An Tam Thành đánh thật!

Ông ấy cầm một chiếc giày, nhảy bằng một chân đuổi theo An Quốc Minh, thế mà vẫn có thể đuổi kịp.

An Quốc Minh bỏ chạy sau khi bị đánh, chân cũng không ngừng chuyển động, nhưng thần kỳ chính là anh ấy có thể tự vấp chân trái với chân phải của chính mình, cứ đi được hai bước liền ngã một cái.

Lần đầu tiên An Ninh nhìn thấy người như vậy, gen của người ở Tinh Tế đã được mở rộng, thể trạng cơ thể của người nào cũng tốt hết, không có cơ thể nào mất cân bằng như vậy.

“Em gái ——”

An Quốc Minh chạy về phía An Ninh, tìm kiếm một chút che chở, nhưng mà An Ninh linh hoạt tránh ra.

“Ba đánh anh, chắc chắn là ba đúng.”

Thật ra An Ninh cũng không biết là ai đúng, nhưng cô biết An Tam Thành không dùng nhiều sức để đánh, chỉ là tiếng nghe hơi to thôi.

Hơn nữa An Tam Thành là người quyết định mọi chuyện ở nhà họ An, cô là nhân vật nhỏ bé, đương nhiên muốn nghe theo người quyết định rồi.

An Quốc Minh nhìn An Ninh tránh ra, đảo mắt một vòng, tất cả mọi người đều tránh không nhìn, không nhìn thấy, đừng tìm tôi, tìm tôi cũng vô dụng.

Anh ấy tức giận lẩm bẩm hừ hừ hai tiếng, dứt khoát không chạy nữa, đặt mông ngồi dưới đất.

“Ba, ba đánh đi, con không chạy được nữa, lại chạy tiếp sẽ không thở được nữa.”

An Tam Thành hừ lạnh một tiếng, đi giày vào.

“Con nghĩ hay lắm, con nói ba đánh thì ba liền đánh sao!”

An Tam Thành cũng chỉ định hù dọa con trai của mình thôi, ông ấy ngồi đối diện với An Quốc Minh, chờ An Quốc Minh thở đều, mới mở miệng.

“Thằng hai, con biết vì sao ba đánh con không?”

“Con không kiếm được tiền.”

An Tam Thành lập tức cởi giày, mắt thấy chính mình chuẩn bị lại bị đánh một lần nữa, An Quốc Minh ôm đầu chạy trốn.

Cuối cùng An Tam Thành cũng không có ra tay, đi giày lại lần nữa, nói với bọn họ: “Mọi người vào nhà đi.”

Người ở ngoài phòng, đi theo An Tam Thành vào nhà, An Ninh đi ở cuối cùng, kéo An Quốc Minh lên.

“Ha ha, vẫn là em gái tốt nhất.”

An Ninh mỉm cười, không nói cho An Quốc Minh, thật ra cô muốn nhìn trò vui một chút, thiếu vai chính thì không tốt.

Ở giữa phòng ở phía Tây, An Tam Thành và Lâm Thúy Hoa ngồi ở trên giường đất, ba anh em, An Ninh cùng chị dâu cả đứng ở phía đối diện.

“Thằng hai, con đã thông minh từ nhỏ, nhưng sự thông minh này luôn được dùng ở nơi khác, ba biết con không muốn sống ở trong thôn, học nghề thì con lại không chịu khổ được, cho nên dù nhà ta đang khó khăn, cũng cho con tiền để con đi ra ngoài tìm cách kiếm tiền.”

“Nhưng con thì sao, về nhà liền nói cho mọi người biết con không kiếm được tiền, mọi người trong nhà còn không biết đã xảy ra chuyện gì, không phải là con cảm thấy chúng ta cũng không thông minh bằng con, con có nói thì mọi người trong nhà, mọi người cũng không hiểu sao.”

“Nhưng con nhìn xem nguyên nhân mất tiền hai lần này đi, có phải do đầu óc không? Đó là do con ngu ngốc!”

An Tam Thành nói tới đây, không nhịn được giọng hơi lớn tiếng một chút.

“Từ nhỏ ba đã nói với mấy đứa, phải dựa vào nhau, cho dù lần đầu tiên con trở về và nói rõ mọi chuyện, lần sau đi mang theo anh cả của con, hoặc là em trai của con đi, lần thứ hai con cũng không bị mất nhiều đến mức như vậy.”

“Nếu tự mình làm không được, tại sao lại không thể mở miệng ra nói với mọi người ở trong nhà? Không nói với mọi người ở trong nhà, con còn hi vọng vào ai có thể thực sự giúp đỡ con.”

An Tam Thành nói xong, làm cho đầu của An Quốc Minh càng ngày càng cúi thấp hơn.

Đúng là anh ấy đã sai rồi.

An Ninh đang định xem diễn, cảm nhận được bầu không khí áp lực, cô không thích cho lắm, nghĩ lại những gì vừa mới nghe được, cô mở miệng nói: “Anh hai, sau này em sẽ đi theo anh, thể trạng cơ thể của em rất tốt, em có thể giúp anh đánh nhau.”

“Còn có anh nữa, thằng nhóc thúi này, lúc còn nhỏ bị bắt nạt thì biết tìm anh cả, đến khi thật sự xảy ra chuyện lại giống như con gái sợ hãi đến mức không dám lên tiếng.”

“Đúng vậy anh hai, mặc dù em không đánh bại được anh cả, nhưng dù sao cũng mạnh hơn chị một chút, em cũng có thể đi theo anh.”

An Quốc Bình vừa mới nói xong, liền thu được mấy ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

“Làm sao vậy? Em nói sai cái gì sao?”

An Tam Thành cười một chút nói: “Không có việc gì, con cũng không nói sai, hiện tại con nên học tập, chuyện khác không cần con lo. Thi đậu hay thi không đậu, dù sao cũng phải thử xem.”

An Quốc Bình “A” một tiếng, đối với chuyện thi đại học, cậu ấy cũng không nắm chắc, thành tích của cậu ấy ở trong thôn cũng được, nhưng lên cấp ba, chỉ ở mức trung bình.

Nhưng mà, cậu ấy cứ cảm thấy trong nhà này đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết, nhưng rốt cuộc là chuyện gì vậy?

An Quốc Minh ngẩng đầu, liền quỳ xuống trước mặt An Tam Thành.

“Ba, con sai rồi.”

An Tam Thành đợi một lát, kêu An Quốc Minh đứng lên nói: “Đứng lên đi, nhớ kỹ, anh em cần phải hỗ trợ lẫn nhau, nhưng cũng phải tính toán rõ ràng với anh em ruột của mình, như vậy mới có thể tiến xa hơn.”

“Được rồi, đều đi làm việc đi.”

Mọi người trong nhà đều tỏ vẻ đã được dạy dỗ và đi ra ngoài, An Ninh nhận việc nhóm lửa, suy nghĩ về lời nói của An Tam Thành.

Lâm Thúy Hoa xử lý gà rừng, chị dâu cả xử lý nấm, khoai tây, còn có bột ngô, chuẩn bị làm bánh nướng.

An Tam Thành cũng đi từ trong phòng ra, hét vào trong sân: “Thằng cả, con đem nấm đi bán với thằng hai! Đi nhanh về nhanh.”

An Quốc Minh ở bên ngoài, đứng dậy khỏi băng ghế nhỏ trong nháy mắt, khóe mắt đã hơi ướt.

“Con đi ngay.”

Anh ấy kích động bắt đầu chuẩn bị, An Quốc Khánh không quan tâm bất cứ cái gì, anh ấy biết tác dụng của mình, làm người bảo vệ.

Hai anh em nhanh chóng đi ra sân, An Ninh không hề có cảm giác gì với việc không thể đi lên trên thị trấn, ngược lại hỏi An Tam Thành.

“Ba, ngày mai có thể xuống đất làm việc không?”

“Có thể, mặt trời lớn như thế này thì buổi chiều đã có thể làm việc rồi.”

Vừa nghe thấy buổi chiều đã có thể làm việc, An Ninh càng có tinh thần hơn.

“Buổi chiều còn làm cỏ nữa không?”

An Tam Thành lắc đầu, chỉ vào phòng ở phía Tây nói: “Không thể, chắc là phải đi đến Tây Sơn để làm việc.”

An Ninh gật đầu, cho dù làm gì, đều đang làm việc chăm chỉ để có được những hạt giống của vụ thu hoạch mùa thu, cô muốn đi.

“An Ninh, đổi cho mẹ một chậu nước ấm.”

“Vâng.”

An Ninh đứng lên, lấy chậu sắt ở trong tay của Lâm Thúy Hoa, sau khi chùi rửa sạch sẽ, múc hơn nửa chậu nước ấm ở trong chảo sắt lớn ra, bưng ra ngoài.

Cô nhìn Lâm Thúy Hoa đã đặt con gà rừng lớn không có lông ở trong chậu sắt, nhanh chóng làm nóng một chút, sau đó xoay tròn, dùng ngón tay nhổ lông nhỏ ở trên bề mặt.

An Ninh nhìn liền biết, ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay ra, hỗ trợ một cách chính xác, hai người làm một hồi, vô cùng nhanh.

“Vẫn là ánh mắt của con tốt.”

Lâm Thúy Hoa nhìn những lông tơ đều không còn nữa, nói An Ninh xách gà vào nhà, bà ấy lấy cái móc lửa ở trong nhà ra (móc dài làm bằng sắt, dùng để nhóm lửa), đốt cho đến khi chiếc móc đỏ bừng.

“Mau mau, hơ qua một lần.”

Lâm Thúy Hoa cầm móc lửa đã bị đốt đỏ bừng lên, lăn vài lần ở trên da của gà rừng, tầng lông tơ nhỏ nhất ở trên bề mặt cũng được hơ khá sạch sẽ, phòng bếp có một mùi hương như chim sẻ nướng.

Chờ đến khi làm sạch sẽ, rửa lại cho sạch, liền chuẩn bị chặt thịt gà.

“Thằng cả đi rồi, mẹ sẽ tự chặt.”

Lâm Thúy Hoa cầm con dao phay, còn chưa kịp hành động, đồ ăn ở trong tay đã không thấy.

“Chặt như thế nào vậy?”

Một tay của An Ninh cầm dao phay, một tay giơ gà rừng, chờ Lâm Thúy Hoa hướng dẫn.

Lâm Thúy Hoa biết được từ chỗ An Tam Thành, sức lực của An Ninh cũng không nhỏ.

“Trước tiên chặt đầu cùng cổ xuống, chém thành hai nửa, dùng sức lớn một chút, nếu không không chặt đứt xương ở bên trong được.”

“À...... Con đã biết rồi.”

An Ninh cầm dao phay, bang một tiếng, đầu của gà rừng rớt xuống.

Nhưng lại có thêm một tiếng phanh, một góc của cái thớt, rơi ở trên mặt đất.

Lâm Thúy Hoa nhìn cái thớt đã dùng nhiều năm ở trên mặt đất, lại nhìn cánh tay đang nâng lên của An Ninh.

“Đừng chặt nữa!”

An Ninh chột dạ cười một tiếng.

“Lần đầu tiên con chặt gà, nên không có kinh nghiệm, chặt lần thứ hai sẽ ổn hơn.”

Cũng may bắt đầu từ dao thứ hai An Ninh không hề chặt đứt thớt nữa. Cô chặt xong thịt gà liền nhanh chóng tránh ra, Lâm Thúy Hoa đau lòng sờ soạng cái thớt một chút, bắt đầu nấu cơm.

Trong nhà này hầu hết thời gian Lâm Thúy Hoa đều phụ trách nấu cơm, tay nghề của bà ấy tốt hơn một chút, tuy rằng không nấu được nhiều món ăn lắm, nhưng bà ấy nấu ăn ngon hơn người khác.

“Con đứng ở bên cạnh nhìn đi, học coi làm như thế nào, đừng để đến lúc lấy chồng cái gì cũng không biết làm.”

