Thị lực của An Ninh rất tốt, nhìn thấy có một cái cây to trước mặt bên phải, dưới cây to có hai người đang đứng, là người quen.
Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng.
“Ai vậy?”
“Không biết, có ngốc hay không chứ, năm trước ông Lý tránh mưa dưới cây, không phải đã bị sét đánh sao.”
“Còn không phải sao, không phải lúc học tiết phổ cập gì đó đã nói rồi sao, lúc sét đánh không thể ở dưới cây to.”
Mọi người ở trong kho hàng bắt đầu nói một câu lại một câu, thấy hai người ở dưới tàng cây đứng lên, tuy rằng không thấy rõ là ai, nhưng chắc là không có vấn đề gì.
“Có chút quen mắt.”
An Quốc Khánh rướn cổ ra xem, muốn thấy rõ là ai.
“Anh cả, là Miêu Tiểu Hoa cùng Trần Minh Lượng.”
An Ninh vừa mới nói xong, liền thấy An Quốc Khánh đột nhiên đánh lên đùi một cái.
“Tốt! Đánh rất tốt.”
“Anh cả nói rất đúng.”
An Quốc Minh cũng nói theo một câu, An Ninh vừa thấy như vậy, cô cũng không thể lạc hậu.
“Anh cả và anh hai nói rất đúng, nên đánh thêm một chút nữa.”
“Ầm ầm ——-”
Lại là một tiếng sấm.
An Quốc Khánh nhìn cái cây ở bên ngoài, lại nhìn An Ninh.
“Em gái, em nói thêm một lần nữa đi?”
An Ninh chớp mắt, cái này là thật sự không ở trong phạm vi năng lực của cô.
“Em thử xem sao.”
An Ninh cố làm, hai má phồng lên nhìn chằm chằm bên ngoài, còn chưa có nói đâu, liền thấy Miêu Tiểu Hoa cùng Trần Minh Lượng ở dưới tàng cây lần lượt chạy về phía kho hàng.
“Bỏ lỡ rồi.”
An Ninh hơi tiếc nuối, anh cả cùng anh hai ở hai bên, càng tiếc nuối hơn.
An Quốc Khánh thấy hai người kia chạy tới, muốn đứng ở cửa không cho bọn họ đi vào, nhưng An Quốc Minh ở đằng sau tiến lên một bước, kéo anh ấy một chút.
Có rất nhiều cách để trừng trị người khác, không cần phải như vậy.
“Anh cả, mưa không lớn như vậy nữa, anh đi về nhà lấy cái túi lụa cho em gái đi.”
“Hả? Được rồi.”
An Quốc Khánh xoay người liền chạy đi, An Ninh lập tức đuổi kịp, còn quay đầu lại nói với An Quốc Minh: “Anh hai, thể trạng cơ thể của em rất tốt, em đi về lấy cho anh!”
An Ninh nhanh chóng chạy đi, vượt qua An Quốc Khánh ở trong màn mưa to, làm cho An Quốc Khánh ở phía sau phải dốc hết sức để đuổi theo, nhưng đuổi như thế nào cũng không đuổi kịp được.
Không chỉ có không đuổi kịp, còn gặp An Ninh quay lại lúc chạy được nửa đường.
Trong tay của cô cầm một cái túi lụa, mặc một cái túi lụa ở trên người để làm áo mưa, lúc đi ngang qua An Quốc Khánh nói: “Anh cả, anh cứ đi từ từ thôi, em đi đón anh hai.”
An Quốc Khánh đang chạy, bỗng nhiên nghi ngờ nhìn thoáng qua chân của mình, anh ấy đang đi sao?
An Ninh trở về kho hàng rất nhanh, lúc này mưa dần dần nhỏ rồi.
“Anh hai, em tới đón anh nè.”
An Ninh đứng ở cửa kho hàng, lớn tiếng gọi.
An Quốc Minh đi ra từ trong một đám người, mỉm cười với An Ninh và nói: “Đúng là em gái của anh, vẫn nhớ tới anh hai.”
Anh ấy chọc một góc của túi lụa, đội ở trên đầu, tạo thành một cái áo mưa tạm thời.
Trần Minh Lượng cùng Miêu Tiểu Hoa cũng đi từ trong kho hàng ra bên ngoài, vẻ mặt của Trần Minh Lượng khinh thường nhìn thoáng qua An Quốc Minh, nhỏ giọng nói thầm: “Không phải là đàn ông.”
Với khả năng nghe của An Ninh đương nhiên là không thể bỏ qua, cô lập tức tiến lên một bước chặn trước mặt của hai người Trần Minh Lượng.
“Anh hai của tôi là đàn ông, anh mau xin lỗi đi.”
Trần Minh Lượng khịt mũi nói: “Thì sao, cô thử chưa!”
Một câu này, An Ninh tạm thời chưa hiểu được vấn đề, nhưng An Quốc Minh ở phía sau lại tung một nắm đấm ra, tiếc là bị Trần Minh Lượng chặn được.
Tuy rằng An Ninh chưa hiểu rõ, nhưng anh hai đánh nhau, sao cô có thể không tham gia vào cuộc chiến được?
Cô phủi tay một chút rồi vươn tay ra, kéo An Quốc Minh ra sau lưng của mình, mà cô thì nhanh chóng tiến lên giơ nắm đấm ra, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Trần Minh Lượng.
Vốn dĩ Trần Minh Lượng không hề sợ, anh ta đã sớm muốn đánh người nhà họ An rồi, không có tên ngốc to lớn An Quốc Khánh thì bọn họ là cái gì chứ.
“Bịch!”
Tiếng nắm đấm chạm vào thịt, đột nhiên má của Trần Minh Lượng nghiêng hẳn sang bên phải, còn có thể thấy phần thịt ở trên má rung theo, đôi mắt đầy bối rối.
“Em gái, đánh anh ta đi!”
An Quốc Minh thấy An Ninh đấm mạnh như vậy, lập tức kêu cố lên, còn nhờ một người lại đây, kêu người đó giúp đỡ về nhà báo tin.
An Ninh bình tĩnh gật đầu với An Quốc Minh một cái, nắm tay phải lại, móc phải từ dưới lên trên, Trần Minh Lượng vừa mới nghiêng mặt, đầu lại bị đánh trở về, mặt bay về phía trước, đôi mắt thì đuổi theo sau.
“An Ninh, tôi liều mạng với cô!”
Miêu Tiểu Hoa ở bên cạnh giang hai tay ra, lao tới muốn ôm An Ninh, nhưng An Ninh nhanh chóng nâng một chân lên, đá ở giữa ngực của Miêu Tiểu Hoa.
Miêu Tiểu Hoa bay lộn ngược ra ngoài, cách xa tận một mét, bùm một tiếng liền ngã vào vũng nước bùn, nước bùn văng khắp nơi.
An Ninh còn rảnh rỗi đánh giá khoảng cách một chút, khống chế sức lực không tệ, giáo viên nói phải làm việc một cách khiêm tốn.
Đá xong Miêu Tiểu Hoa, An Ninh lại đặt lực chú ý lên trên người của Trần Minh Lượng.
Lúc này, Trần Minh Lượng đã hoàn toàn bị chọc giận, xoay tay một cách bừa bãi, hét lớn và lao về phía An Ninh, anh ta cũng không tin, một người đàn ông to lớn như anh ta còn không thể đánh nổi một cô gái yếu đuối!
An Ninh không hề di chuyển chân, hơi nghiêng người, đưa tay trái ra, nắm lấy tay của Trần Minh Lượng, cong đầu gối bên phải lên, thúc vào bụng của Trần Minh Lượng một cái.
Trần Minh Lượng lập tức cong người lại, quỳ hai đầu gối xuống đất, khóc rống lên, đây là người mà trước đây anh ta muốn cưới sao?
Nếu cưới người này về nhà, anh ta còn có đường sống sao.
Khí thế kiêu ngạo của Trần Minh Lượng lúc nãy lập tức biến mất không thấy, thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình không kết hôn với An Ninh.
May mắn thay, lúc trước anh ta vẫn hơi hối hận một chút.
“Ai dám bắt nạt em gái của tôi!”
An Quốc Khánh giơ cây gậy gỗ to không biết tìm được ở nơi nào, chạy như bay lại đây, vẻ mặt hung dữ đứng ở trước mặt An Ninh.
An Ninh đứng sau lưng anh ấy, hơi cong khóe miệng lên.
“Anh cả, người mà bọn họ bắt nạt là anh hai.”
An Ninh vừa nói xong, An Quốc Khánh liền thả cây gậy ở trong tay nói: “Bắt nạt thằng hai sao...... Vậy thì không phải là chuyện lớn.”
An Quốc Minh liếc nhìn cô với một ánh mắt cảm ơn.
Lúc này mưa cũng đã dừng, nhưng mà chắc chắn không xuống đất làm việc được nữa, không có chuyện gì nên mọi người dứt khoát ở lại xem trò vui.
Có người của nhà họ Trần lại đây, An Tam Thành cùng Lâm Thúy Hoa cũng tới, đương nhiên còn có cả đội trưởng Tôn Đại Tráng.
Tôn Đại Tráng nhìn mấy người quen mặt, đặc biệt là An Ninh vừa thấy ông ấy liền cười tủm tỉm với ông ấy, khiến cho ông ấy cảm thấy có chút bối rối.
An Ninh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tôn Đại Tráng, cô chỉ muốn để lại ấn tượng mình là người làm việc chăm chỉ và thân thiện với người lãnh đạo việc làm ruộng.
Tôn Đại Tráng ra mặt, tìm hiểu một chút về chuyện đã xảy ra, người bên cạnh cũng công bằng, kể lại một chút lời nói của Trần Minh Lượng, đặc biệt là câu nói kia với An Ninh: Cô đã thử chưa?
Lúc mọi người nghe thấy những lời này, tất cả đều để lộ ra vẻ mặt chán ghét.
An Tam Thành đi từ trong đám người ra, nói với cha của Trần Minh Lượng nói: “Ông hai Trần, Trần Minh Lượng nhà ông đã nói lời này, hôm nay tôi muốn đánh gãy chân của nó, ông cũng không thể nói gì.”
“Tôi nói cho mấy người, sau này cách xa người nhà họ An của chúng tôi ra một chút.”
Nói xong An Tam Thành liền tiến lên một bước, đá một chân lên trên vai của Trần Minh Lượng.
“Đi, về nhà!”
An Tam Thành nói một câu về nhà, tất cả mọi người nhà họ An đều đi theo ở phía sau, An Quốc Khánh cố ý đi tới trước mặt Trần Minh Lượng, nhe răng hù dọa anh ta, đúng là Trần Minh Lượng đã bị dọa đến mức co rúm lại.
“Thật là nhát gan! Cũng chỉ dám bắt nạt thằng hai của nhà tao, đồ ngốc!”
Thằng hai của nhà tao có thể chơi chết mày đó!
An Quốc Khánh vác cây gậy gỗ lớn, giống như một tướng quân đánh thắng trận, ung dung đi ở phía sau cùng nhà họ An.
Ba của Trần Minh Lượng, nhìn Trần Minh Lượng quỳ trên mặt đất cũng rất tức giận, đá một chân qua, thở phì phò chắp tay sau lưng rời đi, gia đình nhà anh cả của Trần Minh Lượng cũng đi theo.
Nhưng thật ra mẹ ruột của Trần Minh Lượng ở lại, đau lòng đi đỡ anh ta đứng dậy.
Miêu Tiểu Hoa cũng vừa lăn vừa bò tới bên cạnh Trần Minh Lượng, vô cùng đau lòng, cùng mẹ ruột của Trần Minh Lượng đỡ anh ta lên.
