“Mau lên, hai người khiêng lên xe của nhà máy dệt để đi qua xưởng máy móc, sau đó xuống xưởng máy móc, tôi đã nói với bên kia rồi, bọn họ sẽ cho hai người đi quá giang xe đến thị trấn Tam Hợp.”

Xưởng trưởng Lý thực sự rất cảm kích An Ninh, đồng thời cũng có chút ý nghĩ muốn kết bạn, với trí thông minh của cô, sau này cô gái này có lẽ sẽ là một nhân vật có tiếng tăm.

Ông ta giúp lấy một túi hàng, chủ nhiệm xưởng lấy một túi, trên đất vẫn còn hai túi nữa.

Xưởng trưởng Lý thấy An Quốc Minh không hề động đậy, An Ninh một mình bước tới trước, một tay nắm lấy một túi, dễ dàng nhấc lên rồi bước đi.

Khi đi đến cửa nhà kho, còn quay lại hỏi: “Xưởng trưởng Lý, đi bên nào?”

“Bên đó.”

Xưởng trưởng Lý dùng tay còn lại chỉ và ôm túi hàng đi theo, An Quốc Minh ở phía sau tay không không cảm thấy xấu hổ, giúp xưởng trưởng Lý nhấc lên.

Nhưng vừa đi được vài bước, xưởng trưởng Lý hiểu ra tại sao An Ninh lại muốn cầm hai túi còn lại.

“Anh hai của An Ninh này, hay là cậu buông ra đi, khiêng như vậy có chút tốn sức.”

An Quốc Minh ngốc nghếch cưới, buông đôi tay mà anh ấy đang cố hết sức ra, nhìn xưởng trưởng Lý, bước đi cũng nhanh hơn, không còn hụt hơi nữa.

Lúc này An Ninh đang đứng cạnh một chiếc xe tải giải phóng màu xanh lá cây, ném hai túi hàng lên đó rồi quay lại nhận hai gói hàng của xưởng trưởng Lý và chủ nhiệm xưởng.

Khi bốn túi hàng lớn được mang lên xe, xưởng trưởng Lý nói với An Ninh: “Đây là số điện thoại của tôi, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc để có gì cần thì liên lạc với nhau.”

An Ninh cất số điện thoại của xưởng trưởng Lý, An Quốc Minh ở một bên đưa số điện thoại ở trong thôn cho xưởng trưởng Lý, hai bên vẫy tay chào tạm biệt, xe tải giải phóng lái ra khỏi nhà máy dệt.

Lang thang khắp nẻo đường, An Ninh ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến xưởng máy móc.

An Ninh dùng tinh thần lực nhìn chung quanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Trước khi xe tải dừng lại, An Ninh đã nhảy ra khỏi xe.

“Em gái ——”

An Quốc Minh nhìn An Ninh chạy về phía một chiếc xe giải phóng đang lùi.

Thấy mình sắp tông vào xe tải, An Ninh thu người lại, nằm nghiêng, chui xuống gầm xe tải.

“Này, dừng xe! Dừng xe!”

An Quốc Minh ngồi trong xe tải giải phóng đứng dậy, giơ hai tay lên trời, không ngừng vẫy tay, hét đến mức muốn vỡ phổi.

“Dừng xe —— dừng xe...”

Người lái xe tải giải phóng của xưởng dệt cũng nhìn thấy hành động của An Ninh, hợp tác bấm còi, chiếc xe tải của nhà máy cơ khí phía trước cuối cùng cũng nghe thấy, đạp phanh lại.

Lúc này, An Quốc Minh từ trên xe tải giải phóng leo xuống, bước chân loạng choạng chạy về phía chiếc xe tải lớn, nằm thẳng xuống đất, nhìn xuống gầm xe.

“Anh hai!”

Sau khi An Ninh cười lớn tiếng gọi, cô nhìn thấy ánh mắt An Quốc Minh vừa sợ hãi vừa tức giận, hít một hơi thật mạnh.

“Mau ra ngoài!”

An Quốc Minh đứng dậy trước, quay lưng lại, lau nước mắt, tức giận xoay người, hôm nay nhất định phải thể hiện ra thái độ của người làm anh.

Để sau này cô aẽ không dám hành động mù quáng một lần nữa!

Lúc này xung quanh có rất nhiều người đi tới, tài xế của hai xe tải cũng bước xuống.

An Ninh vừa mới từ gầm xe bước ra, vừa ló đầu ra đã bị tài xế mắng.

“Cô mù à? Đang là ban ngày ban mặt, xe tải lớn như vậy không nhìn thấy à!”

“Đó là nơi có thể vào sao? Đang muốn tự sát hay là dưới đất có tiền!”

An Ninh không nói gì, nhưng chỉ duỗi ra hai cánh tay, một đứa bé được đưa ra khỏi gầm xe.

Mọi người đều ngây người!

“Ha ha... ha ha...”

Bé con mũm mĩm nhanh nhẹn bò ra ngồi dưới đất, cười khúc khích, vỗ tay, trông vô cùng vui vẻ.

An Ninh ngẩng đầu nhìn người tài xế đang ngơn ngác và sợ hãi.

“Ở dưới không có tiền nhưng tôi đã nhặt được một đứa trẻ.”

“Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Bảo Nhi”

Một cái bà lão lao ra từ trong đám người, lập tức quỳ trên mặt đất, ôm lấy đứa bé đang ngồi ở trên mặt đất.

An Ninh cũng chui từ dưới xe ra, vỗ tro bụi ở trên người xuống, đứng ở bên cạnh An Quốc Minh.

“Anh hai, em không có việc gì, anh đừng khóc.”

“Anh ——”

An Quốc Minh vốn định dạy dỗ An Ninh, chờ sau một lúc như vậy, lại không đủ khí thế.

Nửa ngày cũng không tìm được từ thích hợp để nói, cuối cùng hừ một tiếng nói: “Em chờ về nhà đi!”

“A...... Vậy cũng được.”

An Ninh bình tĩnh tiếp nhận sự uy hiếp không được tính là uy hiếp của An Quốc Minh, quay đầu nhìn khắp nơi.

Rốt cuộc ai mới là người tài xế có thể cho bọn họ đi nhờ xe đâu?

“Cái kia thực sự xin lỗi, tôi không biết dưới xe có trẻ con, tôi không nên nói cô như vậy.”

Tài xế lái xe tải đi đến trước mặt của An Ninh liên tục xin lỗi, An Ninh cười ngọt ngào, không để bụng lắc đầu.

“Không có việc gì, đứa bé quá nhỏ, đúng là anh thật sự không nhìn thấy.”

“Đúng đúng đúng, tôi thật sự không nhìn thấy, mỗi lần tôi lùi xe đều nhìn rất kỹ.”

Tài xế nghĩ lại cũng thật sự rất sợ.

Lúc này lại có một người phụ nữ trẻ tuổi chạy tới, thấy Tiểu Bảo Nhi còn sống, chân lập tức mềm nhũn.

Có người thông báo cho cô ta, cô ta cũng chưa nghe hết, chỉ nghe thấy Tiểu Bảo Nhi chạy xuống phía dưới của xe tải, sợ tới mức đầu của cô ta ong ong, chạy tới đây như điên.

Vài phút sau, cảm xúc của mọi người đều bình tĩnh lại, mẹ của đứa bé ôm con mình, đùng một tiếng liền quỳ xuống trước mặt của An Ninh.

“Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.”

An Ninh chưa bao giờ gặp được chuyện như này, chuyện quỳ xuống trước mặt người khác này, ở Tinh Tế chỉ có thể làm với người chết.

