Phải làm thế nào đây?
Điều duy nhất có thể giảm thiểu rắc rối là người đã chết.
Nhưng phạm tội giết người, ở đây không phải là một cách hay. Điều quan trọng nhất là cô không thể vì bất cứ chuyện gì mà làm ảnh hưởng đến việc vận chuyển hạt giống.
Còn về Miêu Tiểu Hoa, người có sức mạnh tinh thần kỳ lạ, chỉ số IQ thấp và nhân phẩm tệ, An Ninh sẽ ghi nhớ trong lòng trước và sẽ không bỏ qua.
Sau khi quyết định xong, An Ninh vội vàng ném Miêu Tiểu Hoa ra sau đầu, ngồi bất động trên xe lừa, tận hưởng khung cảnh đầy hoa màu.
Khi cô từ bệnh viện trở về, cô sẽ có thể ra đồng làm việc.
Làm việc là có thể thu hoạch hạt giống, nghĩ tới đây, tinh thần của cô vui mừng quay cuồng, hoàn toàn không để ý đến va chạm của xe lừa trên đường đá.
Sau khi ngồi trên xe lừa hơn bốn mươi phút, cuối cùng bọn họ cũng đến thị trấn.
Vừa xuống xe, An Ninh hưng phấn gần như khuỵu xuống, nhưng Lâm Thúy Hoa bên cạnh đã kịp thời đưa tay đỡ cô.
“Thật làm mẹ lo lắng, sao con lại không hoạt động chân một chút rồi bước xuống.”
“Không sao chứ?”
An Ninh cử động chân, lén xoa cái mông tê cứng của mình rồi nói: “Con chưa từng ngồi, nên quên mất.”
Lâm Thúy Hoa liếc nhìn vài cái và xác nhận không có chuyện gì, buông tay ra, ba người đi về phía bệnh viện trong thị trấn.
Năng lượng tinh thần của An Ninh dạo quanh mông cô mấy vòng, mới dần lấy lại cảm giác ở mông, cô tò mò nhìn xung quanh, hấp thụ hết thảy mọi thứ trên cổ địa cầu.
Người đến và đi đa số là đi bộ, trang phục chủ yếu là màu xám, đen, xanh lá cây, thỉnh thoảng có những cô gái mặc váy màu sắc rực rỡ và những chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng đi ngang qua với phong thái năng động và thời trang.
Còn có người đi xe đạp có xà ngang, bấm chuông ngẩng cao đầu băng qua giữa đường, khiến An Ninh nghi ngờ bọn họ thậm chí còn không thèm nhìn đường.
Nhưng mà nhìn vào ánh mắt ghen tị của những người bên cạnh, cô cảm thấy giống như việc sở hữu chiếc máy bay mới nhất ở Tinh Tế, làm cho mọi người hâm mộ.
Lại nhìn hai bên nhà thấp bé của người dân, thỉnh thoảng có một tòa nhà hai ba tầng, cổng có rất nhiều người ra ra vào vào, chắc chắn là một nơi quan trọng.
An Ninh nhìn bên trái tòa nhà hai tầng có màu xám và xanh lá cây, ở giữa có một tấm biển sơn màu đỏ, cô vô thức đọc lên.
“Tam....”
“Em gái, đi hướng này.”
An Quốc Minh gọi An Ninh, nhưng An Ninh không hề nhúc nhích, anh ấy bước tới, nhìn theo ánh mắt của An Ninh, lập tức hiểu ra.
“Em gái, em muốn mua gì à?”
Đây có phải là nơi bán đồ không? An Ninh không biết vì cô không nhận ra chữ nào khác ngoài chữ “tam” này.
Giao tiếp ở Tinh Tế là dựa vào sức mạnh tinh thần, cô biết ký hiệu trên biển hiệu là chữ Hán, nhưng tài liệu sách vở rất khó lưu giữ trong lịch sử, tất cả những gì cô nghiên cứu chỉ là tài liệu hình ảnh được truyền miệng, biết nói, không biết viết, càng không biết đọc.
Cô chỉ vào tấm biển hỏi: “Anh hai, trên đó viết cái gì thế?”
“Hả?”
An Quốc Minh suy nghĩ một chút, em gái chưa từng học qua, anh ấy chỉ vào tấm biển nói: “Tam Hợp Trấn, Cung Tiêu Xã.”
Tam Hợp Trấn, Cung Tiêu Xã, An Ninh thầm ghi nhớ trong lòng. Sau việc làm ruộng, biết chữ cũng là một nhiệm vụ, nhưng phải xếp sau việc làm ruộng.
“Đi thôi, mẹ đang gọi chúng ta.”
An Ninh ngoan ngoãn gật đầu, thu ánh mắt mình lại, đi theo An Quốc Minh đuổi theo Lâm Thúy Hoa đi ở phía trước.
Thị trấn không lớn, mười phút sau ba người đã đến bệnh viện thị trấn, có ba tầng, ở giữa có chữ thập màu đỏ, một tấm biển treo thẳng đứng trên tường.
Lần này An Ninh biết trên đó viết là Tam Hợp Trấn cái gì gì đấy.
Mấy người bước vào, cảm giác đầu tiên có hơi ớn lạnh, An Quốc Minh một mình đi lấy số, tìm bác sĩ.
Anh ấy đẹp trai, ăn nói ngọt ngào và dường như quen thuộc ở mọi nơi, thỉnh thoảng anh ấy cũng tình cờ gặp một hoặc hai người mà anh ấy biết.
“Mẹ, em gái, bác sĩ ở trong phòng đó.”
Sau khi đi qua hành lang tối tăm và lạnh lẽo, ba người bước vào một căn phòng, Lâm Thúy Hoa giải thích tình hình của An Ninh, bác sĩ Trung Y già đối diện gật đầu, bắt đầu bắt mạch cho An Ninh.
Không cần tốn nhiều công sức, bác sĩ Trung Y già rút tay lại, nói thẳng: “Cô gái này không có bệnh gì, về đi. Sức khỏe của cô ấy rất tốt.”
Thậm chí còn có chút quá tốt, ông ta cũng nghi ngờ mà bắt mạch hai lần.
“Thật sự! Tốt quá rồi!”
Lâm Thúy Hoa vẫn tin tưởng bác sĩ Trung Y già này, ông ta rất nổi tiếng trong thị trấn của bọn họ, nghe nói ông ta từ bên trên trở về.
Sau khi khám xong, Lâm Thúy Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không sao thì tốt, không sao thì tốt.
