh, cô thực sự không biết phải đối xử với An Quốc Bình như thế nào, bởi vì những người khác trong nhà đều lớn tuổi hơn cô.
Chỉ có An Quốc Bình nhỏ tuổi hơn cô, trong mắt An Ninh, người nhỏ tuổi hơn cô phải được cô bảo vệ.
Trước mắt, ngoài việc cho tiền, An Ninh vẫn chưa tìm ra cách nào tốt hơn.
Về kết cục An Quốc Bình bị vào ngồi tù ở kiếp trước, An Ninh tin chắc rằng điều đó sẽ không xảy ra ở kiếp này.
An Ninh đi vào phòng bếp nhìn một vòng, phát hiện nắp nồi đã đậy kín, không nhìn thấy gì cả.
Cô dứt khoát đi ra sân sau, bởi vì Lâm Thúy Hoa nói dưa chuột ở sân sau có thể ăn được rồi nên bảo cô tìm hai quả.
An Ninh cẩn thận nhớ lại ký ức của nguyên chủ, đại khái biết được loại thực phẩm nào có thể ăn được.
Về phần ký ức của Miêu Tiểu Hoa, cô căn bản không có tiếp thu, chỉ là lấy ra một ít thông tin, còn lại cô đập nát hết.
An Ninh cẩn thận tìm kiếm xung quanh giàn dưa chuột và cuối cùng cũng tìm được một quả.
Cô đưa tay ra hái nó với vẻ mặt vui mừng.
“A —— còn có gai.”
Quả dưa chuột cỡ lòng bàn tay được bao phủ bởi những chiếc gai cứng.
Ngay cả phần cuống của quả dưa chuột cũng có một vòng gai nhỏ.
An Ninh thêm tinh thần lực vào tay, sau đó hái dưa chuột, cô lại hái thêm hai quả dưa chuột rồi cầm ba quả dưa chuột vào nhà.
Vừa bước vào bếp đã nghe thấy chị dâu cả nói: “Bỏ xuống nhanh, em có đau tay không?”
“Em không sao đâu.”
An Ninh bỏ dưa chuột vào cái chậu nhỏ mà chị dâu cả bưng tới, chị dâu cả mang đi rửa.
An Ninh nhìn chị dâu cả, có chút sợ chị dâu cả bị đâm vào tay, vừa định bước tới giúp đỡ, liền nhìn thấy anh cả An Quốc Khánh đi tới, cầm cái chậu đi ra ngoài.
Anh ấy dùng hai bàn tay to rửa dưa chuột trong nước hai ba lần rồi đưa cho chị dâu cả, như là một chuyện rất bình thường.
Chị dâu cả nhận lấy cái chậu với nụ cười trong mắt rồi tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
An Ninh im lặng nhìn hai người bọn họ ân ái, dứt khoát cầm một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa sau, trong tay cầm một cuốn tập, đang vẽ thứ gì đó.
“Ăn cơm thôi!”
Lâm Thúy Hoa gọi một tiếng, An Ninh vội vàng đóng cuốn tập trong tay lại, mang trở về phòng.
Lúc An Ninh đi ra, Lâm Thúy Hoa đang múc thức ăn từ trong nồi lớn ra.
Những miếng thịt bóng bẩy có màu sẫm hơn ở những vùng mỏng hơn và săn chắc, màu nhạt hơn và gần như trong suốt ở những vùng béo hơn.
Hai cân thịt đương nhiên không đủ cho nhiều người như vậy trong nhà ăn nên Lâm Thúy Hoa đã bỏ rất nhiều khoai tây và một ít nấm khô vào trong đó.
Nhà họ An ngồi quanh bàn, An Quốc Bình vẫn như cũ bưng bát thịt kho đến nhà bác cả, những người khác đợi một lát.
Khi An Quốc Bình quay lại, An Tam Thành đã cầm đũa lên nói: “Mọi người ăn đi, ăn đi.”
An Ninh đợi mọi người gắp đồ ăn mới đưa tay gắp rau, chưa kịp gắp rau đã thấy trong bát cô đã có mấy miếng thịt.
“Em gái, em ăn đi.”
“Đúng rồi, em gái, ăn nhiều một chút, làm việc rất hao tổn đầu óc.”
“Chị, cái này là do chị mua, chị ăn đi.”
Ba anh em mỗi người một miếng, An Ninh bĩu môi, cô mỉm cười rồi rút tay lại, gắp một miếng cho vào miệng.
Ngon.
Thực sự rất ngon.
An Ninh chưa từng ăn món thịt kho tàu, nhưng hương vị miếng thịt kho tàu lần đầu tiên này ngon đến mức khiến cô nhớ rất lâu.
Thật ra tay nghề của Lâm Thúy Hoa cũng không phải tốt như vậy, bà ấy chỉ đơn giản là nấu với đường cho có màu, ngoài nước tương ra không có gia vị nào khác.
Tuy nhiên, món thịt heo này đặc biệt ngon, thịt ba chỉ là loại thịt kho tiêu chuẩn “thịt kiểu mẫu”.
“Ngon lắm.”
“Ngon thì ăn thêm đi, hai ngày này chúng ta lại mua thêm thịt, ngày khác lại làm cho con.”
Khi mọi người làm việc vất vả, Lâm Thúy Hoa cũng không keo kiệt, không ăn thì sao mà có sức được.
Mọi người đều rất hài lòng với bữa ăn, ngay cả canh rau cũng được chia cho mọi người ăn cùng với cơm.
Lúc này An Ninh đang cầm một quả dưa chuột nhỏ chấm vào chén nước tương, ăn một cách vui vẻ.