Cô hơi luống cuống tay chân nâng người phụ nữ ở trước mắt dậy, liên tục lắc đầu.

“Không được, không được, tôi còn sống, không thể chịu nổi! không thể chịu nổi!”

An Ninh nói xong, làm cho mấy người bên cạnh đều cười, cô gái này nói chuyện còn rất hài hước.

Lâm Tuyết cũng bị An Ninh chọc cười, ôm đứa bé đứng lên, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi, cảm ơn cô rất nhiều đến mức mọi người đều có thể thấy.

“Tôi là Lâm Tuyết, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô, nếu không....”

Cô ta sợ, sợ đến mức đời này cũng không muốn lại trải qua một lần nữa.

“Tôi chính là nhìn thấy, không cần làm như vậy.”

An Ninh rất quý trọng trẻ con, trẻ con được thụ thai tự nhiên ở Tinh Tế rất ít, mỗi một đứa bé đều là vô cùng trân quý.

Cô nhìn thấy, đương nhiên không thể làm cho đứa bé bị thương được.

Lâm Tuyết kiên trì nói lời cảm ơn cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn, bà lão ở một bên cũng kiên trì giống như vậy, bà ta là bà nội của đứa bé, đưa đứa bé tới chờ ông nội của đứa bé tan làm, lúc nói chuyện với người khác, đứa bé đã tự mình bò ra ngoài.

Cũng không ai thấy, đúng lúc bò vào dưới xe, bị An Ninh phát hiện, mới có những chuyện này xảy ra.

“Cô nhất định phải nhận lấy, còn phải lưu lại địa chỉ cho chúng tôi, nếu không tôi cũng không thể để cho cô rời đi!”

“Đúng đúng, Tiểu Bảo Nhi là đầu quả tim của cả nhà chúng tôi a, cô cứu nó chính là ân nhân lớn của nhà chúng tôi.”

Một già một trẻ, trái một câu phải một câu, căn bản không cho An Ninh có cơ hội để nói chuyện.

“Tiểu Bảo Nhi đâu? Người đâu rồi?”

Một người đàn ông có mái tóc hơi xám trắng, mặc quần áo lao động màu xanh dương, từ cửa lớn của xưởng máy móc chạy ra.

Lúc nhìn thấy Tiểu Bảo Nhi không có việc gì, lại nghe Lâm Tuyết kể lại, đã biết mọi chuyện xảy ra, lập tức lại có thêm một người lại khuyên bảo cô.

“Dừng lại! Mấy người để cho tôi nói một câu đi.”

An Ninh hét lớn, cuối cùng mấy người kia cũng dừng lại, lập tức hơi tủi thân nhìn An Ninh.

An Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi: “Ai là tài xế mà xưởng trưởng Lý của xưởng dệt đã sắp xếp vậy, tôi cần ngồi nhờ xe để về trấn Tam Hợp.”

Cô vừa nói xong, ánh mắt của tài xế lái xe tải sáng lên, giơ tay kêu: “Là tôi! Chính là tôi đi trấn Tam Hợp!”

Hoá ra chính là người tài xế suýt chút nữa đè lên người của đứa bé ở cửa.

An Ninh xác nhận xong xe mà chính mình có thể đi nhờ, nói với ba người Lâm Tuyết: “Tôi đi nhờ xe, không thể để cho người ta chờ được.”

“Không có việc gì! Tôi không vội!”

Tài xế nói một tiếng, làm cho lý do An Ninh vừa nghĩ xong lập tức không có hiệu quả.

Cô nhìn thoáng qua tài xế, tài xế vô cùng thân thiện lại tiếp tục khẳng định với cô, không vội, cứ từ từ.

An Ninh bất đắc dĩ, cô thật sự không cảm thấy chính mình đã làm chuyện rất lớn.

Nhưng khi ánh mắt của cô quét đến nhà xưởng ở phía sau, xưởng máy móc.

“Ông làm việc ở xưởng máy móc sao?”

An Ninh hỏi Trương Khải Hoa, ông nội của Tiểu Bảo Nhi, ông lão gật đầu.

“Vậy nơi này của ông có bất kỳ phế liệu nào không cần thiết nữa không?”

Ông lão Trương Khải Hoa lại tiếp tục gật đầu, nhưng lần này lại mở miệng hỏi: “Cô cần?”

“Không cần, tôi mua từ ông.”

An Ninh không cảm thấy chính mình cần nhận phần thưởng từ nhà họ Trương, nhưng cô nhờ nhà họ Trương, để mua một chút đồ vật cần thiết, vẫn có thể.

Thật ra Trương Khải Hoa không hề nghĩ nhiều, nếu người ta muốn, đối với ông ta mà nói cũng không phải việc khó, vậy thì làm thôi.

An Ninh nói một tiếng với cùng tài xế đang chờ ở bên cạnh, được đến sự thông cảm trăm phần trăm của tài xế, cũng tỏ vẻ nhất định sẽ chờ cô, cô mới đi theo ông lão Trương Khải Hoa vào xưởng máy móc.

Dọc theo đường đi, An Ninh biết được ông lão Trương Khải Hoa là công nhân cấp tám duy nhất trong toàn bộ xưởng máy móc.

Hiện tại, An Ninh còn chưa rõ công nhân cấp tám rốt cuộc là loại xếp hạng gì.

Cô chỉ lo lắng hỏi: “Tôi mua những vật liệu này, xưởng trưởng sẽ đồng ý sao? Tôi không muốn làm cho ông bị khó xử.”

“Ông cũng không cần bởi vì chuyện của đứa bé nên cái gì cũng đồng ý, cho dù là ai thì tôi cũng đều cứu.”

Ông lão Trương Khải Hoa có ấn tượng rất tốt với An Ninh, có lễ phép, biết tiến biết lùi, dũng cảm tốt bụng, thậm chí dáng vẻ cũng làm cho người khác thích.

“Cô yên tâm đi, chuyện nhỏ như này tôi vẫn có thể quyết định.”

Trương Khải Hoa nói như vậy, An Ninh lập tức liền tin.

Đi theo ông lão một đường tới một kho hàng đựng những vật liệu bị vứt đi, Trương Khải Hoa đứng ở cửa, An Ninh tự đi vào một mình.

Tinh thần lực đảo qua, biết đại khái ở nơi này có những gì, cô chọn lựa, muốn một ít vật liệu mà cô sẽ cần.

“Được rồi, những thứ này thì tôi cần trả bao nhiêu tiền?”

An Ninh chọn một đống lớn đinh ốc, bánh răng, dây lưng các thứ ở trên mặt đất, Trương Khải Hoa ngồi xổm trên mặt đất nhìn, trừ những vật liệu hư có thể bán, những cái khác ông ta cũng không hiểu được.

“Không cần đưa tiền, chỉ cần lấy đi là được.”

“Tôi thật sự có tiền.”

An Ninh sờ vào túi theo bản năng, kết quả thấy trống không.

Không xong, đã tiêu hết ở bên ngoài, những thứ còn lại chỉ có quần lót mà thôi!

“Thật sự không cần, mấy thứ này chỉ có thể bán phế liệu, cô cứ đem đi đi.”

Cuối cùng, An Ninh tìm một cái hộp, cất một đống linh kiện rải rác vào trong rương, tự bưng lên, đi theo Trương Khải Hoa tới bên ngoài xưởng máy móc.

“Cô bé, cô cần mấy thứ này để làm gì?”