“Lấy chồng sẽ phải làm những việc này sao? Làm việc khác không được sao?”

Vấn đề này của An Ninh nhận được một ánh mắt xem thường của Lâm Thúy Hoa.

“Yên lặng mà nhìn, đừng nói chuyện.”

An Ninh bĩu môi, vừa hỏi một chút liền không cho nói chuyện, chẳng lẽ chính mình hỏi không đúng?

An Ninh không thể hiểu được, nhìn Lâm Thúy Hoa cắt xong thịt gà rồi dùng nước lạnh rửa sạch vài lần.

“Mẹ nói với con, phải rửa thịt gà mấy lần, tốt nhất là rửa đến khi không có máu loãng nữa, như vậy lúc nấu mới không tanh.”

Lâm Thúy Hoa vừa làm việc vừa nói chuyện, có thể dạy cái gì đều dạy hết cho An Ninh cái đó.

Chị dâu cả ở bên cạnh cũng không rảnh rỗi, chuẩn bị hết hành gừng tỏi, sau khi Lâm Thúy Hoa chuẩn bị xong thịt gà, bắt đầu bỏ vào nồi.

“Không cần bỏ quá nhiều dầu, bên trong con gà đã có dầu rồi, đảo ở trong nồi một lúc, đến khi da gà hơi xém một chút thì ăn mới ngon.”

“Sau đó bỏ hành gừng tỏi, xào nhanh vài lần.”

“Xoạt ——”

Trong nồi bốc lên một làn khói, trong làn khói có mùi hương độc đáo của thịt xào, An Ninh nhẹ nhàng bước lên phía trước một chút, nhìn Lâm Thúy Hoa lại tiếp tục đổ chất lỏng màu đen trong bình thủy tinh kia vào một chút.

“Không còn nước tương nữa.”

Lâm Thúy Hoa đập vào miệng bình hai lần, đặt bình ở một bên, bà ấy lại cầm một gói giấy nhỏ khác, bỏ vào nồi to ở phía trên, rải một ít thứ có màu nâu vào.

An Ninh động đậy cái mũi một chút, hơi có mùi hăng.

“Mẹ, đây là độc dược sao?”

Lâm Thúy Hoa bị một câu nói của An Ninh làm cho run tay một cái, rải không ít Thập Tam Hương* vào.

**Thập tam hương là một gia vị nấu ăn nổi tiếng của Trung Quốc. Gia vị bao gồm thành phần: Hoa tiêu, hạt dổi, quế, hoa hồi, gừng, riềng, cam thảo,.. tạo nên mùi vị cho các món xào, nấu thịt, nướng thịt, hầm,...

“Không phải đã nói con đừng nói chuyện sao!”

Lâm Thúy Hoa nhanh chóng cất Thập Tam Hương còn lại đi, xoay người giao cho An Ninh nói: “Suốt ngày như vậy, con coi được ở đâu vậy, còn độc dược nữa chứ.”

“Thập Tam Hương, cầm lấy.”

An Ninh nhận lấy, cô chỉ tò mò, không cảm thấy thật sự là độc dược, nhưng mà cô tò mò mở ra gói Thập Tam Hương, để sát vào ngửi một chút.

“Hắt xì ——”

Hắt xì một cái rất to, Thập Tam Hương vốn không còn nhiều lắm, bị An Ninh hắt xì một cái thổi bay làm không còn thừa bao nhiêu nữa.

“Hắt xì —— hắt xì ——”

An Ninh không ngừng hắt xì, Lâm Thúy Hoa ở bên kia lần đầu tiên cảm thấy con gái của mình

không bớt lo.

“Tức chết mẹ rồi, đâu có ai lại ngửi Thập Tam Hương chứ!”

Lâm Thúy Hoa lấy gói giấy lại, đẩy An Ninh đi ra phòng bếp.

“Nhanh lấy nước rửa đi!”

An Ninh hắt xì, không biết đã dùng nước để rửa bao lâu rồi, cuối cùng hương vị sặc mũi cũng tan đi.

Cô rửa xong, dứt khoát không đi vào nữa, ở trong sân nhìn chị dâu cả chuẩn bị thức ăn cho gà.

Trước sân nhà họ An nuôi năm con gà mái, một con gà trống.

Mỗi ngày, năm con gà mái đều được con gà trống dẫn dắt, đi dạo ở trong thôn, tìm kiếm những đồ ăn mà bọn nó hài lòng.

Hầu hết gà ở trong thôn đều nuôi như thế này, để phân biệt gà của mỗi nhà, đều sẽ cột mảnh vải không giống nhau lên trên chân gà.

“An Ninh, em ở bên cạnh nhìn trước, trước kia em chưa từng làm qua.”

Chu Quế Phân nói chuyện, chính mình nhanh nhẹn cầm con dao băm một ít rau dại, lại bỏ một ít trấu, quấy vào nhau là ra một món ăn cho gà.

Vừa mới chuẩn bị thức ăn cho gà xong, An Ninh liền thấy gà trống đi từ cửa vào trong nhà, năm con gà mái nghe lời đi theo ở phía sau.

“Nó đã trở về.”

Trong giọng nói của An Ninh mang theo sự kinh ngạc và vui mừng, thật là đúng giờ.

“Còn không phải sao, bọn nó biết, ở bên ngoài ăn không đủ no, không phải sẽ trở về nhà sao.”

Mấy con gà lập tức đi tới cái máng cho gà ăn kia, bắt đầu mổ thức ăn ở bên trong từng chút một.

An Ninh tò mò ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bọn nó, tò mò dùng tinh thần lực tiếp xúc với con gà trống kia.

Gà trống nâng đầu lên rất nhiều lần, giống như có thứ gì đang chạm vào nó, nhưng mà nó lại không tìm thấy được, cúi đầu tiếp tục ăn.

Cũng không biết An Ninh đã ngồi xổm bao lâu, cho đến khi cổng lớn kêu lên hai tiếng leng keng, An Ninh ngồi xổm nghiêng đầu, thấy anh cả cưỡi xe đạp đi vào, đặt một chân xuống đất để phanh lại, anh hai đang ngồi ở phía sau nhảy xuống.

“Em gái, tránh sang một bên!”

“Trời ơi thằng hai, mày không biết năng lực của chính mình sao, hơn 60kg đè hư em gái thì làm thế nào!”

An Quốc Khánh cũng chưa xuống xe, chỉ dùng một tay liền túm chặt An Quốc Minh sắp ngã.

“Quá vui nên em đã quên mất.” An Quốc Minh xấu hổ gãi đầu.

“Được rồi, anh đi trả xe đạp.”

An Quốc Khánh lượn một chút ở trong sân, xoay tay lái một cái, giẫm chân lên, liền đi ra ngoài.

An Quốc Minh lại lấy một cái khăn lụa màu đỏ từ trong túi ra.

“Em gái, đây là cho em, anh và anh cả cùng nhau mua cho em, chị dâu cả nói em hái được nhiều nấm nhất.”

An Ninh nhận lấy khăn lụa màu đỏ mà An Quốc Minh đưa, thứ này dùng để làm gì vậy?

Nhưng cô không hỏi, mà đi theo An Quốc Minh vào nhà.

“Ba, mẹ, con đã trở về, con mượn xe đạp của trưởng thôn để đi, tặng cho trưởng thôn hai cái bánh nướng.”

“Nấm thì con đã tìm được cách, 30 xu một ký, con bán tổng cộng được 27 ký, bán được tám đồng tiền, tiêu một đồng tám mua cho em gái một cái khăn lụa màu đỏ.”

An Quốc Minh lấy tiền ra, đặt ở trên giường đất.

Chu Quế Phân ở bên cạnh không có duỗi tay ra, nhưng Lâm Thúy Hoa từ trước tới nay đều không phải một người mẹ chồng độc ác, bà ấy nói thẳng: “Vợ của thằng cả, tiền bán nấm con tự lấy đi đi.”

Đã lập gia đình, cũng nên nghĩ đến gia đình nhỏ của mình.

“Mẹ, nơi này còn có của em gái, em gái hái rất nhiều, con chỉ hái được mười ký, con chỉ lấy ba đồng tiền thôi.”

Chị dâu cả duỗi tay đếm tiền, chỉ cầm ba đồng tiền, không lấy nhiều hơn một xu.

Lâm Thúy Hoa chỉ vào tiền ở trên giường đất nói: “An Ninh, con tự lấy tiền đi.”

Vốn dĩ An Ninh không cần, nhưng mà nghĩ tới lời dạy dỗ của An Tam Thành, cô vẫn cầm lên, anh em ruột cũng cần tính toán rõ ràng, cô nhớ kỹ.

Chia tiền xong, anh cả cũng đã trở lại, thịt gà ở trong nồi cũng toả ra mùi thơm.

Lâm Thúy Hoa giữ nấm lại, đổ miến và khoai tây vào, lại trộn bột ngô cùng với bột mì để làm bánh bột ngô, tiếp tục nấu, bữa cơm này tuyệt đối là tiêu chuẩn ăn tết.

“Ăn cơm ——”

Tiếng gọi ăn cơm tiêu chuẩn này của Lâm Thúy Hoa vang lên, tốc độ của người nhà họ An hôm nay đều không chậm, làm An Ninh hơi nghi ngờ có phải cơ thể của cô có tật xấu gì hay không, sao tốc độ lại trở nên chậm hơn vậy?

Nhưng sau khi một chậu thịt gà đặt ở trên bàn, mọi ý tưởng đều biến mất, thơm quá.

“Thằng ba, con đưa cho nhà bác cả của con một bát đi.”

“Vâng!”

An Quốc Bình bưng bát mà Lâm Thúy Hoa đã sớm chuẩn bị tốt, liền chạy vèo một cái, lúc chạy còn biết dùng tay để bảo vệ bát, cho dù cậu ấy bị ngã, cũng không thể làm đổ thịt được.

Người nhà họ An cũng không động đũa, vẫn luôn chờ An Quốc Bình trở lại, An Tam Thành mới cầm chiếc đũa lên, nói một câu: “Ăn cơm.”

An Ninh đã sớm không thể chờ nổi, cô gắp trước một miếng thịt, cũng không biết là bộ phận gì, chỉ biết lúc ăn vào trong miệng, mềm mại và rất thơm, mùi thơm đặc trưng của thịt, ăn ngon.

Cô rất thích.

Đúng rồi, lúc anh hai ở trên núi, hình như muốn nói chuyện về gà rừng, hiện tại cô rất có hứng thú.

Một bữa cơm trưa, An Ninh ăn tận năm cái bánh bột ngô, còn ăn rất nhiều đồ ăn.

Bữa cơm này Lâm Thúy Hoa làm không ít, còn để lại nấm, miến, còn thả mấy củ khoai tây, một chậu đầy, tuyệt đối để cho mọi người ăn no.

“Em gái, em lấy bánh bột ngô này chấm canh ăn đi, ăn rất ngon.”

An Ninh nhìn nồi đồ ăn chỉ còn lại nước canh, dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn An Quốc Minh, không nhúc nhích.

“Ăn đi, con đổ canh vào trong bát của con đi.”

Lâm Thúy Hoa mở miệng, An Ninh lập tức tin tưởng cũng chuẩn bị thực hành.

Nhưng mà cô vẫn hỏi trước nói: “Còn có người nào muốn ăn nữa không?”

Mọi người đều lắc đầu, thật sự không ăn nổi nữa.

An Ninh xác nhận xong mới hành động, hai cái bánh bột ngô cuối cùng còn dư lại, phối hợp với canh trong nồi, toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

An Ninh ăn xong một miếng cuối cùng, thả bát ở trong tay xuống, sạch sẽ không còn gì, cô vỗ nhẹ vào bụng.

“Ừm, hơi no rồi.”

Hơi no thôi sao?

Những người khác của nhà họ An đều sắp no bể bụng, nhưng An Ninh mới chỉ hơi no thôi sao?