“Con trai, con trông chừng em gái con, mẹ đi vệ sinh một lát.”
“Được, được, mẹ đi đi!”
An Quốc Minh nhìn Lâm Thúy Hoa biến mất ở chỗ ngoặt, lập tức kéo An Ninh đứng ở góc hành lang, mỉm cười, có chút áy náy nói: “Em gái, em có mang theo tiền không?”
An Ninh thành thật gật đầu nói: “Có.”
Đi ra ngoài mang theo tiền là bài học đầu tiên giáo viên dạy cho cô.
An Quốc Minh thấp giọng nói: “Em có thể cho anh hai mượn một ít được không? Anh hai chắc chắn trả lại cho em gấp đôi.”
“Không được.”
An Ninh từ chối.
“Tại sao? Hôm qua em còn cho anh mà?”
Vẻ mặt của An Ninh rất là thâm trầm, một tay vỗ nhẹ vai An Quốc Minh.
“Đó ngày hôm qua, bây giờ là hôm nay.”
An Quốc Minh có chút không nói nên lời, giả vờ đáng thương nói: “Em gái, anh hai không tiêu tiền bừa bãi, anh hai muốn kinh doanh một chút, nhất định sẽ kiếm được tiền.”
“Em không muốn kiếm tiền.”
An Ninh từ chối rất dứt khoát, khiến An Quốc Minh chết lặng.
“Em gái, anh cũng không biết phải nói gì nữa, còn không muốn kiếm tiền, em có biết không, không có tiền thì cái gì cũng đều làm không được.”
Không có tiền cái gì cũng đều làm không được?
Ánh mắt An Ninh lo lắng hỏi: “Làm ruộng cũng không được sao?”
“À, làm ruộng cũng được.”
An Ninh nghe xong lập tức thoải mái nói: “Em chỉ muốn làm ruộng thôi, ba nói không thể đưa cho anh, em phải nghe lời ba.”
Sau khi làm quen ngày hôm qua, An Ninh rõ ràng nhận ra lời nói của An Tam Thành rất có ích, mọi người đều phải nghe theo.
An Quốc Minh còn muốn tranh thủ một chút, nhưng ngay lúc anh ấy tỏ ra biểu cảm uất ức và đáng thương, Lâm Thúy Hoa đã quay lại.
“Con đang làm gì vậy? Con trai?”
Lâm Thúy Hoa nghi ngờ nhìn An Quốc Minh, nói với giọng điệu nguy hiểm: “Con đang lừa em gái mình à? Mẹ nói với con, con trai, nếu con dám bày mưu lấy của hồi môn của An Ninh, ba con sẽ đánh gãy cột sống của con biết không hả?”
An Quốc Minh bị bắt đứng thẳng người, thanh âm ổn định, vừa nhìn đã biết là coa kinh nghiệm.
“Con không có, sao con có thể làm chuyện như vậy?”
Lâm Thúy Hoa lạnh lùng khịt mũi, ánh mắt hướng về An Ninh hỏi: “Anh hai của con tìm con làm gì?”
An Quốc Minh nháy mắt với An Ninh, An Ninh nghĩ đến tối qua cô đã ăn cơm vụn ngô của anh hai.
“Cột sống ở đâu?”
Cô muốn xác định xem việc đánh gãy cột sống có phải là hình phạt nghiêm khắc hay không.
“Mẹ liền biết! Con là thằng phá của, đã bị ăn mệt hai lần, sao lại không dài trí nhớ chứ!”
Lâm Thúy Hoa vỗ lưng An Quốc Minh, An Quốc Minh lập tức nhảy ra ngoài và hét lên: “Đó là ngoài ý muốn, con đã thăm dò rõ ràng rồi, mẹ ——”
An Ninh nhìn thấy An Quốc Minh bị đánh, lập tức tiến lên một bước, chặn trước người anh ấy, duỗi tay ra, thành khẩn nói.
“Anh hai không đòi tiền con.”
Anh ấy mượn tiền của con.
An Ninh đứng trước mặt An Quốc Minh như gà mái già bảo vệ gà con, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lâm Thúy Hoa xác nhận hỏi: “Anh con thật sự không đòi tiền sao?”
“Thật sự không đòi, là anh hai mượn con.”
Chỉ một câu mượn, An Quốc Minh cảm động bởi sự bảo vệ của em gái mình, cười được một nữa thì đột ngột im bặt, Lâm Thúy Hoa đang định bỏ qua cho An Quốc Minh, cơn giận chợt nổi lên.
“Thằng nhãi này!”
Lâm Thúy Hoa tát An Quốc Minh đang đứng đằng sau An Ninh, An Quốc Minh co giò bỏ chạy, An Ninh chớp chớp mắt.
Cô nói sai rồi sao?
“Thằng nhãi ranh! Chờ về nhà mẹ sẽ xử con!”
An Ninh nhìn Lâm Thúy Hoa đang tức giận, háo hức hỏi: “Thằng nhãi ranh là cái gì?”
Câu hỏi này khiến Lâm Thúy Hoa há hốc miệng, cuối cùng bà ấy nói một câu: “Biệt danh của anh hai con!”
“Ồ...”
An Ninh hiểu rồi, cô biết ý nghĩa biệt danh, nghe nói là biệt danh do người nhà đặt cho.
Cô âm thầm ghi nhớ, đi theo Lâm Thúy Hoa đang tức giận ra khỏi bệnh viện, chẳng mấy chốc cô đã nhìn thấy An Quốc Minh đang mỉm cười ở bên đường.
Nhưng mà Lâm Thúy Hoa liếc nhìn anh ấy, quay người đi rồi lạnh lùng khịt mũi một tiếng, sải bước rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
An Quốc Minh không có tư cách lên tiếng, từ phía sau xoa mũi, cúi đầu đi theo hai người phía trước, nhưng có phải đi quá nhanh hay không?
Lẽ nào tức giận sẽ giúp bước đi nhanh hơn?
Trên đường trở về, ba người không có may mắn gặp phải xe lừa như lúc đi, liền phải đi bộ về.
Con đường nông thôn rộng hơn hai mét đầy đá, ổ gà, do mưa để lại.
Lâm Thúy Hoa nóng lòng muốn quay về kiếm công điểm, An Ninh muốn trở về ra đồng làm ruộng, càng nghĩ càng hưng phấn, hai người bước đi càng lúc càng nhanh, khiến An Quốc Minh phía sau đau khổ.
Thể lực của anh ấy rất bình thường, không có bệnh gì, chỉ là không giỏi vận động mà thôi.