“Tạm thời tôi cũng chưa biết.”

Trên thực tế An Ninh muốn làm một cái máy để bơm nước, nhanh chóng đưa nước ở trong sông đến những đồng ruộng bị khô hạn.

Nhưng chưa có kết quả, cô không thể nói linh tinh.

Ông lão Trương Khải Hoa cũng không có hỏi tiếp, đưa An Ninh lên xe, lại tiếp tục bày tỏ sự cảm ơn.

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

An Ninh vẫy tay tạm biệt, ngồi ở ghế sau của xe tải, rời khỏi xưởng máy móc.

Xe tải chạy hơn hai tiếng đồng hồ, lúc hai người tới trấn Tam Hợp, trời đã tối rồi.

Cuối cùng vẫn là tài xế của xe tải nói sẽ đưa hai người trở về, cũng để cảm ơn cho chuyện hôm nay.

An Ninh không từ chối, bị tài xế đưa đến thôn Thập Lí Câu.

“Phía trước tôi thật sự không đi qua được, phải quay đầu ở chỗ này để đi về.”

“Cảm ơn anh, như vậy đã rất tốt rồi.”

An Ninh xuống xe, đưa tất cả đồ vật ở trong xe ra, An Quốc Minh tiện tay tặng tài xế một hộp thuốc lá, hai người ở cửa xe, nói chuyện với nhau rất vui.

An Quốc Minh vẫy tay với tài xế, tài xế lên xe và lùi xe, quay đầu và lái xe đi rồi.

“Em gái, em ở đây nhìn, anh đi về kêu người tới mang đồ vật về.”

“Vâng!”

An Quốc Minh vội vàng chạy về nhà kêu người tới, An Ninh nghe lời ngồi ở trên một cái bao, ngẩng đầu nhìn ngôi sao.

Nhưng cô lại nghe được tiếng bước chân, sáu cái chân sao?

An Ninh còn chưa triển khai tinh thần lực, phía đối diện gâu một tiếng, cô đã biết là ai.

Đại Hoàng cùng chủ nhân của nó.

Trách không được có sáu cái chân đâu.

Hôm nay Giang Hạ không lên núi, buổi tối đi làm về và ăn cơm xong, không có gì chuyện gì nên anh quyết định đi lên núi, sửa chữa lại bẫy rập một chút để bắt lợn rừng.

Mới đi từ trên núi xuống, Đại Hoàng ở bên người không an phận kêu to lên, trời tối, Giang Hạ dùng một bàn tay vuốt đầu của Đại Hoàng, một tay khác nắm chặt dao phay ở trong tay.

Đêm hôm khuya khoắt như này, sẽ không gặp được quỷ đi?

Không phải Giang Hạ đã làm chuyện gì trái với lương tâm, mà là khi anh còn nhỏ đã gặp qua một số điều kỳ lạ, làm cho anh đối với lực lượng thần bí không nhìn thấy, có vài phần tôn trọng.

“Khụ khụ ——”

Giang Hạ hắng giọng, miệng lẩm bẩm.

An Ninh ngồi ở trên cái bao bên lề đường, nhíu mày, Thái Thượng Lão Quân, Như Lai Phật Tổ là cái gì? Vì sao bọn họ lại phải phù hộ cho anh?

Đêm đen, An Ninh ngồi xếp bằng ở trên cái bao màu đen, từ xa nhìn qua, nửa người bay lơ lửng ở trong không khí.

Vừa thấy, càng làm cho bắp chân của Giang Hạ hơi run.

“Cái kia. Tôi chỉ đi ngang qua, chỉ đi ngang qua.”

Giang Hạ nghiêng đầu sang một bên, hoàn toàn không nhìn về phía của An Ninh, dắt Đại Hoàng đi nhanh hơn.

“Giang Hạ.”

An Ninh nói xong, Giang Hạ nhanh chân chạy đi.

Xong con bê, nó biết tên của mình!

“A ——— Hả?”

Giang Hạ dừng lại, giọng nói này hơi quen tai?

Anh xoay người, đi trở về vài bước, nương nhờ ánh trăng, cuối cùng cũng thấy rõ mặt của An Ninh.

“Hô —— làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng gặp phải quỷ đâu.”

“Không phải, tôi nói chứ hơn nửa đêm cô không ngủ được, ở đây giả thần giả quỷ làm cái gì vậy!”

An Ninh nhảy từ trên bao xuống, tò mò hỏi: “Anh sợ quỷ sao?”

“Ai nói, tôi không sợ, đây gọi là kinh ngạc.”

“Lại nói, chẳng lẽ cô gặp được thì không sợ sao?”

Giang Hạ nói làm cho An Ninh cười trộm, cô nhẹ nhàng nói: “Không sợ, nếu thật sự có quỷ, vậy chứng minh cái chết của thân xác con người không phải là hết, sau khi không thở nữa, còn có thể lấy trạng thái là quỷ để tồn tại trên thế gian này, thực sự đạt được sự vĩnh hằng của cuộc sống, vì sao lại phải sợ?”

Giang Hạ lại một lần nữa bị An Ninh làm cho nghẹn họng, cô nói rất có đạo lý.

Trong một lúc anh không nghĩ ra được lời nào để đáp lại, hơn nữa hình như đúng là có chuyện như vậy, sao mình lại phải sợ chứ?

“Cô nói cũng có chút đạo lý, thật sự gặp phải quỷ. Làm người tôi đánh không lại, thì sau khi tôi biến thành quỷ lại đánh cũng được.”

Giang Hạ nghiêm túc suy nghĩ khả năng này, làm cho An Ninh liếc nhìn anh thêm vài lần.

Suy nghĩ của người này không được bình thường.

Người đều đánh không lại, dựa theo năng lượng bảo toàn mà nói, thành quỷ cũng đánh không lại.

Suy nghĩ của hai người khác nhau, ở trong màn đêm đen này, bên trong rừng núi hoang vắng, bắt đầu thảo luận nghiên cứu đề tài về quỷ.

Cũng may không lâu sau, tiếng bước chân hỗn loạn truyền từ xa tới, người nhà họ An tới.

Giang Hạ không quá nguyện ý tiếp xúc với người khác, còn An Ninh, hoàn toàn là do không muốn thừa nhận thất bại mà trong lòng đang xao động.

“Đi đây, nai con!”

Giang Hạ vỗ Đại Hoàng đang nghiêm túc đứng ở bên cạnh, một người một chó chạy sang một hướng khác đi rồi.

An Ninh khịt mũi một chút, lẩm bẩm nói: “Tôi mới không phải là nai con, anh trai của Đại Hoàng.”

“Em gái, anh tới rồi đây.”

An Quốc Khánh chạy nhanh nhất, sau khi thấy An Ninh liền bắt đầu làm việc.

“Anh lấy hai cái, em trai lấy một cái, ba của chúng ta lấy một cái, em lấy hành lý, thằng hai lấy cái rương kia.”

“Sớm biết rằng hôm nay hai đứa sẽ trở về, liền không nên mang nhiều hành lý như vậy.”

An Ninh rất đồng ý với lời nói của An Quốc Khánh, những đồ vật Lâm Thúy Hoa thu dọn trong hành lý, cô cũng chưa dùng tới.

Lúc này, An Quốc Khánh đã bắt đầu hành động, An Tam Thành cùng An Quốc Bình ở phía sau cũng lại đây, bắt đầu lấy đồ vật.

An Ninh nhìn cái rương chứa đầy thép, sắt và vòng bi, không thể trông cậy vào anh hai được.