Nhưng mà mọi người lại nghĩ đến việc sức lực của An Ninh đột nhiên trở nên lớn hơn, hình như ăn khoẻ hơn cũng không có gì lạ.

“Sau này nấu cơm lại nấu nhiều một chút.”

An Tam Thành suy nghĩ, con gái của ông ấy cũng chưa ăn no, hiện tại lại không phải năm có thiên tai, trong nhà không có thứ gì tốt để ăn, nhưng ăn no vẫn có thể làm được.

“Biết rồi.” Lâm Thúy Hoa nói xong trực tiếp nói với An Ninh: “Con ăn không đủ no cứ nói ra, ở trong nhà mà còn giả vờ cái gì chứ.”

An Ninh lắc đầu nhìn Lâm Thúy Hoa.

“Con không giả vờ, hôm nay mới như thế.”

Mỗi ngày cô đều dùng tinh thần lực chải vuốt cơ thể, cơ thể càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng ăn nhiều.

“Được rồi, chắc là do có sức lực lớn đấy.”

Lời nói của An Tam Thành được mọi người đồng ý, chỉ có em trai nhỏ, An Quốc Bình như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu lắm. Nhưng mà cậu ấy lại liếc nhìn bụng của An Ninh vài lần, thức ăn đã đi đâu vậy?

Sau khi ăn xong, Lâm Thúy Hoa cùng chị dâu cả thu dọn bát đũa, An Tam Thành chuẩn bị đi làm việc.

“Thằng hai, con đừng đi đến Tây Sơn làm việc nữa, đi đến đó cũng chỉ phí công.”

An Quốc Minh bị ghét bỏ, đặc biệt có tự mình hiểu lấy, ba của anh ấy nói rất đúng.

“Con muốn đi.”

An Ninh đi từ trong phòng ra, vừa mới nói xong câu con muốn đi, liền thấy ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người cô.

Chẳng lẽ mọi người muốn ngăn cản cô sao? An Ninh quyết định chứng tỏ bản thân mình.

“Con không phải là anh hai, con đi sẽ không phí công.”

An Quốc Minh bị công kích một cách vô hình, hoàn toàn không để bụng nhìn An Ninh.

“Em gái, cái khăn lụa này của em......”

“Làm sao vậy?”

Lúc này An Ninh đang đứng ở cửa, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Một cái khăn lụa màu đỏ, bị cô cột từ đỉnh đầu xuống toàn bộ khuôn mặt, che toàn bộ khuôn mặt cùng toàn bộ đầu, buộc lại một nút thắt ở cằm.

Thoạt nhìn giống như một người đang muốn đi ăn cướp.

“Không có việc gì không có việc gì, buộc như vậy cũng khá xinh đẹp.”

An Quốc Minh xấu hổ không muốn đả kích An Ninh, nhưng mà chị dâu cả đã lau tay đi tới.

“An Ninh, khăn lụa không buộc như vậy.”

“Vậy buộc như thế nào? Em cảm thấy buộc như vậy có thể che mặt, có diện tích chống nắng lớn nhất.”

An Ninh nói có sách mách có chứng, làm cho chị dâu cả cũng hơi dao động, nói rất có đạo lý.

Nhưng cuối cùng ở dưới tiếng ho khan của Lâm Thúy Hoa, chị dâu cả vẫn tiến lên giúp An Ninh cởi ra, thay đổi một cách buộc khác.

An Ninh buộc xong, không rõ buộc trên bím tóc như vậy có thể có tác dụng gì, nhưng nhìn ánh mắt hài lòng của mọi người, cô cũng không rối rắm.

“Ba, chúng ta xuống đất làm việc đi!”

“Không cần, An Ninh, việc ở Tây Sơn không cần con làm, con ở nhà, ba và anh cả của con đi là được.”

An Tam Thành ngăn cản, An Ninh lại không đồng ý nói: “Không được, con muốn đi làm việc.”

“Thật sự không cần, việc ở Tây Sơn là cõng cục đá, không có cô gái nào lại đi cõng cục đá cả.”

An Tam Thành nói xong liền đi, nhưng không thể bước thêm một bước.

Ông ấy quay đầu lại nhìn, góc áo bị An Ninh túm chặt, bất kể ông ấy dùng sức như thế nào cũng không di chuyển được một bước.

An Ninh hỏi An Tam Thành ở đối diện: “Cục đá có nặng như cha không?”

“Không có.”

“Vậy con đi làm việc, sao lại không được?”

Lần đầu tiên An Tam Thành biết hoá ra An Ninh lại ngoan cố như vậy, cho dù ông ấy nói cái gì, cô cũng muốn đi, quan trọng là, trong nhà này cư nhiên không có ai có thể kéo nổi cô.

Vậy có thể làm sao bây giờ, đi thôi.

An Tam Thành cùng An Quốc Khánh đi ở phía trước, An Ninh ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, trên đường đi đều là những người đàn ông có cơ thể khoẻ mạnh, không có một người phụ nữ nào.

Tới nơi, Tôn Đại Tráng cùng kế toán Lưu đang chia công cụ, sau khi thấy An Ninh lại đây, làn da ngăm đen đầy nếp nhăn của Tôn Đại Tráng đều lộ ra vẻ không vui.

“Ông Tam, An Ninh nhà ông tới đây làm gì? Chỗ này cũng không phải là chỗ để chơi, lỡ như đập vào người con bé thì sao.”

An Tam Thành cũng không muốn cho An Ninh tới, nhưng ông ấy ngăn cảm không được.

“Đội trưởng, cho An Ninh đi dọn cục đá.”

“Vớ vẩn! Một người đàn ông trưởng thành dọn cũng đã rất vất vả, An Ninh nhà ông ——”

“Cháu làm được, cháu có thể di chuyển nó.”

An Ninh tiến lên, lấy một cái sọt từ trong tay Tôn Đại Tráng, lưu loát đeo lên lưng, chạy theo hướng

của mọi người.

Chậm một bước, chỉ sợ sẽ có người không cho cô làm việc.

Tôn Đại Tráng nhìn An Ninh đã chạy ra xa, lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình, sao cô lại lấy được vậy? Mình cũng không buông tay ra mà.

Về phần An Ninh, rất nhanh cô đã tới trên núi, sau khi người dân trong thôn nhìn thấy An Ninh, đều dùng ánh mắt giống như Tôn Đại Tráng trách cứ An Tam Thành đi ở phía sau.

An Tam Thành thật sự không chịu nổi, ông ấy hắng giọng nói to: “An Ninh, nếu mà mệt mỏi làm không nổi nữa thì về nhà liền.”

Mệt sao?

An Ninh lập tức lắc đầu, nhìn An Tam Thành ngăn cản chính mình rất nhiều lần nói: “Ba, ba không muốn làm cứ nói với con, con làm hộ ba.”

“Ba không.... Không có.”

Trong chốc lát, An Tam Thành vẫn không thể giải thích rõ ràng.

Mà An Ninh ở bên kia, đầu tiên nhìn xem người khác làm như thế nào, sau khi hiểu rõ, cô liền bắt đầu làm.

Tây Sơn là một núi đá, người dân trong thôn cầm các công cụ như rìu và cuốc linh tinh, gõ xuống từng cục đá, sau đó người dân trong thôn lại bỏ đá vào sọt tre, cõng xuống núi.

An Ninh là tổ cõng cục đá kia, cô đặt giỏ ở trên mặt đất, bên cạnh có người muốn hỗ trợ, An Ninh ngăn cản.

“Cảm ơn, cháu tự làm được.”

Một ông chú ở bên cạnh, nhìn An Ninh chỉ dùng một bàn tay xách một cục đá lên, nhẹ nhàng bỏ vào trong sọt.

Sau đó, hành động tương tự, An Ninh bỏ đầy một cái sọt.

“Này này, không thể bỏ nhiều như vậy, không đứng dậy được đâu.”

Ông chú ở bên cạnh vừa mới nói xong, liền thấy An Ninh tùy ý dùng một bàn tay xách một giỏ chứa đầy cục đá lên, đeo lên lưng ở giữa không trung.

Ông chú nghi ngờ nhìn An Ninh bước chân nhẹ nhàng đi xuống núi, hoàn toàn không hề cẩn thận như người khác.

Ông chú thu hồi ánh mắt, học dáng vẻ của An Ninh, dùng một tay cầm cục đá, cục đá cũng nể tình di chuyển, nhưng cũng chỉ như vậy.

Ông chú không cam lòng lại thử dùng một tay hai lần nữa, đúng lúc An Ninh trở về thấy động tác của ông chú, cô chân thành đề nghị: “Chú, chú thử dùng hai tay xem?”

Vẻ mặt của ông chú thật thà, xấu hổ gật đầu, lúc cúi đầu chuyển thành cười khổ, sao ông ta lại có thể không biết dùng hai tay chứ?

Ông ta biết, nhưng An Ninh cho rằng ông ta không biết, thấy ông chú dùng hai tay cầm lấy cục đá, cô còn nói với giọng khen ngợi: “Làm đúng rồi, giỏi quá, cố lên!”

Ông chú nhìn An Ninh lại đeo giỏ rời đi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Vài chục năm rồi, lần đầu tiên có người khen ông ta biết dùng hai tay để lấy đồ vật!

Chương 45

An Ninh không biết trong lòng ông chú kia đang phàn nàn cái gì nên cõng sọt đá thứ hai xuống núi, người dân tring thôn dọc theo đường nhìn thấy đều kinh hãi, trong mắt không thể tin được.

An Tam Thành cũng nhìn An Ninh, ông ấy biết An Ninh rất mạnh, cũng đã tận mắt nhìn thấy và cảm nhận được, nhưng bây giờ ông ấy vẫn cảm thấy có chút choáng váng.

“An Ninh, khi nào xong thì con về nhà đi.”

An Tam Thành vẫn dặn đi dặn lại một câu, An Ninh đang cõng sọt tre dừng lại, quay đầu lại nói rõ ràng: “Ba, một lát nữa con sẽ tới giúp ba.”

An Ninh nói xong thì rời đi, tốc độ càng nhanh hơn, An Tam Thành duỗi tay ra, lẩm bẩm: “Ba không có ý như vậy.”

Ông ấy thực sự đang quan tâm đến con gái mình, được không?

“Ba, sao ba lại nhờ em gái giúp ba?”

An Quốc Khánh ở bên kia liền tin, trong mắt có ý không tán thành nhìn An Tam Thành.

“Nếu ba không làm được thì tìm con.”

Giọng nói của An Quốc Khánh không hề nhỏ chút nào, mấu chốt là chưa đợi đến khi An Tam Thành kịp phản bác, những người bên cạnh cũng rất đồng tình.

“Ông Tam, ông không thể lợi dụng con gái mình như vậy được.”

“Không ổn lắm, thôn Thập Lí Câu của chúng ta không thích một cô gái bị cấm đoán như vậy.”

“Sức lực mạnh cũng không được, đây là công việc lâu dài và vất vả, không thể để An Ninh làm như vậy được.”

An Tam Thành khó có thể tranh cãi, ông ấy không có mà!

“Tôi biết, tôi không có...”

“Em Tam!”

Một tiếng “Em Tam”, An Tam Thành nhìn về phía bên trái, chính là bác cả nhà họ An, An Đại Thành, ánh mắt đen tối nhìn ông ấy chằm chằm.

Trái tim An Tam Thành đập thình thịch, thôi xong rồi, anh cả tức giận rồi.

An Tam Thành bất đắc dĩ đi tới, giải thích với An Đại Thành một lúc, khi An Ninh xách sọt rỗng quay lại, ông ấy liền gọi An Ninh lại.

An Ninh rất nghe lời, vác sọt tre, chạy nhanh trên đá.

“Chậm thôi.”

An Tam Thành sợ hãi hét lên, trong mắt bác cả An cũng mang theo lo lắng.

