Giang Hạ cùng Đại Hoàng xuất hiện, không ảnh hưởng đến tiết tấu của An Ninh.
Sau khi chạy hai vòng quanh thôn, An Quốc Minh thở hổn hển ở phía sau, đặt mông ngồi dưới đất, khó khăn vươn một bàn tay ra.
“Em ——”
An Ninh quay đầu lại.
Thoạt nhìn, đúng thật là không đi nổi nữa.
Cô đành phải vươn một bàn tay, kéo An Quốc Minh lên, đỡ nửa người đi về nhà họ An.
Lúc ăn cơm sáng, tay An Quốc Minh cầm chiếc đũa đều run rẩy.
“Em dùng tay để chạy sao?”
An Quốc Minh cứng đờ chậm rãi chuyển động cổ của mình, trong lòng muốn phản bác An Quốc Khánh, nhưng nghĩ lại rồi lại thôi.
Nói chuyện quá mệt mỏi.
Ăn xong cơm sáng, An Quốc Minh, Lâm Thúy Hoa cùng Chu Quế Phân vẫn như cũ ở nhà, tiếp tục làm cặp sách.
Mấy người An Ninh lại tiếp tục xuống đất.
Một ngày không có chuyện gì trôi qua, An Ninh lấy nhiều công điểm nhất, làm việc cả ngày ở mương nước.
Buổi tối trở về, cô tiếp tục nghiên cứu linh kiện của mình, người nhà họ An có thể hỗ trợ làm cặp sách liền làm, không thể liền làm một chút việc khác ở trong nhà.
Ngày này, ba người An Quốc Minh làm được mười cái cặp sách, số lượng rất khả quan.
Ở trong sân giống như thường ngày, mọi người đều vội vàng làm việc trong tay của từng người, cho đến khi An Quốc Bình trở về.
“Ba ——”
“Mẹ ———”
An Quốc Bình gọi hai tiếng, hai người An Quốc Khánh cùng An Ninh, một người lấy gậy gỗ, một người lấy côn sắt, liền chạy ra khỏi sân.
“Anh cả, chị, hai ngươi làm gì vậy?”
An Quốc Bình nhìn hai người có vẻ mặt tàn nhẫn giống nhau, đại khái đã biết là chính mình làm sai.
“Hiểu lầm, hiểu lầm, em không bị bắt nạt.”
An Quốc Bình nói xong, thề là đã thấy sự thất vọng ở trong mắt của hai người.
“Ha ha...... Lần sau đánh nhau em chắc chắn sẽ kêu hai người.”
An Quốc Khánh cùng An Ninh xoay người đi vào.
An Quốc Bình sờ cái mũi của mình, đi vào theo, lúc này không dám kêu lớn nữa.
“Ba, có người muốn mua cặp sách! Cậu ta không hề chê đắt, con nói có 21 cái, cậu ta muốn lấy vào ngày mai.”
“Con thật sự không nghĩ tới, thật sự có thể bán ra ngoài!”
An Quốc Bình lẩm bẩm nói chuyện, người khác đều hỏi tới tấp.
“Thực sự bán được sao?”
“Hai mươi đồng tiền, con nói rõ rồi sao?”
“Đã lấy tiền chưa.”
An Quốc Bình trả lời từng câu, giải thích cho người nhà họ An một chút.
Người nọ là bạn học của cậu ấy, mọi người trong nhà đều có công việc, không phải bác sĩ thì là xưởng trưởng nhà xưởng gì đó, trong nhà chỉ có một đứa con, điều kiện tốt không thể tốt hơn.
“Còn có mấy người cũng coi trọng, nhưng ngại đắt, đang do dự.”
An Quốc Bình đưa tới tin tức này, lập tức làm cho mấy người Lâm Thúy Hoa như được nạp năng lượng mới vào, vốn dĩ làm cả ngày đã rất mệt mỏi, nhưng hiện tại bọn họ cảm thấy, còn có thể làm tiếp hai cái!
Máy may được dọn tới phòng bếp, nương nhờ một chút ánh sáng kia, cuối cùng dùng đèn pin cầm tay chiếu xuống, hoàn thành, lại làm xong hai cái.
Hiện tại cái này không chỉ là cặp sách, mà là 40 đồng tiền.
Lâm Thúy Hoa yêu quý vuốt hai cái cặp sách, hỏi: “Thằng hai, một cái cặp sách này có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Ừm...... Tất cả vải dệt chúng ta mua tốn hết 73, máy may là 120.”
An Quốc Minh nói xong, mọi người lập tức bắt đầu tính toán.
Chủ yếu chia thành hai nhóm tính toán, An Quốc Khánh đứng đầu việc dùng ngón tay tính toán, còn người tính khá nhanh như An Ninh cùng An Quốc Bình là một tổ.
Mặc kệ như thế nào, mọi người đều tính rõ ràng.
Chưa đến 200 đồng tiền vốn, bọn họ bán mười cái là có thể lấy lại vốn.
Đến nỗi tiền cho nhân công, mọi người đều không có tính ở bên trong, ở trong mắt người dân trong thôn, nhân công thật sự không được tính tiền.
“Ai nha má ơi, mẹ phải ngồi xuống chậm rãi tiêu hoá tin tức này đã.”
Chương 88
Lâm Thúy Hoa đỡ khung cửa, từ từ ngồi ở trên ngạch cửa, bọn họ mới dùng một nửa vải dệt còn một nửa chưa có dùng xong, đã làm được mười ba cái cặp sách.
Nói cách khác, sau này còn có thể làm ít nhất hơn bốn mươi cái nữa, thậm chí là 50 cái.
50 cái, một cái hai mươi, đó là một ngàn sao?
Con số này, làm cho Lâm Thúy Hoa còn có chị dâu cả ở bên cạnh, mềm nhũn hết cả chân, tim đập không còn bình thường được nữa.
Một ngàn đồng tiền a!
Không thua gì sự đánh mạnh của một triệu ở hiện đại đối với mấy người Lâm Thúy Hoa.
An Quốc Minh cũng kích động, nhưng đại khái trời sinh có gen buôn bán, anh ấy khôi phục nhanh nhất, ngay cả sự mỏi mệt sau khi chạy bộ đều biến mất không ít.
Quả nhiên, kiếm tiền có thể chữa khỏi mọi thứ.
Một đêm này, người nhà họ An ôm trái tim vô cùng kích động, trừ An Ninh ra, mọi người đều mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
“Em gái...... Em để cho anh ngủ thêm một lát đi!”
“Anh thật sự không được! Sẽ chết đó!”
An Quốc Minh ôm khung cửa không chịu buông tay, đáng tiếc An Ninh dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn An Quốc Minh.
“Anh không đi, em liền không hợp tác kiếm tiền với anh nữa.”
“Em gái đi mau, đừng chậm trễ việc rèn luyện cơ thể của anh!”
An Quốc Minh lập tức đứng dậy, sức mạnh tinh thần lớn hơn sức mạnh của cơ thể, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu chạy, lúc này cũng chưa cần An Ninh thúc giục.
An Ninh cười đắc ý, hóa ra bắt lấy nhược điểm lại dùng tốt như vậy.
Cô đi phía sau An Quốc Minh, lại tiếp tục gặp phải Giang Hạ cùng Đại Hoàng.
Sau khi Giang Hạ nhìn thấy An Ninh, anh cố ý đi nhanh hơn, Đại Hoàng lưu luyến không tha liếc mắt nhìn An Ninh một cái, cuối cùng vẫn vì đồ ăn của mình, đuổi kịp Giang Hạ.
Giang Hạ thật sự hận sắt không thành thép nhìn Đại Hoàng, ngày hôm qua cho nó ba cây xương!
Chẳng lẽ cho chó ăn rồi sao!!!
Không đúng, đúng là cho chó ăn thật.
Giang Hạ âm thầm cạnh tranh, chạy ba vòng, An Quốc Minh cùng An Ninh mới chạy được một vòng.
Anh có vài phần khoe khoang, không nâng đầu quá cao, đắc ý quay đầu lại nhìn An Ninh một cái, lúc này An Ninh đang nâng cánh tay lên, chỉ về phía trước của Giang Hạ.
Giang Hạ không hiểu, còn tưởng rằng An Ninh muốn gọi mình, anh liền vẫy tay, đắc ý kêu: “Tôi đi trước. Vãi!”
Giang Hạ không nhìn đường, Đại Hoàng cũng không nhắc nhở anh, nên vấp phải một cục đá, ngã vào bụi cỏ ở bên cạnh.
An Ninh chạy chậm tới, dừng lại ở trước mặt Giang Hạ.
“Nón xanh còn khá xinh đẹp.”