“Những quả dưa chuột này lớn rất nhanh, không có việc gì thì đi hái, nếu không chúng sẽ già đi.”
An Tam Thành cũng cầm một quả dưa chuột cắn một miếng.
“Biết rồi, khi nào để ông phải quan tâm đến chuyện này đâu? Sau khi trận hạn hán này đi qua lại trồng thêm, đúng lúc chúng sẽ đuổi kịp, có thể ăn đến mùa thu.”
An Ninh đang yên lặng nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng đột nhiên gấp gáp mà không ai biết.
“Mẹ, mẹ có hạt giống không?”
“Có, hạt dưa chuột để dành từ năm ngoái.”
An Ninh đặt dưa chuột trong tay xuống, hồi hộp hỏi: “Mẹ có thể cho con một ít được không?”
Lâm Thúy Hoa không hiểu, nhìn An Ninh hỏi: “Con muốn thứ đó để làm gì? Bây giờ trồng còn hơi sớm, phải đợi mấy ngày nữa.”
Đầu óc An Ninh bắt đầu hoạt động nhanh chóng.
“Con muốn dùng nó để nghiên cứu.”
Hai từ “nghiên cứu” vừa thốt ra, lập tức thể hiện vẻ cao cả như vậy.
Lâm Thúy Hoa nghĩ về chiếc máy bơm mà cô đã chế tạo chỉ trong vài ngày, An Tam Thành ở bên cạnh cũng tiếp lời nói: “Nếu con gái muốn thì bà đưa cho con đi, con gái làm gì chúng ta cũng không hiểu, để con tự mình xử lý, đừng ai quan tâm.
Quan điểm An Tam Thành là nếu chúng ta đã không hiểu thì đừng nhúng tay vào.
“Tôi nói không đưa khi nào, làm như chỉ có ông là người tốt vậy.”
Lâm Thúy Hoa cằn nhằn nói với An Ninh: “Được rồi, lát nữa mẹ lấy cho con.
“Dạ!”
Nụ cười của An Ninh không quá bắt mắt như thường lệ.
Nhưng mọi người cũng không thể nói được là cảm giác gì, sau khi ăn xong, bọn họ đều đi làm việc của mình.
Chỉ có An Ninh vẫn luôn đi theo Lâm Thúy Hoa, làm cho Lâm Thúy Hoa không thể làm việc được nữa, liền đi vào căn phòng phía đông.
“Cũng không biết con đang gấp cái gì, thứ này còn có thể mọc chân chạy đi được sao.”
An Ninh cười nhưng không nói gì, không có ai có thể hiểu được tâm trạng của cô.
Cả một Tinh Tế, không có một loại cây trồng nào.
Con người đối với món ăn truyền thuyết đã không thể miêu tả bằng hai từ khát vọng nữa.
An Ninh nhìn thấy Lâm Thúy Hoa từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp.
Mở hộp ra, bên trong có mấy gói giấy nhỏ, bà ấy chọn ra một gói đưa cho An Ninh.
“Những cái này cũng là hạt giống sao?”
An Ninh chỉ vào những gói giấy khác trong hộp, Lâm Thúy Hoa tùy ý ừ một tiếng.
“Đúng vậy.”
Tất cả đều là hạt giống!
An Ninh lo lắng đưa tay che lại chiếc hộp mà Lâm Thúy Hoa đang định cất đi.
“Mẹ, con muốn xem hết mấy thứ này có được không?”
Lâm Thúy Hoa cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng một chút hạt giống rau củ cũng không quan trọng nên ý nghĩ này nhanh chóng bỏ qua.
“Con xem đi, mẹ còn phải làm việc.”
Lâm Thúy Hoa nhét chiếc hộp vào tay An Ninh, bà ấy đi ra ngoài làm việc với máy may.
Trong phòng chỉ còn lại An Ninh.
Cô mím môi, một luồng không khí mạnh mẽ được cô dùng lực thổi ra, lặp đi lặp lại nhiều lần, tâm trạng lo lắng của cô cuối cùng cũng dịu đi một chút.
An Ninh nhìn hạt giống trong hộp, ánh mắt có chút chua xót, đây là hạt giống.
Cô cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng, một lúc sau mới cầm chiếc hộp bước ra khỏi phòng.
Tìm đến Lâm Thúy Hoa và hỏi từng hạt giống trong hộp.
“Đây là hành tây, dưa chuột, rau hẹ, rau thơm.”
Lâm Thúy Hoa nói xong, An Ninh liền nhớ kỹ.
Cô mang chiếc hộp về phòng, có chút không tha đặt hạt giống lên trên giường đất, lại cảm thấy không yên tâm nên nhặt lên và cất vào ngăn tủ.
Mặc dù rất hào hứng nhưng bây giờ có rất nhiều tai mắt của mọi người, không phải là thời điểm thích hợp để gửi hạt giống.
Lúc An Ninh đi ra khỏi phòng, trên tay cầm một cuốn từ điển, đến giờ học chữ Hán hàng ngày.
Cô bước ra sân gọi anh cả và anh hai.
An Quốc Khánh và An Quốc Minh bước nhanh ra ngoài, tuy mới học một ngày nhưng bọn họ đã có thể khiêng chiếc ghế nhỏ một cách điêu luyện.
Trong nhà họ An không có bảng đen, An Ninh chỉ cầm một cuốn từ điển dẫn theo hai người cùng đọc các chữ, còn thứ tự nét chữ thì cô không biết.
Trong lòng An Ninh dự định ngày mai đi thị trấn sẽ mua một cuốn từ điển, sau đó trả lại cuốn từ điển này cho Ân Tuyết Mai rồi hỏi về thứ tự nét chữ.