Nhà họ An bọn họ chỉ có một cô con gái này.

“Bác cả, ba, có chuyện gì vậy?”

An Ninh ngoan ngoãn đứng chào hai người.

“An Ninh, là ba cháu bảo cháu đi vác đá sao?”

“Đúng vậy, lát nữa cháu còn giúp ông ấy làm.”

An Ninh tưởng bác cả sẽ không cho cô làm việc nên lập tức kéo An Tam Thành đi lên, An Tam Thành một bên chỉ cảm thấy mình có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.

Ông ấy không làm vậy, ông ấy thực sự không làm vậy.

Bác cả An trừng mắt nhìn An Tam Thành một cách hung dữ và nở nụ cười hiền lành nhất với An Ninh.

“An Ninh, việc này không cần cháu làm, ba cháu có thể tự mình làm.”

An Ninh không hiểu tại sao mọi người đều ngăn cản cô làm việc.

Ở Tinh Tế, con người đều bị biến đổi gen và họ chỉ được đánh giá dựa trên khả năng của mình chứ không phải phân chia vấn đề theo nam và nữ.

“Bác cả, tại sao phải vác cục đá?”

An Ninh không vội trả lời mà hỏi trước vấn đề cô quan tâm.

“Cái này à.” Bác cả An ngồi lên một tảng đá, vẫy tay bảo An Ninh ngồi xổm xuống.

An Ninh vừa ngồi xổm xuống, An Tam Thành ở một bên cũng ngồi xổm xuống, Bác cả An liếc nhìn qua, ông ấy lập tức đứng lên.

“Ha ha, cái đó, em đi làm đây.”

An Ninh trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của An Tam Thành, xem ra người đứng đầu lớn nhất của nhà họ An không phải là An Tam Thành.

Cô thu ánh mắt lại và nhìn bác cả An với ánh mắt như đang khám phá một thế giới mới.

Bác cả nhà họ An hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong lòng An Ninh, chỉ nói với An Ninh: “Núi Tây Sơn của chúng ta toàn đá như thế này. Trong huyện có bãi cần cục đá, trong thôn bán cho bọn họ, số tiền tiết kiệm được sẽ dùng để mua phân hoá học.”

Phân hoá học?

An Ninh không hiểu, hỏi thẳng: “Phân hoá học là gì?”

“Phân hoá học ... là thứ được rắc lên cây trồng để cây sinh trưởng tốt , sản lượng cũng có thể nhiều hơn.”

Lúc này An Ninh mới hiểu ra, thì ra phân hoá học được sử dụng cho mùa màng hoa màu, cô lập tức đứng dậy.

“Bác cả, cháu rất khỏe mạnh, cháu sẵn sàng làm việc.”

Nói xong, An Ninh trở nên hăng hái hơn, bắt đầu cõng chiếc sọt chất đá trên lưng, tốc độ di chuyển nhanh hơn trước.

Bác cả An nhìn An Ninh vội vàng cõng một cái sọt xuống núi, mình đã nói gì vậy, sao lại còn làm việc hăng hái hơn trước?

Rõ ràng là ông ấy đã khuyên cô nên về nhà.

An Tam Thành không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Bác cả nhà họ An, có chút ngạo mạn hỏi: “Anh cả, anh nói gì thế?”

“Anh không phải làm cho con bé về nhà sao? Sao hiện tại con bé còn làm hăng hái hơn thế?”

“Nói thừa, con cháu có bản lĩnh em có thể ngăn cản sao!”

Bác cả An chính trực nói, chán ghét nhìn An Tam Thành: “Em đang nhìn cái gì vậy? Tại sao còn không đi làm việc đi!”

An Tam Thành đi đến chỗ của mình, bắt đầu làm việc hăng say.

Cho dù làm không lại An Ninh cũng không nên quá mất mặt.

Trong lúc nhất thời, người trên núi Tây Sơn vô cùng hăng hái, nhưng sau nửa giờ, nguồn năng lượng này dần dần thả lỏng.

Không thể so sánh được, không thể so sánh được.

Mỗi người đều kiệt sức, nhưng tốc độ của An Ninh bên đó vẫn không hề suy giảm, cô không mệt sao?

Khi An Ninh đang cõng sọt đá thứ mười xuống núi, Tôn Đại Tráng đang đợi ở dưới đã ngăn cô lại.

“An Ninh, cháu nghỉ ngơi một lát đi, nghỉ ngơi một lát đi.”

Đổ đá xong, An Ninh đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn đội trưởng Tôn Đại Tráng, trầm giọng nói: “Đội trưởng, cháu không mệt.”

“Không được! Chú mệt thay cháu rồi, phải nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Tôn Đại Tráng không có vẻ gì là đang nói đùa. Vì đối phương là người đứng đầu lớn nhất nên An Ninh xách một chiếc sọt đi tới, ngồi xuống một cục đá.

Ba phút sau, cô muốn đứng dậy nhưng lại bị Tôn Đại Tráng ngăn lại.

“Vẫn chưa xong, đợi một lát.”

An Ninh nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Đến mấy giờ?”

Tôn Đại Tráng dứt khoát ngồi xuống tảng đá bên cạnh nói: “An Ninh, phần lớn người trên núi, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể mang mười sọt đá, chú chấm cho bọn họ 12 công điểm, cái này là nhiều nhất rồi.

“Cháu cõng sọt đá, chú cũng chỉ có thể chấm cho cháu 12 công điểm, không thể cho nhiều hơn, hiện tại cháu làm không sai biệt lắm rồi.”

Tôn Đại Tráng chủ yếu cảm thấy công việc này để một cô gái làm, chỉ có thể trả 12 công điểm, ông ấy cũng xấu hổ.

Bị buộc phải nghỉ ngơi, An Ninh ngồi trên phiến đá nhìn về phía núi Tây Sơn trước mặt.

Trong đầu cô dần dần kết hợp hình dáng của toàn bộ ngọn núi phía Tây vào, hình thành các số liệu đường cong.

“Đội trưởng, tại sao không dùng dụng cụ?”

“Hả?”

Tôn Đại Tráng hả một tiếng, không quay đầu lại nói: “Không phải có sọt sao?”

“Thứ này trông không có gì chắc chắn, nhưng lại không tốn tiền, chúng ta có thể tự mình làm được.”

An Ninh đứng dậy, đi đến bên cạnh Tôn Đại Tráng.

“Cháu không nói đến việc vác sọt, cháu đang nói đến việc dùng ròng rọc để vận chuyển đá xuống núi, không cần nhân lực để vận chuyển, có thể gia tăng tốc độ và sẽ di chuyển được nhiều đá hơn.”

“Đá nhiều, phân hoá học nhiều, mùa màng hoa màu thu hoạch nhiều, hạt giống nhiều.”

“Ròng rọc gì?”

Tôn Đại Tráng liếc nhìn núi Tây Sơn rồi tiếp tục nói: “Chúng ta vẫn luôn làm việc như vậy, chúng ta không biết làm cái khác.”

“Cháu có thể thử không? “

Bất cứ điều gì có lợi cho việc trồng trọt và hạt giống, An Ninh đều sẵn sàng làm.

Một thiết bị ròng rọc đơn giản, không khó.

Tôn Đại Tráng tuy không hiểu rõ lắm, nhưng ông ấy hiểu An Ninh sẽ không cõng đá trên lưng nữa.

“Được, cháu tự mình làm đi.”

Tôn Đại Tráng đồng ý rồi, An Ninh đột nhiên trở nên hưng phấn, cô rất quan tâm đến bất cứ thứ gì liên quan đến cấy cày làm ruộng.

“Đội trưởng, cháu cần ba cây cột sắt dài ba mét, dày hai mươi centimet, một trăm mét dây xích sắt, bốn bánh răng hình trụ có mô-đun một milimet, chiều cao đầu răng một milimet và chân răng cao một chút, năm milimet bốn cái bánh răng, còn cần...”

“Chờ một chút!”

An Ninh nhìn thẳng Tôn Đại Tráng đang ngắt lời mình, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

Làm sao vậy?

Tôn Đại Tráng cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đừng nói ông ấy vốn dĩ cũng không hiểu, ngay cả dây xích sắt và cột sắt nói trước đó ông ấy cũng không có.

“An Ninh, cháu cho rằng thôn chúng ta có những thứ này sao? Ngay cả cuốc để làm ruộng cũng không có.”

“Không có?”

An Ninh không biết trình độ sản xuất ở đây, cô chỉ biết rằng cổ địa cầu có rất nhiều cây trồng, theo hiểu biết của cô đây đã là một nơi rất lợi hại.

“Vậy thôn của chúng ta có cái gì?”

Tôn Đại Tráng xòe tay nói: “Không có gì cả, những thứ cháu nói chỉ có ở các nhà máy lớn trong thành phố, làm sao chúng ta có được năng lực đó, những thứ cháu nói đều là tiền.”

Thì ra là như vậy?

An Ninh nhớ lại lời anh hai An Quốc Minh nói, không có tiền thì không thể làm gì, hóa ra là sự thật.

Một sợi dây đột nhiên được hiện lên trong tâm trí cô.

Cô khai thác đá để đổi lấy tiền, đổi tiền để mua phân hoá học, mua phân hoá học để trồng trọt nên cần kiếm tiền để làm ruộng tốt hơn.

“Đội trưởng, cháu hiểu rồi.”

An Ninh vác sọt lên, chuẩn bị lên núi lần nữa, hôm nay cõng đá trước, ngày mai ra đồng làm ruộng, còn phải tìm anh hai để nghiên cứu chuyện kiếm tiền.

“Hả? Tại sao lại lên núi? Không có nhiều công điểm như vậy để cho cháu đâu, nhiều nhất chỉ có mười hai công điểm.”

An Ninh vác sọt đi đến chân núi, quay đầu nhìn lại với một nụ cười rạng rỡ.

“Không sao, cháu muốn đổi thêm chút phân hoá học.”

Cô xoay người đi lên núi.

Tôn Đại Tráng ở dưới chân núi bị An Ninh làm cho có chút cảm động, con nhóc ngốc này.

An Ninh suốt buổi chiều cõng đá xuống núi, một mình đi lên đi xuống không biết bao nhiêu lần, đến tối dù thể chất siêu tốt như cô cũng mệt mỏi rồi.

Trong chuyến đi cuối cùng xuống núi, cô cảm thấy bắp chân mình run rẩy.

Khi cô giao xong sọt đá cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của cô nở một nụ cười rạng rỡ.

“Đội trưởng, hôm nay cháu không cõng đá nữa.”

“Đã bảo cháu đừng làm nữa, nhanh chóng về nhà đi, còn đi lại được không?”

Suốt buổi chiều, tình cảm của Tôn Đại Tráng dành cho An Ninh dần dần tăng lên, ông ấy lo lắng nhìn An Ninh, hét lên với An Tam Thành cách đó không xa: “An Tam Thành, về nhà nhanh đi!”

“Trở về đi, đừng làm nữa.”

Người trên núi lần lượt đi xuống, An Tam Thành tốc độ nhanh hơn một chút, bởi vì ông ấy nhìn thấy An Ninh dừng lại.

Chiều nay, nhiều người khuyên An Ninh đừng làm, nhưng cô luôn nói rằng mình vẫn còn sức.

“Con gái, con có sao không?”

An Tam Thành lo lắng nhìn An Ninh, An Ninh lắc đầu, cô đã đỡ hơn nhiều rồi, tinh thần lực đã chạy trong người cô vài vòng, đã không có chuyện gì nữa.

“Không sao, con làm xong rồi, chúng ta chuẩn bị về nhà thôi.”

“Thật sao?”

An Tam Thành không tin lắm, nhưng ông ấy cũng không thể kiểm tra, về nhà tìm Lâm Thúy Hoa để kiểm tra cơ thể cho con gái.