An Ninh nói xong, nhấc chân liền chạy, Giang Hạ ở phía sau tức giận bò từ trong bụi cỏ ra.
“Này này, ai đội nón xanh! Cô nói cho rõ ràng!”
Giang Hạ đi vài bước liền đuổi kịp An Ninh, nhất định phải biết sự thật.
Hai chữ nón xanh tuyệt đối là điều mà bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được.
An Ninh dừng lại, nhìn Giang Hạ, biết chính mình nói sai, đúng là không thể nói là nón.
“Ý của tôi là trên đầu của anh có hơi xanh.”
Giang Hạ vừa mới thở ra một hơi, lại lập tức nổi giận.
“Cô có biết đàn ông không thể nói có màu xanh hay không, không thể nói!”
An Ninh thực sự không hiểu, vô cùng chân thành hỏi: “Vậy anh thích màu gì?”
Giang Hạ bị An Ninh làm cho tức giận đến mức hơi hồ đồ, ai lại nói thích màu sắc gì.
“Chắc cô thấy tôi chạy nhanh hơn cô, nên không phục đúng không?”
An Ninh bình tĩnh nhìn Giang Hạ, trong mắt đầy ý cười.
“Anh vui vẻ là được.”
Cô lại đi rồi.
Giang Hạ dùng một ngón tay chỉ vào An Ninh, môi run run, tưởng nói cô đứng lại, lại không kêu ra.
Dùng một bàn tay vỗ ngực của mình.
“Tức chết tôi rồi, phẩm chất đạo đức rất cao a!”
“Chờ đó, sớm muộn gì tôi cũng để cho cô biết tôi không phải là người ăn chay!”
“Gâu gâu!”
Giang Hạ bị Đại Hoàng cắt ngang, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, mày muốn ăn thịt.”
Chương 89
Sau khi An Ninh vô tình dỗi Giang Hạ, tiếp tục mang theo An Quốc Minh chạy hai vòng, không thể nhanh, từ từ tiến lên.
“Em gái...... Em kéo anh trở về đi.”
An Quốc Minh không muốn đi thêm một bước nào nữa.
An Ninh tuân theo phẩm chất tốt là tôn trọng ý nghĩ của người khác, túm cổ áo của An Quốc Minh, kéo anh ấy một đường về nhà.
Một người dân đi ra làm việc, ở trong làn sương mù sáng sớm, nhìn thấy một bóng người mơ hồ, kéo một khối “Thi thể”, đi rồi.
“Mẹ nó! Đội trưởng ——”
Sau khi Tôn Đại Tráng bị kêu tới, vài người trong thôn, cầm cái cuốc, khiêng xẻng, theo dấu vết bùn bị kéo lê rõ ràng ở trên mặt đất, tới cửa nhà của nhà họ An.
“Đội trưởng, phải đi đánh nhau sao?”
Đúng lúc An Ninh ở ngoài cửa, nhìn thấy vẻ mặt của đội trưởng cùng một đám người đang cầm vũ khí, vô cùng thuận tay lấy một cây gậy ở ngoài cửa, khiêng trên vai hỏi: “Đánh ai vậy?”
“Không không không, cháu buông ra trước đi.”
Sau khi Tôn Đại Tráng dò hỏi, cuối cùng cũng biết là hiểu lầm, An Ninh hơi tiếc nuối buông gậy ra, ngoan ngoãn cười với Tôn Đại Tráng: “Đội trưởng, tạm biệt, nếu có đánh nhau chú đừng quên kêu cháu.”
“Được được, được được.”
Tôn Đại Tráng dở khóc dở cười rời khỏi nhà họ An, vừa đi vừa cười, người nhà họ An, trừ thằng nhóc thứ hai, những người còn lại sao đều thích đánh nhau như vậy.
Nhưng ông ta suy nghĩ, hình như nhà họ An đều rất thích đánh nhau, nhưng nhà người ta cũng rất đoàn kết.
Chuyện nhầm lẫn lúc buổi sáng không có ảnh hưởng gì đến nhà họ An, hai người Lâm Thúy Hoa cùng Chu Quế Phân, đã hơi bị tẩu hỏa nhập ma.
Buổi sáng lúc An Ninh đưa An Quốc Minh đi ra ngoài rèn luyện thân thể, hai người cũng đã dậy, bắt đầu dẫm máy may, làm cặp sách.
Một đống cặp sách trước mắt, tất cả đều là từng tờ đồng tiền, đang vẫy tay với hai người.
Hai người làm việc, An Tam Thành tùy tiện nấu một nồi cơm hạt cao lương, nướng mấy củ khoai tây, một bữa cơm trôi qua như vậy.
Còn An Quốc Bình, sáng nay đeo cặp sách, lại cẩn thận cầm một cái cặp sách mới, chạy đi học.
Nhưng mà, ở trên đường cậu ấy đi học, liền gặp phải Miêu Tiểu Hoa ôm củi về nhóm lửa.
An Quốc Bình hừ lạnh một tiếng, bước chân nhanh hơn, chạy qua trước mặt Miêu Tiểu Hoa.
Miêu Tiểu Hoa ôm củi, đôi mắt nhìn chằm chằm cặp sách phía sau An Quốc Bình, hận không thể trừng tròng mắt ra tới.
Cặp sách đeo hai vai?
Hiện tại có cặp sách này sao?
Vì sao hai ngày trước cô ta đi đến huyện thành nhưng không thấy có ai đeo? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Làm gì vậy? Ôm củi về nhóm lửa cũng ôm nửa ngày, chẳng được tích sự gì.”
“Người đến tay không, lại còn ăn không ngồi rồi.”
Miêu Tiểu Hoa quay lưng về phía mẹ ruột của Trần Minh Lượng, vẻ mặt chán ghét thậm chí còn mang theo chút hận thù, bà già chết tiệt!
Nhưng lúc xoay người lại, cô ta lập tức tươi cười đầy mặt.
“Mẹ, con tới liền.”
Nếu không phải suy nghĩ đến Trần Minh Lượng hiếu thảo, cô ta muốn chiếm được trái tim của Trần Minh Lượng, nếu không cô ta không hề muốn phản ứng bà già này đâu.
Miêu Tiểu Hoa đi vào nấu cơm, phục vụ cả nhà, nhưng trong lòng vẫn là nhớ thương chuyện vừa mới thấy.
Sự thay đổi của An Ninh, vốn dĩ làm cho trong lòng cô ta không yên ổn, hơn nữa đời trước An Ninh cùng Trần Minh Lượng cũng không có ly hôn, trong lòng của cô ta vẫn luôn sợ Trần Minh Lượng sẽ hối hận.
Ăn cơm sáng xong, có thể xuống đất đều xuống đất làm việc, An Ninh cũng là như vậy.
Miêu Tiểu Hoa cũng đi theo xuống đất, nhưng làm chưa được bao lâu, cô ta mượn lý do đi vệ sinh, trộm chạy tới nhà họ An.
Cửa lớn nhà họ An đóng lại, Miêu Tiểu Hoa liền chạy tới sân sau.
Tường ở sân sau không cao, khoảng chừng một mét, cô ta nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nhảy vào.
Hiện tại là mùa hè, chỉ cần trong nhà có người, đều mở cửa trước và cửa sau để thông gió.
Miêu Tiểu Hoa rón ra rón rén ghé sát vào cửa sau của nhà họ An, đúng lúc thấy Chu Quế Phân cùng Lâm Thúy Hoa ở phòng bếp dẫm máy may.
Cô ta vô cùng hoảng sợ.
Nhà họ An đang làm cặp sách sao!
An Ninh, cô cũng đã trở lại sao?
“Miêu Tiểu Hoa!”
Chị dâu cả phát hiện Miêu Tiểu Hoa trước, thuận tay cầm cái chổi lên, giơ lên liền ném về phía cửa sau.
Lâm Thúy Hoa cũng theo sát phía sau.
Miêu Tiểu Hoa hoảng sợ đến mức thay đổi sắc mặt, luống cuống chạy, chạy trối chết.
Hai người Lâm Thúy Hoa không có đuổi theo, một phòng toàn đồ tốt, nếu là bị mất thì phải làm sao.
“Mẹ, cô ta tới đây làm gì?”
“Ai biết được.”
Hai người thật sự nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra, nhưng cho dù như thế nào, trước tiên phải làm việc đã.
Một Miêu Tiểu Hoa, nhưng không thể ngăn cản được hai người kiếm tiền.
Bên kia, Miêu Tiểu Hoa chạy đi, trong đầu đều là An Ninh cũng đã trở lại.
Lúc này cô ta có chút điên cuồng.
“Vì sao cô ấy không cướp Trần Minh Lượng?”