Tối nay An Ninh giảm bớt chữ Hán nhưng cách dạy vẫn như tối qua.
Hai lần là kết thúc.
Sau khi An Ninh rời đi, An Quốc Bình vẫn ngồi nghe, bất đắc dĩ cầm cuốn từ điển lên.
“Anh cả, anh hai, đi thôi.”
“Này, em nói xem liệu em gái có phải tưởng rằng chúng ta thông minh như con bé không?”
An Quốc Khánh nhìn thấy An Quốc Minh lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Anh cả, em thấy chúng ta không phải ở cùng đẳng cấp.”
“Ây da —— sao lại động chân động tay, không thể chơi như vậy nha.”
An Quốc Minh né được cú đá của An Quốc Khánh, mỉm cười đi theo An Quốc Bình bước vào phòng.
Ba anh em một lần nữa bắt đầu sự nghiệp học bù của mình.
Cũng may An Ninh dạy ít, An Quốc Minh cũng nhanh chóng quen, không cần An Quốc Bình nữa, để An Quốc Bình đi đọc sách của chính mình, anh ấy đảm nhận trọng trách dạy anh cả.
Việc biết từ làm cho cuộc sống về đêm nhàm chán ban đầu trở nên rất đáng giá và rất quan trọng.
“Cũng may tối nay em gái tôi không kêu chúng ta viết.”
An Quốc Khánh nghĩ đến ý nghĩ này trong đầu, ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ, thực sự là vừa nằm liền ngủ.
Những thành viên khác trong nhà họ An cũng có một ngày bận rộn, thể chất kiệt quệ nhưng tinh thần rất vui vẻ và chất lượng giấc ngủ rất cao.
Đang là giữa tháng sáu, trời hơi nóng.
Dù đã là ban đêm nhưng trời không còn lạnh nữa.
Lúc này An Ninh đắp chăn lên đầu, toàn thân che kín, tinh thần lực tỏa ra để điều tra tình hình xung quanh.
Tất cả đều an toàn, có thể gửi hạt giống đi.
Trong lòng An Ninh thấp thỏm không yên, cảm giác như ngồi bị kim châm dưới mông.
Cô sợ hãi.
Sợ hãi hơn bao giờ hết.
Lỡ như không thành công thì sao?
Tay An Ninh căng thẳng run rẩy, cô hít vô số hơi thật sâu để điều chỉnh lại.
“Bắt đầu thôi.”
An Ninh hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực đẩy chai Klein trong cơ thể ra ngoài.
Một ánh sáng xanh mờ nhạt trôi nổi và lan rộng trong một không gian nhỏ hẹp, khép kín.
An Ninh mở gói giấy đựng hạt dưa chuột, cẩn thận lấy ra một hạt nhét vào miệng chai Klein.
Một hạt giống nhỏ trượt từ miệng chai qua cổ chai và từ từ rơi xuống bụng chai.
An Ninh tiếp tục cho hạt giống vào, khoảng mười hạt, liền lấp đầy bụng chai, đủ rồi.
Cô đặt những hạt giống còn lại sang một bên, cầm chai Klein bằng cả hai tay và dồn toàn bộ tinh thần lực vào trong chai.
Ánh sáng xanh bắt đầu nhấp nháy, không giandưới chăn giống như một màn hình cong, khi nhìn từ một góc độ nào đó, nó bắt đầu trở nên méo mó.
Trên đầu An Ninh chảy ra mồ hôi, tinh thần lực của cô nhanh chóng cạn kiệt.
Đột nhiên, An Ninh cảm giác được một cỗ lực hút cực lớn hút đi hơn một nửa tinh thần lực của cô.
Đầu cô đau như búa bổ nhưng vẫn kiên trì.
Cuối cùng, ánh sáng xanh chiếm ưu thế, lóe lên, ánh sáng bắt đầu yếu dần, chỉ để lại một chút gì đó giống như ngọn lửa ma trơi.
“Thành công rồi!”
Âm thanh này chứa đựng quá nhiều cảm xúc.
An Ninh khóc.
Thực sự thành công rồi.
Ở Tinh Tế, tất cả những điều này chỉ là giả định, tuy đã trải qua rất nhiều thí nghiệm nhưng đều ở trong cùng một không gian và thời gian.
Bây giờ cô đang ở một thời gian và không gian khác, cô rất phấn khích, hưng phấn và càng nhẹ nhõm hơn khi thực sự làm được điều này.
Mười hạt giống trong chai Klein đều đã biến mất, chiếc lọ cũng dần dần biến mất trong tay An Ninh, ẩn giấu lần nữa.
An Ninh mỉm cười vui vẻ, hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Vào lúc An Ninh ngủ say, chai Klein ở một chỗ khác, trong phòng thí nghiệm cao cấp ở Tinh Tế đang hỗn loạn.
Niềm vui xen lẫn thành công, bọn họ đã nhìn thấy hạt giống.
Cổ địa cầu, vào sáng hôm sau.
An Ninh ngủ có chút say, lúc cô ra khỏi phòng, mọi người trong nhà đều đã đi ra đồng.
“Mẹ, mấy giờ rồi?”
Lâm Thúy Hoa đang làm việc bên máy may nhìn mặt trời nói: “Chắc khoảng chín giờ.”
Khoảng chừng? Chín giờ?
An Ninh lại có thể đoán được ý nghĩa của từ khoảng chừng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhận ra một điều, nhà bọn họ không có máy báo thời gian.
Cô ghi nhớ điều đó và nghĩ đến việc đi vào thị trấn để xem.