An Quốc Minh ở phía sau mệt mỏi không thở nổi mà hét lên: “Mẹ, em gái, hai người có thể chậm lại được không!”
Lâm Thúy Hoa chán ghét quay đầu lại nói: “Một người đàn ông to lớn, con có biết xấu hổ không hả!”
An Ninh nhìn Lâm Thúy Hoa nói xong bước đi nhanh hơn, cô tuân thủ quan niệm giúp đỡ lẫn nhau, cô dừng lại đợi An Quốc Minh.
Khi An Quốc Minh đuổi kịp, anh ta nhẹ nhõm nhìn An Ninh rồi nói: “Anh biết em gái...”
“Thằng nhãi ranh, anh yên tâm, đàn ông yếu đuối cũng không có gì đáng xấu hổ.”
Sau khi An Ninh an ủi xong, đi vài bước đã đuổi kịp Lâm Thúy Hoa, bỏ lại An Quốc Minh một mình trong gió.
Em gái ngoan ngoãn, tốt bụng vừa mới nói gì vậy?
Ai là thằng nhãi ranh?
Nghỉ ngơi một lát, An Quốc Minh bối rối bước nhanh theo kịp hai mẹ con phía trước, khi ba người trở về nhà, vậy mà tốc độ so với đi xe lừa không chậm hơn bao nhiêu.
Lâm Thúy Hoa trở về nhà, đặt chiếc túi vải đang đeo xuống, thay quần áo rồi đi ra đồng.
“An Ninh, buổi trưa con nấu cơm bằng hạt cao lương* nha, cho mấy củ khoai tây vào nồi là được.”
**Hạt cao lương là một trong những loại hạt ngũ cốc đã được biết đến và sử dụng từ nhiều thế kỷ trước.
Nói xong, Lâm Thúy Hoa cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu màu vàng, gấp thành hình tam giác, đội lên đầu rồi buộc lại dưới cằm, nhanh chóng ra cửa.
An Ninh lập tức đi theo nói: “Con cũng ra đồng, con không yếu đuối, con có thể làm việc.”
An Quốc Minh vừa vào cổng đã nhận được đòn chí mạng thứ hai từ em gái, lập tức hét lên: “Con không mệt, con không mệt chút nào!”
An Ninh đi tới trước mặt An Quốc Minh đang đứng thẳng, hét lên như muốn xác nhận điều gì đó: “Mẹ —— thằng nhãi ranh nói không mệt, có thể ra đồng làm việc, đến trưa mới về nấu cơm.”
Lâm Thúy Hoa loạng choạng suýt chút nữa đập vào khung cửa, con gái nói gì vậy?
An Ninh hoàn toàn không biết lời nói của mình, tạo thành ảnh hưởng gì, ngược lại cô lo lắng đi về phía cửa lớn, đi đến cửa lớn còn không quên quay đầu lại hét: “Đi nhanh, ra đồng làm việc!”
Lâm Thúy Hoa nhanh chóng đuổi kịp An Ninh, giải thích cho cô một chút về cái từ thằng nhãi răng, lần sau không được nói bừa nữa.
An Quốc Minh ở trong sân hoàn toàn không để ý đến An Ninh gọi, dùng một tay tát vào miệng mình.
“Thật không biết giữ mồm giữ mép, ở nhà nhóm lửa nấu cơm không được sao!”
Bên kia, An Ninh đi ra khỏi cửa, đôi mắt sáng ngời, nhịp tim đập dữ dội chờ đợi Lâm Thúy Hoa.
“Con gái, con không thể gọi anh hai của con là thằng nhãi ranh.”
“Tại sao, không phải biệt danh sao?”
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh bằng ánh mắt chân thành, ma xui quỷ khiến nói: “Chỉ có người lớn mới có thể gọi biệt danh, con còn nhỏ không thể gọi.”
“Ồ... con hiểu rồi.”
Hóa ra là phải gọi người nhỏ tuổi hơn mình.
Lâm Thúy Hoa gật đầu, tạm thời yên tâm, bà ấy dẫn An Ninh đến nơi làm việc, trước tiên tìm kế toán Lưu đang ghi chép.
“Kế toán Lưu, ba mẹ con chúng tôi ra đồng làm việc.”
Kế toán Lưu cầm một cuốn sổ nhỏ trong tay, liếc nhìn An Ninh chưa từng ra đồng làm việc bao giờ, hỏi Lâm Thúy Hoa: “An Ninh nhà bà cũng ra đồng?”
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh, thực ra bà ấy không muốn An Ninh ra đồng làm việc. Con bé chỉ là một cô gái, đã mười tám tuổi rồi, không ở nhà được mấy năm.
An Ninh ở bên cạnh nhận ra sự lơ đãng của Lâm Thúy Hoa liền nói: “Mẹ, kế toán Lưu, con muốn làm việc, con muốn làm ruộng cùng mọi người.”
Lâm Thúy Hoa vừa nghe, vậy thì làm đi, nếu không sau này đi đến nhà chồng, không biết gì cũng không được.
“Kế toán Lưu, để con bé làm đi, làm một chút cũng là làm một chút.”
Kế toán Lưu đương nhiên không có ý kiến, lấy bút viết gì đó vào cuốn sổ nhỏ, nói đùa: “An Ninh giác ngộ cao. Có khi còn lợi hại hơn anh hai!”
An Quốc Minh vừa từ phía sau đi tới, liền nghe được kế toán Lưu nói, anh ấy đã trêu chọc ai đâu, không phải chỉ là làm việc chậm chạp, kiếm công điểm được ít sao?
Thấy kế toán Lưu đồng ý, An Ninh phấn khích cảm ơn, hứa hẹn: “Cháu sẽ làm việc chăm chỉ, chắc chắn sẽ giỏi hơn anh hai của cháu”.
Kế toán Lưu cười nhạo An Ninh, trong khi An Ninh vui vẻ đi theo Lâm Thúy Hoa, theo sau là An Quốc Minh đang thở dài cầm dụng cụ đi đến cánh đồng ngô.
“Mẹ sẽ làm ba cái luống ở đây, An Ninh con làm hai luống trước, lên tay rồi thì làm nhiều hơn.”
An Ninh không nói gì, chỉ gật đầu một cách trịnh trọng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thúy Hoa.
Lâm Thúy Hoa cầm trong tay một cái cuốc dài, đối diện với cỏ dại trong ruộng ngô, vừa đưa cuốc vừa kéo, cỏ bị xúc ra, ném qua một bên.