“Chắc chắn cô ấy cảm thấy Trần Minh Lượng sẽ trở về, chắc chắn là như thế này.”
“Mình phải làm sao bây giờ, mình không thể rời khỏi Trần Minh Lượng, mình không muốn sống cuộc sống như trước kia.”
Miêu Tiểu Hoa nghĩ đến đời trước của mình, vốn dĩ cô ta sẽ đi phía Nam làm việc, lại bị lừa làm gái ở tiệm uốn tóc.
Cái loại này không tốt lắm, là cấp thấp nhất.
Tiếp xúc với tất cả đàn ông đều là những người sợ vợ, đánh vợ và không có năng lực, cả đời cũng chưa được tiếp xúc với bất kỳ người lợi hại nào, Trần Minh Lượng chính là người lợi hại nhất mà cô ta biết.
Lúc cô ta trọng sinh trở về, “Nỗ lực” duy nhất chính là tìm được một người có triển vọng tốt, đến nỗi tự mình nỗ lực để sống tốt hơn, hoàn toàn không ở trong suy nghĩ của cô ta.
Miêu Tiểu Hoa đang suy nghĩ lung tung bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cô ta thế mà đi tới nơi đào mương nước, mà An Ninh đang ở phía trước, chỉ một mình, đưa lưng về phía cô ta.
Miêu Tiểu Hoa nhìn sông lớn phía trước mặt An Ninh, hình như mỗi năm đều sẽ có người chết đuối ở đó, thêm một người cũng không có chuyện gì đi.
Trong đầu Miêu Tiểu Hoa đan xen những chuyện xảy ra ở kiếp trước, trong mắt của cô ta đột nhiên hiện lên sự ác độc, cô ta không bao giờ muốn trải qua cuộc sống như vậy nữa!
Đi tìm chết đi!
An Ninh đã sớm phát hiện ra Miêu Tiểu Hoa đến đây, cả người tràn ngập oán khí, rất khó để xem nhẹ cô ta.
Thế nhưng lại muốn đẩy mình sao?
Tinh thần lực của An Ninh tràn ra, đúng lúc thấy Giang Hạ ở gần đó, cô nghĩ đến chuyện mà An Quốc Minh đã dạy, nhếch một bên khóe miệng lên.
“Miêu Tiểu Hoa —— cô muốn làm gì!”
“Thình thịch!”
Một tiếng vang lớn, Giang Hạ nhìn An Ninh bị Miêu Tiểu Hoa đẩy mạnh vào trong sông, lúc ngã xuống An Ninh túm chặt lấy Miêu Tiểu Hoa, Miêu Tiểu Hoa cũng rớt xuống theo.
“Nai con!”
Giang Hạ chạy như bay lại đây, vừa chạy vừa xé một khối vải từ quần áo của mình xuống, lấy một cây bút ở trong túi ra, viết xuống một hàng chữ.
“Đại Hoàng, đi tìm người!”
“Gâu gâu!”
Đại hoàng cắn mảnh vải, chạy điên cuồng đến chỗ đông người.
Mà Giang Hạ, không hề do dự, thình thịch một tiếng nhảy vào trong sông, cứu người.
Mà An Ninh rơi vào trong sông, lập tức dùng tinh thần lực xâm nhập vào trong đầu của Miêu Tiểu Hoa, xoá đi ký ức ba mươi năm của cô ta, nhưng lại giữ lại nguyện vọng muốn kết hôn với Trần Minh Lượng của cô ta.
Không chỉ có giữ lại, còn tăng mạnh lên, cô hy vọng hai người kia ở bên nhau cả đời.
Lúc này, Đại Hoàng cắn mảnh vải, rất nhanh liền chạy đến trước người của đội trưởng Tôn Đại Tráng, ra sức xoay quanh ông ta.
Người ở trong thôn đều biết Đại Hoàng, là một con chó vô cùng thông minh, đã giúp trong thôn đuổi đi rất nhiều ăn trộm, người trong thôn đều rất thích nó.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôn Đại Tráng vừa hỏi, Đại Hoàng lập tức dừng lại, ngẩng đầu, lộ ra mảnh vải ở trong miệng.
“Ây da, còn biết đưa tin nữa.”
Tôn Đại Tráng cầm lấy mảnh vải, ở trên đó thật sự có chữ.
Vừa nhìn, liền ném cái cuốc xuống!
“Mau đi cứu người! An Ninh rớt vào trong sông!”
An Ninh rớt xuống sông!
Sức mạnh của một câu này, có thể so sánh với bom nguyên tử nổ mạnh!
Người nhà họ An xông pha đi đầu, An Quốc Khánh chạy nhanh nhất, nhưng giống như con ruồi nhặng không đầu vậy, không biết nên đi hướng nào.
“Đi theo Đại Hoàng!”
Tôn Đại Tráng nói một câu, mọi người lập tức tìm được phương hướng.
Giờ phút này, Đại Hoàng, một con chó ở phía trước dẫn đường, phía sau gần như là tất cả người dân ở trong thôn, phô trương thanh thế chạy về phía bờ sông.
Cùng lúc đó, An Ninh còn đang ở trong sông dùng tinh thần lực xoá ký ức của Miêu Tiểu Hoa.
Nhưng Giang Hạ nhảy vào để cứu người lại không biết, anh chỉ nhìn thấy hai người đang chìm xuống.
Anh dùng sức lặn xuống, cứu người.
An Ninh nhận ra Giang Hạ đã đến, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Sao anh lại nhảy xuống.
Ý của An Ninh là để cho Giang Hạ làm một nhân chứng, một nhân chứng thấy Miêu Tiểu Hoa đẩy cô rớt vào trong sông.
Cho dù không biết nguyên nhân, nhưng An Ninh biết không thể làm người vô tội chịu liên lụy, cô dùng tinh thần lực xoá nhanh hơn.
Trong lúc này, đầu của cô đau đến muốn nứt ra, ký ức của Miêu Tiểu Hoa, đâm lung tung ở trong đầu của An Ninh.
An Ninh chịu đựng đau nhức, túm Miêu Tiểu Hoa bơi về phía trước, đến nỗi để cho Miêu Tiểu Hoa chết ở trong sông, An Ninh chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Thứ nhất là rất khó thoát thân nếu liên quan đến tính mạng con người, thứ hai là có đôi khi sống sẽ càng thống khổ hơn.
Trong sông, Giang Hạ bơi xuống phía dưới, An Ninh túm Miêu Tiểu Hoa bơi về phía trước.
Hai người còn nhìn nhau liếc mắt một cái, An Ninh rõ ràng thấy Giang Hạ không hiểu, thậm chí còn hơi khinh bỉ.
Có ý gì? Khinh bỉ cô làm cái gì?
An Ninh không hiểu, tiếp tục bơi về phía trước.
Giang Hạ di chuyển ở trong sông, bắt đầu bơi từ dưới lên trên, nhưng anh không chạm vào Miêu Tiểu Hoa, ngược lại là bơi tới bên cạnh An Ninh, vươn một bàn tay kéo cô.
An Ninh thấy Giang Hạ duỗi tay, còn tưởng rằng anh không bơi nổi nữa.
Cô nghĩ người này là vì cứu người mới xuống dưới, cho nên cô lập tức vươn một bàn tay của mình.
Trong nháy mắt, hai người nắm tay nhau.
Giang Hạ còn chưa dùng sức, anh liền cảm giác được có lực kéo theo cánh tay của mình.
An Ninh một mình kéo theo hai người, thế nhưng còn có thể bơi lội.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạ bối rối, rốt cuộc là ai cứu ai?
Những việc này đều xảy ra trong vài giây, sau khi ba người ngoi đầu từ trong sông ra, người trong thôn còn chưa có chạy đến.
Ba người ngước đầu lên, hít thở từng hơi, góp một ít sức lực, lại từ từ bơi lên bờ.
Giang Hạ cuối cùng cũng rút tay ra khỏi tay của An Ninh, trên mặt có màu đỏ thấy không rõ lắm, ở bên cạnh An Ninh dẫm lên nước.
Nai con ngốc này, còn cứu người đẩy mình, thật là lương thiện nhưng lại hơi ngốc.
“Em gái —— thình thịch!”
An Quốc Khánh là người đến đầu tiên, không hề do dự nhảy vào, bùm bùm bơi về phía An Ninh, kiểu bơi chó tiêu chuẩn.
Tiếp theo, mấy người anh họ nhà bác cả nhà họ An cũng theo sát sau đó, một đám người hỗ trợ, ba người trong sông cuối cùng cũng lên được bờ An Tam Thành ở lúc An Ninh đi lên lập tức đưa quần áo của mình phủ thêm cho An Ninh.