“Minh Lượng, em báo cảnh sát nhé, đánh người là vi phạm pháp luật, chúng ta tố cáo nhà họ An đi.”
“Chát” một tiếng, mẹ ruột của Trần Minh Lượng, vỗ một cái ở trên lưng của Miêu Tiểu Hoa.
“Đầu óc của cô có bệnh sao, báo cảnh sát gì chứ, không muốn ở trong thôn này nữa sao!”
Thật ra Trần Minh Lượng cũng hơi có suy nghĩ này, nhưng mẹ của anh ta cứ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, anh ta cũng không thể mất mặt như vậy được.
Ở thôn này, từ trước tới nay đi báo cảnh sát đều không phải là lựa chọn đầu tiên.
Miêu Tiểu Hoa chịu đựng cơn đau khi bị đánh ở sau lưng kia, sức lực của bà già này còn rất lớn.
Ba người, không hề đề cập đến chuyện báo cảnh sát nữa, cùng nhau đi về nhà họ Trần.
Bên kia, người nhà họ An cũng đã về đến nhà, đối với chuyện của nhà họ Trần, mọi người cũng không biết nói gì.
Mặc dù không thể xuống đất làm việc, nhưng mọi người cũng không rảnh rỗi.
Lâm Thúy Hoa bắt đầu dọn dẹp trong nhà một chút, An Tam Thành mang theo An Quốc Khánh ra chỗ để củi ở bên ngoài đan sọt.
An Ninh đứng ở trong phòng bếp, trong một lúc cũng không biết chính mình có thể làm cái gì, cô nhìn Lâm Thúy Hoa quét rác, sau khi quét xong lúc, lại cầm một chậu nước, dùng tay vẩy một chút nước lên trên mặt đất, cho bụi đỡ lùng lên.
“Con bé này đứng đây làm gì.”
“A...... Vậy con. Đi nằm sao?”
Mạch não kỳ lạ của An Ninh làm cho Lâm Thúy Hoa suýt chút nữa vẩy nước ở trong chậu lên người.
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh thật sự muốn về phòng để nằm, hét một câu: “Con tới phòng mẹ, mẹ dạy cho con cách may quần áo.”
An Ninh nghe lời xoay người lại, đi theo Lâm Thúy Hoa vào phòng ở phía Tây.
Toàn bộ phòng ở có giường ở phía Nam, cửa sổ hình vuông bằng gỗ, một cái rèm cửa bằng họa tiết tre xanh, có một cái tủ thấp dựa vào tường ở phía Bắc, còn có một cái bàn nữa.
Lâm Thúy Hoa lấy một bộ quần áo treo trên tường lại đây, rồi lấy khay kim chỉ ra.
“Lúc trước con cũng học mà không được, hiện tại cũng nên học một chút, một cô gái nên học được cái này, nếu không cưới chồng sẽ bị nhà người ta cười vào mặt.”
“Vì sao con gái lại phải học, đàn ông không cần học sao? Vì sao bọn họ lại cười vào mặt? Bọn họ không có tay sao?”
“.....”
Lâm Thúy Hoa bị An Ninh hỏi một vài vấn đề làm trở tay không kịp, tay đang chuẩn bị xâu kim thiếu chút nữa là đã đâm vào tay.
“Đâu có người đàn ông nào may vá quần áo.”
An Ninh còn muốn hỏi tiếp, thì bị Lâm Thúy Hoa cắt ngang.
“Đừng nói chuyện, con nhìn cho kỹ!”
Lâm Thúy Hoa dạy một chút, tuy An Ninh không ủng hộ lời nói của bà ấy, nhưng học rất nghiêm túc.
Ở tinh tế, tất cả vải may quần áo đều là sản phẩm hóa học, vô cùng bền, nên không có cơ hội may vá.
“Đã biết chưa?”
“Biết rồi ạ.”
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh nói biết rồi, không tin tưởng lắm đưa quần áo trong tay qua nói: “Con vá lại cho mẹ nhìn xem.”
An Ninh nhận kim chỉ cùng quần áo ở trong tay của Lâm Thúy Hoa, dựa theo cách mà Lâm Thúy Hoa vừa mới dạy, bắt đầu khâu từng đường kim mũi chỉ.
Chưa đến ba phút, An Ninh đã vá xong rồi.
“Mẹ, có được không?”
Lâm Thúy Hoa lật quần áo lại xem, nhìn hiệu quả ở bên ngoài.
“Tạm chấp nhận được.”
Tạm chấp nhận sao? Vậy cũng không được.
Yêu cầu của An Ninh đối với bản thân mình vẫn rất cao, cô lấy quần áo về, chuẩn bị bắt đầu tháo chỉ ra.
“Con làm gì, đã vá xong rồi, tháo ra không phải là mất công làm lại sao.”
An Ninh không ngừng phân tích lời nói của Lâm Thúy Hoa ở trong đầu, vừa khó xử lại vừa tò mò hỏi: “Vì sao lại mất công?”
An Ninh bị Lâm Thúy Hoa đuổi ra.
An Ninh đi ra, đi tới nhà kho trong sân, chuẩn bị học đan sọt.
“Em gái, em đừng học cái kia, đừng làm cho tay có vết chai.”
An Quốc Minh nói, tuy bị An Tam Thành ghét bỏ, nhưng mà ông ấy cũng đồng ý.
“Đúng vậy, con về phòng nghỉ ngơi đi, không cần con làm.”
“Nhưng mà con muốn học.”
An Ninh tò mò với tất cả mọi thứ ở trên cổ địa cầu, giọng điệu nhẹ nhàng của cô vừa vang lên, ba người đàn ông to lớn đều không thể cự tuyệt được.
An Ninh vui vẻ ngồi xuống, trước tiên quan sát một chút.
“Em gái, em đừng nóng vội, cái này phải học hai ngày mới biết làm.”
An Quốc Minh nhìn An Ninh, lấy một cành cây liễu, nhẹ nhàng chạm một chút liền uốn cong, tiếp theo, mỗi một bước đều chính xác.
Thoáng một cái, An Quốc Minh nhìn mà cảm thấy nghi ngờ cuộc sống, hai người bọn họ đều làm cùng một công việc sao?
“Em gái, hình như sức lực của em đã lớn hơn rồi.”
An Ninh bình tĩnh đan sọt, nhưng thật ra trong lòng hơi khẩn trương, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lớn hơn sao? Em cũng không biết.”
Ba cha con nghe An Ninh nói như vậy, lập tức tò mò.
Cuối cùng, bốn người đứng ở giữa sân, ở giữa để một trục lăn bằng đá.
“Con gái, con có thể di chuyển nó không?”
“Con thử xem.”
An Ninh giả vờ không biết cái gì đi lên, vươn tay của mình ra, ôm trục lăn bằng đá.
“Không làm được thì buông ra.”
An Tam Thành không yên tâm hét lên ở phía sau, vừa mới hét xong, liền thấy An Ninh nhẹ nhàng bưng lên.
“Em gái, em thật lợi hại!”
“Được rồi, được rồi, nhanh thả xuống đi, cẩn thận một chút, đừng đập vào chân.”
An Ninh nghe lời buông trục lăn bằng đá xuống, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh trục lăn bằng đá, dường như mọi chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác.
“Chắc là do bị đập vào đầu, người nhà ta vốn có sức lực không nhỏ, không tính thằng hai.”
An Tam Thành nói một chút suy đoán của mình, An Quốc Khánh cũng vô cùng tán thành, sức lực của anh ấy cũng rất lớn, đánh nhau với mấy người ở trong thôn không ai đánh lại anh ấy, năm nào công điểm cũng đứng thứ nhất.
Chỉ có An Quốc Minh bĩu môi, không trách cha của anh ấy nói anh ấy, chuyện sức lực lớn này thật sự không có một chút quan hệ nào với anh ấy.
Nhưng mà, bị đập vào đầu còn có công dụng này sao? Anh ấy có cần thử hay không? Vẫn là không nên thử, nếu đập đến mức làm cho chính mình không còn nữa thì sao.
An Ninh ở bên cạnh cười khẽ không nói chuyện, cô không thể vẫn cứ luôn bó tay bó chân, đúng lúc nên để lộ một ít bản lĩnh của mình, cũng khá tốt.
“Cái này nên gọi em gái là cái gì mà người phụ nữ bản lĩnh.”
“Phụ nữ bản lĩnh không hề thua kém đàn ông.”
An Ninh bất ngờ nói ra từ có văn hóa, làm cho mọi người hơi ngạc nhiên.
“Con học cùng ai vậy?”
“Lúc em trai học thập có đọc lên, con nghe thấy được.”
An Ninh cũng không hoảng sợ, lúc An Quốc Bình tan học đi về nhà, thường xuyên đọc sách ở sau sân.
“Con gái của cha thật giỏi, con có muốn đi học không?”
“Không muốn.”
An Ninh trả lời vô cùng nhanh chóng, không chỉ có nhanh chóng mà còn rất chắc chắn, tại sao cô lại có thể lãng phí thời gian để học tập, mà không phải là trồng trọt chứ?
“Nhưng mà con muốn học biết chữ.”
An Tam Thành nhìn An Ninh không giống như đang giả vờ, hơn nữa hiện tại học cũng đã hơi chậm, ông ấy dứt khoát nói: “Học biết chữ cũng được, chờ em trai của con thi đại học xong, để cho nó dạy con.”
“Anh hai cũng có thể dạy em, buổi tối hai chúng ta đi đến lớp xoá nạn mù chữ cũng được.”
An Quốc Minh nói xong, An Ninh liền quay đầu lại hỏi: “Lớp xoá nạn mù chữ là cái gì? Cần mang theo chổi không?”
Câu hỏi của An Ninh, làm cho An Quốc Minh cười đến nỗi suýt ngất đi.
An Ninh quay đầu, tỏ vẻ không hiểu nhìn An Tam Thành cùng An Quốc Khánh hỏi: “Anh hai đang cười cái gì vậy? Con nói sai rồi sao?”
An Tam Thành: “Hai ngày nay đầu óc của anh hai của con không được tốt.”
An Quốc Khánh: “Em gái cũng chưa nói sai, anh hai của em bị động kinh.”
Động kinh sao?
An Ninh nhanh chóng tiến lên, mạnh mẽ đánh một bàn tay lên lưng của An Quốc Minh, lo lắng kêu: “Nhổ ra nhanh lên!”
Chưa nói xong, An Quốc Minh lảo đảo một chút, thiếu chút nữa liền nằm sấp xuống đất, anh ấy dở khóc dở cười đứng lên.
“Em gái, em đang giết anh ruột đó, anh không cười nữa còn không được sao.”
An Ninh nhìn An Quốc Minh không xảy ra chuyện gì, nhận ra được không phải là chuyện chữa bệnh, vậy thì là cô hiểu sai ý rồi.
Ngôn ngữ chết tiệt này, cô thật sự không hiểu rõ.
Nhưng mà cô nhanh chóng đuổi kịp suy nghĩ của An Quốc Minh nói: “Anh còn sống, tội danh giết người không được thành lập.”
An Ninh nói xong, hơi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đi về phòng của mình.
An Quốc Minh ở bên ngoài thì lại không được, em gái nói chuyện quá vui, anh ấy bị An Tam Thành trừng mắt nhìn một cái, dứt khoát đi ngoài cửa cười lớn.
Vào lúc bốn giờ chiều, Lâm Thúy Hoa bắt đầu nấu cơm.
Đúng lúc hôm nay trời mưa, có nhiều thời gian, bà ấy chuẩn bị một vài giọt dầu, coi như bồi bổ cho mọi người.
“An Ninh, nhóm lửa.”
“Dạ.”
An Ninh đi từ trong phòng của mình ra, ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ quen thuộc của riêng cô, bắt đầu nhóm lửa.