An Ninh có chút mơ hồ tiếp tục đi ra ngoài, nhưng vừa đến cửa liền quay người lại.
“Mẹ, mẹ nói chín giờ à?”
“Tiêu rồi, tiêu rồi, con còn chưa lắp máy bơm nước.”
An Ninh lo lắng, cô đã làm trì hoãn công việc của mọi người, và quan trọng nhất là làm lỡ vụ mùa.
“Không cần gấp, không có con thì những đám mây này còn không mưa được sao.”
Lâm Thúy Hoa đứng dậy, mở nắp nồi, lấy thức ăn còn lại cho An Ninh nói: “Không kém chút thời gian này của con, trước tiên làm những việc khác đi.”
An Ninh đứng ở cửa vẫn đang suy nghĩ về câu nói trước đó , nhưng có lẽ cô cũng hiểu được đại khái ý nghĩa.
“Con đi vệ sinh trước.”
An Ninh nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, sau khi ra ngoài rửa tay, rửa mặt, đánh răng rồi ăn cơm trước.
“Mẹ, hôm nay con muốn đi thị trấn, mẹ có muốn mua gì không?”
“Mẹ không cần gì cả, đừng xài tiền lung tung.”
An Ninh gật gật đầu, cô muốn xài tiền lung tung cũng không được, bởi vì cô hết tiền rồi.
An Ninh ăn xong cơm sáng, cầm linh kiện của máy nước bơm, đi vào trong ruộng.
Tôn Đại Tráng vừa nhìn thấy An Ninh lại đây, nhanh chóng kêu vài người tiến lên, giúp cô cầm lấy đồ vật.
“Hôm nay cháu đừng đào mương nước, làm chút việc nhẹ nhàng đi, chắc do ngày hôm qua đã mệt lắm rồi.”
Tôn Đại Tráng đã lấy ra tư thế của đội trưởng, bắt An Ninh phải đổi sang việc khác để làm.
Bởi vì sáng nay An Tam Thành trộm đi tìm ông ta.
Buổi sáng hôm nay, An Ninh không dậy, người nhà họ An đều hơi lo lắng, An Tam Thành cảm thấy chắc chắn là vừa dùng đầu óc lại vừa mất sức, là con người thì đều không chịu nổi.
Cho nên ông ấy đi tìm Tôn Đại Tráng nói một chút, còn về phần ông ấy, ông ấy phát hiện chính mình không hề nói lại được An Ninh.
“Chuyện này cần thiết nghe chú, đâu có cô gái nhà nào, mỗi ngày đều đi theo đào mương, mười kilomet xung quanh chúng ta đều không ——”
“Hôm nay cháu không làm nữa.”
An Ninh đồng ý quá nhanh, làm cho Tôn Đại Tráng sửng sốt một lát, ngay sau đó liền đồng ý.
“Vậy thì được, cháu muốn làm gì, nói với kế toán Lưu là được.”
Xem ra chức đội trưởng của mình, vẫn còn sài tốt.
Tôn Đại Tráng vui vẻ nghĩ, mới đi được một bước, liền nghe thấy An Ninh nói: “Đội trưởng, cháu xin nghỉ, cháu muốn đi lên thị trấn một chuyến.”
“A...... Được, được, đi đi, đi đi.”
An Ninh nói lời cảm ơn, trước tiên phải lắp xong các linh kiện, sau khi không có vấn đề gì, cô liền rời đi.
Cách đó không xa, Giang Hạ lại tiếp tục tới quay tay quay, nhìn An Ninh rời đi.
Hình như cô có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Giang Hạ cũng không biết vì cái gì, anh chỉ cảm thấy hôm nay An Ninh ít năng lượng hơn một chút.
Anh dứt khoát lui lại một bước, để cho người ở phía sau quay trước, chính mình lén đi vài bước đến bên cạnh Tôn Đại Tráng.
“Đội trưởng, An Ninh đi làm gì vậy?”
“Con bé nói muốn đi lên thị trấn một chuyến.”
Tôn Đại Tráng thuận miệng nói, cũng không để ý, tiếp tục bận rộn công việc trong tay.
Giang Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng mà An Ninh rời đi, vẻ mặt hơi rối rắm.
“Vãi! Chắc mình bị điên rồi.”
Giang Hạ cũng xin Tôn Đại Tráng nghỉ, nói dối chính mình bị đau bụng, liền chạy đi.
Anh đuổi theo An Ninh suốt cả chặng đường, vừa chạy vừa khuyên chính mình.
“Mình không có lo lắng cho nai con.”
“Mình chỉ đang bảo vệ đối thủ của mình, nếu không mình lợi hại như vậy, không có đối thủ nào cả, thì rất cô đơn.”
Giang Hạ lải nhải ngoài miệng, tốc độ bước chân lại dần dần nhanh hơn, rất nhanh liền đi ra thôn.
Chẳng bao lâu sau anh đã nhìn thấy bóng dáng của An Ninh.
Lúc này An Ninh hơi đau đầu, nhưng mà cô rất tỉnh táo, cũng không có cảm giác chóng mặt.
Lúc Giang Hạ đuổi kịp An Ninh, đầu tiên anh vượt qua An Ninh, làm giống như là vô tình phát hiện ra An Ninh, quay đầu lại.
“Thật trùng hợp, nai con, cô đi đâu vậy?”
An Ninh bình tĩnh đứng lại đi đến bên cạnh Giang Hạ, chào hỏi một tiếng.
“Anh của Đại Hoàng, chào anh.”
Giang Hạ ở phía sau, lập tức cảm thấy hối hận.
Chính mình thật sự thiếu nợ mà!