Không chỉ có ông ấy, còn có hai chị dâu nhà bác cả, cũng cầm quần áo không biết tìm ở nơi nào, che kỹ An Ninh.
Đội trưởng Tôn Đại Tráng nhìn ba người ngồi ở trên mặt đất, cảm giác chuyện này không đơn giản.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì, sao lại bị rơi vào trong sông?”
An Ninh chịu đựng cơn đau đầu, cơ thể hơi run rẩy nói: “Miêu Tiểu Hoa đẩy tôi ở phía sau lưng, không cẩn thận nên cả hai chúng tôi đều ngã xuống.”
An Ninh nói xong, liền tự mình ôm đầu gối run rẩy, cùng với khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn có vẻ vô cùng đáng thương.
“Khụ khụ. Tôi không có làm, là An Ninh đẩy tôi! Cô ta. Cô ta.” Miêu Tiểu Hoa cảm thấy hình như cô ta đã quên mất cái gì, nhưng lại nghĩ không ra.
“Cô ta hận tôi cùng Trần Minh Lượng ở bên nhau.”
An Ninh cúi đầu, một tia sáng không xác định lóe lên trong mắt, trạng thái của Miêu Tiểu Hoa tốt hơn cả cô dự đoán.
An Ninh chỉ cầm đi một ít ký ức, nhưng là ký ức về Trần Minh Lượng cũng không có lấy đi.
Hiện tại, Miêu Tiểu Hoa cũng cho rằng Trần Minh Lượng sẽ giàu có, còn mơ mộng được làm phu nhân nhà giàu, nhưng những cái khác, cô ta đều không nhớ rõ.
Miêu Tiểu Hoa nói xong, tình hình lâm vào cục diện bế tắc, cũng may còn có Giang Hạ.
Giang Hạ đứng lên, trên người còn ướt đẫm và nhỏ nước.
“Miêu Tiểu Hoa đẩy An Ninh, cô ta cũng bị ngã xuống theo, An Ninh còn cứu cô ta lên.”
Giang Hạ nói xong, nhìn An Ninh đang run rẩy, trong lòng cũng không phải thật sự đồng ý với cách làm của cô, nhưng cũng hiểu được đại khái.
Người chết luôn là không tốt.
Anh tiếp tục mở miệng nói: “An Ninh, nếu cô muốn báo cảnh sát, tôi có thể làm nhân chứng.”
Giang Hạ nói xong, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Miêu Tiểu Hoa không chịu.
“Anh nói bậy! Tôi không có đẩy An Ninh.”
“Tôi biết rồi, chắc chắn là hai người có quan hệ mập mờ, cho nên anh mới giúp cô ta có phải hay không?”
Miêu Tiểu Hoa nổi điên, nhưng Giang Hạ cũng không phải loại người thương hương tiếc ngọc.
“Cút! Lại làm ồn đến ông đây, ông đây liền ném cô vào trong sông cho rùa ăn!”
Đáng tiếc có thể là đầu óc của Miêu Tiểu Hoa thật sự bị nước vào, cô ta không buông tha kêu: “Tôi liền biết, chắc chắn hai người có quan hệ mập mờ!”
Giang Hạ đột nhiên đá một chân, Miêu Tiểu Hoa vốn đang ở bờ sông, phịch một tiếng lại tiếp tục rơi vào trong sông.
Giang Hạ đá chơi, thậm chí không hề nhìn lại, đưa Đại Hoàng đi rồi.
Cũng không ai để ý Giang Hạ như thế nào, thậm chí nhà họ Miêu cũng chưa ra mặt.
Chỉ có đội trưởng Tôn Đại Tráng chạy nhanh kêu người, vớt Miêu Tiểu Hoa ở trong sông lên.
Miêu Tiểu Hoa lại uống thêm vài ngụm nước, lần này đã thành thật, cũng không dám kêu gào nữa.
“An Ninh, cháu muốn làm như thế nào?”
Tôn Đại Tráng vừa mới hỏi xong, liền nghe bên kia có một trận hoảng loạn.
“An Ninh! An Ninh! Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!”
Chị dâu họ ôm An Ninh, nhưng làm cách nào cũng không kêu An Ninh tỉnh lại được, cô ấy hoảng loạn ngẩng đầu lên.
“Chú hai, người An Ninh rất nóng!”
An Ninh bị hôn mê.
Bởi vì tinh thần lực của cô quá hỗn loạn nên mới ngất xỉu, nhưng người nhà họ An không biết, tất cả đều luống cuống tay chân, bọn họ đưa An Ninh đi bệnh viện.
Lúc An Ninh mở mắt ra lần nữa, trên đỉnh đầu là ánh sáng trắng, làm cho cô lập tức giật mình tỉnh giấc, chẳng lẽ mình đã về Tinh Tế rồi sao!
Tuyệt đối không được, sớm biết rằng thu thập một Miêu Tiểu Hoa sẽ bị như vậy, còn không bằng trực tiếp giết chết đâu!
An Ninh đang mơ màng, vừa mở đôi mắt, liền nghe thấy được một giọng nói quen thuộc.
“Con gái, con tỉnh rồi sao.”
“Quế Phân, nhanh đi kêu bác sĩ!”
Giọng nói của Lâm Thúy Hoa sợ hãi còn khóc nức nở nữa, làm cho trái tim của An Ninh trở về chỗ cũ, thật tốt, còn ở cổ địa cầu.
“Mẹ, con đang ở đâu vậy?”
An Ninh nhìn bốn phía, cô khẳng định đây không phải ở nhà.
“Bệnh viện, ở bệnh viện đâu.”
Lâm Thúy Hoa trộm quay lưng lại, lau nước mắt, lúc quay người lại, đắp chăn lên cao cho An Ninh.
An Ninh không có mặt mũi nói, thật ra cô cảm thấy hơi nóng.
Thời tiết này, không đắp chăn cũng được.
Nhưng Lâm Thúy Hoa lại hơi hoảng hốt, ngoài miệng nói chuyện, nhưng động tác đắp chăn ở trong tay như là vô thức làm, An Ninh cũng không muốn ngắt lời bà ấy.
“Con đã hù chết mọi người, con vừa ngất xỉu, liền hôn mê năm ngày đó.”
“Cả người phát sốt, bác sĩ kia lại không khám ra được bệnh gì, đều nói mọi người phải chuẩn bị tinh thần đi.”
Lâm Thúy Hoa khụt khịt cái mũi một lúc, chưa nói ra hai chữ kia.
Nhưng An Ninh nghe hiểu, đây là muốn chuẩn bị hậu sự cho cô.
“Mẹ, con không có việc gì, con cảm giác hơi đói bụng!”
“Đói bụng sao? Mẹ cho con ——”
“Mẹ, bác sĩ tới!”
Chị dâu cả Chu Quế Phân xông từ ngoài cửa vào, bác sĩ có bộ tóc và râu bạc đi theo ở phía sau, bị kéo đến mức cổ áo đều lệch.
Trải qua ba lần kiểm tra của bác sĩ, ở dưới tình huống nghi ngờ kỹ năng chữa bệnh của mình nghiêm trọng, thì An Ninh được tuyên bố đã khoẻ lại.
An Ninh mất năm ngày kể từ lúc chuẩn bị hậu sự cho đến lúc kỳ tích tỉnh dậy.
Kiểm tra xong bác sĩ đi ra ngoài, chỉ còn lại An Ninh, Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả.
“Mẹ, con vào được không?”
An Quốc Minh đứng ở cửa, chỉ mới năm ngày, anh ấy vốn dĩ đã gầy gò hiện tại còn gầy hơn trước nữa.
An Ninh áy náy kêu lên: “Anh hai, anh vào đi.”
“Này! Em gái, em dọa chết mọi người rồi.”
An Ninh áy náy nhìn ba người trong phòng, khàn giọng nói: “Xin lỗi, em không...”
“Đừng để ý đến anh hai của con! Tỉnh dậy đã tốt hơn bất cứ điều gì khác, con uống chút nước đi, mẹ sẽ nấu canh gà và ít mì cho con.
“Con còn muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho con.”
Mọi người an ủi An Ninh vài câu, An Ninh cũng biết được cô không phải đang ở thị trấn mà là ở huyện thành.
Trong năm ngày qua, hai ngày trước An Ninh nằm ở bệnh viện thị trấn, Lâm Thúy Hoa và An Quốc Minh trông chừng cô, còn chị dâu cả vẫn tiếp tục may cặp sách ở nhà.
Ngày thứ ba, An Tam Thành quyết định đưa An Ninh đến bệnh viện ở huyện thành, còn An Quốc Minh thì mang toàn bộ cặp sách đi bán cùng anh cả.