“Em sẽ lấy cái rương, anh hai không thể lấy được đâu.”

An Ninh vác hành lý, ôm rương nhỏ, đuổi kịp đội ngũ dọn đồ vật, đi về.

Hiện tại đã gần nửa đêm, bên ngoài không có một người nào, người một nhà lặng lẽ mang đồ vật lấy về nhà họ An.

An Tam Thành vỗ bao nói: “Hôm nay nghỉ ngơi trước, có việc gì thì ngày mai lại nói.”

Mọi người đều không có ý kiến, An Ninh dỡ hành lý còn nguyên vẹn xong, sau khi tắm rửa đơn giản, nằm ở trên trên giường đất ấm áp, một lát sau liền ngủ rồi.

Ngày hôm sau, An Ninh ngửi được mùi thơm mới tỉnh.

Cô còn hơi buồn ngủ, trên đỉnh đầu có một chút tóc lộn xộn, đi từ trong phòng ra, mơ màng hỏi một câu: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, thơm quá.”

Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh không có tinh thần cho lắm, nhanh tay nhanh chân đặt trứng chiên lên trên mâm, xoay người đưa cho An Ninh.

“Mẹ chiên trứng gà, ăn trước một cái đi.”

An Ninh cười ngọt ngào, vui vẻ lấy cái đĩa, cúi đầu và hít một hơi say mê.

“Thơm quá!”

“Có thể không thơm sao, vừa có mỡ lợn lại vừa có dầu mè.”

Lâm Thúy Hoa cầm một đôi đũa đưa cho An Ninh, An Ninh lấy đôi đũa, ăn mấy miếng liền ăn xong cái trứng gà chiên.

Đối với cô mà nói, thật sự ăn rất ngon!

So với trứng gà luộc thì ăn ngon hơn một trăm lần.

Ăn xong một quả trứng gà chiên, An Ninh có tinh thần hơn, ngáp một cái, duỗi eo một cái, đi ra khỏi phòng bếp, đi đến giếng khoan ở bên ngoài lấy một chậu nước.

Nước giếng lạnh lẽo, lập tức làm cho An Ninh tỉnh táo.

An Ninh dùng đôi tay lấy nước, xoa ở trên mặt, lúc rửa xong, tinh thần lực suýt chút nữa thoát ra ngoài cơ thể.

“Khanh khách —— khanh khách”

Gà trống ở trong nhà, không biết đã đi tới bên cạnh An Ninh từ khi nào, cô vừa nhấc đầu, đúng lúc nhìn thấy một đầu gà.

An Ninh dùng một ngón tay bắn lên mào gà của gà trống một chút.

“Thiếu chút nữa là mày sẽ phải vào chảo sắt lớn rồi.”

Cũng không biết là gà trống có nghe hiểu hay không, nói chung là nhảy một chân lên, lui vài bước về phía sau, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn An Ninh, quay người lại, vỗ cánh phành phạch chạy đi.

An Ninh nhìn nó lắc đầu, lại rửa sạch mặt hai lần nữa, chưa kịp đứng dậy, một cái khăn mặt liền ở trước mắt.

“Lau nhanh lên, ba đang tìm em.”

An Quốc Minh nói chuyện cũng không dám đối mặt với An Ninh, An Ninh nhận lấy khăn mặt, lau mặt.

“Ba tìm em làm gì?”

Ánh mắt của An Quốc Minh mơ hồ không rõ nói: “Anh cũng không biết, em mau đi đi!”

“Anh hai, anh nhìn có vẻ rất chột dạ.”

An Ninh đi tìm An Tam Thành, An Quốc Minh vỗ ngực của mình.

“Thật là vô dụng, mình là anh hai, mình sợ cái gì chứ!”

Đúng là anh ấy có chút chột dạ, dù sao cũng là mách lẻo, nhưng anh ấy không hối hận.

An Ninh đẩy cửa phòng phía Tây ra, kêu một tiếng ba.

“Con gái tới rồi à, mau ngồi đây này.”

An Tam Thành vỗ giường đất, An Ninh nghe lời ngồi xuống, chờ An Tam Thành nói chuyện.

An Tam Thành suy nghĩ nửa ngày, nhưng ông ấy cũng không biết nên nói sao.

“Con gái, anh hai của con nói con sửa cái máy móc kia rất giỏi, còn có xưởng trưởng muốn giới thiệu thầy cho con?”

“Đúng vậy, ba cứ yên tâm, con đã từ chối rồi, con sẽ không rời khỏi thôn.”

“Không phải, ba không phải có ý như vậy. Ba muốn hỏi một chút, con nghĩ như thế nào?”

Lại là vấn đề này, lần này An Ninh liền thể hiện một chút, thứ nhất là vì kiếm nguồn cung cấp cho anh hai, thứ hai cũng là vì biểu hiện ra một ít năng lực của mình.

“Ba, báo chí ở trên tường này, ba có thể nhìn một lần liền nhớ kỹ không?”

An Tam Thành nhìn theo hướng mà An Ninh chỉ, nhìn báo chí được dán ở trên bức tường đất, báo chí được dán trên một bức tường không bằng phẳng nên hơi gập ghềnh.

“Nhớ kỹ cái gì a? Chữ ở trên đó sao?”

An Ninh gật đầu, thấy An Tam Thành thật thà lắc đầu.

“Con có thể.”

An Ninh tự tin tùy tiện chỉ vào một tin tức, nhìn kỹ trong một lát, cơ thể hơi cứng, nhưng vẫn ngoan cố quay lưng lại.

“Cách cái gì cái gì trường cái gì.”

An Ninh đọc được mấy chữ, cuối cùng vẫn buồn bã xoay người lại nhìn An Tam Thành.

“Con nhớ kỹ rồi, nhưng không biết đọc như thế nào, con chưa xem xong từ điển.”

Cô nhíu mày suy nghĩ một chút nói: “Không có gì, con sẽ vẽ ra.”

Trong ánh mắt mê mang của An Tam Thành, An Ninh tìm được một cây bút chì, một quyển vở, ghé vào trên giường đất, bắt đầu vẽ “Chữ”.

Cô thật sự vẽ ra.

An Ninh không viết được thứ tự các nét chữ, chỉ biết cái chữ này có hình dáng gì, cô vẽ giống như vẽ tranh, vẽ từng chữ ra hết.

“Ba, con vẽ xong rồi, ba kiểm tra một chút.”

An Tam Thành nhận lấy quyển vở, nhìn tờ báo chí trên tường, ông ấy cũng không biết nhiều chữ lắm, thật sự đã kiểm tra từng chữ từng chữ một.

Hình như đúng hết, thậm chí cỡ chữ cũng giống nhau.

“Con thật sự đã nhớ kỹ à, còn có thể viết giống vậy nữa sao?”

An Ninh gật đầu, đây là thao tác cơ bản của tinh thần lực.

Nhưng An Tam Thành không biết, ông ấy hưng phấn, kích động, kiêu ngạo, đủ loại cảm xúc xen lẫn vào nhau, từ từ bình tĩnh lại.

“An Ninh, con đi học đi.”

“Con không đi.”

An Ninh từ chối quá dứt khoát, An Tam Thành không rõ hỏi: “Vì sao?”

“Con không muốn đi học.”

Lý do của An Ninh đơn giản thô bạo, nhưng cô xem nhẹ sự kiên trì rằng đọc sách thay đổi được vận mệnh của mọi người ở thời đại này.

An Tam Thành thả vở trong tay xuống, lần đầu tiên sắc mặt hơi âm u.

