Vào tháng sáu, ở phương Bắc đầu mùa hạ dần dần đến, trong không khí mát mẻ mang theo nhiệt khí nhè nhẹ.

Trong ruộng ngô cao bằng bàn tay, cả trai lẫn gái màu da ngăm đen cầm cuốc, từng chút từng chút cuốc cỏ dại trong đất.

“Đội trưởng —— nhà ông An và nhà ông Trần đang đánh nhau!”

Đội trưởng Tôn Đại Tráng của Thập Lí Câu thẳng lưng lên, há miệng, lộ ra một hàm răng vàng hoe không chỉnh tề.

“Cái gì? Kết hôn làm sao còn có thể đánh nhau!”

“Ông mau đi xem đi, đều thấy máu!”

Tôn Đại Tráng ném cuốc xuống, cùng người báo tin vội vã chạy tới nhà họ Trần, phía sau đi theo không ít người muốn xem náo nhiệt.

Một đám người sốt ruột vội vàng từ cửa lớn dán chữ hỉ đỏ nhà họ Trần chạy vào, tiến lên ngăn cản, nhưng trong sân đã sớm đánh thành một đoàn, ai cũng không nghe.

“Nếu không dừng tay, tất cả bị trừ công điểm*!”

**Công điểm: điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây.

An Ninh vừa mới tỉnh lại, đã nghe thấy những lời này.

Dừng tay lại?

Có phải đang đánh nhau không?

Giáo viên nói cùng nhau đánh nhau là có thể tăng tiến tình cảm nhất, cô phải nhanh chóng đứng lên tham gia.

Nhưng mà trừ công điểm. Chẳng lẽ đánh nhau là chế độ tích lũy?

An Ninh đang nằm, hơi động một chút ngón tay cùng ngón chân, tinh thần lực du tẩu toàn thân để chữa trị vết thương, thời không xuyên qua thành công, thân thể công năng bình thường, có thể tham gia chiến đấu.

Cô đến từ tinh tế không có cây nông nghiệp, tại phòng thí nghiệm lớn lên, bị các loại thầy cô giáo tỉ mỉ bồi dưỡng kỹ năng cùng tinh thần lực, rốt cục trở thành người thực hiện kế hoạch lấy hạt giống ở cổ địa cầu.

“Hu hu hu... Tôi và Trần Minh Lượng thật lòng yêu nhau, các người đừng trách anh ấy, muốn trách thì trách tôi đi!”

Quần áo của Miêu Tiểu Hoa xốc xếch, quỳ trên mặt đất khóc lóc thê thảm, mà Trần Minh Lượng vốn là chú rể ngày hôm nay, đang cởi trần quỳ gối bên cạnh Miêu Tiểu Hoa, vẻ mặt cảm động.

“Tao đánh chết mày cái không biết xấu hổ tiện nhân*, mày còn có mặt mũi khóc, mày còn dám đẩy An Ninh nhà tao, tao đánh chết mày!”

**Tiện nhân là những nhóm xã hội nằm bên ngoài phạm vi Tứ dân trong hệ thống phân cấp xã hội thời cổ xưa ở Trung Quốc. Họ làm những công việc bị coi là vô giá trị hoặc “bẩn thỉu, thô tục”, thậm chí không được ghi nhận là thường dân và đôi khi không có đủ tư cách pháp lý.

An Ninh mở mắt ra, nhìn người phụ nữ tiến lên muốn đánh người lại bị kéo ra, từ ký ức biết được, đó là trong sinh học mẹ của cô Lâm Thuý Hoa, che đầu cho mình chính là người thân trên pháp luật chị dâu Chu Quế Phân.

Hôm nay là ngày kết hôn của nguyên chủ và Trần Minh Lượng đang quỳ trên mặt đất, nhưng người đón dâu thật lâu không đến, người nhà họ An đi kiểm tra, kết quả phát hiện Trần Minh Lượng cùng Miêu Tiểu Hoa ở trong phòng tân hôn làm chuyện kia, nên hai nhà lập tức đánh nhau.

Động tĩnh đánh nhau tự nhiên không nhỏ, hai nhà vốn là cách con phố sân trước sau, nguyên chủ cũng đi theo đám người phía sau đi qua.

Nhưng nguyên chủ từ nhỏ phát dục chậm chạp, người mặc dù không ngốc, nhưng làm chuyện gì cũng đặc biệt chậm, hơn nữa bởi vì ba tuổi sốt cao cháy hỏng cổ họng, dẫn đến không thể nói chuyện.

Phía trước đánh nhau quá mức tập trung, không ai nhìn thấy cô, lúc Miêu Tiểu Hoa đang tránh né thì đụng vào người nguyên chủ l, nguyên chủ đập đầu trên tảng đá, này một đập càng thêm rối loạn, cứu người, đánh nhau, tìm đại phu, còn có đi kêu đội trưởng.