Người của nhà họ An chia làm hai con đường, một nhóm bán cặp sách và một nhóm trông chừng An Ninh.
Nếu cô không tỉnh dậy, ý của An Tam Thành là lại đi lên thành phố, còn về hậu dự thì chắc chắn sẽ không chuẩn bị.
Con gái của ông ấy vẫn còn thở, chuẩn bị hậu sự cái gì chứ!
An Ninh nhìn ba người đang bận rộn trước mắt, mũi chua chát, bọn họ đều tốt như vậy, nhưng sao kiếp trước lại có kết cục bi thảm như vậy.
Trong năm ngày, An Ninh dành thời gian để loại bỏ ký ức của Miêu Tiểu Hoa, để lại những thông tin hữu ích, loại bỏ mọi thói quen cảm xúc để không ảnh hưởng đến mình.
Cũng chính là bộ phận này đã khiến cô mất sức, sốt nhiều ngày như vậy.
Nhưng An Ninh không hề hối hận.
Trong ký ức của Miêu Tiểu Hoa, cô nhìn thấy kết cục kiếp trước của nhà họ An.
Theo ký ức của Miêu Tiểu Hoa, hơn mười năm sau Trần Minh Lượng sẽ trở nên giàu có, nhưng cuộc sống của nhà họ An lúc đó cũng không mấy tốt đẹp.
An Quốc Bình bị giam, An Quốc Minh đã chết từ lâu, An Quốc Khánh bị què, Lâm Thúy Hoa nằm liệt giường.
An Tam Thành đã hơn 50 tuổi, tuổi già sức yếu, chỉ có thể làm ruộng sống tạm qua ngày.
Chị dâu hết lần này đến lần khác sảy thai và sức khỏe rất yếu, nhưng chị dâu và anh cả chưa bao giờ rời xa nhau.
Lúc này tâm tình của An Ninh đã ổn định, đối với ký ức của Miêu Tiểu Hoa cô có chút nghi ngờ.
Thứ nhất, Trần Minh Lượng dường như không có đầu óc kiếm tiền, nhưng anh ta lại phát tài, An Ninh cảm thấy ở đây có gì đó không ổn.
Thứ hai, dù làm chuyện gì thì người của nhà họ An đều sẽ suy nghĩ rất kỹ càng, khó có thể lâm vào cảnh khốn cùng như vậy, trong lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Dù thế nào đi nữa, chuyện đó cũng không thể xảy ra lần nữa vì có cô ở đây.
Tuy thời gian bên nhau không lâu nhưng An Ninh rất thích gia đình này.
Lúc này, An Ninh thầm hứa với nguyên chủ rằng cô sẽ làm cho nhà họ An hạnh phúc, khỏe mạnh, bình yên và vui vẻ.
An Ninh tỉnh lại, An Quốc Minh vào phòng nói vài câu liền vội vàng gọi điện về nhà báo tin.
An Tam Thành, An Quốc Khánh, An Quốc Bình đều ở trong thôn, không thể đến bệnh viện trông coi.
Vì vậy An Tam Thành chỉ để lại thằng hai biết ăn nói, tối nào bọn họ cũng liên lạc qua điện thoại.
Người nhận điện thoại là người trọng thôn Thập Lí Câu, tình cờ cũng họ An, sau khi nghe những lời nói của An Quốc Minh, người nọ thực sự không lãng phí một giây phút nào mà chạy ra đồng.
“An Tam Thành —— An Tam Thành —— điện thoại!”
An Tam Thành đang bận làm việc bỗng nhiên trái tim ông ấy đập mạnh, sợ có tin tức xấu.
Nếu là tin xấu, ông ấy thậm chí còn không được gặp con gái mình lần cuối!
An Tam Thành sợ hãi, An Quốc Khánh cũng sợ hãi, gia đình nhà bác cả An cũng vây quanh.
Giang Hạ lặng lẽ đi tới góc khuất không có người chú ý.
Nai con, sẽ ổn chứ?
Giang Hạ cũng không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, nhưng anh không muốn An Ninh xảy ra chuyện gì.
“Ông đây cuối cùng cũng tìm được đối thủ, không dễ dàng như vậy.”
Giang Hạ không biết chính mình kiêng kỵ cái gì, dù sao không muốn nói ra chữ “Chết” đó.
“Anh Tam Thành, nhà anh, nhà anh.”
Người truyền tin có chút hụt hơi, không khí căng thẳng kéo lên mức cáo nhất, thậm chí có người nhát gan gần như sắp ngất đi.
Rốt cuốc là có chuyện gì!
“An Ninh nhà anh đã tỉnh rồi, không sao rồi!”
“An Lão Thất, cậu câu giờ quá!”
Những người dân xung quanh bắt đầu trêu chọc An Lão Thất đang thở hổn hển, An Lão Thất cũng có chút ngượng ngùng, cười một cách ngây thơ với An Tam Thành.
“Anh Tam Thành, thằng hai nhà anh gọi điện nói sáng nay An Ninh đã tỉnh, sau khi bác sĩ khám xong thì không sao rồi, ở lại một ngày nữa thì đã có thể xuất viện.”
An Tam Thành nước mắt nước mũi chảy ra, cứ gật đầu, gật đầu, không nói một lời, vui vẻ mà kiềm chế.
An Quốc Khánh ở bên cạnh vui vẻ, hướng ngoại, ôm chặt An Lão Thất, vỗ nhẹ vào lưng An Lão Thất, khiến An Lão Thất ho một tiếng.
Cuối cùng, bác cả An tiến tới bày tỏ lòng cảm ơn, mọi người dần dần giải tán.
Giang Hạ ở bên kia khóe miệng nhếch lên, anh biết mạng của nai con rất lớn.
Lúc này An Ninh đã ăn xong mì gà do Lâm Thúy Hoa nấu, trong đó còn có hai quả trứng luộc và một ít rau xanh.
Sau khi An Ninh ăn một bát mì lớn, bao gồm cả súp và mì, mọi lo lắng trong lòng Lâm Thúy Hoa cuối cùng cũng biến mất.
“Chỉ cần con có thể ăn được là tốt rồi.”
An Ninh cười ha ha, đưa bát cho Lâm Thúy Hoa nói: “Con còn có thể ăn thêm nữa, con vẫn chưa no.”
“Giữa trưa bác sĩ đã nói con không thể ăn quá nhiều.”
An Ninh tỉnh lại, trong lòng mọi người đều nhẹ nhõm.
“Mẹ, con không sao nữa rồi, chúng ta về nhà đi.”
Lâm Thúy Hoa nghĩ cũng đúng, bác sĩ nói có thể xuất viện rồi, vậy thì đi thôi.
Trong mắt người bình thường, những nơi như bệnh viện có chút xui xẻo, bọn họ không thích đến đó.
An Quốc Minh chạy tới chạy lui làm thủ tục, Lâm Thúy Hoa cùng chị dâu cả thu dọn đồ đạc, An Ninh xuống giường đi lại, tiện thể đi vệ sinh.
An Ninh đi vệ sinh xong, vừa đi ra liền nhìn thấy An Quốc Minh.
“Anh hai, đây là nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nam ở bên kia.”
“Anh biết, anh đang đợi em.”
An Ninh kéo An Quốc Minh về phía trước, nói: “Lần sau đừng lại gần như vậy, dễ bị đánh, quan trọng là anh ngay cả phụ nữ cũng không đánh lại.”
“Anh hai tìm em làm gì?”
An Quốc Minh hoàn toàn không để ý đến lời nói của An Ninh, lập tức nói: “Mấy ngày nay, anh đã bán hết số cặp sách chúng ta làm ra rồi, bán 31 cái.”
Ba mươi?
Đây là điều mà An Ninh không ngờ tới, anh hai đúng là một người giỏi buôn bán.
“Nhưng anh đã nhìn thấy mấy thứ này rồi, không phải là kỹ thuật cao gì cả, rất nhanh sẽ có một nhà máy lớn nào đó sẽ bắt đầu làm cái này, khi đó giá thấp và tốc độ nhanh, sản phẩm của chúng ta sẽ khó bán.
An Ninh gật đầu liên tục.
“Anh hai, anh muốn làm gì cứ nói thẳng.”
“Ha ha, anh biết em gái của anh rất thông minh mà, anh muốn bán bản vẽ cặp sách của chúng ta và thiết lập mối quan hệ với xưởng sản xuất túi xách, về sau sẽ có nhiều con đường để kinh doanh.”
An Ninh rất đồng ý, còn đề nghị: “Anh hai, em còn mấy kiểu nữa, để em vẽ ra, anh có thể lấy đi.”