“An Ninh, chuyện này ba không thể nghe theo con, con cần thiết phải đi học.”

“Ba nói với con, cuộc sống ở trong thôn cùng ở trong thành phố không giống nhau, con có trí nhớ như thế này, đó là điều mà bao nhiêu người đều muốn có được, con phải đi học.”

An Ninh đứng trên mặt đất, bướng bỉnh nhìn An Tam Thành, kiên định nói ra ba chữ.

“Con không đi.”

“Ba là người quyết định mọi chuyện ở trong ngôi nhà này, ba nói con đi thì con nhất định phải đi!”

An Tam Thành nâng cao âm lượng, trợn tròn đôi mắt, đều thể hiện rằng ông ấy rất kiên trì.

Chuyện này, không thể bàn bạc.

Đáng tiếc, khí thế của An Ninh còn mạnh hơn cả ông ấy, nhưng lời nói lại bình tĩnh đến lạ thường.

“Đi thì con cũng sẽ không học tập, con không làm cái gì cả, thi được 0 điểm, chuyện này ba không ép được con đâu.”

“Con ——”

An Tam Thành bị An Ninh làm cho tức giận, trực tiếp đứng lên ở trên giường đất, phịch một tiếng, đầu chạm vào trên nóc nhà.

Nhưng ông ấy không thèm để ý tới!

“Con đang muốn làm phản à!”

An Tam Thành thật sự rất tức giận, thuận tay lấy cây chổi nhỏ ở trên giường đất, chỉ vào An Ninh.

“Rốt cuộc thì con có đi học hay không?”

“Con không đi học.”

Bốn chữ mạnh mẽ vang lên, làm cho An Tam Thành tức đến mức chưa đi giày liền xuống đất.

Tiếng động của hai người, làm An Quốc Minh ngồi xổm ở góc tường bên ngoài nhanh chóng kêu cứu binh Lâm Thúy Hoa tới.

“Có chuyện gì vậy! Có chuyện gì mà không nói rõ ràng ra, nó là con gái, lại không phải mấy thằng nhóc con kia, sao có thể đánh thật được!”

Lâm Thúy Hoa lập tức đoạt lại cây chổi nhỏ ở trong tay của An Tam Thành, An Tam Thành cũng cố ý buông ra.

“Ai muốn đánh con bé chứ! Bà nghe một chút lời nói của con gái ngoan của bà đi, tôi nói nó đi học, nó sống chết cũng không chịu đi!”

An Tam Thành thật sự rất tức giận và thất vọng, ông ấy lo lắng cho An Ninh, rõ ràng có thể sống tốt hơn, chỉ cần con bé muốn là được, nhưng con bé lại càng không muốn!

Ông ấy sốt ruột a!

Nhưng Lâm Thúy Hoa thật sự hiểu được sự sốt ruột của An Tam Thành, làm ba mẹ liền muốn cho con mình sống tốt hơn.

Bà ấy xoay người, dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Ninh.

“Con gái, rốt cuộc thì con nghĩ như thế nào? Ở trong thôn này làm việc thì một năm cũng chưa tiết kiệm đủ hai mươi đồng tiền, con đi vào trong thành không cần phải xuống đất mỗi ngày, mỗi tháng còn có tiền lương, sao con lại không muốn đi vậy?”

An Ninh cảm nhận được sự lo lắng và sốt ruột của ba mẹ, nhưng cô thật sự không thể đi, ý nghĩa cuộc đời cô là vì muốn vận chuyển các hạt có chất lượng tốt về Tinh Tế.

Cô không chỉ có một mình, trên lưng cô chính là toàn bộ sự sống còn của Tinh Tế.

Rời đi cũng có thể vận chuyển hạt giống, nhưng tuyệt đối chắc chắn không tốt bằng việc canh giữ đồng ruộng, bởi vì chăm sóc mùa màng sẽ giúp cô khôi phục những tinh thần lực bị tiêu hao, cách khác không làm được.

“Ba, mẹ, bản chất của hai người là vì muốn cho con có cuộc sống tốt hơn, kiếm tiền nhẹ nhàng hơn, nhưng những việc này con ở trong thôn cũng có thể làm được.”

“Đến nỗi đi học, con không cảm thấy giáo viên có thể dạy con biết nhiều, sách giáo khoa của em trai con nhìn một lần liền biết.”

“Con bảo đảm với hai người, cho dù con có đi học hay không, con đều sẽ học tập kiến thức mới, con cũng sẽ sống rất tốt, con thích nông thôn, thích trồng trọt.”

An Ninh nói xong, Lâm Thúy Hoa cùng An Tam Thành ở phía đối diện đều im lặng.

Chủ yếu chuyện này, An Ninh không phối hợp, ai cũng không ép được.

An Quốc Minh ở ngoài cửa hơi tự trách ở trong lòng, nếu anh ấy không lắm miệng có phải liền không có những việc này hay không.

Nhưng em gái......

“Em gái, em có biết có đại học chuyên môn dạy trồng trọt hay không?”

An Quốc Minh nói một câu, làm cho Lâm Thúy Hoa cùng An Tam Thành có một ngọn lửa bùng cháy ở trong trái tim, dùng ánh mắt mong đợi nhìn An Ninh.

An Ninh thực sự rất có hứng thú, nhưng cô có tính toán riêng của chính mình.

Cô còn chưa thích nghi hoàn toàn với cái thôn này, không nên đi đến nơi lớn hơn nữa, thấy càng nhiều người.

Giáo viên nói muốn ẩn nấp, phải khiêm tốn, phải giữ gìn thân phận của mình thật tốt.

Học tập trồng trọt cũng tốt, nhưng cô không muốn đi ngay bây giờ, có thể xếp hạng ở phía sau.

“Tạm thời em chưa muốn đi, sau này lại nói.”

Trái tim của ba người lại chìm xuống, nhưng cũng may chưa nói chắc chắn từ chối.

Không khí hơi nặng nề, An Ninh không thích.

“Chúng ta làm cặp sách đi, nhìn xem vải dệt mà con cùng anh hai mang về.”

An Ninh đột nhiên nói sang chuyện khác, cơn giận của An Tam Thành chưa nguôi đi thì cũng phải nguôi, xua tay nói: “Đi lấy đi, mọi người đều nhìn xem.”

“Con đi! Con đi!”

An Quốc Minh làm bầu không khí sôi động hơn nói: “Mẹ, con cùng em gái còn mua vài mảnh vải đâu, đúng lúc dùng để làm quần áo cho nhà chúng ta.”

“Thật sao? Có đắt không?”

Lâm Thúy Hoa cũng có hứng thú, quần áo mới thì ai mà không thích.

“Không đắt không đắt, đều là vải dệt có chút lỗi, không nhìn kỹ thì cũng nhìn không ra, nhưng lại rất rẻ!”

Bốn người ở trong phòng lần lượt đi ra khỏi phòng, anh cả cùng chị dâu cả lo lắng đứng bên ngoài phòng bếp đã lâu, cũng đi theo.

Chuyện lúc nãy, không có ai nhắc đến.

Rất nhanh, bốn cái bao lớn, toàn bộ đặt ở phòng bếp, cộng thêm mọi người đang đứng, phòng bếp đã đầy.

“Ây da, chất vải này cũng thật tốt, chạm vào rất tốt.” Lâm Thúy Hoa cầm một mảnh vải màu xanh đen ở trong tay, nhìn qua nhìn lại.

“Làm gì có cái gì không tốt đâu.”

“Mẹ, ở giữa có khối bị lỗi màu.”