“Được rồi, nhanh về nhà đi, về nhà rồi nghỉ ngơi cho tốt.” Tôn Đại Tráng lên tiếng, mọi người đi bộ về nhà, cuối cùng chỉ còn lại Tôn Đại Tráng và kế toán Lưu.

“Ông Lưu, cho An Ninh kia, điểm công tác hôm nay đem bù qua ở chỗ khác.”

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.”

Hai người bàn xong, cũng thu dọn đồ đạc trở về.

An Ninh ở bên kia bước đi nhanh nhất, thỉnh thoảng quay lại nhìn An Tam Thành và An Quốc Khánh ở phía sau.

“Ba, anh cả, con về trước đây.”

“Được, được, con đi trước đi.”

An Quốc Khánh từ phía sau ghen tị nhìn An Ninh đi nhanh như vậy.

“Em gái còn có sức lực lớn hơn cả con.”

An Tam Thành cũng gật đầu, nhìn An Ninh đang biến mất ở chỗ quẹo, nói: “Chắc chắn giống ông nội của con rồi, ông nội con khi đó thực sự rất khoẻ mạnh, ba đều không thể đuổi kịp.”

“Thật sao? So với trâu còn mạnh hơn sao?”

“Gần giống như một con trâu.”

“Vậy thì thật lợi hại, con không thể đánh bại một con trâu, cũng không biết em gái có làm được không?”

Chủ đề của hai người giữa người và con trâu thì ai lợi hại hơn, nói suốt cho đến khi về tới nhà.

Vừa đi đến gần sân, An Tam Thành không nhìn thấy An Ninh, trước tiên ông ấy gọi Lâm Thúy Hoa nhỏ giọng nói vài câu, Lâm Thúy Hoa gật đầu, ôm chậu đi ra sân sau.

Ở sân sau, An Ninh đang cắt rau hẹ.

“An Ninh, lại đây.”

An Ninh đang ngồi xổm trên mặt đất xoay người, giơ con dao trong tay lên nói: “Con còn chưa cắt xong.”

“Mẹ biết rồi, con để đó đi, lại đây trước.”

An Ninh không biết tại sao, nhưng cô vẫn đặt con dao trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Thúy Hoa.

“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”

“Lại đây.”

An Ninh theo Lâm Thúy Hoa vào phòng, Lâm Thúy Hoa quay người đóng cửa lại, lên giường đất kéo rèm lại.

Đây là muốn làm gì?

An Ninh hoàn toàn không hiểu nhìn Lâm Thúy Hoa.

“Cởi quần áo ra để mẹ xem.”

“Cởi quần áo ra xem cái gì?”

“Còn có thể xem cái gì nữa? Nhìn vai của con xem, có phải bị trầy da rồi không?”

Lâm Thúy Hoa nói xong, bà ấy cảm thấy vừa tức giận và vừa đau lòng.

“Mẹ còn tưởng rằng con chỉ là đi theo nhìn xem thôi. Cho dù có làm, cũng không thể làm như mấy ông già kia!”

“Thật là một con hổ bẹp, tức chết mẹ rồi.”

An Ninh lập tức bào chữa nói: “Mẹ đừng tức giận, con sẽ đánh con hổ này, xả giận cho mẹ.”

Hai mẹ con nhìn nhau một lúc, An Ninh phải vì Lâm Thúy Hoa mà trút giận, trả thù, Lâm Thúy Hoa bị lời nói của An Ninh chọc cho cười.

“Ha ha ha, con, con... con thật sự chọc mẹ buồn cười chết rồi, được rồi, được rồi, không nói con nữa, nhanh cởi ra để mẹ nhìn xem.”

An Ninh ngoan ngoãn bắt đầu cởi quần áo ra, nhìn Lâm Thúy Hoa đang cười ngặt nghẽo, cô cũng biết mình lại hiểu lầm rồi, nhưng rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?

Cô không dám hỏi, chỉ có thể ngơ ngác nghe theo.

“Ừm, không có việc gì nha?” Lâm Thúy Hoa liếc nhìn vai của An Ninh, chúng trắng nõn sạch sẽ, không có vấn đề gì, thậm chí cô còn cõng suốt buổi chiều, mà không có một vết đỏ nào.

“Con có làm việc sao? Ba con có phải đã nói dối mẹ không?”

Lâm Thúy Hoa ngay lập tức bắt đầu nghi ngờ An Tam Thành, nhưng chuyện này không có gì để nói dối cả.

“Cha con ôm mẹ khi nào?”

Lâm Thúy Hoa vốn là rất kinh ngạc, lại bị câu hỏi của An Ninh làm cho bà ấy cười không ra nước mắt, thậm chí còn có chút đỏ mặt.

“Con nói vớ vẩn gì thế? Ba con ôm mẹ khi nào vậy?”

Nói xong, Lâm Thúy Hoa mở cửa đi ra ngoài, không quên hét lên một tiếng: “Mau đi ra cắt rau hẹ đi!”

“Vốn dĩ con đang cắt rau hẹ.”

An Ninh mặc quần áo xong liền đi ra khỏi phòng, lại đi ra sân sau tiếp tục cắt rau hẹ.

An Ninh lấy rau hẹ tươi và cùng chị dâu làm sạch.

Buổi tối, Lâm Thúy Hoa xào rau hẹ với trứng gà, còn có rau cải thìa trồng ở trong sân đã ăn được hai ngày trước, rửa sạch rồi chấm với nước tương để ăn, món ăn chính là cơm hạt cao lương.

Sau bữa tối, anh hai An Quốc Minh hỏi An Ninh: “Em gái, em có muốn đến lớp xóa mù chữ không?”

“Đi!”

An Ninh đi theo An Quốc Minh đến lớp xoá nạn mù chữ, Lâm Thúy Hoa cũng đi ra cây liễu lớn ở đầu thôn tám chuyện.

An Tam Thành cùng An Quốc Khánh, vác cục đá cả một buổi trưa, rất mệt mỏi, ăn cơm xong liền đi về phòng nằm.

Chị dâu cả dọn dẹp phòng bếp một chút, rửa chén quét rác, sau khi làm sạch sẽ, lại múc một chậu nước ấm cho An Quốc Khánh ngâm chân, thư giãn.

Còn em trai nhỏ An Quốc Bình thì không còn nghi ngờ gì nữa lại đang xem sách, hơn nữa phải nắm chặt thời gian để nhìn, bởi vì sau khi trời tối, liền không có biện pháp để xem.

An Ninh cùng An Quốc Minh tới lớp xoá nạn mù chữ, An Quốc Minh lại tiếp tục ngồi cùng bạn của anh ấy, An Ninh ngồi một mình ở trên một cái ghế dài.

Ngồi được một lúc, nhóm thanh niên trí thức liền kết thành một nhóm rất đông lại đây.

Nhưng mà lúc này, sau khi Dương Kiến Quốc thấy An Ninh, vốn đang bước đi vô cùng khoa trương, lập tức thu lại, tránh ở trong đám người, không lộ mặt ra.

Những thanh niên trí thức khác cũng thấy cảnh An Ninh hù dọa Dương Kiến Quốc, tuy rằng không cảm nhận trực tiếp như Dương Kiến Quốc, nhưng cũng cảm thấy cô gái ở nông thôn này có điểm không giống nhau, chủ yếu chính là hơi hung hăng.

Còn An Ninh, liền một khóe mắt cũng không muốn chia cho nhóm người này, cô ngồi thẳng tắp, nghĩ ở trong lòng, nếu không dạy biết chữ, cô sẽ chuẩn bị rời đi.

Lúc này, phải đi một cách lặng lẽ.

Sau khi một đám thanh niên trí thức ngồi xuống, một nữ sinh mà An Ninh hơi quen thuộc đi đến phía trước, dù nụ cười có chút xấu hổ, nhưng cả người lại tự nhiên hào phóng.

“Tôi tên là Ân Tuyết Mai, hôm nay dạy mọi người biết mấy chữ Hán.”

Chữ Hán sao?

An Ninh bắt đầu chú ý, lập tức bị hấp dẫn, tinh thần lực tập trung cao độ , nhìn chằm chằm động tác của Ân Tuyết Mai.

Ân Tuyết Mai cầm một cây phấn, viết xuống mấy chữ ở trên bảng đen.

Viết xong cô ấy xoay người, cầm một gậy nhỏ chỉ vào hai chữ ở trên cùng.

“Mọi người đều sẽ đi đến Cung Tiêu Xã để mua đồ vật, đồ vật ở bên trong Cung Tiêu Xã đều có tấm bảng viết là cái gì, hai chữ này đọc là nước tương.”

An Ninh ở phía dưới lập tức nhớ tới bình thủy tinh mà Lâm Thúy Hoa dùng khi nấu cơm, bên trong có cái gì màu đen, hoá ra hai chữ nước tương viết như vậy.

“Mọi người đọc cùng tôi nào, nước tương.”

Ân Tuyết Mai đọc rất rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, tuy rằng nói mọi người cùng nhau đọc theo, nhưng mà lại phối hợp rất ít, cô ấy đã chuẩn bị dạy từ tiếp theo.

Nhưng mà......

“Nước... Tương.”

Giọng nói độc đáo của An Ninh, âm thanh vang dội, vô cùng nổi bật ở toàn bộ lớp xoá nạn mù chữ.

Ân Tuyết Mai lần theo âm thanh, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của An Ninh.

Chỉ trong nháy mắt này, hình như Ân Tuyết Mai đã hiểu rõ cái gì kêu là khát vọng được học kiến thức, cô ấy mím miệng, cười nhẹ với An Ninh.

An Ninh lại hoàn toàn không giống nhau, khóe miệng của cô cong lên rất nhiều, đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ nhất.

Trong tay Ân Tuyết Mai cầm cây gậy nhỏ, lại tiếp tục chỉ một chút vào hai chữ nước tương, lại đọc lại lần nữa.

An Ninh vẫn rất nghiêm túc như cũ, nghiêm túc đến mức làm cho Ân Tuyết Mai không nhịn được nói thêm một chút.

“Hai chữ này chúng ta có thể tách ra xem, tương tự, còn có thể tạo thành nước tương lớn và hương vị nước tương mà chúng ta hay ăn.”

Ân Tuyết Mai viết những từ mà cô ấy nói ra ở trên bảng đen, lại tiếp tục chỉ vào và đọc, cả lớp chỉ có một người duy nhất nghiêm túc đọc cùng đó chính là An Ninh.

Trong giây lát, lớp học này giống như là một lớp học một người dạy và một học sinh.

Dương Kiến Quốc ở trong nhóm thanh niên trí thức, âm thầm nghĩ ở trong lòng, cô gái ở nông thôn rất lợi hại kia, thực sự tới đây để học chữ Hán.

An Ninh cũng không biết suy nghĩ của người khác, cô chỉ đang làm những điều mình muốn làm.

Mục tiêu của cô vô cùng rõ ràng, trồng trọt cùng hạt giống mãi mãi xếp hạng nhất.

Nhưng mà hiện tại cô còn phải kiếm tiền, bởi vì kiếm tiền có thể trồng trọt tốt hơn.

Còn việc biết chữ, cô cảm thấy đây là cơ sở của mọi thứ, còn những kiến thức khác, cô cảm thấy bản thân mình cũng không thiếu cái gì.

An Ninh nghiêm túc, truyền cảm hứng sự nghiêm túc cho Ân Tuyết Mai, hôm nay cô ấy còn dạy mấy chữ Hán mà mọi người thường xuyên nhìn thấy trong cuộc sống như đường trắng và vải dệt, cũng là một người nghiêm túc phụ trách.

Một bài giảng, rất nhanh đã nói xong, Ân Tuyết Mai thấy vô cùng rõ ràng, sự tiếc nuối ở trong mắt của An Ninh, cô chưa nghe đủ.

Lần đầu tiên, Ân Tuyết Mai thu hoạch được trải nghiệm cảm giác làm giáo viên.

Cô ấy cầm quyển vở của chính mình, đi về phía An Ninh, mỉm cười với cô.