An Ninh nghĩ ra mấy bản vẽ đơn giản, nhưng lại không yên tâm để An Quốc Minh đi một mình.
An Quốc Minh bây giờ càng gầy đi, khiến An Ninh cảm thấy nếu gió lớn một chút anh ấy có thể bị thổi bay, lỡ như An Quốc Minh gặp phải ai đó, hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ có người nhà họ An.
“Mẹ không yên tâm, con vừa mới khỏe, như thế nào lại đi nữa!”
Lâm Thúy Hoa tỏ vẻ không muốn nhìn An Ninh, càng tức giận hơn khi nhìn thấy An Quốc Minh đang ngồi xổm ở cửa.
An Ninh bước sang một bên để che chắn cho An Quốc Minh.
“Mẹ, con không sao rồi, anh hai tự mình đi nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không thể kiếm tiền được nữa.”
Vừa nói, An Ninh vừa ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói với Lâm Thúy Hoa: “Chúng con dự định bán con số này.”
An Ninh dựng một ngón tay trước mắt Lâm Thúy Hoa.
“Một trăm?”
An Ninh lắc đầu nhỏ giọng nói: “Một nghìn.”
“Cái gì!”
Lâm Thúy Hoa đột nhiên đứng dậy, bà ấy ý thức được không thể lớn tiếng, hoảng sợ ngồi xuống liền nắm lấy tay An Ninh.
“Con gái, mẹ nói cho con biết, con không được làm điều gì trái với đạo đức.”
“Mẹ, chúng con đi bán đồ, không phải lúc cần thiết, chúng con sẽ không phóng hỏa giết người.”
An Ninh nói ra câu đó làm cho trong lòng Lâm Thúy Hoa càng đập thình thịch hơn, cái gì gọi là không phải là thời điểm cần thiết? Con thực sự có dự định này sao?
Bà ấy xoa đầu An Ninh, trong lòng có chút lo lắng.
“Ba con cũng không có ở đây...” Lâm Thúy Hoa xấu hổ nhìn An Ninh, hít một hơi thật sâu.
“Đi đi, đi sớm về sớm, chúng ta cùng nhau về nhà.”
An Ninh nịnh nọt cười, đứng dậy, gọi An Quốc Minh đi cùng.
“Mẹ yên tâm, chúng con sẽ sớm quay lại.”
Lâm Thúy Hoa gật đầu, không nhịn được dặn đi dặn lại vài câu, An Ninh đồng ý từng cái một.
Hai người bước ra khỏi bệnh viện, cảm thấy có chút quen thuộc, là huyện thành mà An Ninh từng tới.
“Anh hai, chúng ta đi mua sổ và bút trước đi.”
An Quốc Minh quen cửa quen nẻo dẫn An Ninh đến Cung Tiêu Xã, mua những thứ An Ninh cần, còn mua một phong bì lớn.
An Ninh nhìn chiếc phong bì lớn, tán thành nói: “Anh hai suy nghĩ thật chu đáo, mua một phong bì đựng tiền.”
Đựng tiền?
An Quốc Minh cười mỉa mai.
“Em gái, em đợi anh một lát.”
An Ninh nhìn thấy An Quốc Minh lại đi vào Cung Tiêu Xã, lúc đi ra trên tay cầm một phong bì.
“Được rồi, lần này chúng ta đi thôi.”
An Ninh tìm một chỗ râm mát, ngồi trên một viên gạch viết và vẽ ba bản vẽ.
“Anh hai, anh thấy được không?”
An Quốc Minh cầm lấy nhìn qua, hình ảnh rất hoàn mỹ, khác hẳn với kiểu cặp sách trước đó.
Có nhiều túi bên hông hơn, còn có nhiều lớp, khá thú vị.
“Em gái, em viết gì vậy?”
An Quốc Minh chỉ vào một đống ký hiệu không rõ tên bên cạnh, hỏi An Ninh.
“Từ ghép, em không biết viết những chữ đó.”
Hai anh em ngượng ngùng nhìn nhau, An Ninh hỏi: “Anh biết viết sao?”
An Quốc Minh lắc đầu lại gật đầu, có chút xấu hổ nói: “Cái đó ... Anh cũng không biết nhiều, càng đừng nói đến việc viết.”
An Ninh đột nhiên nhận ra.
“Thì ra chúng ta đều mù chữ.”
Trong đầu An Ninh đang sắp xếp mọi việc, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn An Quốc Minh.
Bị nhìn như vậy nên An Quốc Minh có chút sợ hãi.
“Em gái, lần trước em nhìn anh như thế này, ngày hôm sau em đã dẫn anh chạy bộ.”
An Ninh đột nhiên cười toe toét, đôi mắt sáng
ngời nhìn An Quốc Minh.
“Anh hai thật là thông minh, em quyết định hai chúng ta sẽ cùng nhau học chữ, viết chữ.”
An Quốc Minh nhăn mặt đi theo An Ninh.
“Em gái, anh biết rất nhiều, không cần viết nữa.”
An Ninh đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Anh hai, nếu anh muốn kinh doanh buôn bán thì học chữ, viết chữ là những điều cơ bản nhất, không phải chỉ cần có đầu óc và có thể nói là được đâu.”
An Quốc Minh đương nhiên không ngốc, gật đầu khẳng định nói: “Được rồi, trở về chúng ta cùng nhau học.”
An Ninh cười.
“Còn có năm ngày chạy, anh nhờ chạy bù lại.”
“Cái gì? Còn phải bù lại ——”
An Quốc Minh nhìn An Ninh, trong lòng có chút e ngại.
An Ninh tiếp tục đi, An Quốc Minh đi theo phía sau, lẩm bẩm trong miệng: Rốt cuộc ai là anh cả?
“Anh là anh hai, anh cả của chúng ta đang ở nhà.”
An Quốc Minh bị An Ninh nói làm cho không nói nên lời, anh cả mà anh ấy nói đến cũng không phải là anh cả đó.
An Ninh và An Quốc Minh bắt xe buýt của huyện thành và đến một nhà máy.
Khi An Quốc Minh bán cặp sách, nói chuyện với một người trong nhà máy này, anh ấy đi ra cổng nói chuyện với ông chú vài câu, ông chú vui vẻ giúp anh ấy gọi điện cho ai đó.
An Ninh từ đầu đến cuối không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay, đứng vững như thần giữ cửa.
Cô cũng học được rất nhiều kiến thức kinh doanh từ giáo viên, tuy rằng bản thân cô không thích kinh doanh nhưng lại thích tiền.
Bây giờ, cô làm việc đó để có thể làm ruộng tốt hơn và tạo nền tảng kinh tế vững chắc.
“Em gái đi thôi.”
An Ninh đi theo An Quốc Minh, còn có một người đàn ông đi ra, đi cùng bọn họ vào xưởng sản xuất cặp.
Khi bọn họ đến văn phòng, một người đàn ông được An Quốc Minh gọi là Chủ nhiệm Vương đã giới thiệu xưởng trưởng nhà máy với họ.
Nhưng mà xưởng trưởng nhà máy trước mặt bọn họ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tùy tiện ừ một tiếng.
An Ninh nhận ra được cử chỉ này, e rằng chuyện này không thành rồi.
“Xin chào xưởng trưởng Chu, tôi tên An Quốc Minh, chiếc cặp đeo lên hai vai kia là của chúng tôi ——”
“Hai người có việc gì không? Không có việc gì thì tôi phải đi họp đây, còn về chiếc cặp mà cậu nói, chỉ vậy thôi sao, cũng không có gì quá mới lạ.”
Xưởng trưởng Chu đứng dậy định rời đi, chủ nhiệm Vương người trung gian đứng ở một bên, thờ ơ một lúc, nhưng cán cân đương nhiên nghiêng về phía xưởng trưởng nhà máy của mình.
An Quốc Minh còn muốn nói, lại bị An Ninh ngăn lại.
“Ông nói đúng, cặp sách cũng chỉ như vậy thôi, chúng tôi đi trước đây, quấy rầy ông rồi.”
An Ninh lên tiếng, An Quốc Minh cũng không nói gì thêm nữa, bọn họ lễ phép tạm biệt rồi rời khỏi nhà máy.
Bên ngoài nhà máy, câu đầu tiên của An Ninh là: “Anh hai, chúng ta có bao nhiêu tiền?”
“1007 đồng 18 xu, tiền còn thừa lại và tiền bán cặp sách đều ở đây.”
An Ninh đang suy nghĩ, một cái máy may, 120 đồng tiền, bọn họ có thể mua chín cái, nhưng mua thì sẽ bảy cái thôi, số tiền còn lại mua vải dệt.
Trước tiên kiếm lời một ít từ việc bán cặp sách, máy may có thể bán lại được.
