Giang Hạ nghe thấy An Ninh kêu, lập tức liền hiểu ý của cô, chỉ là vẻ mặt của anh ghét bỏ nói: “Đào một mảnh cỏ, còn phải cần đến ông đây.”
“Nhanh lên.”
An Ninh chỉ nói một câu này, Giang Hạ hơi khó chịu đi qua.
“Tật xấu có lòng tốt này, lúc nào đó phải sửa mới được, cũng không sợ người khác bán cả cô.”
“Tật xấu miệng thiếu này của anh, lúc nào đó phải sửa mới được, nếu không sẽ chết nhanh.”
Ánh mắt của hai người giằng co, có mấy phần đối chọi gay gắt, ghét bỏ lẫn nhau.
Lại đồng thời di chuyển ánh mắt, cúi đầu nhìn nhân sâm dưới gốc cây khô.
“Vài cây nha.”
Giang Hạ cảm thấy hứng thú ngồi xổm xuống, lấy tay lay một chút, tháo sợi dây màu đỏ ở trên lưng quần xuống.
“Đây là cái gì?”
An Ninh không hiểu.
Giang Hạ giơ sợi dây màu đỏ ở trong tay nói: “Cái này kêu kính trọng trí tuệ của tổ tiên.”
“Giống như anh sợ quỷ sao.”
Giang Hạ bị nói rõ điểm yếu không hề sợ một chút nào, còn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô phải kính sợ quỷ thần.”
An Ninh không có tiếp tục hỏi, ngồi xổm xuống học động tác của Giang Hạ, cùng nhau đào đất.
Trên mặt của Giang Hạ không có biểu cảm gì cả, nhưng mà anh biết lúc ở trước mặt An Ninh thì anh rất thả lỏng, bởi vì chuyện quỷ thần như vậy, không phải có thể dễ dàng nói ra.
Tuy rằng đã qua thời đại kia, nhưng sự cẩn thận trong xương cốt của con người, còn chưa có trôi qua.
Hai người đào được tổng cộng ba cây nhân sâm, một cây rất lớn, hai cây nhỏ hơn một chút, không chênh lệch nhiều lắm.
“Tôi muốn một cây, còn lại là của cô.”
Giang Hạ chỉ vào một cây nhỏ nói, An Ninh không có ý kiến, cô cũng muốn chia như vậy.
Hai người dùng sợi dây màu đỏ cột chắc nhân sâm mới mẻ, dùng lá cây bọc lại, lại bọc một lớp vải ở bên ngoài, lúc này mới coi như xong.
Bọn họ tiếp tục đi vào trong núi, lúc đi vào, không có bắt được cái gì, nếu không tìm được bầy hưu, lúc xuống núi đi săn là được.
Giang Hạ rất quen thuộc mọi thứ ở trong núi, anh cũng không có keo kiệt, dạy cho An Ninh mọi thứ.
An Ninh thực sự cảm thấy rất hứng thú, một người dạy nhanh, một người học nhanh, đều rất hưởng thụ quá trình này.
Thậm chí dạy học như vậy, còn làm cho An Ninh sinh ra một loại ảo giác, dạy cho người khác học có lẽ đều như thế này.
Một lúc sau, hai người tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, Giang Hạ lấy mấy cái bánh nướng lớn ra, dùng lửa nướng một chút, hai người liền ăn một hộp cơm trưa một hộp thịt.
Sau khi ăn xong, Giang Hạ dập lửa, kiểm tra vài lần, đắp đất lên mới tiếp tục lên đường.
Rất nhanh, hai người đã tìm được tung tích của bầy hươu, liền dùng tốc độ nhanh hơn.
Vào ban đêm, hai người tìm được bầy hươu.
“Hiện tại, hay là chờ ngày mai?”
Giang Hạ nhìn thoáng qua nói: “Ngày mai, trời quá tối, người luôn không bằng động vật.”