Lâm Thúy Hoa lại lật ra xem một chút, cuối cùng cũng thấy, bà ấy không thèm để ý nói: “Cái này thì sao lại tính là lỗi được, vải dệt này quá có lời.”

Kế tiếp, Lâm Thúy Hoa làm chủ, chia vải dệt được mua về trong nhà cho mỗi người một ít.

Chị dâu cả cười đến nỗi không khép miệng được, một miếng vải lớn như vậy, có thể làm được mấy bộ quần áo.

Sau khi chia vải dệt xong, mọi người lại nhìn hai bao vải to chứa đầy vải dệt, còn có một bao vải vụn nữa.

Sau khi An Quốc Minh nói một chút ý tưởng của mình cho mọi người, thì được đến sự đồng tình của tất cả mọi người.

“Được rồi, vợ thằng cả cùng mẹ mấy đứa ở nhà làm cái cặp sách này đi, thằng hai ở lại hỗ trợ, còn lại thì nên xuống đất vẫn phải xuống đất.”

An Tam Thành sắp xếp xong, liền thấy An Ninh cười với ông ấy, ông ấy xoay mặt đi, không tự nhiên ho khan hai tiếng, bắt chuyện với thằng cả đang đi ở phía trước.

“Ba, mọi người đi trước đi, lát nữa con đi sau.”

An Ninh nghe An Tam Thành thuận miệng nói một câu đã biết, cô lại tiếp tục vào nhà, lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ.

Những bức tranh cô vẽ rất khác nhau.

An Ninh tháo rời toàn bộ cặp sách ra, giống như sách hình ảnh trang bị máy móc, mặt trên còn đánh dấu cả kích cỡ, trình tự vô cùng rõ ràng sáng tỏ.

“Anh hai, anh nhìn có hiểu không?”

An Quốc Minh cầm một bản thiết kế có nội dung kỹ thuật tương tự như một cộng một bằng hai, bất lực nhìn An Ninh.

“Em gái, thể chất của anh hai không khỏe mạnh, nhưng đầu óc vẫn tốt.”

An Ninh nghe vậy, lập tức nhớ tới điều gì đó.

“Anh hai, em quyết định phải cải thiện thể chất của anh, bắt đầu từ việc chạy bộ.

“Cái gì?”

An Quốc Minh không hiểu, chủ đề này lại nhảy ra như vậy.

“Em gái, anh nói cho em biết, anh không chạy bộ! Người khác chạy thì đổ mồ hôi, anh chạy thì sẽ chết người.”

“Thật sự không được, có phải em trả thù anh việc anh nói với ba chuyện đi học phải không?”

An Quốc Minh cảm thấy mình đã nắm được chân tướng, anh ấy nhìn An Ninh với vẻ mặt kinh hãi.

“Không ngờ em lại là một cô bé như vậy.”

An Ninh yên lặng chờ An Quốc Minh biểu diễn xong, giơ nắm đấm lên lắc lắc.

“Anh không đánh lại em, anh không có quyền lên tiếng.”

An Ninh giật giật ngón tay, lấy đi những bức vẽ, bắt đầu giải thích với Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả.

Nói chuyện xong, cô ở lại dùng kéo cắt vải bạt.

Cũng may cô ở lại, nếu không tấm vải cứng như vậy, mọi người phải cắt cả nửa ngày rồi.

“Được rồi, những việc còn lại để mẹ tự làm là được.”

Một câu này của Lâm Thúy Hoa, An Ninh lập tức đi ra ngoài, cô còn phải ra đồng làm việc.

Điều quan trọng nhất là cô đang nghĩ đến việc thông mương nước.

Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh đi ra cửa, thở dài nói: “Thật sự là thích đi ra ruộng.”

“Em gái con rất giống ba của con.”

“Ba con không thích đi vào thành phố, còn trẻ từng có cơ hội vào thành phố, nhưng ông ấy lại không đi.”

Lâm Thúy Hoa nhớ lại chuyện cũ, trên mặt đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

“Không đi thì đừng đi, ba con khi đó không đi có vẻ sai lầm, nhưng sau đó mọi chuyện trở nên rối loạn, việc không đi còn trở thành điều đúng đắn.”

Lời của Lâm Thúy Hoa, khiến cả nhà cảm thấy chuyện của em gái thực sự không thể nói chắc chắn được, ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Ba người bắt đầu làm cặp sách ở nhà, trong khi An Ninh chạy đến mương nước đang thông.

Nhưng mà người đâu hết rồi?

An Ninh nhìn xung quanh, nơi này không còn ai làm việc nữa, chẳng lẽ địa điểm đã bị thay đổi rồi sao?

Cô nhìn xa hơn thì thấy những bóng người đang làm việc.

Đúng lúc cô chuẩn bị rời đi thì có tiếng chó sủa, Đại Hoàng dùng giọng điệu hèn nhát và rụt rè sủa An Ninh hai tiếng.

“Chơi một mình đi, tôi không có thời gian.”

An Ninh đang muốn rời đi, Đại Hoàng lại đi theo, quay đầu lại sủa hai tiếng.

“Bên đó? Đi theo mày?”

Đại Hoàng xoay tròn bày tỏ sự vui mừng, An Ninh quan sát thấy hướng Đại Hoàng đi có người nên cô đi qua đó xem thử.

Đại Hoàng nhìn thấy An Ninh đi theo mình, vui vẻ nhảy lên dẫn đường.

“Tao tưởng mày sợ tao.”

“Gâu gâu!”

Một người một chó đi bộ mấy phút, cuối cùng đến một nơi đông đúc, nơi này cũng đang dọn sạch mương nước.

An Ninh xoa đầu Đại Hoàng, nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi đi về phía Tôn Đại Tráng.

Đại Hoàng được An Ninh xoa đầu, từng bước nhỏ chạy về phía Giang Hạ đang làm việc và lảng vảng bên cạnh anh.

“Đại Hoàng, mày đi đâu vậy?”

Trả lời Giang Hạ là một tiếng kêu khác thường, âm thanh cao hơn.

“Vui vậy sao, lẽ nào mày bắt được thịt ăn à?”

Một người một chó, một người đoán, một người hưng phấn đi vòng quanh sủa, rất hòa hợp.

An Ninh ở bên kia tìm tới Tôn Đại Tráng, nhớ lại ngày đầu mình đi làm.

“Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa à?”

An Ninh lấy dụng cụ xong vẫn chưa đi, Tôn Đại Tráng dừng xẻng trong tay lại, chờ cô lên tiếng.

“Cháu muốn biết con mương bên kia đã được làm xong rồi à?”

“Đúng vậy, bên kia dài chừng đó, phía sau lại dốc lên sườn núi nên không dễ làm.”

“Nhưng nếu trời không mưa, chuyện gì sẽ xảy ra với mảnh đất đằng kia?”

“Chỉ có thể gánh nước thôi, còn có thể làm sao nữa.”

“Ồ.”

An Ninh ồ một tiếng, vác sọt, cầm xẻng, đi về phía đoạn mương không có người dọn dẹp và bắt đầu làm việc.

Nhưng trong đầu cô đã bắt đầu tính toán, cô có thể làm gì với những linh kiện trong tay?

Còn có Miêu Tiểu Hoa, cần tìm thời gian để tiếp xúc một chút.

An Ninh dành một buổi trưa để làm hai việc.

Khi tiếng còi vang lên, cô trả lại dụng cụ và bắt đầu đi về nhà.

An Ninh vừa chạy, Đại Hoàng liền đuổi theo.