Cô thấy Lâm Thúy Hoa lấy một cái bình nhỏ màu nâu lại đây, dùng cái muỗng múc ra một muỗng màu trắng, cho vào trong nồi.
Xèo một tiếng, dọa cho An Ninh nhảy dựng lên, nhưng mà lập tức liền có mùi thơm, mọi nghi ngờ của cô đều được xóa tan ngay lập tức, chỉ nhìn chằm chằm vào trong nồi.
Lâm Thúy Hoa nhanh tay ném hành và tỏi đã băm nhỏ vào trong nồi, nhanh chóng dùng cái xẻng đảo vài cái.
Đảo một cái, mùi càng thơm, An Ninh nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng.
Một chậu cải trắng đã cắt rửa sạch sẽ, được Lâm Thúy Hoa đổ vào trong chảo sắt to, nhanh chóng xào vài cái.
Lâm Thúy Hoa lại lấy một bình thủy tinh, đổ vào một ít chất lỏng màu đen, lại tiếp tục xào.
Mùi hương càng ngày càng thơm, mông của An Ninh đều phải nâng từ chiếc ghế nhỏ lên một chút, duỗi cổ dài hơn một chút, định nhìn rõ hơn qua làn khói.
Sau khi cải trắng được xào xong, tay trái của Lâm Thúy Hoa cầm khoai tây đã được gọt vỏ, tay phải cầm dao, liền cắt hai nhát vào lòng bàn tay bên trái, khoai tây trở thành từng khối, rơi từ lòng bàn tay của bà ấy vào trong nồi.
An Ninh than nhẹ một tiếng, kỹ năng dùng dao thật là tốt.
Sau khi Lâm Thúy Hoa cắt bốn củ khoai tây, thêm một bát nước, đậy nắp nồi lên, nói với An Ninh: “Đun sôi.”
“Ừm!”
An Ninh gật đầu theo bản năng, lại tiếp tục đặt mông lên ghế nhỏ, trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng mà động tác nhóm lửa ở trong tay lại không dừng lại.
Không lâu sau, nồi to liền sôi lên, An Ninh thấy Lâm Thúy Hoa bưng một chậu có thứ gì đó màu vàng xuất hiện, hình như là ngô mà cô đã từng ăn qua, nhưng hình dạng lại không giống nhau lắm.
Lâm Thúy Hoa mở nắp nồi ra, dùng tay quạt vài lần hơi nước ở trên, sau khi buông nắp nồi, bắt đầu dùng tay làm bánh bột ngô.
Cái mông đang ngồi của An Ninh lại lặng lẽ nhấc lên một lần nữa, dùng cả tinh thần lực, nhìn Lâm Thúy Hoa nắm một đống bột màu vàng, đập vài cái ở giữa hai lòng bàn tay, bang một tiếng, vỗ vào bên trên nồi to.
Lặp đi lặp lại động tác, sau khi Lâm Thúy Hoa làm xong, lại cầm một nắm miến, rửa qua nước, trực tiếp ném vào trong nồi, đậy nắp nồi lên.
“Lại đun thêm một chút nữa, cũng đừng đun sôi quá.”
“Ừm .”
An Ninh lại “ừm” một tiếng nữa, đặt mông xuống, nhóm lửa.
Đốt những thanh gỗ nhỏ cho một chiếc nồi sắt lớn, rất nhanh liền làm xong, An Ninh dừng lại động tác thêm củi, ngồi ở trên ghế nhỏ nhìn ngọn lửa đang cháy ở dưới, nghe tiếng bùm bùm của nó.
Sao bỗng nhiên lại hơi mệt mỏi vậy?
“Em gái ———”
An Ninh bị một tiếng kêu em gái dọa sợ tới mức giật mình, giống như một con chuột đất nhỏ bị hoảng sợ, ngồi thẳng người, đầu di chuyển linh hoạt, tìm kiếm nơi phát ra tiếng.
An Quốc Minh để một bàn tay ở sau người, chạy hồng hộc vào phòng bếp.
“Em gái, em đoán xem trong tay của anh hai có gì?”
“Có ngón tay.”
An Ninh trả lời, làm cho nụ cười đắc ý của An Quốc Minh đều đông cứng lại ở trên mặt.
“Không chơi như vậy, đoán cho kỹ.”
An Ninh cảm thấy đáp án của cô chắc chắn đúng, nhưng mà vẫn phối hợp với An Quốc Minh một chút.
“Có đường sao?”
“Không có.”
“Có tiền sao?”
“Không có.”
“Có vàng sao?”
An Quốc Minh nhìn An Ninh qua mắt kính, nhanh chóng lắc đầu nói: “Được rồi, em đừng đoán nữa.”
Lại đoán tiếp, chút đồ vật này của anh ấy đều xấu hổ không thể lấy ra được.
“Là anh nói em đoán mà.”
An Ninh cho An Quốc Minh một ánh mắt anh thật sự không làm người khác bớt lo được, làm cho An Quốc Minh không dám lại lề mề nữa.
“Nhìn xem, anh làm bắt chim sẻ, nướng cho em ăn.”
An Ninh nhận con chim sẻ chưa lớn bằng bàn tay, loài chim nhỏ này. Có thể ăn sao?
Lúc cô ở Tinh Tế, cũng từng ăn qua một số loại thịt, nhưng mà đó đều là thịt của những con thú to lớn hung dữ, chất lượng thịt rất kém, cộng với việc thiếu kiến thức nấu nướng, có thể tưởng tượng được thịt mà bọn họ làm ra khó ăn như thế nào.
Tóm lại sau khi An Ninh ăn một lần, liền rất hiếm khi ăn lại, đương nhiên việc săn bắt và tiêu diệt những con thú hung dữ cũng rất khó khăn.
“Nấu như thế nào vậy?”
An Ninh giơ chim sẻ nhỏ trong tay lên, khiêm tốn hỏi.
An Quốc Minh tiến lên hai bước, ngồi xổm bên cạnh An Ninh .
“Anh hai dạy em.”
An Ninh nhìn An Quốc Minh cầm một cây gậy gỗ nói: “Lửa không thể lớn quá, nếu lớn quá sẽ bị cháy khét.”
“Anh sẽ lấy một ít tro ra, thêm một chút lửa, vùi chim sẻ vào đây, chờ một lát là xong rồi.”
An Ninh gật đầu, lại học được kiến thức mới.
“Em gái, em nhìn đi.”
An Quốc Minh lại lấy ra một con chim sẻ nhỏ từ trong túi của mình đưa cho An Ninh nói: “Em thử xem?”
An Ninh gật đầu, nóng lòng muốn thử.
An Quốc Minh nhìn An Ninh học dáng vẻ lúc nãy của mình, vùi chim sẻ vào, ở bên cạnh cười vui vẻ, còn hơi kiêu ngạo.
Em gái thật thông minh, giống chính mình.
Cũng không biết chính xác thời gian đã trôi qua bao lâu, một mùi thơm lạ bay ra từ trên hố đất, nghịch ngợm chui vào trong lỗ mũi của An Ninh.
Chiếc mũi nhỏ xinh của cô, dùng sức hít hai lần, mỗi lần hít một chút, đôi mắt liền sáng lên một chút, khóe miệng giơ lên một góc lớn hơn.
Dễ ngửi.
Dễ ngửi hơn bất kỳ mùi hương nào mà cô đã từng được ngửi ở Tinh Tế, cô đã không nhịn được nữa, ngửi mùi thôi đã không nhịn được, thì lúc ăn chắc chắn sẽ rất ngon.
Lần đầu tiên, cô phát hiện cổ địa cầu ngoài hạt giống ra, sức hấp dẫn của những thứ khác cũng khá lớn.
“Anh hai ———”
“Sốt ruột rồi sao? Sắp xong rồi.”
An Quốc Minh nói xong, cầm cây gậy chọc vài cái, hai con chim sẻ đen tuyền lộ ra.
“Ăn đi.”
Tốc độ của An Ninh vô cùng nhanh, nhặt một con chim sẻ lên bằng một bàn tay, cắn xuống một miếng.
“Từ từ đã —— có lông!”
Khi An Quốc Minh nhìn An Ninh, miệng và má của cô toàn là màu đen, thậm chí còn có vài sợi lông chim đen cháy và giòn dính, trong mắt tràn ngập sự vô tội nhìn anh ấy.
Răng An Ninh đã cắn mất một nửa con chim sẻ, tiếng kêu của An Quốc Minh khiến cô chớp mắt, miễn cưỡng lấy con chim sẻ ra khỏi miệng.
“Nó có rất ít lông, không sao cả, em nghĩ nó có thể ăn được.”
Mũi của An Quốc Minh đột nhiên cảm thấy hơi chua xót. Trước đây em gái chậm chạp và không nói được, bọn họ đều là những cậu bé hiếu động, hầu như không chơi với cô, cũng chưa từng cùng nhau ăn chim sẻ.
“Em gái, lông ít cũng không được, nó không ngon đâu.”
“Anh hai sẽ lại bắt cho em, em muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Nói xong, An Quốc Minh lấy con chim sẻ trong tay của An Ninh.
Hả? Không hề di chuyển chút nào.
Ngoài bàn tay đen ra thì trong tay An Quốc Minh không có gì khác.
Anh ấy ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt có chút tức giận của An Ninh.
Ánh mắt An Ninh giống như con sói đang canh giữ con mồi, gần như muốn nhe răng ra cắn, trong mắt tràn đầy: Đây là của em.
An Quốc Minh bị làm cho dở khóc dở cười, trước tiên anh ấy thả bàn tay lấy con chim sẻ xuống, theo như thực lực của anh ấy, tuyệt đối sẽ không có khả năng lấy được.
“Em gái, anh không muốn ăn, anh sẽ dạy em cách ăn.”
An Ninh hỏi với ánh mắt nghi ngờ, “Thật sao?”
“Thật.”
An Ninh nhìn An Quốc Minh không giống như đang giả vờ, chậm rãi thả tay đang cầm con chim sẻ ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con chim sẻ.
“Em xem, chà sạch những chiếc lông chim sẻ bị cháy ở bên ngoài, đây là thịt bên trong, còn đây là thịt ức ăn ngon nhất.”
An Quốc Minh đưa miếng thịt chim sẻ xé nát cho An Ninh, An Ninh dùng hai ngón tay kẹp lại, cho vào miệng.
An Quốc Minh vẫn luôn chú ý tới An Ninh, anh ấy thề rằng mình đã nhìn thấy những vì sao sáng trong mắt An Ninh, em gái rất vui vẻ.
Có thể kêu anh cả và em trai bắt nhiều chim sẻ hơn, còn về bản thân anh ấy, thì thôi bỏ đi, không thể luôn va vào cây được.
Rất nhanh An Ninh ăn xong một con chim sẻ nhỏ, cô chỉ nếm thử một chút thôi, nhưng ăn xong một con thì dù thích đến mấy cô cũng không thèm ăn nữa, con còn lại là của anh hai, cô cũng không thèm nhìn.
“Đây.”
An Ninh lập tức lắc đầu nói: “Không được, một người một con, công bằng.”
“Anh hai không thích cái này, thịt ít quá, một ngày nào đó lên núi bắt một con gà rừng mới ngon.”
Gà rừng? An Ninh tự nhiên không biết, cô hỏi lại một lần nữa để xác nhận, An Quốc Minh vẫn không muốn ăn nên cô mới nhận lấy, học theo lời An Quốc Minh vừa dạy, tự mình ăn hết một con.
Hai anh em vừa ăn xong thì chị dâu đi vào phòng bếp, nhìn cái miệng đen thui của hai anh em rồi nói: “Đi rửa mặt nhanh lên, đến giờ ăn rồi.”