“Được.”
An Ninh không có ý kiến, cứ việc cô có thể dùng tinh thần lực gian lận một cách hoàn hảo, nhưng không cần phải lộ ra, đặc biệt là Giang Hạ, người này quá thông minh.
Hai người tìm một nơi tránh gió, vừa có thể quan sát bầy hươu, cũng sẽ không quá lạnh.
Hai người vào ban đêm, An Ninh nghỉ ngơi trước một hồi, Giang Hạ gác đêm, sau nửa đêm Giang Hạ ngủ một hồi, An Ninh gác đêm.
Rạng sáng qua đi, trời chưa sáng, bầy hươu bắt đầu di chuyển.
An Ninh cùng Giang Hạ cũng di chuyển theo.
Hai người đi theo sau bầy hươu, khi bọn chúng đi tới một con đường nhỏ hẹp, hai người dùng tốc độ nhanh hơn, An Ninh ở phía trước, triển khai công kích với một con hươu cuối cùng của bầy hươu.
Một đao mất mạng, không có cơ hội để giãy giụa.
Thao tác tương tự, sau khi hai người bắt bốn con hươu liền thu tay lại, lặng lẽ rời đi.
“Tôi muốn sừng hươu.”
“Không thành vấn đề.”
Giang Hạ đoán được là cho chị dâu cả của An Ninh dùng, nên anh đồng ý rất dứt khoát.
“Anh có thể lấy thêm một con hươu.”
An Ninh rất công bằng, cũng không muốn chiếm tiện nghi.
Hai người là đồng bọn hợp tác, cũng không phải là thù địch.
“Không cần, tiền bán thịt mỗi người một nửa, còn có hai con này không có miệng vết thương, máu hươu còn có thể bán không ít.”
Hai người làm công cụ đơn giản, mang bốn con hươu xuống núi.
Chẳng qua sau lần xuống núi này, hai người cách trấn Tam Hợp không xa.
“Vẫn là người đàn ông béo kia sao?”
“Tôi không thành vấn đề.”
Hai người hợp lực đưa bốn con hươu, đưa tới chỗ của người đàn ông béo.
Lúc người đàn ông béo thấy bốn con hươu này, cười đến mức không thấy mắt.
“Tôi đang nói tại sao sáng nay tôi lại gặp được chim chích choè đâu, hoá ra là hai người muốn tới.”
Người đàn ông béo phát hiện, mua bán lớn nhất của anh ta đều là làm cùng hai người này.
Thậm chí anh ta còn nghĩ, có cần đổi chân dung Thần Tài ở bên trong hay không, hai người này rất thích hợp.
An Ninh cùng Giang Hạ gần như không nói chuyện, cùng một khuôn mặt lạnh lùng.
Một người lạnh lùng kiểu bình tĩnh, một người lạnh lùng kiểu kiêu ngạo.
Người đàn ông béo nhìn hai người như hai thần giữ cửa, lẩm bẩm trong lòng một câu: Hai người này cũng quá có tướng vợ chồng.
Đương nhiên, anh ta cũng chỉ dám lẩm bẩm ở trong lòng một chút.
Anh ta không biết gì về hai người, nhưng giá trị sức mạnh hợp lại với nhau, có thể giết chết anh ta như đang chơi vậy.
Bốn con hươu, hai người bán 2980 đồng tiền.
Giá cả của hươu rất quý, bởi vì toàn thân của nó đều là thứ quý giá.
Hai người cầm tiền, An Ninh giữ lại một cái sừng hươu, cùng nhau đi ra nơi ở của người đàn ông béo.
“Này, sừng hươu kia của cô có cần sơ chế một chút không?”
“Anh biết làm sao?”
Giang Hạ bị hỏi lập tức trả lời một câu: “Tôi không biết.”
“Nhưng mà tôi biết người biết làm.”
An Ninh nhìn vẻ mặt của Giang Hạ, có chút muốn cười.