Giang Hạ chậm rãi bước đi, nhìn Đại Hoàng nhà mình chạy theo người khác.

“Tao ở đây! Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày đi đâu vậy!”

Giang Hạ chạy theo phía sau, nhưng An Ninh ở phía trước đi với tốc độ rất nhanh, bốn chân Đại Hoàng có thể đuổi kịp, nhưng Giang Hạ lại có chút khó khăn.

Khi An Ninh về đến nhà, Đại Hoàng hưng phấn xoay vòng quanh cô hai vòng, thè lưỡi thở hổn hển.

“Mày đang đấu với tao à?”

“Gâu gâu!”

An Ninh lại vỗ đầu Đại Hoàng rồi tiến vào trong sân.

Giang Hạ cuối cùng cũng đuổi kịp, vừa vỗ nhẹ vào đầu Đại Hoàng vừa thở hổn hển.

“Mày đuổi theo người ta làm gì?”

“Tao mệt quá rồi!”

Giang Hạ không nhìn xung quanh, ôm Đại Hoàng rời đi.

Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, mình là một người đàn ông không thể chạy lại con chó thì cũng thôi đi, ngay cả ‘nai con’ cũng chạy không lại.”

“Bắt đầu từ ngày mai, mình phải dậy sớm chạy bộ, mình cũng không tin, mình không thể chạy

lại cô ấy!”

Sự không phục của Giang Hạ lại tăng lên, chủ yếu là do khi anh gặp An Ninh, anh chưa từng thắng lần nào.

Điều này khiến anh rất nghi ngờ bản thân mình, anh cho rằng mình rất lợi hại.

Bây giờ có một người ngẫu nhiên bước ra, luôn đánh thắng anh, anh cảm thấy không phục!

An Ninh hoàn toàn không biết gì về những gì Giang Hạ đang suy nghĩ.

Khi trở về nhà họ An, cô tìm thấy những linh kiện mình đã mua từ xưởng máy móc và bắt đầu mày mò mân mê chúng.

Lâm Thúy Hoa vốn dĩ muốn An Ninh xem thành phẩm cặp sách của họ làm ra, nhưng khi nhìn thấy An Ninh ngồi ở đó, như thể đang ở một thế giới khác, bà ấy không dám quấy rầy.

Khi những người khác trong nhà họ An trở về, khi nhìn thấy An Ninh như vậy, động tác của bọn họ đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong căn phòng phía Tây của ngôi nhà chính, có ba chiếc ba lô nằm giữa tấm vải trên giường.

An Quốc Minh cầm lên, đeo lên vai mình, thấp giọng nói: “Mẹ, chị dâu, làm rất tốt!”

“Rất tốt, đeo lên rất thoải mái.” An Tam Thành cũng thấp giọng nói một câu, anh cả An Quốc Khánh thì trực tiếp hơn rất nhiều.

“Đây là thứ đàn ông đeo trên lưng sao? Cái túi rách của em trai đúng là đồ bỏ đi.”

An Tam Thành sờ sờ cặp sách và hỏi, “Một ngày làm được ba cái?”

“Không phải, do hôm nay mày mò nghiên cứu nên mới vậy, ngày mai sẽ nhanh hơn.”

“Vậy thì còn được.”

Tiếp theo, chị dâu cả tiếp tục làm cặp sách, mấy người thu dọn đồ đạc, Lâm Thúy Hoa ra ngoài nấu ăn.

Sau khi nấu xong cơm chiều, An Quốc Minh được giao nhiệm vụ quan trọng là gọi An Ninh, nhưng anh ấy lại cảm thấy lo lắng.

“Em gái...”

An Ninh nghiêng đầu, lông mày lộ ra vẻ không vui, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh hỏi: “Đến lúc ăn cơm rồi sao?”

“Đúng, đúng, đúng, mẹ kêu em ra ngoài ăn cơm!”

An Quốc Minh nhanh chóng ném nồi, An Ninh vui vẻ bỏ linh kiện trong tay ra và đi ra ngoài ăn cơm.

Khi ăn cơm, An Ninh yên tĩnh ăn, cô đang suy nghĩ.

Cô thậm chí còn không nhận thấy động tác ăn uống của mọi người đều trở nên yên tĩnh theo.

Đây là tâm lý của yêu thích người giỏi, đặc biệt là ở nông thôn.

Khi bạn học tốt, mọi người sẽ vô thức tôn trọng ý kiến của bạn.

Địa vị của An Ninh bây giờ chính là như vậy.

Chương 85

Ăn cơm xong, An Ninh tiếp tục nghiên cứu.

Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả Chu Quế Phân đã dùng chút ánh sáng còn lại để gấp rút làm việc.

Còn về nhiệm vụ rửa bát giao cho An Quốc Minh, còn về An Quốc Khánh và An Tam Thành, Lâm Thúy Hoa không dám để bọn họ làm.

Hai người này có 10 cái bát thì sẽ làm vỡ cả 10 cái.

Trời tối dần, người làm việc trong nhà cũng đã dừng lại, thật sự không nhìn rõ được nữa.

An Ninh ở bên ngoài phòng, lần đầu tiên nhớ lại cuộc sống có điện.

“Con về rồi!”

An Quốc Bình chưa vào đã nghe thấy tiếng, chạy bộ vào trong sân, ném cặp sách xuống đi rửa tay.

Vừa rửa tay vừa hét lên: “Con đói sắp chết rồi!”

“Cơm đều ở trong nồi.”

Lâm Thúy Hoa cầm cặp sách của An Quốc Bình, treo lên người thử, nhếch môi chán ghét.

“Không tốt, không tốt bằng của chúng ta.”

“Mẹ, để con xem thử.”

Chị dâu cả cũng có chút tò mò, mang cặp lên thử, dáng vẻ đàng hoàng đi hai bước, quả thực không thoải mái bằng của bọn họ.

Sự so sánh này khiến hai người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ban đầu bọn họ có chút sợ hãi, nếu đầu tư nhiều tiền như vậy mà không kiếm được tiền thì sao.

Trong phòng, An Quốc Bình bưng bát cơm ngồi ở ngưỡng cửa, lợi dụng chút ánh sáng cuối cùng để ăn ngấu nghiến phần cơm của mình.

“Mọi người xem cặp của con làm gì?”

An Quốc Minh lấy cặp sách nhìn An Quốc Bình, An Quốc Bình hiểu ý tránh sang một bên, An Quốc Minh bước vào phòng.

Chưa đầy một phút, An Quốc Minh xách cặp đi ra.

“Thằng ba, anh làm cho em một chiếc cặp sách mới.”

“Ừ ừ... Cho em!”

An Quốc Bình nuốt đồ ăn ở trong miệng xuống, bưng bát cơm đứng dậy, vui vẻ nhìn cặp sách trước mắt.

“Hai quai đeo lên vai.”

“Đúng vậy, lát nữa thử xem sao.”

“Bây giờ em sẽ thử!”

An Quốc Bình đưa tay ra, nhưng An Quốc Minh chán ghét né tránh, nhìn tay cậu ấy nói: “Rửa sạch tay đi.”

Dù sao cũng là cái cặp đầu tiên, để ý một chút.

An Quốc Bình cười khúc khích hai tiếng, ăn xong mấy ngụm, đặt bát xuống, rửa tay lần nữa rồi thản nhiên lắc lắc hai lần.

“Anh hai, như vậy được chưa!”

“Em đứng đó, anh đeo lên cho em.”