“Em biết rồi chị dâu.”
“Dạ, chị dâu.”
Hai người đứng dậy đi ra ngoài sân rửa tay, nước vừa đổ ra, chưa kịp rửa tay xong thì đã thấy một tượng đất đang bước vào cửa.
“Em ba?”
An Quốc Bình vừa bước vào cổng liền nheo mắt gọi một tiếng “Anh hai”, gọi xong liền cúi đầu vội vàng đi vào.
An Quốc Minh ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn và chặn đường An Quốc Bình lại.
“Ngẩng đầu lên, để anh xem thử.”
An Quốc Bình không tình nguyện, nhưng cậu ấy lại sợ anh hai nên chậm rãi ngẩng đầu lên.
An Ninh ở một bên cũng chú ý tới, cô nhìn thấy vết thương trên mặt An Quốc Bình, hình như là bị đánh.
“Là ai đánh em vậy?”
An Ninh tức giận hỏi, bước một bước đến bên cạnh An Quốc Bình, theo hiểu biết của cô, mọi người trong nhà họ An đều được cô bảo vệ.
Huống hồ, ngày đầu tiên cô đến, mọi người đã cùng nhau chiến đấu.
“Có phải là người nhà họ Trần không?”
An Quốc Minh hỏi xong, An Quốc Bình gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Là Trần Minh Dương cùng với Miêu Đại Ngưu, Miêu Nhị Ngưu.”
An Ninh ở một bên không biết những người này, nhưng họ Miêu và họ Trần, chắc chắn có liên quan đến Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng, tức là có liên quan đến cô.
“Bọn họ ở đâu? Em dẫn chị tới, chị sẽ đánh lại họ.”
An Quốc Bình vội vàng ngăn lại và nói: “Chị, anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nhà bọn họ có tận mấy người đấy, chị lại có cánh tay nhỏ chân nhỏ.”
“Em gái, đừng lo lắng, ngày mai chủ nhật bọn họ sẽ không đến trường, nhất định sẽ lên núi, đến lúc đó rồi nói.” Trong mắt An Quốc Minh có kế hoạch nói: “Một người cũng không thể trốn thoát.”
An Quốc Bình điên cuồng gật đầu.
“Đúng đúng, nghe anh hai nói, cha nói đầu óc của anh hai học tập không tốt, nhưng trong bụng có rất nhiều biện pháp.”
Trong bụng có nhiều biện pháp là ý gì? Không phải là ruột già hay ruột non sao? An Ninh không hiểu, nhưng cô hiểu một điều, đó là ngày mai lại đánh.
“Đến lúc đó nhất định phải gọi em.”
Chuyện đánh nhau này, cô không thể bỏ lỡ, không có lý do nào khác, đơn giản là thích.
An Ninh nói xong liền đi rửa mặt rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
An Quốc Bình khó hiểu hỏi: “Sao phải gọi chị đi?”
Cậu ấy không biết An Ninh đã trở thành người có vũ lực nhất trong gia đình.
An Quốc Minh vỗ vỗ vai cấu ấy nói: “Sau này em sẽ biết.”
An Quốc Bình bối rối, nhưng không hề do dự, đi rửa tay, thay quần áo rồi ăn cơm trước.
Khi mọi người trong nhà họ An ngồi xuống, An Tam Thành hỏi thăm vết thương của An Quốc Bình, sau khi biết An Quốc Minh quản chuyện này thì ông ấy cũng không hỏi nữa.
Lâm Thúy Hoa đứng dậy đi luộc một quả trứng, sau đó lăn cho con trai để giảm sưng.
Bữa tối ăn bánh ngô, phần đế giòn, bột mềm và ngọt, An Ninh lại mê mẩn.
Trong hai ngày kể từ khi cô đến đây, cô đã nếm thử nhiều loại đồ ăn, mỗi món đều có vẻ mới lạ và thú vị đối với cô.
“Đừng chỉ ăn bánh bột ngô, miến cũng rất ngon.”
Lâm Thúy Hoa gắp cho An Ninh một đũa miến, An Ninh dùng đũa gắp lên đưa vào miệng.
Mềm mịn, từng sợi miến đều chứa nước súp, có cả hương vị của bắp cải, An Ninh cảm thấy mọi vị giác trên đầu lưỡi đều được mở ra.
Ngon quá!
Thỉnh thoảng cắn một miếng bánh bột ngô, một miếng miến, thêm chút bắp cải hầm cùng khoai tây mềm mại, sau bữa ănAn NInh cảm thấy thỏa mãn, tinh thần lực đều lười biếng lại hài lòng duỗi người ra.
Sau khi bữa ăn kết thúc, trong khi chị dâu đang dọn dẹp bát đĩa, Lâm Thúy Hoa hiếm khi có thời gian rảnh rỗi và định đến cây liễu lớn ở đầu thôn để trò chuyện.
An Tam Thành không thích ra ngoài trò chuyện nên cùng con trai cả ở nhà đan sọt, còn em trai An Quốc Bình thì lấy sách, tự mình tìm chỗ ngồi và bắt đầu đọc sách.
Trong phút chốc chỉ còn lại hai người nhàn rỗi là An Ninh và An Quốc Minh.
“Anh hai, khi nào anh đến lớp xóa mù chữ?”
Cô vẫn đang suy nghĩ về việc học chữ.
“A, hiện tại liền đi.”
An Ninh theo An Quốc Minh ra khỏi nhà, đi về phía nhà kho trả lại dụng cụ, lớp xóa mù chữ ở ngay bên cạnh.
Trời vừa mưa, đường có chút lầy lội, việc đầu tiên hai người làm khi đến lớp xóa mù chữ là tìm một cây gậy gỗ nhỏ và cạo bùn dưới giày.
“Quốc Minh, Quốc Minh, ở đây!”
Một người đàn ông trạc tuổi An Quốc Minh đang gọi anh ấy tới.
“Anh hai đi đi, em một mình cũng không sao.”
An Ninh ngồi xuống trên một chiếc ghế dài, lưng thẳng, hai tay đặt trên chân, trông đặc biệt ngoan ngoãn.
An Quốc Minh cảm thấy không có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng đều ở cùng một cái sân nên đi tới tìm bạn bè.
Lớp học xóa mù chữ vào mùa hè được tổ chức trong sân, có vài chiếc ghế dài, trước mặt có một chiếc bảng đen đơn giản để thanh niên trí thức tới dạy mọi người học.
“Xin chào, ở đây có ai ngồi không?”
An Ninh đang ngồi trên ghế quay đầu lại, bên cạnh là một cô gái thắt bím tóc hai bên, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành.
“Không có ai, cô ngồi đi.”
An Ninh lắc đầu nói, Ân Tuyết Mai ngượng ngùng cười, ngồi trên ghế, giữ khoảng cách xa nhất với An Ninh.
An Ninh cũng không để ý, chỉ nghiêm túc ngồi xuống, trong toàn bộ sân, thái độ học tập của cô nhất định là tốt nhất.
Trong sân, mọi người lần lượt đi vào, tìm những người quen biết rồi ngồi xuống.
Không lâu sau, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần đen, túi trước ngực có gắn một cây bút, đứng trước mặt tự tin vuốt ngược tóc lên.
“Tôi là Dương Kiến Quốc, tối nay tôi sẽ giảng cho mọi người về bảng cửu chương.”
Dương Kiến Quốc rất tự tin, hoặc anh ta cảm thấy mình vượt trội hơn những người khác, mặc dù anh ta là một thanh niên trí thức đến nông thôn, nhưng chính sách hiện tại lại lỏng lẻo, anh ta cảm thấy chính mình rất nhanh có thể rời khỏi nơi này, trong lúc nhất thời cảm thấy mình vượt trội hơn.
Anh ta đọc thuộc lòng trước, sau khi đọc thuộc lòng xong, anh ta ngẩng đầu lên chờ mọi người vỗ tay, nhưng phía dưới là một mảnh yên tĩnh, đừng nói đến tiếng vỗ tay, thậm chí có người còn bắt đầu rời đi.
Một đám ngu ngốc không thể dạy được.
Dương Kiến Quốc sốt ruột quay lại và viết bảng cửu chương từ một đến ba lên bảng đen.
“Hôm nay trước tiên dạy những điều này, nhiều hơn nữa mọi người cũng không thể nhớ.”
Dương Kiến Quốc vừa dứt lời, An Ninh đã giơ tay lên rất cao.
Dương Kiến Quốc ở phía trước liếc mắt nhìn An Ninh, trong lòng anh ta trước tiên cảm thấy đắc ý, quả thực chính mình quá đẹp trai, nhưng trong lòng đắc ý lại có rất nhiều khinh thường, một thôn nữ không xứng với mình.
“Cô là ai? Cô giơ tay làm gì?”
An Ninh đứng dậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.
“Trừ cái này ra, hôm nay còn dạy gì khác không? Nếu như không có, tôi về nhà đây.”
“Về nhà?”
Dương Kiến Quốc khịt mũi khinh thường, một cô thôn nữ cũng biết dùng thủ đoạn để thu hút sự chú ý của anh ta đấy.
“Cô muốn đi đâu là tự do của cô, hỏi tôi làm gì?”
Dương Kiến Quốc lại vuốt tóc, giả vờ không quan tâm.
An Ninh cảm thấy người đàn ông này thật kỳ lạ, tóc cản trở tầm nhìn của anh ta, thì tại sao không cắt đi?
“Anh là giáo viên, không hỏi anh còn có thể hỏi ai?”
Nói xong, An Ninh có chút tiếc nuối hỏi lại: “Khi nào dạy đọc viết chữ? Vẫn là anh dạy sao?”
Cô không thích Dương Kiến Quốc này, không muốn học với anh ta, nếu không được thì đợi cho đến khi em trai được nghỉ rồi học cũng được.
“Học xong rồi? Ha ha ha, thật sự buồn cười chết mất.” Dương Kiến Quốc chế giễu nhìn An Ninh, cô tuy rằng xinh đẹp nhưng đầu óc lại ngu ngốc, quả thực là một thôn nữ.
An Ninh rõ ràng cảm nhận được Dương Kiến Quốc khinh thường mình, cũng như rất nhiều người xung quanh đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô, bọn họ hình như đang nghi ngờ mình.
Nhưng tại sao? Chỉ cần không liên quan đến vấn đề làm ruộng, những gì cô nói đều là sự thật.
Còn có, cái này rất khó sao?
“1 nhân 1 bằng 1, 1 nhân 2 bằng 2...3 nhân 7 bằng 21... 7 nhân 7 bằng 49...9 nhân 9 bằng 81.”
An Ninh nói một cách trọn vẹn và trôi chảy từ đầu đến cuối, rõ ràng và to lớn. Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào Dương Kiến Quốc nói: “Lần đầu tiên anh đã đem 6 nhân 9 bằng 54, nói thành 6 nhân 9 bằng 55.”
Nói xong, An Ninh quay người rời đi.
“Đứng lại!”
Dương Kiến Quốc ở phía sau hét lên, An Ninh dừng lại, quay đầu lại nói: “Sai một chỗ lần sau sửa là được, anh không cần phải so với tôi.”
Cách an ủi độc đáo của An Ninh đã khiến Dương Kiến Quốc càng tức giận hơn. Chỉ tay vào An Ninh hét lên: “Cô đã học thuộc lòng bảng cửu chương trước! Học cái trường nào mà lại kiêu ngạo như vậy?”
An Ninh bối rối nhìn trên người mình từ trái sang phải, ngẩng đầu nhìn Dương Kiến Quốc nói: “Tôi không học trường nào cả, cũng không học thuộc trước, cái này tôi nghe một lần là nhớ rồi.”