“Vẻ mặt của anh nói cho tôi, anh còn tự tin hơn cả người biết.”
Lúc này dáng vẻ của Giang Hạ lại thành một người kiêu ngạo, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc có làm hay không?”
“Làm.”
An Ninh trực tiếp giao sừng hươu cho Giang Hạ, rất sảng khoái nói: “Chuẩn bị cho tốt rồi đưa qua cho tôi.”
“Này này, đây là thái độ cầu người làm việc giúp của cô sao?”
An Ninh đưa lưng về phía Giang Hạ xoay người nói: “Tôi không có cầu xin anh.”
An Ninh xoay người, trên mặt có một nụ cười đắc ý, đi về phía bệnh viện.
Giang Hạ ở tại chỗ, bỏ sừng hươu vào một cái giỏ, sau khi bỏ xong, dùng một bàn tay vuốt đầu mình.
“Hình như là mình nói, đúng là gặp quỷ mà.”
Cuối cùng, Giang Hạ vẫn cầm sừng hươu đi tìm người sơ chế một chút, còn dặn dò người ta nhiều lần, làm cho tốt.
Bên phía An Ninh, khi cô tới bệnh viện ở trấn trên, đầu tiên là hỏi qua bác sĩ, lại hỏi chị dâu cả cùng Lâm Thúy Hoa một chút, Lâm Thúy Hoa lập tức quyết định về nhà.
“Nếu không phải do con, ngày hôm qua chúng ta liền muốn đi về.”
Lâm Thúy Hoa bắt đầu thu dọn đồ đạc, An Ninh cười ha ha đi ra ngoài tìm xe, đưa chị dâu cả về nhà.
Cuối cùng, ba người ngồi xe bò trở về, tuy rằng chậm, nhưng tương đối ổn hơn một chút.
Sau khi về đến nhà, An Ninh cất tiền đi săn của mình xong, đem một cây nhân sâm nhỏ kia cho anh cả An Quốc Khánh, cũng dặn dò cách dùng.
Lúc trước cô đã hỏi qua bác sĩ ở bệnh viện.
“Em gái ——”
An Quốc Khánh cảm động gọi.
Em gái là vì bọn họ nên mới lên núi, đây là đi tìm nhân sâm cho bọn họ.
“Anh cả sống tốt là được, em còn đang chờ ôm cháu trai hoặc cháu gái đâu.”
An Ninh lại đưa một cây nhân sâm khác lớn một chút cho An Tam Thành, bán hay là cất thì tuỳ An Tam Thành quyết định.
“Chúng ta cất đi, thứ này quý hơn cả tiền.”
“Đúng rồi, bên chỗ anh hai của con chia tiền xong rồi, cho anh cả của con xong rồi, chia cho em trai của con một chút, một bộ phận này là của con, con cất đi.”
An Ninh nhìn An Tam Thành đẩy tiền lại đây, cô không có từ chối.
Cô đi về phòng của mình, cất tiền vào trong ngăn tủ.
Nhà họ An tạm thời yên tĩnh lại, chị dâu cả ở nhà dưỡng thai, Lâm Thúy Hoa cũng không keo kiệt, mỗi ngày đều nấu thức ăn cho cô ấy theo nhiều cách khác nhau.
Cuộc sống yên tĩnh, mãi cho đến thành tích thi đại học ra tới.
Năm 1980, kỳ thi đại học kết thúc vào ngày 9 tháng 7.
Sau kỳ thi đại học, An Quốc Bình luôn ở nhà làm việc, tâm lý ổn định, qua vài ngày cậu ấy đến trường một chuyến và điền vào đơn đăng ký nguyện vọng.
Toàn bộ quá trình này cũng không cần người nhà họ An tham dự, theo lời cậu ấy nói, điểm số không ổn định lắm.