“Anh hai, chúng ta đến nhà máy dệt tìm xưởng trưởng Lý.”
“Được.”
Đầu óc An Quốc Minh rối bời, tạm thời không theo kịp suy nghĩ của An Ninh, anh ấy đi theo An Ninh, nhìn vào bóng lưng trước mặt.
Thoạt nhìn, cảm thấy nó có uy lực mạnh mẽ, khiến người ta không tự chủ được mà nghe theo lời cô nói.
An Ninh ở trước mặt lại không có cảm giác gì, cô không thích xã giao mà không có hiệu quả, đơn giản trực tiếp là những nguyên tắc cô luôn tuân thủ khi ở Tinh Tế.
Xưởng trưởng nhà máy đó vừa nhìn liền biết không thành công rồi, vậy thì tìm con đường khác.
Quan trọng nhất là, cô nóng lòng muốn về nhà.
Theo thông tin cô nhận được từ Miêu Tiểu Hoa, mấy ngày nay trong thôn không có mưa nên cô phải về nhà xem cây giống thế nào.
Hai người lại bắt một chiếc xe buýt kiểu cũ và đến nhà máy dệt.
Đại khái là vì lần trước An Ninh để lại ấn tượng sâu sắc nên người đàn ông ở cửa nhận ra họ ngay lập tức.
“Hai người tìm xưởng trưởng Lý phải không? Tôi sẽ đi gọi giúp hai người.”
Với sự giúp đỡ nhiệt tình của người đàn ông giữ cửa, An Ninh dẫn An Quốc Minh vào nhà máy dệt và gặp lại xưởng trưởng Lý.
“Mau vào đi, Tiểu Vương, rót chút nước tới đây.”
Giám đốc Lý có ấn tượng rất tốt về An Ninh, tốt bụng, thông minh, nhiệt tình, chính trực và dũng cảm.
Rõ ràng ông ta đã biết về việc lần trước An Ninh cứu đứa bé trước cửa xưởng máy móc.
Ba người ngồi vào văn phòng của xưởng trưởng Lý, An Ninh như thường lệ đi thẳng vào vấn đề.
“Xưởng trưởng Lý, gần đây có máy móc nào cần sửa chữa không?”
“Gần đây mọi thứ đều ổn, hiện tại thì không có máy nào hư hỏng cả.”
Không có?
An Ninh có chút thất vọng.
Vốn dĩ cô định giúp đỡ trước rồi mới mở miệng làm việc, có đi có lại công bằng hơn.
Hiện tại, ngược lại cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong lòng nghĩ có chút xấu hổ, nhưng trên thực tế trong hành động, An Ninh vẫn thẳng bước tiến lên một cách thẳng thắn.
“Xưởng trưởng Lý, tôi muốn mua vài phiếu máy may và một số loại vải dệt của ông, ông có không?”
Xưởng trưởng Lý bưng chén trà còn chưa uống ngụm nước nào trong miệng đã đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn An Ninh.
“An Ninh, cô thực sự rất đặc biệt.”
Xưởng trưởng Lý đối với tính cách đi thẳng vào vấn đề của An Ninh, không những không tức giận mà ngược lại còn rất thích.
Ông ta thậm chí còn cảm thấy rằng nếu mọi việc được xử lý như thế này ở bất cứ nơi nào thì hiệu suất chắc chắn sẽ cao.
“Cảm ơn.”
Lời cảm ơn của An Ninh khiến xưởng trưởng Lý bật cười.
“Được rồi, cô đợi một chút, tôi sẽ gọi điện hỏi.”
“Cảm ơn ông.”
Tiếp theo, trong phòng là âm thanh xưởng trưởng Lý gọi điện thoại, ông ta đang tìm phiếu máy may cho An Ninh.
“Được rồi, tôi tìm được cho cô năm phiếu, có đủ không?”
“Đủ!”
An Ninh đứng dậy cảm ơn xưởng trưởng Lý.
“Cám ơn ông.”
Nói xong, An Ninh cảm thấy có chút xấu hổ vì được giúp đỡ nên dứt khoát hỏi: “Tôi có thể đến nhà xưởng của ông xem thử được không?”
“Nhà xưởng? Được thôi, cô muốn xem thì xem.”
Xưởng trưởng Lý dẫn An Ninh tham quan một vòng nhà xưởng, An Ninh đã xem xét rất kỹ và quan sát cẩn thận từng khâu.
An Ninh xem xét một cách nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi xưởng trưởng Lý chỉ có thể đi theo cô, lần đầu tiên làm ra vẻ như một người cấp dưới đi theo sau, không dám nói lời nào quấy rầy.
An Quốc Minh thậm chí không được nói chuyện, ba người đều trong tình trạng như vậy, đến nỗi tất cả công nhân trong nhà xưởng đều cho rằng An Ninh là con gái của lãnh đạo nào đó?
An Ninh nhìn quanh nhà xưởng rồi cùng xưởng trưởng Lý ra ngoài.
“Xưởng trưởng Lý, máy móc sản xuất vải dệt trong xưởng đều như thế này à?”
“Đúng vậy, xưởng dệt của chúng tôi còn có thể làm được gì?” Xưởng trưởng Lý dẫn hai người đi lấy phiếu máy may, trong khi An Ninh tiếp tục đặt câu hỏi.
“Vậy vải của các người dùng để làm gì?”
“Rèm cửa, ga trải giường, quần áo, còn có cặp sách, không phải tất cả đều hữu dụng sao?”
Ba người đã đến trước cửa văn phòng.
“Còn những chỗ khác thì sao?”
“Chỗ khác nào nữa?”
Xưởng trưởng Lý đã đi tới phía sau bàn làm việc, đếm số phiếu máy may trên bàn, đúng năm tờ, ông ta đưa cho An Ninh.
“Cho cô, trong huyện có bán đó, mua xong các người có thể đi theo xe tải của nhà máy chúng tôi trở về, tôi đã sắp xếp cho cô hết rồi.”
“Còn vải, hai người tự mình chọn đi.”
Xưởng trưởng Lý suy nghĩ thật là chu đáo, trong lòng An Ninh thật lòng cảm kích.
“Cám ơn ông.”
“Không có gì, không có gì, tôi mới là người phải cảm ơn cô, lần trước cô đã giúp tôi một chuyện lớn.”
An Ninh khẽ mỉm cười, không nói gì, nhưng trong đầu cô lại có dự định khác.
An Ninh cũng không tiếp tục làm phiền xưởng trưởng Lý, cô dẫn An Quốc Minh đến nhà kho chọn vải, như cũ vẫn là vải dệt có chút tì vết, giá thành rẻ hơn một nửa lại còn nhiều.
Chọn vải xong, An Quốc Minh đi mua máy may, trong khi An Ninh đi dạo quanh nhà xưởng và trò chuyện rất lâu với mọi người ở đó.
Sau khi trò chuyện, cô đến trạm thu gom phế liệu cách đó không xa và mua một đống thứ mà người khác không muốn chỉ với giá 5 đồng tiền.
Không những vậy, cô còn mua thêm một miếng nhựa lớn và một cái ống.
Khi An Quốc Minh quay lại, hai người tìm thấy chiếc xe do xưởng trưởng Lý sắp xếp, lần này ân huệ càng lớn hơn.
Bởi vì gần như là một chiếc xe trống.
Cuối cùng, chiếc xe tải lớn kéo theo năm chiếc máy may, còn có vài túi vải lớn, trên đường đi đón Lâm Thúy Hoa và Chu Quế Phân từ bệnh viện về thị trấn Tam Hợp.
Lái xe khoảng ba tiếng, khi xe đến thị trấn Tam Hợp thì trời đã tối.
Như cũ là đi tới đoạn không thể đi được xe vào, thì bọn họ xuống xe dỡ đồ xuống, Lâm Thúy Hoa trở về gọi An Tam Thành và những người khác, còn An Quốc Minh thì đi gọi gia đình nhà bác cả.
Với năm chiếc máy may, nếu nhà họ An tự mình làm là điều không thực tế, tìm đến nhà của bác cả là điều tự nhiên nhất.
An Ninh không có ý kiến gì về việc này.
Nửa đêm, nhà họ An đi đi về về hai chuyến, cuối cùng cũng dọn xong.
Lúc này bác cả An dẫn theo ba người con trai đều đang ở nhà họ An.
Căn phòng phía Tây của nhà họ An không thể chứa nhiều người như vậy, ba người con trai của bác cả An đều phải ở phòng bếp, trong phòng chỉ còn lại những người quan trọng nhất.
Đó là An Tam Thành, bác cả An, An Ninh, còn có Lâm Thúy Hoa.