Giang Hạ nhìn An Ninh ở phía trước, lại nhìn xem con đường ở phía sau, vẫn lựa chọn đuổi kịp An Ninh ở phía trước.
“An Ninh, hai chúng ta thương lượng một chút đi, tôi không gọi cô là nai con nữa, cô cũng đừng gọi tôi là anh của Đại Hoàng được không?”
“Được.”
Lần đầu tiên hai người đạt được thỏa thuận, sau khi đạt được thỏa thuận là một sự im lặng.
“Khụ khụ —— Gần đây cô có lên núi không? Tôi nói cho cô, đừng đi sang phía Tây, bên kia có dấu vết của lợn rừng.”
Giang Hạ phân tích: “Tôi cảm giác là một đàn lợn rừng.”
An Ninh đột nhiên dừng chân lại, xoay người nhìn Giang Hạ.
“Cô nhìn tôi làm cái gì! Ông đây có lòng tốt nhắc nhở cô.”
“Giang Hạ, đi săn lợn rừng không?”
Hai người mở miệng nói cùng lúc, Giang Hạ lập tức hiểu rõ hỏi: “Cô muốn chúng ta cùng nhau đi săn lợn rừng sao?”
“Đúng vậy, tôi thiếu tiền.”
Vẻ mặt của An Ninh vô cùng nghiêm trọng, cho người ta một cảm giác vô cùng nghiêm túc mà vẫn hài hước.
Giang Hạ hơi buồn cười, trên thực tế anh cũng bật cười.
“Vẻ mặt này của cô là có ý gì vậy, nếu không nghe cô nói chuyện, tôi còn tưởng rằng có chuyện lớn gì đã xảy ra đâu.”
An Ninh nhìn Giang Hạ cười vui vẻ, không đồng ý nói: “Sao thiếu tiền lại là việc nhỏ được?”
Một vấn đề này, làm cho Giang Hạ ngừng cười, hình như là vậy.
“Cô nói rất đúng, thiếu tiền đúng là chuyện lớn. Về chuyện lợn rừng này, không phải tôi không muốn hợp tác, mà hợp tác với cô thì tôi có lợi gì không?”
An Ninh thích thái độ giải quyết việc chung của Giang Hạ, nói hết tất cả ra.
“Sức lực của tôi lớn, tôi sẽ đi săn, tôi đã tự săn được một đầu lợn rừng, mà không cần người khác hỗ trợ.”
Giang Hạ lập tức nhớ tới dấu vết nhìn thấy mấy ngày hôm trước ở trên núi, lần đó đúng là anh đã thấy An Ninh ở chỗ của người đàn ông béo đó.
Nhưng mà, anh cũng không nghĩ tới, hoá ra cô đã tự đi săn lợn rừng một mình.
“Theo như cô nói như vậy, vậy hai chúng ta hợp tác, tôi cũng không giúp được cái gì, bản thân tôi nếu không sử dụng bẫy rập, rất khó để giết một con lợn rừng mà không bị thương.”
Giang Hạ có ý kiến khác nói: “Chưa tới lúc quan trọng giữa sự sống và cái chết, vì một đầu lợn rừng, mà làm chính mình bị thương thì không đáng.”
“Tôi khuyên cô, cũng không cần vì muốn kiếm tiền, liền đi làm chuyện này.”
An Ninh đối với lời nói thật thà của Giang Hạ, không hề có một chút phản ứng nào, chỉ là cô phân tích đơn giản: “Anh nói rất đúng, nhưng tôi sẽ không gặp nguy hiểm, lại có thể kiếm được tiền.”
Giang Hạ nhướng mày, cao giọng hỏi: “Tự tin như vậy sao?”
“Đúng vậy, vô cùng tự tin.”
Lời nói này không hề khiêm tốn chút nào, làm cho Giang Hạ có cái nhìn khác về cô, về điểm này, hai người vẫn có chút giống nhau.
Nếu anh vô cùng mạnh ở một phương diện nào đó, cũng sẽ như vậy.
“Tôi có thể mang theo Đại Hoàng, nếu thật sự hợp tác, cho dù tôi góp sức nhiều hay ít, tôi cũng muốn được chia đều lợi ích với cô.”
“Không thành vấn đề, cái này rất công bằng.”
An Ninh sảng khoái, làm cho Giang Hạ lần đầu tiên sinh ra cảm giác thưởng thức, đối thủ này của mình, cũng không tệ lắm.
“Được, vậy cứ quyết định như vậy đi, nhưng chờ cô khỏe lại rồi nói sau.”
Lúc này, cuối cùng An Ninh cũng có một chút cảm xúc.
“Vì sao anh lại nói như vậy?”
“Tôi nói không đúng sao? Dáng vẻ này của cô, vừa nhìn liền có cảm giác như thiếu một cái gì đó.”
Giang Hạ cố hết sức để sắp xếp lại ngôn ngữ của mình.
“Giống như một bông hoa, đã nở ra, nhưng lá cây đều héo đi, nhìn có vẻ không hề có tinh thần.”
“Tôi đã biết, tôi sẽ đi tìm anh.”
An Ninh không có giải thích nguyên nhân mà mình không khoẻ, Giang Hạ cũng không hỏi.
Hai người đi một đường, sau khi tới thị trấn, Giang Hạ phát hiện có lẽ An Ninh thật sự không có chuyện gì lớn, liền dứt khoát nói tạm biệt với cô.
“Gặp lại ở trong thôn.”
Giang Hạ vội vàng chạy đi, thời gian anh đi vệ sinh lần này, đã hơi lâu rồi.
An Ninh không hề phát hiện ra Giang Hạ cố ý đi lại đây vì cô.