Bà ấy đứng một mình ở giữa, làm ba luống, An Ninh quan sát vài phút, chuẩn bị làm thử.
Cô đứng giữa hai luống, đưa cuốc sang luống bên trái, duỗi thẳng tay, cuốc thử, thả rơi rồi kéo.
“Ha ha ha! Em gái, em đang đào hố trồng cây sao!”
An Quốc Minh ở bên kia chỉ vào cái hố nhỏ mà An Ninh để lại, sâu bằng nửa lòng bàn tay, mỉm cười vui vẻ.
An Ninh cau mày, giơ cuốc lên rồi lại hạ xuống.
“Em gái, em nhìn anh, anh hai dạy em...”
An Quốc Minh còn chưa nói xong đã nhìn thấy An Ninh lần thứ ba vươn tay liền cuốc xuống, lần này rất hoàn hảo, không có hố nữa.
Tiếp theo, An Quốc Minh ngơ ngác nhìn An Ninh vừa bị anh ấy cười nhạo, vung sang trái rồi sang phải, vượt qua anh ấy, lại vượt qua Lâm Thúy Hoa.
An Quốc Minh ở phía sau, trong đầu toàn là bùn nhão.
Lúc nãy không phải không biết sao?
Em gái, em làm việc như thế này, anh hai của em sẽ rất mất mặt đó.
An Ninh hoàn toàn không biết An Quốc Minh đang lải nhải cái gì trong lòng, cô càng làm càng quen tay, càng làm càng nhanh.
Tốc độ rất nhanh, vượt qua Lâm Thúy Hoa ở bên cạnh, Lâm Thúy Hoa vội vàng quay đầu lại khi nhìn thấy An Ninh làm nhanh như vậy.
“Con làm rất tốt.”
Lâm Thúy Hoa vốn đang lo lắng An Ninh làm không tốt, thậm chí còn có chút cảm giác tự hào kỳ lạ, con gái cũng giống mình, làm việc rất nhanh nhẹn.
Nhưng khi nhìn thấy An Quốc Minh đang làm việc còn cách khá xa, niềm tự hào trong lòng trong nháy mắt biến mất, trở nên lo lắng, con trai rốt cuộc giống ai vậy?
“Mẹ, con nên làm ở đâu nữa?”
Lâm Thúy Hoa có chút mất tập trung bị giọng nói đột ngột của An Ninh làm cho giật mình.
Bà ấy vỗ ngực, hít một hơi thật sâu nhìn An Ninh đang xách cuốc.
“Sao con lại qua đây? Làm xong rồi à?”
An Ninh gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt lấp lánh, hăng hái hỏi lại: “Còn làm ở đâu nữa?”
“Con không mệt sao, nghỉ ngơi một lát đi.”
Nghỉ ngơi một lát?
Đầu An Ninh liên tục lắc lư, cô không muốn nghỉ ngơi chút nào, cô muốn làm việc nhiều hơn, thu hoạch nhiều hạt giống hơn.
Có hạt giống, con người ở Tinh Tế có thể ăn những gì cô ăn ở đây.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến An Ninh tràn đầy sức lực.
“Con không đổ mồ hôi, không mệt chút nào.”
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh, thấy cô quả thực không đổ mồ hôi, giơ tay phải lên chỉ về phía đông nói: “Đi theo hướng đông là được, muốn bao nhiêu cũng có.”
An Ninh đi theo cánh tay Lâm Thúy Hoa chỉ, mênh mông bát ngát, rộng lớn vô tận, không có điểm cuối.
Ở đây có biết bao nhiêu hạt giống đây!
Cô xách cuốc đi ra đó với tâm trạng hăng hái hơn, làm việc hăng say hơn.
“Em gái, em có mệt không?”
An Quốc Minh nhìn thấy An Ninh rời đi, còn tưởng rằng cô cũng giống anh ấy, nhưng nụ cười trên mặt chưa kịp lan ra, An Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ấy.
“Anh hai, sao anh vẫn còn ở đây?”
Sau khi An Ninh đâm một nhát đầu, lại đâm nhát thứ hai, nói: “Em vẫn là đánh giá quá cao thể lực của anh hai rồi, anh đừng nóng vội, từ từ làm, yếu không phải lỗi của anh, làm không xong em sẽ giúp anh làm.”
Nói xong, An Ninh chạy nhảy một chút, mỗi bước đều tiếp đất chính xác, không giẫm phải bất kỳ cây con nào.
Bị đâm hai nhát An Quốc Minh cúi đầu nhìn cái luống của mình, lẩm bẩm nói: “Nhất định là do cái luống của mình dài rồi.”
“Dài cái rắm! Con trai, con làm nhanh đi, làm xong luống này thì về nhà nấu cơm.”
Vốn dĩ, Lâm Thúy Hoa lo lắng An Ninh làm không tốt nên quay lại kiểm tra, kết quả thực sự rất sạch sẽ, thậm chí còn sạch hơn cả bà ấy làm.
Nhưng đúng lúc tình cờ nghe thấy An Quốc Minh cằn nhằn.
An Quốc Minh lập tức hành động, không phản bác, không khoe khoang, nấu ăn rất tốt, anh ấy sẵn sàng nấu ăn, miệng không nên nói gì thêm cả.
Lâm Thúy Hoa sau khi nói An Quốc Minh xong, đi tới trước mặt kế toán Lưu trong thôn nói hai câu, khi quay lại trên mặt lộ ra vẻ tự hào.
Công sức của con gái bà ấy không được uổng phí, nên nhớ công điểm cũng không thể thiếu.
An Ninh ở bên kia, dưới sự điều khiển chính xác của sức mạnh tinh thần và sự hỗ trợ của một cơ thể cường tráng, tốc độ làm việc vừa nhanh vừa tốt.
Kế toán Lưu đặc biệt đến kiểm tra hết lời khen ngợi, nhà ông An lại có thêm một người làm việc giỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ được có đủ công điểm.
Trạng thái làm việc của An Ninh được rất nhiều người nhìn thấy, trong khi mọi người đang làm việc thì có người lại thích nói chuyện.
“Con bé nhà ông An, không những có đầu óc trở nên tốt hơn, mà còn làm việc rất nhanh nhẹn.”
“Người ta trước kia chậm chạp, nếu không gặp phải bệnh đó thì đã là một người làm việc giỏi.”
“Không đúng sao.”
Rất nhiều người nhìn chằm chằm vào An Ninh đang làm việc, làm việc nhanh nhẹn như vậy, tâm tư có chút trật hướng.