Thành tích của An Quốc Bình ở trường trung học ở mức trung bình, nếu ở thành phố lớn, có lẽ cơ hội sẽ cao hơn.
Nhưng thành tích của một trường trung học phổ thông ở trấn trên quả thực có chút cao.
Vào cuối tháng 7 và đầu tháng 8, điểm số và điểm chuẩn sẽ được thống nhất truyền ra.
Hôm nay An Ninh đạp xe đạp, An Quốc Bình ngồi ở ghếsau, hai người vào trấn trên xem kết quả.
An Quốc Bình cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng.
Cậu ấy ngồi ở ghế sau, dù có hít thở bao nhiêu lần cũng không thể kìm nén được nhịp tim đang đập thình thịch.
“Chị, nếu em thi không đỗ thì sao?”
“Chị có thể nuôi em.”
Câu trả lời của An Ninh khiến An Quốc Bình bình tĩnh lại một cách thần kỳ, cậu ấy ngồi ở ghế sau cười lớn.
“Chị, chị lớn hơn em có mấy phút, sao em có thể để chị nuôi chứ.”
An Ninh đạp xe ở phía trước lại không nghĩ như vậy.
“Lớn hơn 1 giây cũng là lớn, chị là chị gái của em.”
“Em biết rồi.”
An Quốc Bình dùng một tay đỡ yên xe đạp, hai chân dài còn phải nhấc lên.
“Chị, em chạy xe giúp chị được không?”
“Không được, trạng thái hiện tại của em không thích hợp để chạy xe.”
An Quốc Bình nghĩ cũng đúng, bản thân không thi đỗ thì thôi, nếu như còn làm hỏng xe đạp nữa thì càng không đáng.
An Ninh đang đạp xe, gặp mấy người quen, cô khẽ gật đầu rồi đi qua.
“Những người đó cũng đi học à?”
“Không cần, đã học cấp 3 thì có thể thi, có một số người chưa học cấp 3 cũng có thể thi.”
An Quốc Bình giải thích ngắn gọn điều kiện tham gia kỳ thi đại học, An Ninh ghi nhớ ở trong lòng.
Cách thời gian thi đại học tiếp theo còn đúng một năm nữa, lúc đó cô có thể sẽ có những sự sắp xếp khác.
Hai người nhanh chóng đến trường cấp 3, An Ninh phanh xe lại, An Quốc Bình nhảy ra khỏi ghế sau.
“Chị, đỗ xe ở đằng kia.”
“Được.”
An Ninh đẩy xe đạp, nhìn biển người trước mặt, ba tầng trong và ba tầng ngoài đều rất đông.
Ở đây không chỉ có rất nhiều người mà còn rất ồn ào.
Có người cười lớn, có người lặng lẽ rơi nước mắt, có người đấm vào tường, nhưng bức tường vẫn ổn.
Nhìn vào kết quả đã thấy được một nửa sắc thái của thế giới.
An Ninh đỗ xe đạp, khóa lại, đi theo sau An Quốc Bình chen vào đám đông.
May mắn thay, hai chị em có thân thể khỏe mạnh mới có thể chiến đấu vượt qua một nhóm người.
“Chị, điểm chuẩn.”
An Quốc Bình chỉ vào một chỗ hét lên, An Ninh nhìn sang, trong đó ghi 325 điểm các môn xã hội, 350 điểm các môn tự nhiên.
“Em trai, em học khoa xã hội hay khoa tự nhiên?”
Lúc này An Ninh mới biết thì ra còn phân ra khoa tự nhiên và khoa xã hội.
“Chị, em học khoa tự nhiên! Chúng ta đi bên này.”
An Quốc Bình gấp gáp tìm điểm của mình, An Ninh vội vàng đi theo.
Cuối cùng hai người cũng tìm được danh sách lớn, trong đó có kết quả của tất cả mọi người.
Nhưng ở đây nhiều người đến nỗi ngay cả An Ninh cũng không thể chen vào được.