Cô tới thị trấn, chuyện đầu tiên chính là lấy ra số tiền còn dư lại của mình, đếm đếm, 28 đồng tiền.
Chắc là đã rất nhiều rồi đúng không? Dù sao em trai chỉ dùng hai đồng tiền, liền mua được một bữa thịt để ăn.
An Ninh đi về phía Cung Tiêu Xã của trấn Tam Hợp, cô còn chưa đi qua, cũng không biết bên trong có bán thứ gì.
Cô đang đi vào, bỗng có một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
“Cút ngay, tôi không có trộm tiền, tiền này là chị của tôi cho tôi.”
“Thật là buồn cười, còn nói là chị mày đưa cho mày, sao mày không nói là anh rể của mày cho mày đâu.”
Năm người học sinh, vây quanh An Quốc Bình, bắt đầu cười hi hi ha ha để chế giễu.
“Em ấy không có anh rể.”
Giọng nói độc đáo của An Ninh, đột nhiên phát ra ở bên trong ngõ nhỏ.
An Quốc Bình thấy cô đầu tiên, sốt ruột sợ hãi kêu một tiếng: “Đi mau!”
Cậu ấy ngay cả một tiếng chị cũng không dám kêu.
An Ninh đương nhiên sẽ không rời đi, ngược lại đi từng bước một tới chỗ mấy người kia, trong giọng nói lộ ra sự không vui, nhưng lại bình tĩnh đến mức làm cho da đầu của người ta tê dại.
“Em trai, em phải kêu chị, nhớ phải làm một đứa bé biết lễ phép nhé.”
“Mấy người, làm phiền nhường một chút.”
Lúc này, An Quốc Bình đang bị chặn ở ngõ cụt nhỏ, lưng của cậu ấy dựa vào vách tường, đối diện có năm chàng trai đang đứng.
Năm chàng trai có kiểu tóc khác nhau, nhưng thật ra vẻ mặt ở trên mặt không khác nhau lắm.
Là loại vẻ mặt thiếu đánh kiểu không có thực lực nhưng cảm giác ông đây là người giỏi nhất thế giới.
Sau khi An Ninh nói xong, năm người kia không chỉ có không tránh ra, ngược lại càng đến gần An Quốc Bình hơn.
Một người trong đó thậm chí còn khoác cánh tay lên vai của An Quốc Bình, khiêu khích nghiêng đầu, nhìn An Ninh.
“Cô có thể làm gì được?”
Chàng trai đó mới nói xong, thậm chí mới thể hiện vẻ mặt khinh thường được một nửa, giây tiếp theo An Ninh đã tới trước mắt cậu ta rồi.
Rõ ràng là bàn tay trắng nõn, nhưng lại giống như một bàn tay bằng sắt vậy, bang một cái đấm mạnh ở trên đầu cậu ta.
Chàng trai bị đấm chỉ cảm thấy một sức lực mạnh mẽ va chạm ở trên đầu, đầu kéo cả bả vai, cả người không đứng vững được ngã xuống.
Mà An Ninh cũng chưa nói một câu nào, chỉ dùng bàn tay tiếp tục đấm qua đó, bốn người bên cạnh, cũng chưa kịp phản ứng, liền giống như chàng trai thứ nhất, ngã xuống trên mặt đất.
An Quốc Bình há hốc mồm nhìn mấy người ở trên mặt đất, một số người cổ nghiêng về bên phải, có người thì cổ nghiêng về bên trái.
Trong chốc lát, bọn họ trông giống như những củ hành trong vườn rau, nghiêng lệch vặn vẹo, hướng sang từng phương hướng khác nhau để duỗi thân, hài hòa không quấy rầy lẫn nhau.
An Ninh vươn một bàn tay, túm vạt áo đằng trước của An Quốc Bình, đi vòng quanh năm người trên mặt đất, đứng ở đầu ngõ.
“Được rồi, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chưa?”
Lại là giọng nói bình tĩnh này, rõ ràng không có gào thét, nhưng lại có thể làm cho mọi người nghe thấy rõ ràng.
Năm người ở trên mặt đất, chịu đựng đau nhức ở cổ truyền ánh mắt cho nhau, không biết đã đạt thành thỏa thuận gì.
“Cút mẹ mày đi!”
Chàng trai thứ nhất đứng lên, túm một cái cặp sách ở trên mặt đất lên, mạnh mẽ ném về phía An Ninh.
“Chị —— cục gạch!”
An Quốc Bình muốn chặn lại, An Ninh chỉ nâng một cánh tay, liền nhẹ nhàng ngăn cậu ấy lại.
Đến nỗi về phần cô, đã dùng tay không bắt được viên gạch được ném lại đây.
“Cặp sách bỏ gạch, rất sáng tạo.”
“Rắc” một tiếng, cục gạch trong quai đeo cặp sách, vỡ ở giữa, rơi xuống trên mặt đất.
Mấy người đối diện đã đứng lên, bốn học sinh nam chuẩn bị trợ giúp, chỉ nhìn thấy một chân đi giày vải, dẫm lên trên gạch.
Giây tiếp theo, gạch nát.
Không phải là vỡ thành mấy khối, mà là vỡ thành bụi mịn.
Một trận gió nghịch ngợm thổi qua, bụi màu đỏ của viên gạch bị thổi tới trên mặt mấy học sinh nam, bọn họ che mắt lại.
Lúc này trong lòng mấy người kia chỉ có một ý tưởng, bọn họ bị mỡ heo che mắt, như này còn đánh cái rắm!
Học sinh nam ở đằng trước có cặp sách bỏ gạch, bùm một tiếng, quỳ hai đầu gối trên mặt đất.