“Chào cô giáo.”

An Ninh vô cùng có lễ phép cong eo rất đáng yêu, kính trọng thầy cô.

“Tuyệt đối đừng làm như vậy, tôi chỉ dạy mấy cái chữ Hán, không thể coi là giáo viên được.”

Ân Tuyết Mai đỡ nhẹ An Ninh nói: “Tôi kêu Ân Tuyết Mai, cô tên là gì?”

“Tôi kêu An Ninh.”

“Tên của cô thật là dễ nghe, cô có muốn học viết tên của cô một chút không?”

An Ninh lập tức gật đầu, nói với giọng dứt khoát: “Muốn.”

Ân Tuyết Mai ngồi xổm trên mặt đất, dùng ghế làm cái bàn, viết xuống hai chữ An Ninh ở trên vở của chính mình, “Cô muốn thử một chút không?”

Ân Tuyết Mai đưa bút chì của mình cho An Ninh, An Ninh lập tức nhận lấy hỏi: “Viết giống cô là được sao?”

“Ừ, viết theo là được, viết như thế nào cũng được.”

An Ninh ngồi xổm xuống, cầm bút chì, viết từng nét của hai chữ An Ninh xuống vở.

Trên vở, hai bên trái phải, đều có hai cái tên An Ninh.

Ân Tuyết Mai vốn nghĩ rằng sẽ thấy những chữ nghiêng lệch và vặn vẹo, lại nhìn chằm chằm vào vở ngẩn người, chữ nào là chính mình viết ra vậy? Cô ấy hơi hoảng hốt không nhớ được.

“An Ninh, cô thật sự không biết viết chữ sao?”

“Không biết, đây là lần đầu tiên tôi viết.”

Ân Tuyết Mai lại cúi đầu thêm lần nữa, nhìn hai cái tên giống nhau như đúc ở trên vở, nhớ tới lời nói ngày hôm qua của An Ninh là có thể học thuộc bảng cửu chương sau khi nghe một lần.

“Ngày hôm qua cô thật sự chỉ nghe một lần liền học được bảng cửu chương sao?”

“Đúng vậy, cái kia không khó.”

An Ninh trả bút chì lại cho Ân Tuyết Mai, lễ phép nói một tiếng cảm ơn, chuẩn bị rời đi.

Ân Tuyết Mai nhìn An Ninh rời đi cùng một người đàn ông, suy nghĩ ở trong lòng, hình như cô đã gặp qua sẽ không quên được.

Nhưng mà, đã gặp qua sẽ không quên được cùng với việc vẽ lại, chắc là không giống nhau đúng không?

Ân Tuyết Mai nhìn hai cái tên ở trên vở của mình, chúng nó thật sự không có điểm gì khác nhau.

Ân Tuyết Mai khép vở lại, về chỗ các thanh niên trí thức trước.

Bên kia An Ninh rời đi cùng An Quốc Minh, đang thảo luận vấn đề kiếm tiền cùng An Quốc Minh.

“Anh hai, phải làm sao để kiếm tiền?”

An Ninh hoàn toàn không hiểu phải nói uyển chuyển, chỉ một vấn đề, làm cho An Quốc Minh đứng ở tại chỗ không đi tiếp.

“Em gái, em nói cái gì?”

“Em nói phải làm sao để kiếm tiền.”

An Ninh nói lại lần nữa, rõ ràng và trong sáng tới mức làm cho An Quốc Minh không hiểu rõ mà hỏi: “Vì sao vậy? Ngày hôm qua em còn không muốn kiếm mà.”

“Bởi vì em phát hiện kiếm tiền có thể trồng trọt tốt hơn.”

“Cái gì? Sao lại có quan hệ với việc trồng trọt.”

“Đương nhiên là có, em cảm thấy tất cả đều có quan hệ với trồng trọt, cái này gọi là cội nguồn sinh sống của người dân.”

An Ninh nói xong, dừng chân lại, dùng một bàn tay vỗ vai của An Quốc Minh nói: “Anh hai, không thể không thể quên cội nguồn nha.”

Đầu của An Quốc Minh rất hỗn loạn, đây là cái gì với cái gì vậy?

Nhưng mà anh ấy nghĩ kỹ lại, chính mình quan tâm đến cái này làm gì chứ.

Em gái muốn kiếm tiền, có vốn để kiếm tiền, càng có bản lĩnh để kiếm tiền, mình quản nhiều như vậy làm gì.

“Em gái, anh nói với em, muốn kiếm tiền thì tìm anh hai là được rồi.”

An Quốc Minh cũng không hỏi, cùng An Ninh đi về nhà, lần đầu tiên bước đi nhanh hơn cả An Ninh, là người đầu tiên chạy vào sân.

An Ninh ở phía sau, nhìn bóng dáng vui vẻ của An Quốc Minh, trong lòng có xúc động muốn làm thí nghiệm để phân tích số liệu, hoá ra thích một việc gì đó thật sự có thể kích thích hoóc-môn của con người cao hơn, kích thích tiềm lực của cơ thể.

Cô bước vào sân nhanh hơn, muốn tắm rửa rồi đi về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà lại bị An Tam Thành kêu lại.

Ở trong phòng phía Tây, một ngọn đèn dầu mờ mờ đã được thắp lên, mùi dầu hoả bị đốt bay lơ lửng ở trong không khí, An Tam Thành ngồi khoanh chân ở trên giường đất.

“Con muốn kiếm tiền cùng anh hai của con sao?”

“Đúng vậy, anh hai nói muốn kiếm tiền cứ tìm anh ấy là được rồi.”

An Tam Thành ừ một tiếng, không hỏi nguyên nhân, dù sao thì đâu có ai lại không muốn kiếm tiền.

Ông ấy nhìn An Quốc Minh đứng ở trên mặt đất hỏi: “Thằng hai, hai đứa làm sao để kiếm tiền thì ba cũng không quan tâm, nhưng ba nói cho con, không được động đến tiền cưới của An Ninh.”

“An Ninh, con có nghe thấy không, không được động đến tiền dưới đáy hộp của con.”

“Tiền của con không giấu ở dưới đáy hộp, giấu ở.”

Chưa nói xong câu, ba người đều nhìn cô, An Tam Thành lại càng vội vàng nhỏ giọng hít hà một tiếng.

“Nói cái gì đâu? Chuyện này chắc con biết là được, đừng nhắc mãi.”

An Tam Thành nhỏ giọng nói xong, hỏi An Quốc Minh: “Con định mang theo em gái con làm cái gì?”

“Ba, con nghĩ rằng nên đi săn trước, sức lực của em gái thật sự rất khoẻ, lần trước em gái dùng một nhánh cây liền đánh chết con gà rừng kia, trên thị trấn thiếu thịt, thịt gì cũng bán rất nhanh.”

“Không được, mẹ không đồng ý.”

Lâm Thúy Hoa vẫn luôn không nói chuyện lại nói: “Tình hình trong núi như thế nào ai biết được, quá nguy hiểm, mẹ không đồng ý.”

An Tam Thành suy nghĩ một hồi nói: “Mẹ con nói cũng đúng, trên núi có nguy hiểm.”

“Ba, con biết, con không thể lấy sự an toàn của em gái ra nói đùa được, bọn con sẽ không vào sâu trong núi, chỉ ở bên ngoài, đánh gà rừng gì đó thôi.”

An Quốc Minh vội vàng giải thích nói: “Ngày nào cũng có người đi ở bên ngoài núi, không có chuyện gì đâu.”

An Tam Thành không nói chuyện, Lâm Thúy Hoa cũng không nói chuyện.

An Ninh đứng ở cửa nghe rõ ràng, mọi người sợ có nguy hiểm, không muốn bọn họ đi lên núi, nhưng cô tự biết, đối với người có tinh thần lực như cô thì lên trên núi thật sự không có gì nguy hiểm.

“Ba, con có thể đi.” An Ninh bước một bước ra phía trước, đảm bảo nói: “Con sẽ bảo vệ anh hai thật tốt, chắc chắn sẽ để anh hai sống sót mà xuống núi.” An Ninh đảm bảo, làm cho ba người còn lại đều có vẻ hơi khó xử.

An Quốc Minh càng cảm thấy chính mình sẽ phải chết ở trên núi.

An Tam Thành còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại không biết nói cái gì cả, cuối cùng ông ấy suy nghĩ vài phút.

“Được rồi, cứ thử trước coi sao, có thể làm được thì cứ làm, không thể làm được thì đừng cậy mạnh.”

An Tam Thành nói xong, Lâm Thúy Hoa cũng không phản đối, chỉ dặn dò hai người chú ý an toàn.

Tắt đèn dầu, An Ninh rời phòng ở phía Tây, đi trong sân tắm rửa một chút.

“Rầm ——”

Một chậu nước đổ vào trong sân, An Ninh xách theo chậu vào nhà bếp, ngẩn ngơ nhìn chiếc nồi sắt lớn màu đen ở bên trái.

Cô nhớ bồn tắm lớn ở Tinh Tế của cô.

Tới nơi này đã được ba ngày, nhưng cô chưa được tắm một lần nào.

An Ninh mở chảo sắt lớn ra, đổ một chậu nước ấm, bưng vào phòng của mình, cầm khăn lông lau qua người, coi như là đã tắm rửa rồi.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, An Ninh lên giường đất để ngủ.

Chăn rất ấm áp, làm cho An Ninh duỗi tay chân rất thoải mái, sau lưng cũng vô cùng ấm áp, làm cô rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, An Ninh đã rời giường.

Tối hôm qua cô đã hẹn với anh hai, sáng nay sẽ đi lên núi nhìn một cái.

“Em gái đi thôi.”

“Đây là cái gì?”

Trong tay An Quốc Minh cầm một đồ vật có thể phát ra ánh sáng, An Ninh hơi tò mò.

“Đèn pin, ngày thường ba luyến tiếc nên không nỡ dùng, tối hôm qua mới lấy cho anh, để cho hai chúng ta dùng khi đi lên núi.”

An Quốc Minh đưa đèn pin cho An Ninh nhìn, An Ninh nhận lấy, nhìn phía trước, vặn ra mặt sau ra để nhìn.

Cô đã hiểu rõ nguyên lý này, nếu trong tay có vật liệu, cô có thể làm ra được.

“Đi nhanh lên, trời sáng thì không được.”

Hai người bước nhanh đi lên trên núi, An Quốc Minh rất quen thuộc chỗ bên ngoài núi, sau khi đưa An Ninh tới một chỗ liền đứng yên.

“Nơi này có nhiều cỏ dại, cách con sông nhỏ bên kia không xa, động vật thích ở nơi này nhất.”

An Ninh không nói chuyện, đã triển khai tinh thần lực, anh hai nói không sai.

Cô xoay người, đưa chiếc đèn pin đã tắt cho An Quốc Minh, nhỏ giọng nói: “Anh cứ ngồi xổm ở chỗ này, đừng cử động, những cái khác giao cho em.”

An Quốc Minh nghiêm túc gật đầu, không dám nói lời nào.

An Ninh đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghiêm túc, cong lưng đi tới một hướng.

Dọc theo đường đi, An Ninh cong lưng vài lần, cắt một ít nhánh cây, làm một đầu bén nhọn hơn một chút.

Sau khi cô đi được một khoảng cách, đồng thời mở rộng hai tay, nhánh cây bay nhanh ra ngoài.

An Ninh vội vàng chạy lên, đi bên trái trước, nhặt một con gà rừng đã tắt thở lên.

An Quốc Minh ở phía sau, che kín miệng của mình, chặn lại xúc động muốn hoan hô, em gái quá lợi hại.

Tiếp theo, nơi này chính là sàn diễn của An Ninh.

Những con gà rừng này cũng không nghĩ tới, chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm và uống nước vào buổi sáng, thế nhưng lại bị bưng cả ổ.