“Cô nói dối! Thật buồn cười, tôi chưa thấy ai có thể ghi nhớ bảng cửu chương chỉ sau một lần nghe.”
Dương Kiến Quốc không tin, những người xung quanh cũng không tin, mọi người vẫn tin Dương Kiến Quốc nhiều hơn, chỉ là không hiểu tại sao An Ninh lại làm vậy.
Lúc này An Ninh có chút đồng tình nói với Dương Kiến Quốc: “Anh có ít kiến thức cũng không trách anh.”
“Hít —”
“An người câm muốn làm gì?”
“Không biết, không biết đang làm gì cả?”
“An Quốc Minh, em gái của cậu đang muốn làm gì vậy?”
“Lẽ nào cô ấy có hứng thú với Dương Kiến Quốc? Tôi nói cho cậu biết, Dương Kiến Quốc này không phải tốt lành gì đâu.”
Người bên cạnh An Quốc Minh, nhỏ tiếng nói với An Quốc Minh.
An Quốc Minh gật đầu, chẳng lẽ anh ấy còn không biết sao? Nhưng khi nhìn An Ninh, anh ấy lại không nghĩ rằng em gái mình lại bị Dương Kiến Quốc thu hút.
Lúc này, sự giễu cợt của Dương Kiến Quốc càng trắng trợn hơn, đám thanh niên trí thức phía trước đều có chút khinh thường, một thôn nữ thật đúng là nói khoác không gượng miệng.
“Phiền cô khi nói khoác có thể viết một bản thảo được không? Còn một lần là biết rồi, có khi ngay cả tên của mình cô cũng không viết được.”
“Kiến Quốc đừng nói như vậy, có lẽ người ta thực sự là thiên tài thì sao.”
“Biết đâu ở nơi nhỏ bé này xuất hiện một thiên tài.”
Mấy thanh niên trí thức nói chuyện với nhau, công khai khen ngợi và thầm kín chê bai, hầu như tất cả mọi người có mặt đều nghe hiểu, ngoại trừ An Ninh.
Cô gật đầu đồng tình, thành khẩn nói: “Các người biết thì tốt rồi.”
Cô quay người lại định rời đi, nhưng Dương Kiến Quốc ở phía sau, thậm chí cả một số thanh niên trí thức đằng sau cô đều không muốn.
“Nếu cô là thiên tài thì ở lại đây dạy chúng tôi đi.”
“Vừa đúng lúc, ở đây tôi có một bài toán, muốn thỉnh giáo một chút vị thiên tài này.”
An Ninh bất đắc dĩ quay người lại, xuyên qua đám người, đi đến chỗ đối diện người đàn ông đang cầmcuốn sách.
“Chỉ là một câu hỏi thôi, tôi cần phải nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai có thể ra đồng làm việc.”
Làm ruộng mới là việc ưu tiên hàng đầu, làm sao cô có thể bị trì hoãn bởi một vấn đề tầm thường như học toán.
Thanh niên trí thức cầm cuốn sách tình cờ lại là người chuẩn bị thi đại học, anh ta không thích những người khoe khoang nhiều nên chọn một câu hỏi khó trong sách bài tập và nói: “Chính là cái này.”
An Ninh theo ngón tay của anh ta nhìn qua, là một bài toán, may mắn là không có chữ Hán, liếc mắt liền biết đáp án.
“Câu trả lời là âm 4.”
Người cầm sách đối diện cười lạnh nói: “Cô sẽ không cho rằng chỉ cần cô tùy tiện nói ra một đáp án là được phải không?
“Được rồi, được rồi, có thể nói ra 1 con số âm thì cũng không tồi rồi.”
“Đúng đúng, đừng tranh cãi nữa.”
Có người đứng ra khuyên nhủ bọn họ làm hòa, An Ninh thậm chí còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, câu trả lời cô đưa ra không thể sai được.
“Đáp án là âm bốn, những đáp án khác đều sai cả.”
Nói xong, An Ninh lại quay người lại, hướng về phía An Quốc Minh hét lên một câu, “Anh hai, em về nhà trước đây.”
“Được được! Em về trước đi.”
An Ninh một mình rời đi, về nhà nghỉ ngơi để ngày mai có thêm sức làm việc.
Lớp học xóa mù chữ bị An Ninh làm cho gián đoạn, cũng đến giờ tan học rồi, vốn dĩ không có nhiều người nghiêm túc học, đa số đều đến đây để trò chuyện và xem náo nhiệt.
“Chu Cường Quốc, đi thôi?”
Có người cầm sách bài tập gọi Chu Cường Quốc, nhưng thấy anh ta không nhúc nhích, nên dứt khoát đi tới hỏi: “Làm sao vậy? Trở về còn có thể ôn tập một lát.”
“Cô ấy... cô ấy đúng rồi.”
“Cái gì, cô ấy trả lời đúng rồi sao?”
Chu Cường Quốc chỉ vào đáp án trên sách luyện tập nói: “Đề này, đáp án của cô ấy là đúng, thật sự là âm bốn.”
“Hả? Không thể nào? Mèo mù gặp phải chuột chết đúng không?”
Các thanh niên trí thức tò mò lấy sách luyện tập qua để nhìn, lật xem một chút, thật sự đúng là đáp án đúng.
Anh ta đưa sách luyện tập cho Chu Cường Quốc nói: “Không phải em trai của cô ấy cũng học cấp ba sao, chắc là đã từng làm đề giống như thế này rồi, bị cô ta nhớ kỹ đáp án.”
“Khả năng là như vậy rồi.”
Chu Cường Quốc khép sách luyện tập ở trong tay lại, đi ở phía sau bạn học, đi về phía nơi ở của các thanh niên trí thức.
Nhưng trong lòng của anh ta lại có chút cảm giác không thể nói thành lời, sách luyện tập này là anh ta cố ý mua ở Dương Thị, nơi này vốn không hề bán.
Nhưng anh ta không muốn tin tưởng một cô gái ở trong thôn lại lợi hại hơn cả mình, tìm lý do cho chính mình ở trong lòng, chắc chắn là trùng hợp thôi.
Bầu trời dần tối, phía đầu thôn vẫn còn tụ tập nói chuyện, lớp xoá nạn mù chữ đều tan học đi về nhà.
Lúc này nông thôn đã là ban đêm, điện cũng không có, càng đừng nói đến cuộc sống về đêm.
Sau khi bầu trời đen thui, người thích ở sạch thì đi tắm rửa, người không quá coi trọng, trực tiếp nằm lên giường đất ngủ luôn.
Sau khi An Ninh trở lại nhà họ An, múc một ít nước ấm ở trong chảo sắt lớn ra tới, rửa mặt, rửa chân, làm ướt bàn chải đánh răng, chấm một ít bột đánh răng, bắt đầu đánh răng.
Tắm rửa sạch sẽ xong, sau khi cô nói với người trong nhà một tiếng liền đi về phòng ngủ.
Túi ngủ rất ấm áp, An Ninh rất thích, chất lượng giấc ngủ của cô siêu tốt, gần như chỉ cần một giây là ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa và mèo kêu, lúc rạng sáng ngày hôm sau, gà trống ở trong thôn bắt đầu kêu to.
Theo tiếng gà gáy, từng nhà đều bắt đầu có tiếng động, ôm củi đốt lửa, lại bắt đầu một ngày mới.
Sáng sớm ở nông thôn, trong ánh bình minh, rất nhiều khói trắng xám bốc lên từ nhiều ống khói, bay lượn lờ, di chuyển theo gió.
Giống như một bức tranh đang mở ra, từ cảnh đến người, từ tĩnh đến động.
Người nhà họ An đương nhiên cũng ở trong đó, sáng sớm Lâm Thúy Hoa liền kêu tất cả mọi người dậy.
“Đổi đôi giày rách, đi trên núi hái nấm, đi chậm sẽ không có nữa.”
Hái nấm? Đi như thế nào? Chủ nhân của thân thể này chưa từng lên núi bao giờ.
Hai ngày qua thỉnh thoảng có những rào cản ngôn ngữ, An Ninh đã làm ra không ít trò cười, cô quyết định, lên núi nhìn xem người khác làm như thế nào trước rồi lại làm.
An Quốc Khánh, chị dâu cả Chu Quế Phân, An Quốc Minh cùng An Quốc Bình, còn có An Ninh đang mơ hồ, sau khi chuẩn bị tốt, bị Lâm Thúy Hoa đuổi đi.
Ra cửa, chị dâu cả Chu Quế Phân đi ở bên cạnh An Ninh nói: “Em gái, em đi theo chị, hai chúng ta đi cùng nhau.”
“Được.”
An Ninh đồng ý vô cùng nhanh, đúng lúc cô không biết làm.
An Quốc Minh đi ở phía trước cũng đang dặn dò An Quốc Bình nói: “Em cứ đi theo anh cả, biết chưa?”
An Quốc Bình gật đầu, bảo đảm nói: “Anh hai yên tâm, bọn họ người nhiều thì em mới có hại, em không ngốc, đánh không được thì sẽ chạy.”
“Đôi mắt bầm tím này thì nên nói em là đồ ngốc, hay là nói chân của em ngắn.”
An Quốc Minh nói ra một câu này, tự mình bước đi trên con đường mòn.
An Quốc Bình chạm vào hai mắt của mình một chút, kết quả này đã khá tốt rồi, bọn họ có ba người mà.
An Ninh ở phía sau nhìn thấy An Quốc Minh sắp rời đi, sốt ruột kêu một tiếng, An Quốc Minh dừng chân lại.
“Anh hai, còn đánh nhau nữa không?”
Cô đang nghĩ đến việc trả thù cho em trai mình, không phải nói hôm nay lên núi sẽ hành động sao?
“Em không cần phải xen vào, đi theo chị dâu cả đi hái nấm là được.”
Nói xong, An Quốc Minh xoay người liền đi rồi, một lát sau liền biến mất không thấy.
An Ninh không vui vẻ cho lắm, sao có thể không cần cô xen vào đâu?
Nhưng mà cô cũng không biết đường, đành phải đi theo chị dâu cả cùng nhau đi lên trên núi.
Cùng lúc đó, còn có rất nhiều cô gái nhỏ, những người vợ, các cô và dì đều đi về phía trên núi, đi hái nấm.
Sau khi mưa, dễ mọc nấm hơn, hái một chút liền có thể làm một món ăn, chủ yếu chính là, có một số người trong thị trấn mua, có thể bán lấy tiền.
“Em gái, chúng ta đi nhanh lên, đi bên này.”
“Vâng.”
An Ninh đảo khách thành chủ, rút ra cánh tay bị chị dâu cả ôm, đổi thành cô kéo chị dâu cả.
“Này ——”
Chu Quế Phân gần như là bị An Ninh kéo lên phía trước, nhưng mà tốc độ của hai người đúng là rất nhanh.
“Hướng về bên trái, đúng đúng.”
Chu Quế Phân chỉ đường cho An Ninh, An Ninh không hề tốn sức nào kéo Chu Quế Phân, lên sườn núi nhỏ, đi về phía bên trái.
Sau khi đi được khoảng một trăm mét, tới một rừng thông, chị dâu cả thấy chỗ này không có người nào, lập tức hăng hái.
“Em gái, nhanh hái nấm đi.”
An Ninh không dám di chuyển, rốt cuộc là nên hái cái nào.
Nhưng mà rất nhanh liền có đáp án, Chu Quế Phân ngồi xổm trên mặt đất, ở dưới cây thông tìm được một bụi nấm.
“Em gái, loại này có thể ăn, cái khác thì chị không biết, chúng ta cũng không hái, đã biết chưa?”
“Đã biết rồi ạ.”