“Trông xinh đẹp, bệnh cũng hết rồi, lại làm việc nhanh nhẹn như vậy, thực sự là một cô gái tốt.”
“Sao vậy? Bà có ý tưởng gì sao?”
“Không có, không có.”
Người nói không muốn nói nhiều hơn, có cũng không thể nói ra.
Lời nói của bà ta đã bị nhiều người nghe thấy, ngoài việc hủy bỏ hôn ước này ra, An Ninh thực sự là một cô gái rất tốt.
An Ninh, người đang ở trung tâm chủ đề, không biết có người đang chú ý đến mình, càng làm việc càng hưng phấn, đặc biệt là tinh thần lực của cô rất sinh động, hơi thăm dò ra ngoài, dần dần tiếp xúc với các cây ngô ngoài đồng.
Tinh thần lực có phần bị cạn kiệt do cô thao tác cái chai Klein, thế nhưng hiện tại đang được bổ sung từng chút một.
Tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng có hiệu quả.
Nội tâm của An Ninh bị chấn động.
Làm việc còn có tác dụng này sao?
Việc tiêu hao tinh thần lực của cô cần những viên đá năng lượng đặc biệt ở Tinh Tế để bổ sung và chữa trị, cô thuộc về xuyên qua tinh thần lực, nên không thể mang theo bất kỳ vật thể lạ nào ngoại trừ chai Klein.
Nhưng mỗi lần kiểm soát chai Klein, cô đều cần tiêu hao tinh thần lực, sở dĩ cô nóng lòng dùng tiền hối lộ anh hai An Quốc Minh để đổi hạt giống là vì dựa theo tinh thần lực hiện có của cô, số lần mở chai Klein sẽ có hạn.
Nhưng hiện tại, tinh thần lực được chậm rãi bổ sung đã mang đến cho cô rất nhiều chỗ tốt.
An Ninh cũng không làm rõ việc tinh thần lực và làm việc đồng áng có liên hệ gì với nhau, cô chỉ thích thú với món quà từ những loại cây trồng xinh xắn này.
Cái cuốc trong tay An Ninh nhẹ nhàng nâng lên rồi hạ xuống, cô chặt từng đám cỏ dại.
Những cây ngô dưới chân cô tiếp xúc với tinh thần lực không những không có dấu hiệu ủ rủ, mà bởi vì tiếp xúc với tinh thần lực nên lá cây vươn dài ra, lúc duỗi ra có cảm giác như đã lớn lên và trở nên mạnh khoẻ hơn.
An Ninh cảm nhận được điều đó, cô không biết những cây ngô này sẽ trông như thế nào, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến mùa màng thì cô liền yên tâm.
An Ninh ở bên này, sau khi làm xong bốn cái luống, từ đầu bên kia trở về lại làm thêm bốn cái luống nữa.
Quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần.
“An Ninh! An Ninh!”
Giọng nói của Lâm Thúy Hoa từ hai bên bờ ruộng vang lên, An Ninh đang làm việc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thúy Hoa đang vẫy chiếc khăn trùm đầu màu vàng trong tay và hét lên: “Về nhà ăn cơm đi.”
An Ninh do dự một chút, không ăn trưa và làm việc.
“Ăn cơm cũng rất quan trọng, ăn no rồi quay lại làm việc.”
An Ninh muốn bắt chước Lâm Thúy Hoa vẫy tay, nhưng cô không có khăn trùm đầu nên chỉ vẫy cuốc rồi hét lên: “Con đến liền.”
Sau khi hét xong, An Ninh đặt cuốc xuống, tốc độ ngày càng nhanh hơn, không mất nhiều thời gian để đến cuối ruộng, Lâm Thúy Hoa đang đợi cô đã trả lại dụng cụ trước rồi cùng nhau đi bộ về nhà.
“Con có mệt không?”
“Con không mệt.”
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh nói không mệt, có chút không tin, làm việc nhiều như vậy làm sao có thể không mệt được?
An Ninh không phải không mệt mỏi, nhưng cô có thể chấp nhận sự mệt mỏi này, hơn nữa sau khi giải quyết xong vấn đề tiêu hao tinh thần lực, cô càng hưng phấn hơn là mệt mỏi.
“Mẹ, ăn cơm xong có phải quay lại đồng làm việc không?”
“Không cần, bây giờ trời cũng không nóng lắm, buổi trưa cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, nhưng cũng đỡ hơn trước rất nhiều, trước đây đều là ăn cơm ở ngoài đồng.” Lâm Thúy Hoa nhớ ra điều gì đó, bà ấy nói tiếp: “Chờ tới mùa thu hoạch, cũng không có thời gian về nhà ăn cơm đâu.”
An Ninh âm thầm ghi nhớ thông tin mà Lâm Thúy Hoa nói và tiếp tục đi theo bà ấy về nhà.
Nhưng có lẽ là oan gia ngõ hẹp, hai mẹ con vốn dĩ đi sau những người khác ở nhà An mấy bước, lại gặp được Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng.
“An Ninh, chúng ta đi bên này.”
Lâm Thúy Hoa nhìn hai người ở đối diện, cảm thấy chán ghét, kéo An Ninh muốn đổi đường đi.
An Ninh không hiểu tại sao bà ấy lại thay đổi đường đi, có điều cô nghe lời, chỉ là có người không cho họ cơ hội.
“An Ninh, thật trùng hợp. Tôi đang chuyển đồ đến nhà Minh Lượng, chúng tôi nhận được giấy đăng ký kết hôn.”
Miêu Tiểu Hoa nói một cách khoa trương, với vẻ mặt khao khát cuộc sống giàu có của người vợ xinh đẹp, ôm một bao hành lý nhỏ, chặn ở giữa đường.
Trên khuôn mặt của An Ninh hiện lên biểu cảm khó hiểu, Miêu Tiểu Hoa đang vui vẻ cái gì? Cô thực sự không hiểu, nếu cô không hiểu thì hỏi một chút là được rồi.
Cô tiến lên một bước, mở miệng hỏi, “Hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn có nghĩa là kết hôn rồi sao?”
Miêu Tiểu Hoa hơi hất cằm lên, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, từ hôm nay trở đi, tôi là vợ của Trần Minh Lượng.”
An Ninh bỗng nhiên hiểu rõ gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Trần Minh Lượng cho cô bao nhiêu sính lễ? Anh ta nhờ ai làm bà mối? Hôn lễ của hai người tổ chức ngày nào?”