“Chị, từ nay về sau, chị chính là chị ruột của em.”
An Ninh lại tiếp tục thấy tư thế quỳ quen thuộc này, còn rảnh rỗi học tập một chút kiến thức mới.
“Em trai, cậu ta quỳ xuống là có ý gì?”
An Quốc Bình bị hỏi, chỉ cảm thấy chị gái nhà mình không chỉ có sức lực lớn, huỷ hoại về mặt tinh thần của người khác cũng rất lợi hại.
“Chị, cậu ta đánh không lại chị, nên nhận thua.”
Lời phiên dịch đơn giản, lại là một mũi tên, đâm thẳng vào trái tim của mấy người kia.
Nhưng thật ra An Ninh có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra quỳ xuống có thể có rất nhiều lý do, không nhất định chỉ quỳ với tổ tiên.
“Cậu đứng lên trước đi, chủ yếu tôi muốn nói chuyện với mấy người một chút, nói kiểu như vậy, không thoải mái lắm.”
Chàng trai đang quỳ, không xác định lắm đứng lên, cùng bốn người khác chen thành một đoàn, khóc không ra nước mắt, nở một nụ cười giả tạo nhìn An Ninh, còn có An Quốc Bình hơi nghênh ngang kiêu ngạo ở phía sau cô.
Thằng nhóc này cũng quá may mắn, thế nhưng lại có chị gái lợi hại như vậy!
Trong chốc lát, bọn họ còn hơi hâm mộ.
An Ninh thấy mấy người đối diện đã chuẩn bị tốt, cô cũng túm An Quốc Bình ở phía sau ra phía trước.
“Tôi nghe thấy mấy người nói em trai của tôi trộm tiền, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Không có không có, hiểu lầm hiểu lầm.”
“Không có việc này, không có không có.”
Mấy người ở đối diện, hoàn toàn chối bỏ, làm cho An Ninh chỉ có thể nhìn sang An Quốc Bình.
“Em nói.”
Hai chữ này làm cho An Quốc Bình đứng thẳng người theo bản năng.
“Chị, lúc nghỉ trưa, em mang theo tiền mà chị cho, muốn đi Cung Tiêu Xã mua đồ vật, nhưng mấy người này chặn em lại, cứ nói em trộm tiền của bọn họ.”
An Quốc Bình lấy tiền từ trong túi của mình ra, mở ra cho An Ninh xem nói: “Em không có, đây chị cho em.”
An Ninh nhìn lướt qua đồng tiền, không sai, là chính mình cho.
Cô lại tiếp tục di chuyển ánh mắt sang phía mấy người kia đang đứng, áp lực lập tức dời đi, năm người lập tức bị áp lực quá lớn liền lập tức nói ra toàn bộ.
“Bọn em chỉ thấy ngày hôm qua An Quốc Bình đã tiêu tiền, hôm nay cố ý đuổi kịp, muốn mượn ít tiền để tiêu.”
“Bọn em thật sự đã biết sai rồi, chị, bọn em cũng không dám nữa.”
An Ninh nghe rõ, nhưng không nói chuyện.
Trong lúc nhất thời con hẻm nhỏ yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Mấy người nói em trai của tôi trộm tiền ở trường học sao?”
Ánh mắt của An Ninh hơi thay đổi, tính chất của chuyện này nghiêm trọng hơn cả việc An Quốc Bình bị đánh.
“Bọn em thật sự không phải cố ý.”
Chàng trai dẫn đầu nói với giọng hơi khóc nức nở, chủ yếu là ánh mắt hiện tại của An Ninh làm cho người ta quá sợ hãi.
An Ninh tức giận, là thật sự tức giận.
Cô khom lưng nhặt cặp sách đeo vai ở trên mặt đất lên, dùng tay không xé quai đeo cặp sách xuống, lại tiếp tục dùng động tác đó, xé rách quai đeo cặp sách của mấy người khác.
“Một người phải chịu trách nhiệm về những gì chính mình đã nói, cũng không thể bởi vì cậu không cố ý, bọn tôi liền phải tha thứ cho cậu.”
“Cậu đã nói, đối với em trai của tôi mà nói, là một vết nhơ mà cả đời này đều không thể xoá đi được, một khi mà người đã bị dán cái mác này lên, muốn xé xuống cũng rất khó.”
An Ninh cầm quai đeo cặp sách, cột năm người lại với nhau.
Có người còn tưởng tỏ ra thông minh và chạy đi, sau khi bị An Ninh đánh một cái, đã thành thật hơn.
Năm người bị trói, An Ninh túm một cái dây lưng ở phía trước, phía sau đi theo một đám người, đi về phía trường học.
Dọc theo đường đi, tư thế của bảy người rất thu hút người khác, An Quốc Bình ngay từ đầu còn có hơi xấu hổ, nhưng nhìn An Ninh bình tĩnh đi ở phía trước.
Cậu ấy bật cười.
Chị của cậu ấy đi đến đây vì làm chỗ dựa cho cậu ấy, vì sao cậu ấy lại phải xấu hổ chứ.
An Quốc Bình thẳng lưng, đi đến bên cạnh An Ninh, dẫn đường cho An Ninh, một đường đi tới trường học.
An Ninh tới cửa trường học, không có vội vàng đi vào, mà để cho An Quốc Bình đi vào mời giáo viên.
Không biết có phải chuyện này quá lớn hay không, trong trường học, không chỉ có giáo viên, mà hiệu trưởng và chủ nhiệm cũng đi ra.
“Làm gì vậy? Đều đi về đều đi về, chuẩn bị vào học rồi.”