An Quốc Bình dang tay phối hợp, An Quốc Minh giúp cậu ấy đeo cặp, bỏ thêm mấy cuốn sách vào bên trong.

“Em thấy thế nào?”

Mọi người trong nhà họ An đều nhìn An Quốc Bình, cậu ấy đeo cặp đi hai bước, chạy thêm hai bước nữa, cuối cùng nhảy cao hai lần.

“Rất tốt! Không đánh vào người chút nào! Em cảm thấy chính mình có thể chạy nhanh hơn khi đeo nó.”

Mọi người rất hài lòng, An Quốc Minh vỗ vai An Quốc Bình nói: “Em đeo nó đến trường, nếu có người hỏi, em chỉ cần nói giá 20 đồng tiền.”

“Bao nhiêu?”

An Quốc Bình không phải là người duy nhất hỏi, Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả Chu Quế Phân đều tiến lên một bước và nhìn An Quốc Minh với vẻ mặt hoài nghi.

“21 một cái, kiểu dáng mới này của chúng ta, toàn vải bạt, bên ngoài có hoa văn, nhân công cũng phải tính tiền, còn có tiền công của mọi người, chi phí cũng phải tính vào.”

“Tính như vậy cũng không đắt lắm.”

An Quốc Minh nói rất có lý, nhưng mọi người vẫn sợ với giá cả này, cho dù tiết kiệm một năm cũng không đủ 20 đồng tiền để mua.

“Khụ khụ ——” An Tam Thành ho khan hai tiếng.

“Nghe thằng hai nói, thử trước đi, để xem có thành công hay không rồi tính tiếp.”

Cũng phải, thử đi rồi tính tiếp.

An Quốc Bình ở một bên chợt cảm thấy thứ mình đang mang không còn là cặp sách nữa, cậu ấy cảm thấy mình không xứng đáng!

Quá đắt rồi!

Cậu ấy cảm thấy cả người không dễ chịu!

Có phải cậu ấy nên đi tắm và thay quần áo không?

Trời đã tối, mọi người vào nhà, mệt mỏi cả ngày, nên đi ngủ sớm thôi.

Đi ngủ sớm thì tự nhiên sẽ dậy sớm.

Buổi sáng ở nông thôn có rất nhiều người dậy lúc bốn, năm giờ, chẳng hạn như An Ninh và An Quốc Minh.

“Em gái, em đang làm gì vậy!”

Vừa sáng sớm, An Ninh đã kéo An Quốc Minh ra khỏi giường, An Quốc Minh sợ đến mức vội vàng mặc quần áo vào, bị An Ninh kéo ra khỏi nhà mà chưa kịp mở mắt.

“Tập thể dục, không phải em đã nói trước với anh rồi sao?”

Những gì An Ninh nói đều có lý, nhưng An Quốc Minh lại có vẻ mặt như đang khóc.

Anh ấy giơ cánh tay lên nói: “Em gái, tay chân gầy guộc của anh không thể chạy được.”

“Em biết, cho nên anh phải luyện tập, chỉ cần luyện tập là được thôi.”

Dù An Quốc Minh có nói gì đi nữa, An Ninh cũng không bỏ qua cho anh ấy.

Cô nhìn chằm chằm An Quốc Minh, giơ một tay lên nói: “Anh hai, anh tự chạy hay là để em kéo anh đi?”

“Không phải em đe dọa anh, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm.”

An Quốc Minh muốn khóc, anh ấy cũng không dám hiểu lầm!

An Ninh mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ vai của An Quốc Minh.

“Nhìn chân em, đi theo bước chân của em, nghe mệnh lệnh của em.”

“Hít — thở —”

“Hít — thở —”

“Không được lười biếng.”

“Anh không có!”

An Quốc Minh bị dọa sợ, sao em ấy biết được!

Tiếp theo, An Quốc Minh chạy sai hai bước, lại bị An Ninh phát hiện.

“Không phải, sao em nhìn thấy? Phía sau đầu em có mắt sao?”

An Ninh không nói gì, chỉ quay người lại cười thần bí với An Quốc Minh.

Nụ cười này trông cô có vẻ khó đoán, khiến An Quốc Minh càng sợ hãi không dám làm những động tác nhỏ.

“Gâu gâu gâu!”

Đối diện truyền đến một thanh âm quen thuộc, Đại Hoàng đang cùng Giang Hạ chạy bộ tập thể dục, nhìn thấy An Ninh hưng phấn chạy tới, xoay người đứng cạnh An Ninh.

Giang Hạ từ đối diện chạy tới, nhìn An Ninh chạy bộ, đột nhiên cảm thấy chính mình đã phát hiện ra chân lý.

Thì ra là như vậy, chẳng trách chạy nhanh như vậy, hóa ra mỗi ngày cô đều luyện tập.

Lần này, chắc chắn mình có thể vượt qua cô ấy.

Giang Hạ chạy đến trước mặt An Ninh, tự tin hét lớn: “Đại Hoàng, đi thôi!”

Nhưng anh chạy xa mấy mét, Đại Hoàng còn chưa theo sau.

Giang Hạ dừng lại, hét lớn: “Đại Hoàng, mày làm gì vậy? Tao ở đây!”

Lúc này, Đại Hoàng nghịch ngợm quay đầu lại, lè lưỡi với Giang Hạ, quay người, cùng An Ninh bỏ chạy.

Giang Hạ đứng yên tại chỗ mấy giây, cuối cùng đổi hướng, theo bước chân của An Ninh.

“Đại hoàng, mày đang làm gì vậy?”

Giang Hạ hỏi, đáng tiếc Đại Hoàng không nói được, nếu như biết nói, nó nhất định sẽ nói với Giang Hạ.

Vật giống như chủ nhân.

Giang Hạ rất mạnh, Đại Hoàng thích mạnh.

Nhận thức của động vật vẫn khác với con người, Đại Hoàng cảm thấy An Ninh là người mạnh mẽ nhất mà nó từng thấy nên vô thức đuổi theo.

Giang Hạ không nghe được câu trả lời, đành phải chạy tới bên cạnh An Ninh, đi được hai bước, cảm thấy có gì đó không ổn, sao chạy chậm vậy chứ.

“An Ninh, cô chạy chậm quá!”

An Ninh nghiêng đầu, như đang suy nghĩ gì đó.

“Tôi không kêu anh chạy cùng chúng tôi.”

“Ha ha... ý cô là tôi không mời mà tới à.”

An Ninh lắc đầu, chỉ vào Đại Hoàng nói: “Là hai người không mời mà tới.”

“Đại Hoàng chúng ta đi thôi, chúng ta đang bị người ta ghét bỏ biết không!”

Giang Hạ tăng tốc độ lên, đáng tiếc Đại Hoàng ở phía sau không đuổi theo anh, anh tức giận kêu to: “Mày lại không theo tao, về sau muốn ăn thịt thì đừng tìm tao!”

Đại Hoàng do dự một chút, nhìn An Ninh ở phía trước.

“Đừng nhìn tao, ngay cả thịt tao cũng không có mà ăn.”

“Gâu gâu gâu!”

Trong nháy mắt tốc độ của Đại Hoàng nhanh hơn và đuổi kịp Giang Hạ ở phía trước.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạ không biết chính mình nên có tâm tình như nào.

Người ta ghét bỏ mà còn không đi, với tư cách là chủ nhân anh còn phải dụ dỗ nó, mới có thể gọi được con chó mà mình nuôi từ nhỏ.

Đại Hoàng, rốt cuộc mày đã uống phải bùa mê thuốc lú gì rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play