Về phần An Quốc Minh, anh ấy đang ngồi xổm ở trước cửa phòng phía Tây.
“An Ninh, bác sĩ nói con thật sự khoẻ rồi sao? Có kê thuốc gì không?”
“Con thật sự không sao, bác sĩ đã kiểm tra mấy lần, cũng không có kê đơn thuốc gì cả, cũng không cần uống thuốc.”
An Ninh nói xong. An Tam Thành và bác cả An liên tiếp gật đầu, không sao thì tốt, không sao thì tốt.
An Ninh không sao thì phải nói đến chuyện máy may.
“An Ninh, mấy cái máy may đó.”
An Ninh lập tức mở miệng, nói ngắn gọn, rõ ràng: “Mua máy may làm cặp sách để đem vào thành bán.”
“Con muốn tìm vợ của bác cả và hai chị dâu họ cùng chúng ta làm việc, con sẽ cung cấp vải và máy may, bọn họ làm một cái cặp sách chúng ta trả họ ba mươi xu.”
Ba mươi xu đối với An Ninh không nhiều, nhưng với ở trong thôn, thậm chỉ nhà máy ở thành phố, đã là cái giá cao rồi.
Một người mỗi ngày có thể làm khoảng bốn đến mười chiếc cặp sách, thu nhập từ một đến ba đồng tiền, một tháng là thu nhập từ ba mươi đến chín mươi đồng tiền.
Mức này ngang bằng hoặc thậm chí cao hơn mức lương của người dân thành phố.
“Cặp sách gì?” Bác cả An hoàn toàn không biết gì cả, nhưng ông ấy lại không đồng tình nói: “Làm việc thì làm việc, trả tiền gì chứ, làm đủ thứ trò.”
“Bác cả, ba cháu nói anh em ruột phải tính toán rõ ràng minh bạch, bất kể là làm việc cho ai, cháu đều phải đưa tiền, bác cả không lấy thì chỉ có thể đưa cho người ngoài thôi.”
Bác cả An nghe vậy, phải cho người ngoài? Vậy thì không được.
“Vậy được rồi.”
Hiện tại cũng đã muộn lắm rồi, hôm nay hai nhà cũng chưa có nói chi tiết, tạm thời cứ như vậy, mai rồi nói tiếp.
Lăn lộn một ngày trời, cơ thể An Ninh cũng hơi mệt mỏi rã rời, đặc biệt là tinh thần lực có phần kiệt sức.
Cô trở về phòng, nằm trên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, An Ninh thức dậy hơi muộn.
Vừa mở mắt ra, cô đã nghe thấy có người đang nói chuyện ở cửa.
“Sao còn không dậy? Không phải có chuyện gì đấy chứ?”
“Mẹ, không sao đâu, chắc là vì hôm qua đi lại nhiều quá nên em ấy mệt mỏi.”
Lời nói của An Quốc Minh không làm Lâm Thúy Hoa yên tâm mà thay vào đó, bà ấy liếc xéo nhìn An Quốc Minh.
“Cái đồ không có lương tâm, con có biết đau lòng cho em gái của con không.”
An Ninh ở trong phòng nghe thấy như vậy, nhìn lên mái nhà, khóe môi nhếch lên.
Về nhà thật tốt.
“Mẹ, con không sao, con dậy ngay đây.”
An Ninh hét lên một tiếng, Lâm Thúy Hoa lập tức đáp lại: “Ừ, vậy con mau dậy đi, lát nữa sẽ có người đến đây, đừng để lúc người ta tới con vẫn còn trên giường ngủ.”
Rõ ràng là rất lo lắng, nhưng cứng miệng nhất quyết không chịu thừa nhận.
Lâm Thúy Hoa xuay người, vội vàng lấy cơm cho An Ninh, ăn một miếng nóng hổi.
An Ninh ở trong phòng, lắc đầu cười.
Sau khi đứng dậy, cô gấp chăn ga gối đệm, cất vào tủ rồi kéo rèm ra.
“Khó sử dụng quá, cần phải sửa lại.”
Mỗi lần An Ninh mở rèm cửa đều phải cẩn thận từng ly từng tí.
Thứ nhất, sức lực cô khỏe, thứ hai là tấm màn chỉ có vài vòng sắt nhỏ trên một sợi dây rất mỏng, rất sáp, không mượt mà.
An Ninh cuộn rèm lại, thắt nút lại là xong.
Cô ngồi ở mép giường, chuẩn bị mang giày, khi cúi xuống lấy giày, cô kêu lên một tiếng.
Theo thói quen, cô chạm vào những chiếc gai nhỏ nhọn trên chiếu, An Ninh bình tĩnh rút chúng ra, cô thực sự đã quen rồi.
An Ninh ăn mặc chỉnh tề, mở cửa đi ra ngoài.
“Mau ăn cơm đi, lát nữa hai chị dâu họ nhà bác cả của con sẽ tới đây.”
“Dạ, con đi vệ sinh trước.”
An Ninh nói xong liền chạy ra ngoài, quyết định rửa tay, rửa mặt xong thì quay lại chuẩn bị ăn cơm.
Cả nhà chỉ còn cô là chưa ăn, những người khác đã ăn xong từ lâu, những người cần làm việc đã đi ra đồng làm việc.
“Uống hết bát cháo gạo kê nhỏ đi, bác con sáng sớm đặc biệt mang tới cho con, còn mang rất nhiều trứng gà.”
Lâm Thúy Hoa lại đặt xuống hai cái bát, một cái đựng trứng luộc và khoai lang, một cái là nước đường đỏ để bồi bổ cho An Ninh.
Trong mắt người thường, gạo kê, trứng gà và đường đỏ là ba báu vật, ai ăn thì sẽ bổ.
“Mẹ yên tâm, con sẽ ăn hết.”
An Ninh một mình ăn cơm, trong khi Lâm Thúy Hoa không lãng phí thời gian, cùng chị dâu Chu Quế Phân làm việc trên máy may.
Lần này hai người mỗi người một cái, tốc độ nhanh hơn.
Không những vậy, An Quốc Minh cũng ngồi lên một cái máy, còn làm khá tốt.
An Ninh còn chưa ăn xong, ngoài cửa đã có người đi tới, trong lúc nhất thời An Ninh không phân biệt được rõ ai là ai.
“Mẹ, có người tới.”
Cô vừa hét lên, Lâm Thúy Hoa lập tức đi ra, bước vài bước tới, vừa trò chuyện vừa cười đùa với người lớn tuổi ở phía trước mặt.
An Ninh ở trong phòng cũng đặt bát xuống và chào hỏi.
“Bác gái, chị dâu cả, chị dâu thứ hai.”
An Ninh gọi người, người đối diện hỏi thăm sức khỏe của An Ninh, sau khi chào hỏi xong liền vào chủ đề chính.
Ba người theo Lâm Thúy Hoa học hỏi trước, học xong mới bắt tay vào làm việc.
Mấy người rất nhanh liền quen tay, đặc biệt là chiếc máy may, rất là hiếm lạ.
Công việc ở nhà bắt đầu làm lên, An Ninh ăn cơm xong, nói với mọi người một tiếng rồi đi ra ngoài.
An Ninh đi ra ngoài, dọc theo đường đi gặp một số người dân trong thôn, một đường cô đều nói rằng tôi không sao, tôi ổn.
“Nhiệt tình quá.”
An Ninh vẫn có chút không thoải mái với phong tục như vậy, ở Tinh Tế, cô gần như không tiếp xúc với những người khác ngoại trừ giáo viên và đối thủ để luyện tập chiến đấu.
Ngay cả khi tiếp xúc, ở Tinh Tế cũng không có bầu không khí như vậy.
Từ nhà An Ninh đến nơi làm việc, An Ninh ngoan ngoãn cười, rất lễ phép, không khiêm tốn cũng không hống hách và rất được người dân trong thôn yêu mến.
An Ninh tìm được vị trí làm việc của Tôn Đại Tráng, nhanh chân bước tới.
“Đội trưởng.”
“Sao cháu không ở nhà thêm hai ngày nữa? Gấp gáp đi làm làm gì?”
“Cháu không sao rồi, cháu không làm việc thì thấy khó chịu.” Lời nói của An Ninh được Tôn Đại Tráng nhận đồng.
“Được rồi, cháu tìm chú có việc gì?”
An Ninh bước tới nói: “Cháu chuẩn bị đi báo cảnh sát bắt Miêu Tiểu Hoa, nên cháu nói với chú một tiếng trước.”
Cô biết được từ An Quốc Minh, mọi người trên dưới nhà họ An đều bận rộn chăm sóc lo lắng cho cô, nên không có thời gian để giải quyết chuyện của Miêu Tiểu Hoa.