“Mẹ ——”

Một tiếng mẹ, giọng nói không nhỏ.

“An Ninh, con. Con...... con nói chuyện?

Chị dâu Chu Quế Phân há hốc mồm nhìn vốn dĩ bị câm điếc An Ninh ngồi dậy, nhanh chóng đưa tay đỡ.

Người xung quanh nhìn đột nhiên mở miệng nói chuyện An Ninh, kinh hãi cũng không nhỏ.

“Trời ạ, sao cô ấy lại nói chuyện?”

“Tôi thấy chắc là do tức giận.”

“Còn đừng nói, thật có khả năng, nếu chuyện này xảy ra trên người Vương người liệt, không chừng cũng có thể tức giận.”

“Còn không phải sao, người chết đều có thể làm cho ghê tởm sống lại.”

Nhất định là ông trời nhìn không nổi nữa, làm cho cô ấy khỏi bệnh, làm cho cô ấy biết nói.”

Người xung quanh mồm năm miệng mười cộng thêm suy luận huyền học, mà mẹ ruột An Ninh Lâm Thúy Hoa, tay chân kích động đến run rẩy, không thể tin được chạy tới.

“Con gái, con lại gọi mẹ một tiếng nữa?”

“Mẹ.”

“Ai! Ai! Mẹ ở đây! Mẹ ở đây.”

Nước mắt của Lâm Thúy Hoa xoạt xoạt chảy ra, phía sau là ba ruột An Tam Thành cũng sốt ruột hỏi: “Con gái, ta... Ta là ai?”

An Ninh ngoan ngoãn gọi một tiếng ba, nhưng một tiếng làm sao đủ, mỗi người đều muốn xác nhận nhiều lần.

Như vậy xác nhận, khiến An Ninh nghi hoặc, chẳng lẽ thính lực của người cổ địa cầu đều không tốt?

Vậy thính lực của cô, nên nhập gia theo như ở đây hay là trổ hết tài năng.

Mặc kệ như thế nào, cô gọi một vòng người, phía sau là anh cả, anh hai và người nhà họ An đều kích động lại vui vẻ, trong lúc nhất thời, bắt gian hiện trường biến thành nhận người thân hiện trường, rất là mê ly.

Rốt cuộc gọi xong, An Ninh đem lực chú ý của người nhà họ An đều chuyển dời trở về, ở trong hệ thống nhận thức của nàng, báo thù muốn kịp thời, nếu không sẽ bị sét đánh.

Cô chỉ vào hai người khổ sở biểu lộ tình cảm ở trên mặt đất nói: “Tôi có chuyện muốn nói.”

“Ai ai, con nói, con nói đi.” Lâm Thúy Hoa ước gì An Ninh nói nhiều một chút, con gái của bà ấy có thể nói chuyện.

An Ninh đối với Lâm Thúy Hoa ngoan ngoãn cười một tiếng, quay đầu lại nhìn chăm chú vào hai người đang quỳ trên mặt đất, cái này Miêu Tiểu Hoa rất kỳ quái, mới mười tám tuổi nhưng có hơn bốn mươi tuổi tinh thần lực.

Đang quỳ Miêu Tiểu Hoa, trong lòng cũng cực kỳ không bình tĩnh, An Ninh làm sao lại có thể mở miệng nói chuyện? Kiếp trước cô vẫn luôn không thể nói chuyện.

Kiếp trước, Trần Minh Lượng không thích An Ninh, thích chính là Miêu Tiểu Hoa, nhưng Miêu Tiểu Hoa chướng mắt anh ta, đi theo người khác đi phía nam làm công.

Lúc trở về thôn, mới biết được Trần Minh Lượng làm giàu, hai người âm thầm thông đồng với nhau, bởi vì An Ninh không thể sinh con.

Không biết tại sao, Miêu Tiểu Hoa sống lại về tới ngày hai người bọn họ kết hôn, cô ta không muốn giống như kiếp trước, dứt khoát cùng Trần Minh Lượng gạo nấu thành cơm, bắt lấy tiềm lực cổ.

“An Ninh! Tôi xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý, cô thành toàn cho chúng tôi đi, Trần Minh Lượng không thích cô, các người là có hôn ước từ nhỏ, như vậy không tính!”

Miêu Tiểu Hoa vươn tay ra, muốn ôm lấy chân An Ninh.

An Ninh đúng lúc lui về phía sau, nghi hoặc hỏi:

“Chẳng lẽ không phải cô tự nguyện?”

An Ninh né tránh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không phải tự nguyện, cô có thể kiện Trần Minh Lượng.”

“Không có không có, chúng tôi tự nguyện.”