Lúc này An Ninh thật sự đã biết rồi, hoá ra là hái thứ kêu là nấm này, có cái có thể ăn có cái không thể ăn.
An Ninh cõng một cái sọt tre, nhanh chóng hành động.
Tốc độ của cô rất nhanh, có tinh thần lực để gian lận, vốn không hề cần tìm, hái cái này xong lại hái cái tiếp theo, tiết kiệm nhiều thời gian hơn.
“Em gái, em thật là giỏi!” Khi Chu Quế Phân ngồi xổm xuống hái nấm cùng An Ninh, đúng lúc nhìn thoáng qua sọt của cô, thế mà lại có nhiều như vậy.
Cô ấy nhìn thêm vài lần, không có hái sai.
Hai người hái được khoảng mười phút, sau khi có người lại đây, An Ninh dứt khoát đứng lên, kéo Chu Quế Phân đi.
“Em gái, em làm gì vậy, vẫn đang còn mà?”
“Vẫn có nhưng không nhiều lắm, chúng ta đi chỗ khác.”
Lúc này An Ninh dẫn đường ở phía trước, cô hoàn toàn đã biết nên làm cái gì, triển khai toàn bộ tinh thần lực, rất nhanh cô dẫn theo Chu Quế Phân tìm được một bụi nấm khác.
“Em gái, sao em tìm được vậy?”
An Ninh ngồi xổm ở trên mặt đất, đương nhiên không thể nói thật rồi.
“Vận khí thật tốt.”
“Chuyện này cũng thật tốt quá.”
Chu Quế Phân cũng không nói nhiều, hái nấm mới là việc chính.
Sau khi hai người hái được một lúc, dưới sự dẫn dắt của An Ninh, lại tìm được một bụi khác, vẫn là một tảng lớn.
Nhưng mà một tảng nấm lớn này, rất nhanh liền có người lại đây.
“Nơi này có rất nhiều nấm, mọi người mau tới đây đi!”
Sau khi một cô gái xoay người kêu to một tiếng, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu hái nấm.
Chưa đến một phút, mấy người quen mặt liền xuất hiện, đúng là mấy người thanh niên trí thức tối hôm qua.
Bọn họ sống ở trong thôn đã nhiều năm, rất quen thuộc với mọi thứ ở nơi này, sau khi trời mưa lên núi hái nấm, trở về cải thiện thức ăn.
Dương Kiến Quốc ở phía trước, liếc mắt một cái liền thấy An Ninh nói mạnh miệng lúc tối hôm qua, trong mắt có sự tự cho là đúng, đúng là đến vì mình.
Thật đúng là dốc hết tâm tư, hái nấm cũng có thể sắp xếp một cuộc gặp gỡ.
Ngay lúc Dương Kiến Quốc đang nghĩ về điều đó, thanh niên trí thức khác đều đang ngồi xổm xuống hái nấm, nhưng thật ra Chu Quốc Cường liếc mắt nhìn An Ninh một cái, anh ta đối với chuyện An Ninh nói đúng đáp án, vẫn còn chú ý vài phần.
“Kiến Quốc, cậu qua bên kia hái, bên kia cũng có không ít.”
Một người thanh niên trí thức chỉ vào bên cạnh An Ninh, Dương Kiến Quốc đồng ý, bước chân vô cùng phô trương đi qua, hắng giọng và ho khan một chút.
Đáng tiếc, An Ninh hoàn toàn đắm chìm trong việc hái nấm, không hề trả lời, chị dâu cả Chu Quế Phân vốn không hề nghe thấy, ở trong mắt cô ấy nấm đều là tiền đâu!
Cho dù ho ra phổi, vậy cũng không đáng giá tiền!
Dương Kiến Quốc tự cho là đúng, phát hiện An Ninh đang ngồi xổm vốn không hề để ý đến anh ta, trong lòng còn cảm thấy buồn cười, cho rằng An Ninh đang chơi lạt mềm buộc chặt.
Anh ta giả vờ vô tình đi qua đó, ngồi xổm ở bên cạnh An Ninh để hái nấm.
An Ninh phát hiện có người ngồi xổm xuống ở bên cạnh mình, cô giống như một con con cua, đi ngang ra ngoài vài bước, lập tức kéo khoảng cách cùng Dương Kiến Quốc, nhìn có vẻ xa hơn 3 mét.
An Ninh nghĩ rất đơn giản, có rất nhiều nấm, cùng nhau hái sẽ dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, cách xa một chút thì đều là của mình, muốn hái như thế nào liền hái như vậy.
Dương Kiến Quốc mới ngồi xổm xuống, ngẩng đầu hừ một tiếng, còn giả vờ tiếp sao?
Thật sự cho rằng anh ta nguyện ý phản ứng cô sao?
Dương Kiến Quốc tự khuyên bản thân mình, càng khuyên càng tức giận.
Nhìn An Ninh đang hái nấm hừ lạnh một tiếng.
Chu Quế Phân ở bên cạnh, cách Dương Kiến Quốc rất gần, sau khi thấy vẻ mặt của anh ta như vậy, từ từ di chuyển tới bên cạnh em gái.
“Em gái, người này không được bình thường, em cách xa anh ta một chút.”
Chu Quế Phân nói xong, lấy người che lại, một ngón tay chỉ một phương hướng cho An Ninh.
An Ninh nhìn qua, đúng lúc Dương Kiến Quốc cũng nhìn lại đây.
Sau khi Dương Kiến Quốc đối mặt với An Ninh, trong mắt hiện lên ý nghĩ quả nhiên là như thế, nhìn lén mình mà đúng lúc bị mình nhìn thấy.
Lúc này An Ninh đã quay đầu lại, nhỏ giọng nói với chị dâu cả: “Em đã biết rồi, chị dâu cả.”
Hai người tiếp tục hái nấm, đi về phía ngược lại với Dương Kiến Quốc để hái.
Nhưng Dương Kiến Quốc vô cùng tự luyến, hơn nữa bề ngoài cũng không xấu, mấy cô gái ở trong thôn đều có ý với anh ta, cho nên anh ta tự luyến nghĩ rằng, An Ninh cũng yêu thầm anh ta.
Anh ta cố tình đi theo hướng mà An Ninh đi, đi theo qua đó.
Chị dâu cả vừa nhìn thấy, người này chắc không phải là tên lưu manh đi? Có ý gì vậy, cánh rừng lớn như vậy, cứ phải đi theo hai người bọn họ, còn nhìn lén em gái vài lần nữa.
Cô ấy cũng không dám thả lỏng một chút nào, động tác hái nấm cũng chậm hơn, tinh thần căng thẳng đề phòng Dương Kiến Quốc.
“Chị dâu cả, chị bị sao vậy?”
An Ninh phát hiện chị dâu cả đang khẩn trương, không có sự vui vẻ khi mới hái nấm.
“Không có việc gì không có việc gì, chị không hái, cũng không còn nhiều, mà càng ngày càng có nhiều người tới hái.”
Chị dâu cả quyết đoán vứt bỏ việc hái nấm để kiếm tiền, muốn đưa An Ninh rời đi, tốt nhất là tìm được An Quốc Khánh, như vậy thì sẽ an toàn hơn.
An Ninh không biết chị dâu cả suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nhìn thoáng qua bốn phía, đúng là có rất nhiều người.
“Được, chúng ta đi thôi.”
An Ninh đứng dậy, chị dâu cả đi theo sát ở phía sau, đứng ở bên cạnh cô, che tầm mắt của Dương Kiến Quốc, còn kéo An Ninh đi vòng qua bên kia, tránh tên Dương Kiến Quốc này.
Đáng tiếc, Dương Kiến Quốc tự luyến chặn hai người lại.
Anh ta đặt giỏ của mình ở trước người, có sự ngả ngớn đắc ý trong giọng nói.
“Lấy đến đây đi.”
“Lấy cái gì?” An Ninh cẩn thận suy nghĩ, chủ nhân của thân thể này cùng cô đều không nợ người ở trước mắt bất cứ thứ gì.
“Nấm đó, cô phí hết tâm tư chỉ để tình cờ gặp được tôi, còn không phải là vì muốn làm quen với tôi sao.”
Dương Kiến Quốc vuốt tóc một cách điệu đà, làm cho An Ninh cảm giác không hề thoải mái, vô cùng muốn cắt bỏ đi.
Nhưng mà, muốn nấm sao?
“Anh muốn cướp nấm của tôi sao?”
Sắc mặt của An Ninh nghiêm túc, một bàn tay bảo vệ ở trước giỏ, chuẩn bị đánh nhau.
“Chậc —— ai muốn cướp nấm của cô chứ, là cô muốn đưa nấm cho tôi để làm quen với tôi.”
Dương Kiến Quốc nói xong, cũng không làm An Ninh mất cảnh giác, ngược lại nhìn chị dâu cả ở bên cạnh nói: “Chị dâu cả, chị nói rất đúng, đầu óc của anh ta thật sự có vấn đề.”
An Ninh nói xong, lại rất nghiêm túc đề nghị với Dương Kiến Quốc: “Anh có nguy cơ cao bị mắc bệnh về não, cũng có thể là có bộ phận cơ thể nào đó đang phát triển bất thường.”
“Anh phải sớm chuẩn bị đi, chuyện gì xảy ra sau này cũng là chuyện lớn.”
Dương Kiến Quốc đã bị An Ninh nói đến choáng váng ngay tại chỗ, ai lại muốn chuẩn bị chuyện sau này xảy ra chứ? Tất cả những gì anh ta có thể nghĩ tới là anh ta bị một cô gái ở nông thôn coi thường.
Một cô gái ở nông thôn cũng dám coi thường anh ta sao!
“Đứng lại!”
Dương Kiến Quốc kêu to một tiếng, đáng tiếc An Ninh cùng chị dâu cả đã đi rồi, đều không có ai dừng lại, tiếp tục đi.
“Tôi nói mấy người đứng lại mà!”
Dương Kiến Quốc ôm giỏ, chạy vài bước tới trước mặt của An Ninh, lại tiếp tục chặn đường đi của hai người.
Chị dâu cả hơi nghiêng người, chắn phía trước mặt An Ninh, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa đánh nhau em chạy trước đi, tìm anh cả của em.”
Chạy sao? Không có khả năng.
Người Tinh Tế từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, ý thức chiến đấu luôn được truyền bá, chưa bao giờ có chuyện không chiến đấu mà đầu hàng.
Hơn nữa, cô thích chiến đấu nhất.
An Ninh bước ra một bước dưới sự che chở của chị dâu cả, vỗ nhẹ lên cánh tay của chị dâu cả hai lần để an ủi.
Một chân của cô đạp lên một nhánh cây ở trên mặt đất, nhánh cây nhanh chóng bắn lên phía trước, cô dùng một tay bắt được, dùng sức ném về phía trước.
“Vù ——”
Nhánh cây bay qua mặt của Dương Kiến Quốc, mái tóc làm cho An Ninh rất chán ghét kia bị tốc độ gió bay nhanh cuốn đi, rơi xuống vài cọng.
Bên tai của Dương Kiến Quốc còn lưu lại âm thanh nhánh cây vút qua với tốc độ siêu nhanh.
“Bịch!”
Nhánh cây bay với tốc độ siêu nhanh, cắm vào trong vũng bùn ở phía xa, nhánh cây ở bên trên rung lên từng đợt.
An Ninh đã thu tay lại, cô vốn dĩ có thể cắm vào trong cây.
“Chúng tôi đứng lại rồi, anh muốn đánh nhau sao?”
Dương Kiến Quốc là người tự luyến, nhưng cũng không ngốc, hơn nữa anh ta thấy sự chờ mong ở trong mắt của An Ninh.
Nhưng sau tình cảnh này, anh ta cũng xác định được, cô gái ở nông thôn đang đứng trước mặt mình này thật sự không thích mình.