An Ninh đánh được tổng cộng sáu con gà rừng, kết quả này vẫn là do cô cố ý thả hai con chạy, giáo viên đã nói qua, chỉ cần không phải chuyện sống chết, liền phải lưu lại đường sống.

“Em gái, em quá lợi hại, em vừa mới ném cái gì vậy?”

“Quá chuẩn!”

“Cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”

An Quốc Minh hưng phấn đến mức tóc đều dựng thẳng lên, An Ninh đợi một lát rồi nói: “Ngày mai nơi này sẽ không có gà rừng nữa.”

“Hả?”

An Quốc Minh bị An Ninh hắt một chậu nước lạnh, dần dần bình tĩnh lại.

“Đệch* —— lớn lên không tồi.”

**Đệch: từ hán việt là Thảo, thảo là cỏ hoặc cũng là câu chửi, ở dưới nữ chính sẽ hiểu thảo là cỏ nên mình giải thích trước ở trên cho bạn nào không hiểu nhé.

An Quốc Minh kịp thời sửa miệng, xấu hổ cười nói với An Ninh: “Em gái nói rất đúng, gà rừng cũng không ngốc, chắc mấy ngày sau sẽ không tới nữa.”

“Không có việc gì, núi lớn như vậy, chúng ta đổi chỗ khác.”

An Ninh hơi nghi ngờ nhìn An Quốc Minh hỏi: “Cỏ lớn lên không tồi, có quan hệ gì với gà rừng không?”

“Có!”

An Quốc Minh nhanh chóng khởi động đầu óc của mình, mở miệng nói thêm: “Em nghĩ xem, cỏ ở đây tốt như vậy, gà rừng có thể cam lòng bỏ đi sao, sớm muộn gì cũng phải trở về.”

Không thể không nói, An Quốc Minh đã tự cứu lại không tồi.

“Anh hai nói cũng có đạo lý.”

Nhưng mà, cô cảm giác có lẽ An Quốc Minh không phải nói về cái này.

“Anh hai, khi nào chúng ta đi bán vậy? Có trì hoãn công việc của em không?”

“Bây giờ liền đi bán, anh đi mượn xe đạp, rất nhanh là có thể đi về.”

An Ninh cùng An Quốc Minh xuống núi, nhưng mà cô ở cửa thôn một mình, trông gà rừng chờ An Quốc Minh, An Quốc Minh đi mượn xe đạp một mình.

Để dễ mượn dễ trả, mỗi lần An Quốc Minh trả xe đạp cũng không đi tay không, cho nên rất nhanh đã cưỡi xe đạp lại đây.

An Ninh thấy ở sau An Quốc Minh, có một chiếc xe bò, trong lỗ mũi của con bò già toả ra khí nóng, bình tĩnh mà vững vàng vượt qua An Quốc Minh đang đạp xe đạp.

An Ninh chờ ở ven đường, nhìn chằm chằm vào An Quốc Minh.

Sau một chiếc xe bò, lại có một người đi đường tiếp tục vượt qua An Quốc Minh đang chạy xe đạp.

An Quốc Minh 1 mét 8 mấy, đôi chân dài giống như mới mọc ra, một cái muốn đạp về phía trước, một cái khác lại cứ đạp về phía sau.

Xe đạp lung lay hết bên trái rồi đến bên phải, chân trái của anh ấy đặt xuống đất, nâng lên, sau đó đùi phải lại đặt xuống đất rồi lại nâng đi lên.

Lặp đi lặp lại như thế, xe đạp đi về phía An Ninh với tốc độ cực kì chậm.

“Em gái lên đây, anh hai chở em.”

Đi lên sao?

An Ninh không nhúc nhích, cô không dám.

Cô còn có nhiệm vụ hạt giống đâu, không thể chết sớm.

An Quốc Minh nhìn An Ninh không di chuyển nói: “Không cần sợ hãi, em ngồi ổn rồi anh hai mới đi.”

“Nhưng mà anh chở thì em mới sợ hãi.”

An Ninh nói thẳng, làm cho An Quốc Minh hơi đau đầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không anh đi về tìm anh cả đi.”

An Quốc Minh xuống xe, An Ninh dùng một bàn tay đỡ lấy tay lái, một tay còn lại đỡ An Quốc Minh một chút.

“Chờ chút.”

“Hả? Chờ làm gì?”

An Ninh cũng không nói lời nào, trực tiếp đẩy xe đạp đi, nhìn chằm chằm mấy lần, đẩy xe đạp liền chạy đi.

“Không được, không được, em gái!”

“Không có việc gì, em sẽ không bị ngã đâu.”

An Ninh không quay đầu lại hét lên một câu, nhấc chân một cái, người đã ở trên xe đạp rồi.

An Quốc Minh ở phía sau hét đến mức giọng nói đều khàn.

“Không phải là em, mà là xe đạp không thể bị hư được!”

An Ninh đã lên xe đạp đi về phía trước, được anh hai nhà mình quan tâm, vô cùng cảm động.

Nói rất đúng!

Đồ vật là của nhà người khác, đúng là không thể làm hư.

An Ninh dứt khoát đưa tinh thần lực của chính mình bám vào trên xe đạp, bảo vệ nó, đến nỗi chính mình, không có việc gì, lớn lên khoẻ mạnh.

An Quốc Minh ở phía sau nhìn đến mức trái tim đều nhăn lại, An Ninh nghiêng người một chút, anh ấy liền bị doạ sợ nhếch miệng theo.

Mà An Ninh lại linh hoạt di chuyển ra bên ngoài mấy chục mét, cưỡi về phía An Quốc Minh, vừa ổn lại vừa nhanh, dừng ở bên cạnh An Quốc Minh một cách chính xác.

“Anh hai, lên xe.”

“Được rồi!”

An Quốc Minh lấy cái sọt được giấu trong bụi cỏ khô ra và đeo ra sau lưng, dạng chân một cái, ngồi ở trên ghế sau của xe đạp.

An Ninh dùng sức giẫm một chân, xe đạp tiến về phía trước một chút, đi rất vững vàng, một lúc sau liền đuổi kịp xe bò đi ở phía trước.

An Quốc Minh còn phải chào hỏi người ta một cái, ông lão đánh xe, nhìn hai người đi xe đạp.

“Thật sự lần đầu tiên mới nhìn thấy phụ nữ lái xe chở đàn ông.”

“Đó không phải là thằng hai nhà họ An sao!”

“A là nó sao, vậy thì rất bình thường.”

Mọi người trên xe bò liền dùng đề tài là thằng hai nhà họ An này, bắt đầu một cuộc trò chuyện thân thiện.

An Ninh ở bên kia, cưỡi xe đạp vừa ổn lại vừa nhanh, An Quốc Minh chỉ cảm thấy tốc độ còn nhanh hơn cả anh cả nữa.

Tới thị trấn, An Quốc Minh chỉ đường, An Ninh chạy xe đạp đi quanh co lòng vòng, vào một ngõ nhỏ.

Cuối ngõ nhỏ chỉ có một ngôi nhà, An Quốc Minh xuống xe và gõ cửa, rất nhanh liền có người mở cửa từ bên trong.

“Quốc Minh tới, thế nào, lại hái nấm sao?”

Mở cửa chính là một người đàn ông có bụng bia, rất trắng, nhìn có vẻ vui mừng.

“Anh Bàn, đồ hôm nay có thể còn tốt hơn cả nấm.”

An Quốc Minh giơ một góc giỏ lên, người đàn ông béo mở cửa vốn có đôi mắt nhỏ, đều mở ra một khe hở.

“Thứ tốt a, đi vào cân.”

An Quốc Minh đi ở phía trước, An Ninh đi theo sau, trên vai còn khiêng một chiếc xe đạp, không thể ném được.

Người đàn ông béo mở cửa cũng không cản.

An Ninh đi vào trong sân, bên trong còn có vài người, cô đứng ở một chỗ, ánh mắt nhìn theo An Quốc Minh.

An Quốc Minh đi cân gà rừng, một cân 80 xu, sáu con gà rừng, 32 cân, 25 đồng 60 xu.

“Cảm ơn anh Bàn.”

“Có thứ tốt nhớ lại qua đây đó.”

“Yên tâm, chắc chắn sẽ tới.”

An Quốc Minh nói chuyện cùng người đàn ông béo, không giống như lúc anh ấy ở trong thôn.

An Ninh có một cảm giác, anh hai phù hợp với nơi này, anh ấy ở nông thôn, chỗ nào cũng không phù hợp hết.

“Đi, về nhà.”

Từ đầu đến cuối An Ninh chưa nói một câu, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, nhưng cứ khiêng xe đạp đứng thẳng tắp.

Cô đi theo An Quốc Minh ra sân, hai người cưỡi xe đạp rời đi.

Đường về rất suôn sẻ, không gặp được người cướp đường, hoặc là gặp phải những chuyện ngoài ý muốn khác.

Vào trong thôn, người phải ra đồng mới đi đến ruộng, An Quốc Minh đi trả xe đạp, An Ninh vội vàng chạy về nhà.

“Chạy cái gì vậy!”

Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh chạy từ bên ngoài vào, trái tim đang lo lắng từ lúc sáng cuối cùng cũng đã ổn định.

“Để cơm cho con rồi, nhanh ăn đi.”

“Vâng.”

An Ninh rửa tay, đúng là cô rất đói bụng.

Sau khi cô ngồi xuống không hề động đậy, Lâm Thúy Hoa cố ý ở nhà chờ cô hỏi: “Sao không ăn đi?”

“Con chờ anh hai cùng ăn.”

“Không cần chờ nó, trong nồi còn có, con ăn đi!”

Lâm Thúy Hoa nói như vậy, An Ninh cũng thật sự đói bụng, cô lập tức bưng bát lên, bắt đầu ăn từng miếng to. ₱єřȷėʃε

“Ai da, chậm một chút, đừng để bị sặc.”

Lâm Thúy Hoa lo lắng lải nhải, An Ninh chỉ híp mắt cười, tiếp tục ăn cơm.

Không lâu sau, anh hai An Quốc Minh đã trở lại.

“Mẹ, cơm đâu? Đói chết con rồi.”

An Quốc Minh duỗi tay liền muốn lấy một củ khoai tây ở trên bàn, lại bị Lâm Thúy Hoa đánh một cái vào tay.

“Rửa tay đi đã, tay đen thui.”

An Quốc Minh cúi đầu nhìn, cười ha ha, lượn đi rửa tay.

Sau khi An Quốc Minh rửa tay sạch sẽ liền ngồi đối diện An Ninh, hai anh em cùng nhau ăn cơm, rất nhanh liền ăn xong rồi.

Còn Lâm Thúy Hoa, sau khi hai người đều trở về, bà ấy liền vội vàng đi ra đồng.

An Ninh ăn xong trước một bước, thả bát đũa.

“Anh hai, anh thu dọn bát đũa, em đi ra đồng.”

“Được được, em đi đi.”

An Ninh nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã đến hai đầu bờ ruộng để làm việc, nhưng mà cô tới chậm, không có công cụ để làm việc.

An Ninh không ngại, chỉ cần có thể làm việc là được, cô chọn nơi không có ai làm đi qua đó, một người lấy ba luống làm, ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ.

Thời tiết tháng sáu, không nóng vào buổi sáng và buổi tối, nhưng sau khi mặt trời mọc, người ra nắng cũng đổ mồ hôi nhiều.

Đặc biệt là làn da lộ ra bên ngoài, phơi nắng đến mức đau rát.

Tuy An Ninh có tinh thần lực để gian lận, nhưng vẫn thuộc về loài người.

Chưa được một lúc, mặt cô bị phơi đến đỏ bừng, hơi đau đớn.

An Ninh dứt khoát cởi khăn lụa màu đỏ ở trên đầu xuống, che mặt của mình, tuy rằng hơi nóng, nhưng cũng tốt hơn lúc nãy không ít.

Ở một vùng đất bằng phẳng, An Ninh tươi đẹp nhất, cũng bắt mắt nhất.