Một chủ nhiệm bị hói đầu, đầu tiên là giải tán đám người, rồi nhìn An Ninh cùng mấy người ở phía sau.
“Lại là mấy thằng nhóc này!”
Sau khi chủ nhiệm thấy mặt liền nhận ra mấy học sinh quen mắt, thật là tức không chịu được, sao lại không biết quý trọng cơ hội đi học đâu.
Ông ta đang nhìn An Ninh ở phía trước, người có gương mặt của học sinh giỏi, giọng nói cũng thay đổi dễ nghe hơn.
“Em học lớp nào?”
An Ninh bị hỏi nên nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dùng một ngón tay chỉ vào chính mình, hỏi đơn giản: “Tôi sao.”
“Cái gì mà tôi sao, tôi nói là em học lớp nào.”
Một câu này, làm cho cảnh tượng nghiêm túc, đều hơi buồn cười.
“Chủ nhiệm, đây là chị của em, không đi học.”
An Quốc Bình nói xong, chỉ thấy chủ nhiệm trừng mắt liếc nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy rụt đầu lại, cúi đầu.
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp đi hiểu biết về tình huống.
“Mấy thằng nhóc khốn nạn này, không làm được một chút chuyện gì đúng đắn cả.”
“Chát chát chát chát.”
Trên đầu năm người học sinh, đều bị chủ nhiệm tát một bàn tay.
“Chị của An Quốc Bình, em tên là gì?”
Hiệu trưởng có chút lịch sự, cuối cùng cũng đưa ánh mắt nhìn về phía An Ninh.
“Tôi là An Ninh.”
An Ninh không kiêu ngạo không tự ti, nhìn hiệu trưởng với ánh mắt sáng ngời và nói: “Tôi chỉ cần bọn họ giải thích mọi chuyện rõ ràng, tôi không muốn em trai của tôi bị mang tiếng xấu.”
“Được, tôi sẽ cho bọn họ viết bản kiểm điểm. Chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho bạn học An Quốc Bình.”
An Ninh trầm tư một chút, nới lỏng dây đeo túi trên tay, nghiêng người nói với An Quốc Bình: “Nghe kỹ bản kiểm điểm của bọn họ, nếu không tốt thì về nhà nói cho chị.”
“Em biết rồi chị.”
Hai chị em làm như không có ai xung quanh và không tin, làm cho trên mặt của chủ nhiệm ở bên cạnh có vẻ mặt hơi răng đau, nhưng thật ra lại chưa nói cái gì.
Nói xong An Ninh gật đầu, lễ phép nói tạm biệt với hiệu trưởng, chủ nhiệm, còn có cả giáo viên nữa, rồi xoay người rời đi.
Người ở cổng trường giải tán, năm học sinh kia cũng thật sự làm bản kiểm điểm, trả lại trong sạch cho An Quốc Bình, không tạo ra bọt sóng gì.
An Ninh rời đi trường học, dựa theo con đường ở trong trí nhớ, đi tới Cung Tiêu Xã.
Cung Tiêu Xã có hai tầng, trước cửa có mấy cái bậc thang.
An Ninh đi lên theo bậc thang, nghiêng người cho người ở bên trong bước ra, cuối cùng cũng đi vào trong Cung Tiêu Xã.
Ba phía đều là quầy hàng, bên trái có rất nhiều chậu to cùng các loại túi, có mấy người xách theo cái chai, hoặc là cầm một cái túi ở trong tay, xếp hàng ở nơi đó.
An Ninh dùng mũi ngửi nhẹ một chút, có mùi của nước tương cùng mùi của thập tam hương.
Phía trước ở đối diện An Ninh, là một loạt quầy hàng thủy tinh, không ít người cong eo ở nơi đó chọn lựa, còn có mấy đứa bé vài tuổi, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, dùng khuôn mặt dán lên trên pha lê.
Chỉ là nhân viên ở bên trong quầy hàng, đập mạnh vào quầy với giọng điệu hung dữ.
“Sang bên cạnh, sang bên cạnh, mua hay không mua, không mua thì đứng sang một bên đợi đi.”
Người ở bên ngoài quầy, có vài phần lưu luyến, còn có chút khó chịu rời đi, người bán hàng bên trong hừ lạnh một tiếng, lắc lư sợi tóc mới làm xoăn của mình một chút.
An Ninh thu hồi ánh mắt dò xét, nhìn về phía bên phải.
Lúc này quầy phía trên ở bên phải, trên một sợi dây thép, có thứ gì đó xẹt qua, người bán hàng cất cao thanh âm, vờn quanh bên tai của An Ninh.
“Một đôi giày nhựa hai đồng tiền.”
“Đưa tiền, lấy hàng.”
Tầm mắt của An Ninh dõi theo đồ vật đang di chuyển ở trên dây thép, tới cuối dây thép, có một người dùng kẹp gắp lấy đồ vật, có người chạy tới đưa tiền.
Cuối cùng người mua đồ vật, cầm một đôi giày nhựa rời khỏi Cung Tiêu Xã.
An Ninh cảm giác mọi thứ ở đây thật mới lạ.
Đầu tiên cô đi một vòng, bên phải là các loại đồ dùng hằng ngày, phía trước là đồ ăn, bên trái là tạp hoá linh tinh.
Còn tầng hai, cô tạm thời còn chưa đi lên.
An Ninh đứng ở trước quầy, thật sự không biết nên mua đồ gì, bởi vì đồ vật ở nơi này, cô đều không hề biết.
Cô chuẩn bị mua quà cảm ơn cho Giang Hạ, còn tính đi mua một quyển từ điển, chắc cũng nên mua một món quà cảm ơn cho Ân Tuyết Mai.