Không chỉ có không thích, phỏng chừng có thể đánh anh ta như đang chơi trò chơi.
“Ha ha, hiểu nhầm, hiểu nhầm, tôi kêu hai người đứng lại, là muốn đưa nấm đã hái được cho hai người, lúc nãy tôi đã nói sai, muốn xin lỗi hai người.”
“Xin lỗi sao?” An Ninh dạy dỗ Dương Kiến Quốc nói một cách sâu sắc: “Lần sau đổi cách khác đi, xin lỗi như vậy dễ dàng bị thương lắm.”
“Do tôi không đúng, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, do tôi không tốt.”
Thái độ của Dương Kiến Quốc vô cùng chân thành, chủ yếu là “vũ khí bí mật” ở trong rừng cây quá nhiều, làm người cần phải nhận thức được hoàn cảnh hiện tại.
“Được...... Tránh ra đi.”
“Lập tức!”
An Ninh nói xong, Dương Kiến Quốc lập tức nghiêng người để nhường đường, không hề có một chút khó xử nào.
Lúc này An Ninh lại nhìn liếc mắt nhìn Dương Kiến Quốc này một cái, giáo viên đã nói, nhân vật có thể thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng, đặc biệt là những người trở nên cam tâm tình nguyện, đều sống tương đối lâu.
Một đoạn nhạc dạo đầu kết thúc, An Ninh cũng hái được nhiều nấm rồi, nhưng cô vẫn đang nghĩ tới việc anh hai trả thù cho em trai, dứt khoát đổ hết nấm vào giỏ của chị dâu cả.
“Không được đâu em gái, nấm có thể bán lấy tiền, em hái được chính là của em, đừng đổ vào đây.”
Chu Quế Phân yêu tiền, nhưng phân chia rõ ràng, nên lấy thì một xu cũng không thiếu, không nên lấy thì một xu cũng không cần.
Sức hấp dẫn của việc bán lấy tiền đối với An Ninh còn không lớn bằng việc xuống đất làm việc, cô không để ý đến việc chị dâu cả ngăn cản, đổ nấm vào nói: “Em không bán lấy tiền, em ăn là được.”
Chu Quế Phân không ngăn cản được An Ninh, đành nghĩ lúc về nhà chính mình sẽ chia ra một phần.
“Chị dâu cả, chị đi về trước đi, em đi tìm anh hai.”
“Không thể được!”
Trước tiên Chu Quế Phân mở miệng từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của An Ninh, lại nghĩ đến hành động lúc nãy của An Ninh.
“Em tự đi có được không?”
“Yên tâm, anh cả nói thể trạng cơ thể của em vô cùng tốt, rất khoẻ mạnh!”
Cuối cùng, An Ninh đi một mình, đeo một cái giỏ trống không, đi lên núi tìm An Quốc Minh, không biết lần thứ mấy cô dùng tinh thần lực để rà quét, cuối cùng cũng tìm được An Quốc Minh.
Nhưng mà, anh hai đang làm gì vậy? Khiêu vũ sao?
Sau khi An Quốc Minh rời đi, gặp mấy anh em trong thôn, sau khi thì thầm to nhỏ để thương lượng, mọi người liền giải tán.
Vài người đã dùng nhiều lý do khác nhau để dụ em trai của Trần Minh Lượng là Trần Minh Dương, anh trai của Miêu Tiểu Hoa, Miêu Đại Ngưu, Miêu Nhị Ngưu đến một cái bẫy bỏ hoang trên núi.
An Quốc Minh trước tiên xử lý qua, trong bẫy không có cái gì chí mạng, nhưng anh ta ném vào rất nhiều cành cây hòe gai.
Trần Minh Dương tới trước, An Quốc Minh biết cậu ta là kẻ hám lợi nhất, nên sau khi nhìn thấy năm xu trên bẫy, cậu ta không chút suy nghĩ liền chạy tới.
Giây tiếp theo, có tiếng va chạm, sau đó là tiếng rít lên, Trần Minh Dương bị đâm đau đến mức la hét lên.
Lúc này cậu ta cũng không có thời gian để ý đến năm xu, đã bị một sợi tơ kéo đi.
Miêu Đại Ngưu và Miêu Nhị Ngưu cách Trần Minh Lượng không xa, hai người họ là những kẻ liều lĩnh không có đầu óc, nghe nói Trần Minh Dương đã rơi vào bẫy nên bọn họ đã tới đây.
Sau khi đi tới, hai người không để ý, bị trượt chân, lăn xuống sườn đồi, không may rơi vào bẫy.
“A ——”
“Đâm chết tôi rồi!”
“Đứng dậy, đừng đè tôi!”
Ba người trong bẫy hét lên, An Quốc Minh lùi lại, nhìn sang một bên vài lần rồi quay người rời đi.
Trước tiên âm thầm xử lý họ một trận, rồi đánh một cách công khai, hoàn hảo.
Điều quan trọng nhất là cơ thể bị cây hòe gai đâm, đánh chắc chắn sẽ đau hơn.
An Quốc Minh rời đi, trong lòng suy nghĩ lần này nên để em gái hay anh cả đi?
Anh cả đi, có lẽ mấy người này chưa bị đánh đã nhận thua rồi.
Nếu em gái đi, không chừng có bất ngờ.
An Quốc Minh đang suy nghĩ điều gì đó cũng không chú ý đến xung quanh.
“Túc túc —— túc túc ——”
Một con gà rừng đủ màu sắc đột nhiên bay ra từ một đám cỏ, đối mặt với An Quốc Minh, anh ấy ngồi phịch xuống đất, run rẩy vì sợ hãi.
“Mẹ bó! Hù chết tao rồi!”
Nhưng khi nhìn thấy đó là một con gà rừng, trong mắt anh ấy tràn ngập thịt, thịt thơm.
Chỉ tiếc là, anh ấy đã đánh giá quá cao khả năng chiến đấu của mình.
Đây là một con gà rừng rất béo, không chỉ béo mà còn rất hiếu chiến, nó xòe cánh và có mỏ nhọn, mỗi khi có cơ hội là mổ.
Khi An Quốc Minh muốn phản công, nó đã vung cánh bay xa đến mức không đuổi kịp.
Cuối cùng, đừng nói là bắt được gà rừng, hiện tại An Quốc Minh chỉ tập trung né tránh để bảo vệ mình, thực sự đánh không lại.
“Anh cả —— em gái —— hai người ở đâu!”
Khi An Ninh đến, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, lập tức trả lời: “Em ở đây!”
An Quốc Minh bị dọa giật mình, anh ấy chỉ là đang nói trong đầu thôi, nhưng sao lại ảo giác.
Trong lúc đang thả lỏng, anh ấy quên dùng cánh tay bảo vệ mình, con gà rừng bất ngờ xông tới, vồ vào mặt An Quốc Minh.
“A——”
“Ngồi xổm xuống!”
An Ninh ra lệnh, trong vô thức An Quốc Minh ngồi xổm xuống, một cành cây bay qua đầu anh ấy, vù một tiếng, với một lực đạo không thể đảo ngược, từ miệng của gà rừng xuyên qua não, sau khi giãy phành phạch hai cái, con gà rừng rơi từ trên không trung xuống và không cử động nữa.
An Quốc Minh ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn con gà rừng, rồi lại nhìn An Ninh, sau đó lại nhìn con gà rừng, rồi lại nhìn An Ninh.
Cuối cùng xác nhận những gì mình nhìn thấy, anh ấy kích động đứng dậy, chỉ vào con gà rừng hỏi: “Em gái, em có thể đánh chuẩn như vậy sao?”
Ánh mắt An Ninh lơ đãng, mơ hồ nói: “Không biết, em chỉ dựa vào cảm giác mà ném thôi.”
“Cảm giác của em thật tốt, chứng tỏ em rất chính xác và có nghị lực rất lớn...”
An Ninh nhìn An Quốc Minh đang tự lẩm bẩm, cô không hiểu anh ấy đang làm gì, cô dứt khoát bước tới nhặt con vật trên mặt đất lên, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Gà rừng!”
Trái tim An Quốc Minh đập loạn xạ, chạy tới chỉ vào con gà rừng nói: “Em gái, đây là gà rừng, thứ này ở trong núi mới có, chỉ là quá tinh ranh, khó bắt, anh nói cho em biết, đây đều là thịt, mùi vị rất ngon, có người chuyên mua con này.”
“Ồ...”
An Ninh chỉ đơn giản “ồ” một tiếng, hoàn toàn không hiểu sự kích động của An Quốc Minh, nhưng cô hiểu một điều, thứ này ăn được, tốt nhất nên mang về nhà ăn.
An Ninh cõng con gà lôi đi về phía trước, An Quốc Minh hít sâu vài hơi, sau khi bình tĩnh lại, anh ấy bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục em gái mình hợp tác thực hiện giao dịch này.
“Em gái, em có muốn ăn thịt con gà này mỗi ngày không?”
“Ăn mỗi ngày sẽ không ngán hả? Hơn nữa, em cũng không biết mùi vị.”
An Ninh suy nghĩ, ở Tinh Tế ăn nước dinh dưỡng còn phải đổi vị nữa.
“Ha ha ha, em nói đúng, ăn xong rồi nói.”
An Quốc Minh đè nén nội tâm hưng phấn, theo An Ninh xuống núi.
Khi đến chân núi, tình cờ gặp ba người Trần Minh Dương kia, vừa đi bọn họ vừa kêu rên.
Anh ấy nhỏ tiếng hỏi: “Em gái, em có thể đánh được ba người đó không?”
An Ninh nhìn về phía trước, đoán được hỏi: “Là bọn họ bắt nạt em trai à?”
“Đúng vậy, em có thể đánh được không? Một mình em đánh, anh hai cũng không thể giúp được gì.”
An Ninh nhìn An Quốc Minh một cách khó hiểu.
“Anh hai, anh nói điều này làm gì? Em đương nhiên biết anh không thể giúp được gì rồi.”
Nói xong, An Ninh đưa con gà rừng cho An Quốc Minh, tiến lên đang muốn đánh, thì lại bị An Quốc Minh ngăn lại.
“Chờ một chút, đánh nhau có quy tắc riêng, chúng ta muốn đánh thắng, cũng không có người nói làm gì được chúng ta.”
An Quốc Minh ôm con gà rừng, như không nhìn thấy ba người trước mặt, hét lớn. Giọng nói vui vẻ: “Em gái, con gà rừng này béo quá, trở về cho ít nấm vào hầm đi, mùi vị sẽ ngon lắm!”
“Nếu cho một ít bánh bột ngô và một ít miến lên trên, anh nói cho em biết, miến có mùi vị giống như vị thịt, rất thơm ngon.”
An Ninh không ngốc, cô hiểu rõ chiêu trò của An Quốc Minh. Đây không phải là cách giáo viên thường nói, chính là dụ địch vào hang sâu sao? Đặc biệt thích hợp kẻ địch mạnh ta yếu, thực sự thích hợp với anh hai.
Tuy nhiên, cô vẫn hợp tác, hưng phấn nói: “Nhanh đi thôi, về nhà hầm gà ăn.”
“Được!”
Hai người đang muốn tăng tốc thì chợt nhìn thấy ba người trước mặt đang xoay người lại.
An Quốc Minh hình như rất sợ hãi, giấu con gà rừng ra sau lưng, An Ninh càng tỏ ra sợ hãi, trốn ở phía sau An Quốc Minh.
Trần Minh Dương ở phía đối diện nhìn thấy tư thế của An Quốc Minh liền biết An Quốc Khánh nhất định không ở gần đây, nếu không người này sẽ kiêu ngạo hơn bất kỳ ai khác.