An Ninh liên tiếp hỏi ba câu, mỗi câu hỏi đều khiến nụ cười trên khuôn mặt Miêu Tiểu Hoa thu nhỏ lại, nhưng cô ta nghĩ về cuộc sống tương lai của mình, hừ nhẹ một tiếng.
“Chúng tôi thật lòng yêu nhau, không cần những thứ bên ngoài đó.”
An Ninh nhíu mày khó hiểu, tận đáy lòng cô không hiểu được, cho dù ở Tinh Tế thiếu đi rất nhiều sự kế thừa, đều có những quá trình này.
“Không có những thứ bên ngoài thì làm sao có thể chứng minh là thật lòng yêu nhau? Lẽ nào chỉ cần hai câu nói thôi sao?”
“Nhưng lỡ có người nói dối thì sao?”
Lời của An Ninh khiến nụ cười của Miêu Tiểu Hoa biến mất, giọng nói có chút sắc bén.
“An Ninh! Cô chỉ là ghen tị với tôi và Minh Lương, tôi nói cho cô biết, Minh Lượng và tôi sẽ sống tốt hơn cô!”
An Ninh vô cùng không thích cách nhìn của Miêu Tiểu Hoa.
“Lời cô nói không đúng, cô thấp hơn tôi, đen hơn tôi, xấu hơn tôi, không thông minh bằng tôi, cũng không chăm chỉ bằng tôi, tôi sẽ không ghen tị với cô.”
“Ngoài ra nhân phẩm của cô, cô sống tốt hơn so với tôi cũng bằng không.”
An Ninh không cảm thấy mình không công kích bất kỳ ai cả. Cô quay đầu về phía Lâm Thúy Hoa, người đang nhìn chằm chằm vào cô, và buông ra một tiếng thở dài kỳ lạ.
“Mẹ, nhịp tim của mẹ hình như hơi nhanh.”
Có chút? Điều đó chắc chắn còn hơn thế nữa! Lâm Thúy Hoa hận không có một quả pháo, để bản thân nhảy lên trời bay một vòng!
Nhưng bà ấy bình tĩnh nói: “Không sao đâu, con gái chúng ta về nhà thôi, mẹ nấu trứng gà cho con ăn!”
Nấu trứng gà? An Ninh chưa từng ăn qua nên bị thu hút, đi theo Lâm Thúy Hoa vòng qua Miêu Tiểu Hoa.
Miêu Tiểu Hoa vốn đang có tâm trạng tốt lại bị An Ninh cắt ngang, tâm trạng tốt phần lớn đều biến mất một nữa.
“Tiểu Hoa, chúng ta nhanh đi thôi!”
Trần Minh Lượng đi nhanh, quay đầu gọi Miêu Tiểu Hoa.
Miêu Tiểu Hoa chạy tới, phàn nàn với Trần Minh Lượng.
“Minh Lượng, em biết mình làm không tốt, nhưng em rất thích anh, chỉ là làm tổn thương An Ninh thôi.”
Trần Minh Lượng thích Miêu Tiểu Hoa, nếu Miêu Tiểu Hoa có âm mưu, anh ta sẽ toàn tâm toàn ý vì Miêu Tiểu Hoa.
“Em không cần quan tâm đến cô ta, chúng ta không nợ cô ta.”
Miêu Tiểu Hoa nhìn thấy trong ánh mắt của Trần Minh Lượng thực sự sự chán ghét, cô ta luôn sợ Trần Minh Lượng sẽ hối hận.
“Ừ, em nghe theo anh.”
Miêu Tiểu Hoa đi theo Trần Minh Lượng, hai người đi về phía nhà họ Trần, bắt đầu cuộc sống hôn nhân của hai người họ.
An Ninh ở bên kia đi theo Lâm Thúy Hoa hưng phấn suốt đường về nhà.
“Thằng hai, nấu một quả trứng gà.”
Vừa vào cửa Lâm Thúy Hoa hô lớn câu này một cách vui vẻ.
An Tam Thành đang rửa chân tay ở trong sân, nhìn Lâm Thúy Hoa rõ ràng đang có tâm trạng tốt, lắc lắc nước trong tay.
“Có chuyện gì vậy, nhặt được tiền sao?”
Nụ cười của Lâm Thúy Hoa không hề giảm, bà ấy đi tới giếng nước trong sân, bắt đầu miêu tả sinh động cho An Tam Thành vừa mới xảy ra chuyện gì.
“Tôi nói cho ông biết, con nhỏ Miêu Tiểu Hoa kia bị làm cho tức đến miệng méo mó! Thậy sự rất đã ghiền.”
“Thật sự không biết xấu hổ, làm ra loại chuyện này, còn có mặt mũi khoe khoang trước mặt chúng ta, tôi thực sự rất muốn tát cô ta hai cái.”
“Con gái của chúng ta vẫn rất lợi hại, chỉ nói vài câu cũng có thể khiến Miêu Tiểu Hoa bị tức chết.”
An Tam Thành nghe xong liền gật đầu liên tục, chỉ nghe thôi cũng thấy đã ghiền rồi, nhìn An Ninh đứng ở một bên nói: “Làm như vậy rất tốt, sau này con không thể bị bắt nạt.”
An Ninh nghe một lúc mới hiểu ra sự hưng phấn của Lâm Thúy Hoa là do cô, nhưng điều mà Lâm Thúy Hoa miêu tả giống chuyện mà cô làm sao?
“Em gái, lần sau gặp lại Miêu Tiểu Hoa kia, đánh được thì cứ đánh đi. Đánh không được thì quay lại báo cho anh cả biết. Chúng ta không cần phải tốn thời gian nói nhảm với cô ta.”
Anh cả An Quốc Khánh đột nhiên từ bên cạnh lên tiếng, chỉ tay vào An Quốc Minh ở cửa phòng, nói: “Chuyện động não để thằng hai đi, nó có rất nhiều chiêu trò.”
An Quốc Minh đứng ở cửa, một chút cũng không cảm nhận được có cái gì đó không đúng, anh ấy quả thực có đầu óc.
“Anh cả nói đúng đấy, em gái nếu em bị bắt nạt thì cứ nói với anh hai, xem anh hai xử lý bọn họ như thế nào.”
An Ninh nhìn trái nhìn phải, nhìn hai anh em đang nhiệt tình giúp đỡ cô rồi nói, “Bọn họ không thể đánh lại em, hơn nữa những gì em nói đều là sự thật.”