Miêu Tiểu Hoa làm sao bỏ được kiện Trần Minh Lượng, cô ta cúi đầu nói xong, chợt nghe thấy thanh âm của An Ninh lại vang lên.

“Tự nguyện, chính là cố ý.”

“Về phần hôn ước từ nhỏ cô vừa nói, là chuyện của nhà họ An và nhà họ Trần, mà cô lại là họ Miêu.”

“Còn có hai chữ thành toàn, không thể dùng ở chỗ này, các người gọi là thông dâm.”

An Ninh nói xong, còn khẳng định gật gật đầu, giáo viên dạy như vậy, không sai.

Nhưng xung quanh sao lại yên tĩnh vậy?

Lúc này, thật nhiều người dân trong thôn đều trừng to hai mắt, miệng khẽ nhếch, bọn họ ngăn không được nghĩ, người câm mở miệng nói chuyện, đều lưu loát như vậy sao?

Không có một chữ dơ bẩn, nhưng sao cảm giác thoải mái như vậy?

An Ninh nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy mọi người lễ phép chờ cô nói chuyện, cho nên cô tiếp tục nói: “Cuộc hôn nhân này tôi từ bỏ, nhưng nhà họ Trần và nhà họ Miêu phải cho tôi một lời giải thích, vết thương trên đầu tôi không thể chịu không.”

Nói trắng ra chính là bồi thường tiền.

An Ninh vừa mới nói xong, mẹ ruột Lâm Thúy Hoa ở bên cạnh lập tức đồng ý nói: “Đúng vậy, hai nhà các người muốn làm sao bây giờ?”

Lâm Thúy Hoa nói xong, ba của An Ninh, An Tam Thành bước lên phía trước một bước, cũng không nói lời nào, chỉ là biểu tình lạnh lùng cứng rắn nhìn người đối diện.

Phía sau An Ninh anh cả, anh hai, em trai sinh sinh đôi với An Ninh, còn có bác cả nhà họ An toàn bộ tiến lên một bước, tư thế kia chính là: Chúng ta tùy thời chuẩn bị đánh nhau, có bản lĩnh liền từ trên người chúng ta bước qua!

————-

Vài lời muốn nói:

Nữ chính rất mạnh, từ đầu tới đuôi cái loại kia mạnh.

Nữ chính tính cách ngay từ đầu có chút không hiểu tình người ấm lạnh, không phải ngốc, là bởi vì cô ở tinh tế thuộc về đặc thù bồi dưỡng, học tập kỹ năng nhiều, tình người ít.

Nhưng nữ chính sẽ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở cổ địa cầu, phương diện này sẽ cải thiện.

Trọng sinh nữ không cần lo lắng, ngoại trừ cho nữ chính tặng đầu người, thì không có bất kỳ tác dụng gì, hoàn toàn sẽ không xuất hiện phiền lòng nội dung cốt truyện, xin yên tâm.

Không có gia đình cực phẩm, có thể mỗi người một vẻ, nhưng đối ngoại vĩnh viễn nhất trí, cả nhà cố gắng làm giàu.

Trong thôn cực phẩm cũng ít, có cực phẩm xuất hiện cũng sẽ lập tức giải quyết, sẽ không cố ý kéo dài chiến tuyến, yên tâm đọc.

Bắt đầu từ năm 1980, chủ yếu làm giàu, nghiên cứu khoa học hưng quốc.

Tình cảnh trong nháy mắt căng thẳng lên, đội trưởng Tôn Đại Tráng đúng lúc ra sân, đứng ở chính giữa, đem mấy nhà người làm chủ gọi tới hỏi: “Ông hai Trần, nhà các người muốn làm sao bây giờ?”

Ba của Trần Minh Lượng, chỉ cảm thấy cả đời này mặt mũi đều mất sạch, ông ta đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng đến bây giờ còn có thể làm sao đây.

“Không kết hôn nữa, nhà họ Trần chúng tôi thật xin lỗi người nhà họ An.”

An Ninh muốn nói chuyện, xin lỗi là vô dụng nhất, cô không chấp nhận.

Nhưng cô còn chưa mở miệng, đã bị mẹ ruột Lâm Thúy Hoa ở bên cạnh kéo một chút, mà cha ruột An Tam Thành vẫn không nói chuyện mở miệng.

“Anh hai Trần, đây không phải chuyện anh nói một câu thật xin lỗi là có thể xong việc, con gái nhà tôi bị nhà anh chậm trễ đến bây giờ, đến lúc kết hôn các người lại làm ra chuyện như vầy, đó là đem mặt mũi người nhà họ An ném xuống mặt đất giẫm.”

“Vậy cậu muốn như thế nào?”

Ba của Trần Minh Lượng nhìn An Tam Thành.