An Quốc Khánh không ở đây, chỉ còn lại An Quốc Minh yếu đuối cùng An người câm, vậy con gà rừng đó thuộc về ai còn chưa biết được.
Nhà họ Trần và nhà họ An đều như vậy, người lớn không đánh nhau, nhưng trẻ con ở dưới chắc chắn không ưa nhau, đây chính là nguyên nhân bọn họ ngăn cản An Quốc Bình.
“An Quốc Minh, mày nhặt con gà rừng của chúng tao làm gì, nhanh lên trả lại đây.”
“Trần Minh Dương, mặt mày to thật, công khai cướp đồ của tao, tao còn sẽ nhìn mày bằng con mắt khác.”
Trần Minh Dương bị nói làm cho kích động: “Tao công khai cướp thì mày có thể làm được gì, công điểm một ngày mày kiếm cũng không bằng một bà lão, mày cũng không biết xấu hổ.”
An Quốc Minh dường như nổi giận, anh ấy vừa nói vừa lùi lại: “Tao kiếm được bao nhiêu công điểm không liên quan gì đến máy, ở nhà tao còn rất nhiều đồ ăn.”
“Anh Dương, đừng nói nhảm với nó, mau cướp đi!”
“Đúng vậy, cướp đi!”
Miêu Đại Ngưu, Miêu Nhị Ngưu từ phía sau hét lên và lao tới, An Quốc Minh lén liếc nhìn sườn đồi bên trái.
“Trần Minh Dương, mày thật không biết xấu hổ, còn dám cướp gà rừng của tao!”
Sau khi hét lên, giọng nói của An Quốc Minh lập tức thay đổi, anh ấy thấp giọng nói: “Em gái, em đánh bọn họ thật mạnh vào!”
Khi An Quốc Minh gọi tên An Ninh, người cô đã lao ra ngoài, không quên nhét con gà rừng cho An Quốc Minh.
An Quốc Minh ôm con gà rừng trong tay, nhìn An Ninh lao ra ngoài, tốc độ nhanh như con chó Đại Hoàng ở đầu thôn, vô cùng hung dữ.
“Đại Hoàng... em gái, đánh tụi nó đi!”
An Ninh ở phía trước một tay chặn nắm đấm của Đại Ngưu, một tay khác đã đấm ra ngoài.
Nhưng Đại Hoàng em gái là cái gì?
“Cái đồ câm chết tiệt này! Cút ra, ông đây không muốn đánh phụ nữ—— A ——”
Miêu Đại Ngưu chưa kịp nói xong, một chiếc răng lớn từ trong miệng anh ta bắn thẳng lên trời, đầu óc choáng váng, loạng choạng lùi về sau.
Miêu Nhị Ngưu ở phía sau nhìn thấy anh trai mình bị đánh, lập tức nhặt một cây gậy trên mặt đất đập vào đầu An Ninh.
“Em gái ——”
An Quốc Minh vừa sợ vừa lo lắng, nhưng vẫn chạy về phía trước, anh ấy không thể đánh, nhưng vẫn có thể chịu đòn.
“Quay lại!”
An Ninh hét lớn, sau đó cúi người tránh khỏi cây gậy, đứng lộn ngược một tay chống đất, hai chân một trước một sau, mặt trước đá bay cây gậy đi, đồng thời mặt sau đá bay Miêu Nhị Ngưu.
Hành động này vượt qua hiểu biết ở trong thôn, bọn họ còn có thể đánh nhau như vậy sao?
Đây không phải là gian lận sao?
Nhưng càng kỳ quái hơn chính là phía sau, An Ninh sau một cú lộn nhào đứng dậy, lại một tay bắt lấy cây gậy bị đá, cầm nhấc thử trong tay, nói với Trần Minh Dương ở phía sau: “Lại đây.”
“Đừng, đừng, đừng, tôi chỉ xem náo nhiệt thôi, xem náo nhiệt thôi.”
Trần Minh Dương bỏ chạy, bỏ lại Miêu Đại Ngưu và Miêu Nhị Ngưu đang bị đánh choáng váng ở phía sau.
An Ninh nhìn hai người đang ngồi dưới đất không ngừng lùi về phía sau, cây gậy trong tay to như cánh tay, rắc một tiếng, cây gậy bị bẻ đôi ra.
“Dám bắt nạt em trai tôi, kết cục của các người sẽ như thế này.”
“Còn nữa, đồng bọn tốt của các người đã chạy mất rồi.”
“Vù vù” hai tiếng, An Ninh ném chính xác hai cây gậy gỗ trong tay về phía Miêu Đại Ngưu, Miêu Nhị Ngưu phía trước xuyên chéo vào háng của hai người họ, khiến bọn họ sợ đến mức suýt tè ra quần.
“Chúng tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa.”
Hai anh em thật sự không dám nữa, hành động hôm nay của An Ninh thực sự khiến bọn họ sợ hãi. Hơn nữa, ngoại trừ An Quốc Minh ra, những người khác trong nhà họ An đều quá có năng lực, cho dù là An Quốc Bình kia cũng như vậy.
Hôm qua, ba người đấu với một người, nhưng bọn họ không giành được lợi thế lớn nào.
“Cút!”
Hai anh em rất nghe lời, thật sự bò đi cút khỏi nơi này.
Khi An Ninh quay lại, cô nhìn thấy ánh mắt an ủi của An Quốc Minh, khóe mắt thậm chí còn có vài giọt nước mắt của người cha già.
“Anh hai, đây gọi là đánh thắng, không cần khóc, có phải anh chưa từng thắng đấy chứ?”
“Hả?” An Quốc Minh bị lời nói của An Ninh làm cho nghẹn họng, nhưng vẫn là vui vẻ.
“Anh vui quá, em gái! Em không ngốc chút nào.”
An Quốc Minh thực sự rất hưng phấn, thậm chí còn hưng phấn hơn cả việc anh ấy vừa phát hiện ra An Ninh có thể săn gà rừng, em gái anh ấy không chỉ giỏi đánh nhau, cô cũng có thể châm ngòi ly gián.
“Em biết em không ngốc, anh không biết sao?”
Trong ánh mắt của An Ninh rõ ràng viết ra: Anh không biết mới ngốc.
An Quốc Minh hoàn toàn không để ý tới, bắt đầu kể cho An Ninh nghe lý do khiến mình vui vẻ, sau khi nói xong lại bổ sung thêm phân tích và giải thích của chính mình.
Trên đường đi, không ngừng nói chuyện.
An Ninh nghe hiểu, nhưng cô tuyệt đối có thực lực, vậy tại sao cô lại lãng phí thời gian với những chiêu thức sai lầm đó, chi bằng cày ruộng vui vẻ còn hơn.
Hai người căn bản không cùng kênh, một người đang nói, một người không biết có nên nghe hay không, cuối cùng bọn họ cũng về đến nhà.
Vừa tới cổng nhà họ An, bước chân của An Ninh càng nhanh, chạy vài bước liền vào trong sân.
“Mẹ ơi, gà rừng!”
Lâm Thúy Hoa đang ở trong nhà phủi nhẹ vào tạp dề rồi bước ra ngoài, nhìn thấy gà rừng giống như gặp lại người thân đã thất lạc từ lâu.
“Ây da, ở đâu ra vậy? Mập như vậy.”
Lâm Thúy Hoa cầm con gà rừng lên, nhìn trái nhìn phải, cầm trên tay cảm nhận thử rồi nói: “Chắc phải năm sáu cân, cũng thật béo.”
Lúc này, An Tam Thành, An Quốc Khánh, An Quốc Bình còn có chị dâu đang làm nấm trong sân đi tới vây quanh nhìn con gà rừng lớn, cười vui vẻ.
“Gà rừng đuổi theo anh hai, con đụng phải nên đánh chết.”
An Ninh nói xong, An Quốc Minh cảm thấy tất cả những bài học anh ấy dạy cô trên đường đi về nhà đều vô ích, chỉ cần nói câu tiếp theo là được ... tại sao nhất định phải nhắc anh ấy làm gì?
“Trời ạ, thằng hai em thực sự càng ngày càng vô dụng, ngay cả một con gà rừng cũng không xử lý được, lại bị gà rừng đuổi khắp núi, thật mất mặt!
An Quốc Khánh là người đầu tiên trêu chọc An Quốc Minh, An Quốc Bình ở bên cạnh cười khúc khích.
“Được rồi, thằng cả con đem gà rừng xử lý để mẹ con đem đi hầm, ngày mai là có thể ra đồng làm ruộng, hôm nay ăn tốt một chút.”
An Tam Thành mở miệng, An Quốc Khánh lập tức hành động, An Quốc Bình cũng đi đun nước nóng.
Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả tiếp tục xử lý nấm, ăn một ít và bán một ít.
“Chị dâu, những cây nấm này chị định bán không? Em có cách.”
An Quốc Minh rất có hứng thú đối với mọi vấn đề liên quan đến buôn bán, chị dâu cả cũng biết điều này, nhưng cô ấy không nói gì mà nhìn Lâm Thúy Hoa.
Cô ấy biết trong gia đình này, em hai không muốn làm ăn.
An Quốc Minh cũng biết, anh ấy đang ngồi xổm bên cạnh Lâm Thúy Hoa, cố gắng lấy lòng bằng vẻ mặt tươi cười.
“Mẹ, mẹ để con đi đi. Những cây nấm này còn tươi có thể bán được.”
Lâm Thúy Hoa không nói gì, An Tam Thành ở một bên lại lên tiếng.
“Thằng hai, không phải là ba mẹ không cho con đi, con có đầu óc tốt, không phải không có năng lực buôn bán, gia đình cũng cho con thử, nhưng hai lần trước con không kiếm lại được một đồng nào, chuyện này khi nào con nói rõ ta, thì lúc đó lại nói chuyện buôn bán tiếp.”
Lời nói của An Tam Thành khiến An Quốc Minh cúi đầu, có chút xấu hổ.
“Ba ——”
An Quốc Minh ngẩng đầu kêu lên, mặt đỏ bừng vì bị nghẹn, anh ấy thực sự rất xấu hổ khi nói ra điều đó, nhưng bây giờ có rất nhiều cơ hội kiếm tiền ở trước mắt, không để anh ấy đi thực sự quá khó chịu.
“Ba!”
An Quốc Minh nhắm mắt lại, dứt khoát nói: “Lần đầu tiên con kiếm được tiền, nhưng có người tới kiểm tra, con chạy chậm nên phải tốn tiền mua bình an, tiền không cầm về được.”
Nói xong, An Quốc Minh dứt khoát buông ra nói, bọn họ đều là người nhà, mất mặt cũng không đến bên ngoài.
“Lần thứ hai, con cũng kiếm được tiền, còn kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại bị người ta nhắm tới, con đánh không lại, lại dùng tiền mua bình an, cho nên tiền không lấy lại được.”
An Tam Thành, người đang ngồi trên ghế, đứng dậy, đi tới trước mặt An Quốc Minh hỏi: “Ý con là con kiếm được tiền, nhưng vì quá yếu nên con đã tiêu hết tiền để mua bình an?”
An Quốc Minh gật đầu.
“Bụp” một tiếng, An Quốc Minh xoa đầu mình.
“Ba, ba đánh con làm gì?”
“Đánh con làm gì? Ba còn muốn đá con nữa kìa!”
An Tam Thành vừa nói vừa cởi giày ra.
“Thằng nhóc thúi này, ba còn tưởng rằng con chưa kiếm được tiền, không có năng lực, ai ngờ là vì chuyện này!
“Nhà chúng ta nhiều người như vậy, con dẫn theo một người không được sao!”
“Con đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội kiếm tiền!”
“Cái đồ phá của này!”