“Ha ha ha! Đúng đúng, những gì An Ninh nói đều đúng.”
An Tam Thành cười lớn, Lâm Thúy Hoa, An Quốc Khánh, An Quốc Minh cũng đều cười, ngay cả chị dâu ở một bên cũng che miệng lại.
Dáng vẻ em gái của bọn họ thật dễ thương.
An Ninh không hiểu mọi người đang cười cái gì, nhưng giáo viên nói, thân phận của cô chỉ thích hợp để hòa nhập với tập thể, nên An Ninh cũng cười theo mọi người.
Tiếng cười nói vui vẻ của nhà họ An khiến hàng xóm xung quanh tò mò chạy ra xem, tại sao vui vẻ như vậy?
Chỉ tiếc là không thấy gì cả, mọi người trong nhà họ An đều vào nhà chuẩn bị ăn cơm.
Trên chiếc bàn vuông bày một bát cơm nguội, sáu củ khoai tây chín, một nắm hành lá, một bát tương, một đĩa dưa chua và một quả trứng luộc rất bắt mắt.
Lâm Thúy Hoa cầm quả trứng lên, đưa cho An Ninh và nói: “Đầu bị thương nên bổi bổ.”
An Ninh cầm lấy quả trứng, điều đầu tiên cô cảm thấy là nó quá nhỏ, ở Tinh Tế cái nhỏ nhất thì cũng to như miệng bát.
Cô đặt quả trứng sang một bên trước và nhìn chị dâu dùng đũa gắp khoai tây luộc, dùng thìa múc một ít tương rồi trộn với những miếng khoai tây.
Trộn xong, An Tam Thành nói: “Ăn cơm, ăn xong còn phải ra đồng.”
An Ninh nhìn một bàn thức ăn mới, đầu tiên ăn một miếng cơm hạt cao lương, hoàn toàn khác với vụn ngô ngày hôm qua, nhưng cô rất hạnh phúc.
Cô lại giơ đũa gắp một miếng khoai tây nhìn không đẹp mắt lắm, mềm dẻo lại có chút mặn, ăn rất ngon.
An Ninh đối với mọi thứ ở đây đều xa lạ, cô nhìn thấy người nhà họ An gấp lá hành lá hai lần, ăn chung với khoai tây trộn tương.
Cô bắt chước mọi thứ, một miếng hành, một miếng khoai tây, một hương vị hoàn toàn mới.
Trong lòng cô còn đang thầm nghĩ, hành lá này có mùi vị nồng, có thể dùng để chế tạo chất thành nước dinh dưỡng ở Tinh Tế.
Giữa trưa, An Ninh ăn bốn bát cơm hạt cao lương, một ít khoai tây luộc, còn có hành lá chấm nước tương cùng mấy miếng dưa chua.
“Sao con không ăn trứng gà?”
Lâm Thúy Hoa dùng chiếc đũa chỉ vào trứng gà ở trên mặt bàn, An Ninh buông bát cơm ở trong tay nói: “Con ăn ngay bây giờ đây.”
An Ninh cầm trứng gà đập lên trên mặt bàn vài cái, bóc hai ba lần liền bóc xong vỏ trứng gà.
Trứng gà màu trắng và căng bóng, hoàn toàn không có mùi tanh như trứng ở Tinh Tế, An Ninh cắn một miếng, rất mềm mại, ăn ngon.
“Em gái, chấm nước tương ăn ngon hơn.”
Anh hai ở bên cạnh đẩy bát nước tương lớn lại đây, An Ninh nửa tin nửa nghi ngờ chấm một ít, trứng gà thêm một chút vị mặn, đúng là ăn ngon hơn.
Cô mím miệng và híp mắt cười với An Quốc Minh, An Quốc Minh buồn cười hỏi: “Như thế nào, có vị gì?”
Có vị gì sao? An Ninh cảm thấy hình như anh hai của nhà mình không được thông minh cho lắm.
“Vị trứng gà.”
“Ha ha ha ha ha! Em gái nói rất đúng, đầu óc của thằng hai có vấn đề rồi, trứng gà còn có thể có vị gì chứ.”
Anh cả ở bên cạnh cười nhạo, còn kém đập bàn và cười lớn, không có nhiều cơ hội để chê cười thằng hai.
An Ninh nhìn người nhà đều cười ha ha, anh hai cũng không tức giận, cô thích loại cảm giác này, tuy cô cũng không nói được đây là cảm giác gì, nhưng mà cô thích, rất thoải mái.
Còn lúc cô ở tinh tế, không có bất kỳ người thân nào.
Sau khi nhà họ An ăn xong cơm trưa, chị dâu cả và Lâm Thúy Hoa thu dọn bát đũa cùng nhau, An Ninh lại một lần nữa không thể chen tay vào, theo lời của Lâm Thúy Hoa nói: Tổng cộng chỉ có mấy cái bát như vậy, còn phải có đến ba người làm sao.
An Ninh không giúp đỡ được, cũng không có rảnh rỗi, mà cùng những người khác trong nhà họ An đi ra ruộng cùng nhau.
An Tam Thành đi ở đằng trước, anh cả cùng anh hai đi ở giữa, An Ninh ở cuối cùng, đi được nửa đường thì gặp toàn bộ gia đình của bác cả nhà họ An.
Bác cả nhà họ An, An Đại Thành có ba con trai, hai người đã có gia đình, còn dư lại một người thì bằng tuổi với An Ninh, trong nhà không có con gái.
Phía trên nhà họ An không có người lớn tuổi nào, cũng có nghĩa là ông nội và bà nội của An Ninh đã qua đời từ sớm, toàn bộ nhà họ An đều do bác cả nhà họ An một tay gánh vác.
Một nhánh nhà họ An này chỉ có ba anh em, ở giữa còn có An Nhị Thành, nhưng mà lúc trẻ tìm được người yêu ở trong thành, nên đi huyện thành cùng người yêu, tuy rằng không phải là ở rể, nhưng cũng không khác ở rể lắm.
Lúc An Ninh kết hôn, An Nhị Thành gửi đồ qua bưu điện tới đây, không thể xin nghỉ phép ở đơn vị nên không trở về.
“An Ninh, đầu cháu không bị sao chứ?”
Bác cả nhà họ An hỏi thăm An Ninh, An Ninh chạy chậm tới bên cạnh bác cả nhà họ An.
“Bác cả, cháu không có việc gì. Bác sĩ nói cơ thể của cháu rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bác cả nhà họ An cũng lag người ít nói, ông ấy đã hơn 50 tuổi, nhìn có vẻ vô cùng già, lưng cũng đã cong.