Nổi bật đến mức làm cho một ít người nhìn thấy ngứa mắt.

Không biết Miêu Tiểu Hoa tới bên cạnh An Ninh từ lúc nào, muốn đuổi kịp An Ninh, nhưng cho dù cô ta làm như thế nào, đều không đuổi kịp được.

Chắc là do trong lòng hơi vặn vẹo, cô ta muốn so sánh với An Ninh, càng muốn tốt hơn An Ninh.

An Ninh tập trung làm việc, biết người ở bên cạnh là Miêu Tiểu Hoa, cô nhíu mày dừng việc trên tay lại, xoay người lại nhìn.

Thật tức giận.

“Miêu Tiểu Hoa, cô làm không sạch sẽ.”

“Không làm sạch cỏ, thì nó sẽ đoạt dinh dưỡng của mầm cây, mầm cây sẽ không lớn được.”

Miêu Tiểu Hoa không quan tâm, chẳng hề để ý nói: “Làm cũng mất công, lại không có mưa.”

Miêu Tiểu Hoa vừa nói xong, nhận ra chính mình đã nói sai rồi, cô ta liếc nhìn An Ninh, phát hiện An Ninh còn đang nhìn chằm chằm vào phía sau cô ta, không chú ý tới cô ta, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng.

An Ninh nghe thấy được rồi.

Cô luôn đề phòng Miêu Tiểu Hoa, trên mặt vẫn là biểu cảm tức giận, nhưng trong lòng lại không yên, trời sẽ không mưa sao?

An Ninh làm việc hai ngày nay, biết lượng mưa mùa này quan trọng đến thế nào.

Dựa vào điều kiện nắng hiện tại, khoảng một tuần nữa mặt đất sẽ cần mưa trở lại.

An Ninh quay lại, tiếp tục làm việc, nhưng đối với tác dụng của Miêu Tiểu Hoa, một lần nữa có sự suy xét.

Miêu Tiểu Hoa ở bên kia cũng đang suy nghĩ điều gì đó, cô ta không biết trước đây An Ninh là người như thế nào, nhưng An Ninh hiện tại lại khiến trong lòng cô ta bất an.

Cô ta luôn muốn thử.

“An Ninh, cô biết điện thoại di động không?”

“Có ăn ngon bằng gà rừng không?”

An Ninh hỏi ngược lại, khiến Miêu Tiểu Hoa bật cười, một tiếng cười giễu cợt.

Tuy nhiên, cô ta lại mở miệng nói tiếp.

“Rượu Cung Đình Ngọc Dịch?”

Đáp lại Miêu Tiểu Hoa chính là ánh mắt An Ninh như đang nhìn kẻ ngốc.

“Miêu Tiểu Hoa, nếu cô không làm việc thì tránh xa tôi ra, tôi không muốn ở bên cạnh cô.”

An Ninh gia tăng tốc độ, bỏ xa Miêu Tiểu Hoa ở phía sau, Miêu Tiểu Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ.

Vào lúc này, Miêu Tiểu Hoa cảm nhận được một loại cảm giác ưu việt, cảm giác ưu việt vượt qua mọi người.

An Ninh nhanh chóng hoàn thành xong những luống đất này, cô chuyển sang nơi khác bắt đầu lại, về việc trời không mưa, cô định hỏi An Tam Thành.

Suy cho cùng thì cô không có nhiều kinh nghiệm trong việc làm ruộng.

Thời gian làm việc luôn rất gấp gáp, đến trưa mọi người lại về ăn cơm và nghỉ ngơi một chút, bỏ qua lúc trời nắng gắt nhất, bọn họ lại ra đồng làm việc, đến khoảng sáu giờ mới về nhà.

An Ninh và người nhà họ An cùng nhau đi về nhà, khi đến khu vực gần nơi ở của thanh niên trí thức thì bị ai đó gọi lại.

“An Ninh!”

An Ninh dừng chân, là thanh niên trí thức dạy chữ Hán hôm qua, Ân Tuyết Mai.

Ân Tuyết Mai đi đến phía đối diện An Ninh với một cuốn sách dày trên tay.

“An Ninh, đây là từ điển, trong đó toàn chữ Hán, chỉ cần cô biết ghép vần là có thể đọc được.”

“Ghép vần là gì?”

An Ninh lấy từ điển, tùy ý mở ra, cô gần như không nhận ra những chữ hình vuông dày đặc này.

“Tôi quên mất chuyện này.”

Ân Tuyết Mai thật lâu không quên được cách ánh mắt An Ninh học chữ Hán, hơn nữa An Ninh có thể chỉ cần xem qua là nhớ, không muốn quản chuyện không liên quan tới mình, vẫn là cầm cuốn từ điển đến tìm cô.

“Cô biết ghép vần không? Có thể dạy tôi sao?”

“Tôi biết.”

Ân Tuyết Mai gật đầu, sau đó cười nói: “Tối nay tôi không có việc gì làm, nếu cô chịu học, tôi có thể dạy cô.”

“Cảm ơn cô, tôi sẽ đến.”

An Ninh không khách khí, cô muốn biết chữ, cần phải biết chữ.

“Được rồi, vậy tôi đi trước đây.”

Ân Tuyết Mai gật đầu với An Ninh, xoay người đi vào trong sân của thanh niên trí thức.

An Ninh cầm từ điển trong tay, đưa ra sau lưng, đi về nhà trước.

Buổi tối, An Quốc Minh nấu một món An Ninh chưa từng thấy qua, bánh bột ngô rau dại.

Một chậu bánh bột ngô rau dại và một chậu canh trứng bắp cải.

Sau khi rửa tay, Lâm Thúy Hoa đang định ngồi xuống, nhưng mông chưa chạm tới ghế đã đột nhiên đứng dậy.

“Thằng hai! Con đúng là đồ phá của, con đã bỏ bao nhiêu quả trứng vậy!”

“Thằng nhãi ranh, con mau cút ra đây!”

Lâm Thúy Hoa nói bằng tiếng địa phương, nhưng An Ninh nghe được chính là mây mù dày đặc?

Đồ phá của, thằng nhãi ranh, chẳng lẽ đều là biệt danh đặt cho anh hai sao?

Tại sao anh hai lại có nhiều biệt danh như vậy?

An Quốc Minh ở cửa, lập tức tươi cười núp sau lưng An Ninh.

“Mẹ, hôm nay con và em gái kiếm được tiền, ăn thêm hai quả trứng nữa cũng không sao, bồi bổ cho mọi người.”

“Em gái, em có muốn ăn trứng không?”

An Ninh thành thật gật đầu, cô rất muốn ăn.

Lâm Thúy Hoa cũng không phải là thực sự tức giận, chỉ là tiết kiệm quen rồi, trứng không chỉ bồi bổ cơ thể, còn có thể bán kiếm tiền.

“Chỉ có lần này thôi, còn lần sau nữa xem mẹ xử lý con như thế nào!”

Lâm Thúy Hoa trừng mắt nhìn An Quốc Minh, mọi người vào phòng ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.

An Ninh gắp một cái bánh bột ngô, nhân là hỗn hợp rau xanh và trứng, cùng một ít miến, cắn một miếng, rất thơm.

“Ngon.”

Đánh giá của An Ninh, khiến An Quốc Minh càng cười vui hơn, tự tay lấy một chiếc bánh đặt vào bát của An Ninh.

“Ngon thì hãy ăn nhiều vào, em là người có công lớn.”

An Quốc Minh kể cho mọi người nghe về việc An Ninh bắt gà rừng và bán lấy tiền.

An Tam Thành đặt chiếc bánh trong tay xuống, nói: “Trong số hai mươi lăm đồng tiền này, hai đứa giao mười lăm đồng tiền, còn lại hai đứa chia nhau, chúng ta không quan tâm.”

“Sau này tiền kiếm được cũng vậy.”

An Quốc Minh và An Ninh đều không có ý kiến, về phần anh cả An Quốc Khánh hoàn toàn không để ý, chị dâu cả hiểu rõ ràng, không tham lam.

Nguyên nhân chủ yếu là An Tam Thành không thiên vị nên cô ấy có thể yên tâm.

Bữa tối kết thúc, trong bát của An Ninh còn sót lại một chiếc bánh bột ngô.

“Sao vậy? Hôm nay không đói à?”

“Không phải, con muốn tặng cho người ta.”

An Ninh cầm lấy bánh, tìm hộp đựng thích hợp, nhưng Lâm Thúy Hoa lại đưa cho cô một cái bát.

“Con cho ai vậy?”

“Ân Tuyết Mai, là thanh niên trí thức, cô ấy đã dạy con biết chữ.”

An Ninh một tay cầm chiếc bánh, một tay cầm cuốn từ điển.

Ân Tuyết Mai, tên của con gái, khiến nhiều người trong phòng cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng vì An Ninh có người để nói chuyện.

“Đi đi, đi đi.”

An Ninh lấy bánh và từ điển đi chỗ ở của thanh niên trí thức để tìm Ân Tuyết Mai.

Khi An Ninh đến chỗ ở của thanh niên trí thức, cô tiện tay gọi lại một người.

“Tôi tìm Ân Tuyết Mai.”

“A, đợi một chút, Ân Tuyết Mai, có người tìm cô!”

Người đó ở ngoài cửa hét lớn, An Ninh cảm ơn, Ân Tuyết Mai nhanh chóng chạy ra ngoài.

“An Ninh.”

“Cho cô bánh nè, đây là học phí của tôi.”

Ân Tuyết Mai nhìn chiếc bánh trong tay An Ninh mấy lần, cuối cùng cũng nhận lấy.

“Cô đợi tôi một lát, tôi mang bánh vào trong nhà, chúng ta ra ngoài học, bên ngoài sáng hơn bên trong.”

An Ninh không có ý kiến.

Động tác của Ân Tuyết Mai không chậm, sau khi đi ra, hai người đi sang một bên, tìm hai tảng đá lớn ngồi xuống, Ân Tuyết Mai lấy từ điển và vở ra dạy ghép vần cho An Ninh.

“Như thế nào?”

“Tôi đã nhớ rồi, cảm ơn cô, ghép vần này rất hữu ích.”

Ân Tuyết Mai nhìn An Ninh nói chuyện kiên quyết tự tin, không nhịn được hỏi: “Cô có ngại để tôi kiểm tra cô không?”

“Không ngại.”

Tiếp theo, Ân Tuyết Mai lật qua một số từ trong từ điển, An Ninh nhận ra và đọc tất cả dựa trên cách ghép vần của chúng.

“An Ninh, cô có biết cô thông minh thế nào không?”

Ân Tuyết Mai thậm chí còn phấn khích hơn cả An Ninh, cô thích đọc sách, nhưng cô chỉ là bắt kịp thời đại này.

“Tất nhiên là tôi biết.”

“Phụt ——”

Ân Tuyết Mai cười lớn khi nhận ra sự nghiêm túc của An Ninh đối với mình.

“Tôi nghĩ cô nên đi học, nhất định cô sẽ đỗ đại học và ra khỏi thôn này.”

An Ninh đóng cuốn từ điển trong tay lại, lắc đầu không đồng ý.

“Không được, việc học sẽ trì hoãn công việc làm ruộng của tôi.”

Ân Tuyết Mai bị lời nói của An Ninh làm cho sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói việc học sẽ trì hoãn việc làm ruộng.

“An Ninh, Tôi.....”

Ân Tuyết Mai do dự hồi lâu, vẫn không tìm được từ thích hợp, cuối cùng chỉ còn lại một câu.

“Tôi nghĩ cô nên nói với gia đình rằng cô rất thông minh.”

“Nếu tôi nói, cô cho tôi mượn cuốn từ điển được không?”

Ân Tuyết Mai có chút dở khóc dở cười gật đầu, trong khi An Ninh về nhà và học chữ một cách mỹ mãn, kết thúc sự mù chữ của mình.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play