An Tam Thành đầu tiên là nhìn thoáng qua An Ninh, lại mở miệng nói: “Bồi thường tiền, tương lai làm của hồi môn cho con gái tôi, còn có nhà họ Miêu cũng vậy, vết thương trên đầu con gái tôi không thể chịu không được.”

Ba của Trần Minh Lượng ngồi xổm trên mặt đất còn chưa nói chuyện, Trần Minh Lượng ngược lại không muốn.

Anh ta kéo Miêu Tiểu Hoa ở bên cạnh đứng dậy, hắng giọng nói: “Bồi thường tiền? Dựa vào cái gì phải bồi thường tiền! An Ninh nhà ông chính là một tên ngốc lại thêm câm điếc, tôi nguyện ý cưới cô ta đều là may mắn cho nhà các người lắm rồi!”

“Tôi liền thích Miêu Tiểu Hoa, tôi liền muốn cưới cô ấy!”

Miêu Tiểu Hoa ở bên cạnh, vẻ mặt cảm động nhìn Trần Minh Lượng, có chút giống chim nhỏ nép vào người, tựa vào trên người Trần Minh Lượng.

Ánh mắt An Ninh một mực ở trên người hai người bọn họ, tựa hồ đang xác nhận cái gì.

Xác nhận xong, hai tên ngốc, không sai.

Khi tất cả mọi người không kịp phản ứng, An Ninh lao ra ngoài.

Một chân đá tới ngay chính giữa ngực Trần Minh Lượng.

Cùng lúc đó, một bàn tay nắm lấy tóc Miêu Tiểu Hoa một cách chuẩn xác, ngay khi Trần Minh Lượng bay ra phía sau, một bàn tay khác của An Ninh đánh vào mặt Miêu Tiểu Hoa.

“Trước bị đánh, sau bồi thường tiền!”

Nói xong cô cảm thấy có ý nghĩa khác, lập tức bổ sung một câu nói: “Các người bồi thường tiền!”

An Ninh dứt khoát ra tay, làm cho tất cả mọi người hoảng sợ.

Nhưng tiếp theo!?

“Chết tiệt! Dám mắng em gái tao! Tao đánh chết mày.”

Anh cả nhà họ An, An Quốc Khánh, vung cánh tay liền đập về phía Trần Minh Lượng, ngay phía sau chính là anh hai nhà họ An, An Quốc Minh.

Anh cả đánh lên, anh hai ôm chân, Trần Minh Lượng trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, em trai út phía sau cùng An Quốc Bình, cầm trong tay giày vải mới vừa cởi ra chạy tới, chọn khe hở bốp bốp đánh một trận.

Tra nam* Trần Minh Lượng làm gì đánh lại ba người đàn ông, bị đánh ô ô oa oa kêu loạn, ngay từ đầu cứng rắn cãi lại kêu gào, đến phía sau chỉ có thể không ngừng hô: Đừng đánh! Đừng đánh nữa!

**”Tra nam” là từ chỉ một người đàn ông tồi, gây ra nhiều tổn thương cho người con gái yêu mình.

An Ninh nhất thời hưng phấn, giáo viên từng nói, có thể cùng nhau đánh nhau đều là chiến hữu tốt, càng là anh em vào sinh ra tử!

Lần này, cô càng hăng hái hơn, cánh tay xoay tròn đánh, bốp bốp mấy cái tát xuống, Miêu Tiểu Hoa chỉ cảm thấy bên tai ong ong nổ vang, đầu óc cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mặc dù như vậy, trong miệng cô ta còn hô: “Minh Lượng, các người đừng đánh Minh Lượng nữa!”

An Ninh vừa nghe Miêu Tiểu Hoa kêu liền cảm thấy ghê tởm, dứt khoát đổi bàn tay thành nắm đấm, một đấm đi xuống, Miêu Tiểu Hoa gào lên một tiếng, miệng phun ra hai cái răng, còn mang theo chút máu.

Tình cảnh, trong nháy mắt rối loạn.

“Anh hai Trần, trẻ con đánh nhau người lớn xen vào làm gì!”

Ba mẹ An Ninh, xoát một cái chặn lại ba mẹ Trần Minh Lượng, phía sau là gia đình nhà bác cả An, chắn ở phía trước người nhà Miêu Tiểu Hoa.

Nói đùa, người nhà họ An bọn họ chiếm lí, còn đánh nhau mạnh hơn, có thể cho bọn họ quấy nhiễu.

“Ai nha, người nhà họ An bắt nạt người! Đội trưởng......”

Mẹ ruột của Trần Minh Lượng, bắt đầu ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, đội trưởng Tôn Đại Tráng đứng ở giữa, hít sâu một hơi sau đó hét lớn: “Đều dừng tay cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play