Mọi người nhà họ An đi đến ruộng một cách rầm rộ, dọc theo đường đi, càng ngày càng nhiều người tham gia vào, đều đã ăn xong cơm trưa nên xuống ruộng làm việc.
Tới hai đầu bờ ruộng, kế toán Lưu cùng đội trưởng Tôn Đại Tráng đã tới rồi, đang chia công cụ cho mọi người, vẫn làm công việc của buổi sáng.
Người nhà họ An cũng đi theo mọi người lên phía trước, phía trước An Ninh là An Quốc Minh.
“Cháu đừng lấy cái này, cái này quá dễ sử dụng, cho cháu dùng thì quá phí.”
Một bàn tay của An Quốc Minh còn đang cầm cái cuốc, dở khóc dở cười nhìn kế toán Lưu.
“Chú Lưu, chú thật đúng là chói lọi khinh thường cháu.”
Kế toán Lưu không hề xấu hổ chút nào, ngược lại cầm lấy cái cuốc dễ sử dụng kia, gọi An Ninh đang ở phía sau: “An Ninh lại đây, cái cuốc này dùng rất tốt, cho cháu.”
An Ninh lập tức tiến lên vài bước, nhận lấy cái cuốc, còn biết nghiêng đầu an ủi An Quốc Minh, “Anh hai đừng đau lòng, là do sức lực của anh yếu chứ không phải là anh không xứng.”
Nói xong An Ninh khiêng cái cuốc liền chạy, vội vàng xuống đất làm việc.
An Quốc Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẫn luôn suy nghĩ về những lời của An Ninh, em gái đang an ủi anh ấy sao?
Kế toán Lưu nhìn An Ninh đã chạy xa, lại quay đầu nhìn, ghét bỏ kêu: “An Quốc Minh, sao cháu còn ở đây?”
An Quốc Minh lập tức bày ra vẻ mặt oan uổng nói: “Không phải cháu đang chờ chú đưa công cụ cho cháu sao.”
An Quốc Minh cười đùa cợt nhả, làm cho kế toán Lưu hơi ghét bỏ nhưng cũng hơi thích, cầm một cái cuốc nhỏ cho anh ấy, vội vàng xua tay nói: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên.”
“Cháu lập tức đi đây!”
Rất nhanh đã nhận xong hết công cụ, có công cụ thì dùng công cụ làm việc, không có thì cũng chỉ có thể dùng tay để làm việc.
Một bên khác, An Ninh có công cụ, rất nhanh liền tìm về trạng thái làm việc lúc buổi sáng, tinh thần lực của cô thành thạo thăm dò ra, bắt đầu cùng tương tác với hạt giống ở dưới chân.
Cô hoàn toàn đắm chìm ở trong bầu không khí như vậy, tinh thần lực bị tiêu hao liên tục được chữa trị, công việc trong tay càng làm càng quen, tốc độ rất nhanh.
Trời tháng sáu, to như mặt trẻ con.
Giữa trưa mặt trời vẫn đang lên cao, ngày nắng trong xanh, nhưng chưa được bao lâu thì trời lại bắt đầu thay đổi.
“Có đám mây, trời sắp mưa rồi.”
“Phía Bắc có rất nhiều đám mây rất dày.”
“Đúng vậy, chắc mưa cũng không nhỏ đâu.”
Mấy người nông dân già làm việc trên mặt đất, đều biết xem thời tiết, An Ninh nghe mấy người ở bên cạnh thảo luận, cũng dừng việc ở trong tay, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Hoá ra trời sắp mưa người ta gọi là có đám mây, cô lại học được một kiến thức mới.
Còn chưa được một lúc, hạt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống lộp bộp.
“Không làm nữa! Chạy về nhà nhanh lên!”
“Chạy mau!”
“Cơn mưa này tới khá nhanh.”
Mấy người đang làm việc, vội vàng chạy đi, động tác của An Ninh cũng không chậm, đi theo mấy người lấy công cụ, đưa công cụ vào kho hàng.
“Ầm ầm ầm ———”
Tiếng sấm rung trời, tia chớp đánh xuống tạch tạch tạch, chiếu sáng cả bầu trời âm u do mưa to.
“Em gái, em ở chỗ này chờ một lát, anh cả về nhà lấy cho em cái túi lụa.”
Mùa hè, con gái cũng không nên bị ướt.
An Quốc Khánh đang muốn đội mưa chạy về, mới bước chân ra, liền cảm giác ở phía sau như có cái gì đó kéo kéo, anh ấy cũng không để ý.
“A” một tiếng, An Quốc Minh kéo An Quốc Khánh, tư thế chó gặm bùn tiêu chuẩn, lúc cách mặt đất còn có mấy centimet, bị An Ninh ở phía sau túm chặt cổ áo, ngơ ngác bị kéo lên.
“Không cần cảm ơn em.” An Ninh cười tủm tỉm nói.
An Quốc Khánh cũng lui về, nhận lấy An Quốc Minh từ trong tay của An Ninh.
“Làm gì vậy, không biết thể trạng cơ thể của mình như thế nào sao?”
“Anh cả, thể trạng cơ thể là cái gì?”
An Ninh dựa trên nguyên tắc không hiểu liền hỏi, ánh mắt sáng bừng nhìn An Quốc Khánh.
“Hỏi thằng hai!”
An Quốc Minh bị chỉ ra, lập tức có cảm giác người mẹ già bám vào người.
“Em gái, thể trạng cơ thể chính là cơ thể có khoẻ mạnh hay không.”
An Quốc Minh giải thích xong, nhìn mưa to ở bên ngoài nói: “Anh cả, thời tiết này trở về lấy túi lụa cũng vô dụng, ở đây trốn mưa chờ đến khi mưa nhỏ lại đi về.”
An Quốc Khánh nhìn ra bên ngoài, mưa đã to đến mức không nhìn rõ bóng người, cũng không cố chấp nhất định phải trở về.
An Ninh ở bên cạnh học tập kiến thức mới, yên lặng nhớ kỹ nghĩa của từ thể trạng cơ thể.
Mọi người trốn ở kho hàng nhìn thời tiết sấm sét ầm ầm ở bên ngoài, không thể nhỏ lại trong thời gian ngắn được, mọi người bắt đầu tìm chỗ để ngồi xuống một chút.
“Răng rắc ——-”
“Má ơi! Sét đánh trên cây!”
“Dưới cây có người!”