Những người phía trước đều liều lĩnh lao về phía trước, còn hai chị em chỉ có thể nhón chân đứng phía sau nhìn.
An Ninh nhìn quanh, tìm được một luống hoa rồi nhảy lên đó, tạo thành một tấm che cho tinh thần lực của mình quét qua.
“Em trai, chị nhìn thấy rồi! An Quốc Bình.”
“Bao nhiêu điểm?”
Trong mắt của An Quốc Bình có sự mong đợi rõ ràng nhất trong mấy ngày nay.
An Ninh không nói gì mà nhảy xuống bồn hoa, đi về phía An Quốc Bình.
“Ba trăm bốn mươi chín.”
An Quốc Bình một hơi lên xuống không được, thiếu một điểm, chỉ thiếu một điểm.
Cậu ấy sờ đầu nói: “Em thi khá tốt, đây là điểm cao nhất của em.”
“Không sao đâu, không học được đại học thì học cao đẳng, chắc chắn không có vấn đề gì.”
An Quốc Bình nhanh chóng chấp nhận thực tại, vốn dĩ hy vọng trúng tuyển khoa chính quy của cậu ấy không cao lắm.
An Ninh không biết nên an ủi An Quốc Bình như thế nào, cô vỗ vai An Quốc Bình nói: “Em đợi chị một lát.”
“Được.”
An Quốc Bình cảm thấy có chút nuối tiếc, nhưng vẫn có thể chấp nhận.
An Ninh xoay người rời đi, không biết đi đâu, An Quốc Bình vẫn chen lấn vào đám người phía trước, muốn tận mắt nhìn xem.
Ở bên kia, An Ninh tìm đến chủ nhiệm của trường học, tìm hiểu một chút về chuyên khoa, khoa chính quy, còn có việc liên quan đến kỳ thi đại học.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, cô nói lời cảm ơn với chủ nhiệm đầu trọc người mà cô đã từng gặp một lần.
“Không cần cảm ơn, lần này An Quốc Bình thi rất tốt, học cao đẳng cũng được, hiện tại đi học tốt hơn rất nhiều so với không đi học.”
“Cảm ơn thầy, em có thể lấy một đề thi đại học được không? Em có thể đưa tiền.”
“Không cần, tôi lấy cho em một đề.”
Chủ nhiệm đầu trọc rất dễ nói chuyện, tìm một thầy giáo đi lấy đề thi cho An Ninh.
An Ninh lại lần nữa cảm ơn, cầm bài thi rời đi.
Ở một góc vắng vẻ của khuôn viên trường, An Ninh nhanh chóng xem bài kiểm tra các môn tự nhiên.
“Tổng điểm là 610, chỉ cần 350 điểm.”
An Ninh nhướng mày, trình độ này thật sự không khó.
Cô trầm ngâm cầm tờ giấy đứng dậy đi tìm An Quốc Bình.
Lúc này An Quốc Bình đã nhìn thấy kết quả của mình, thật sự chỉ còn thiếu một điểm.
Nhưng điểm này giống như một vực sâu không thể vượt qua.
“Chị, em trở lại rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Đừng buồn, chị dẫn em đi chơi.”
“Hả?”
An Quốc Bình thật sự không hiểu cô nói vậy là có ý gì.
“Không cần ngạc nhiên, thân là chị gái của em, đương nhiên phải chăm sóc em trai đang buồn vì thi không đậu rồi.”
An Quốc Bình không biết phải nói gì, vốn dĩ là một chuyện rất buồn bã, nếu như là phụ huynh của học sinh khác, không phải mắng thì chính là không dám nói, chị gái của cậu ấy ngược lại rất bình tĩnh, trực tiếp tiến vào giai đoạn an ủi.
“Được rồi, chúng ta đi đâu chơi?”
“Cung Tiêu Xã.”
An Ninh nhìn An Quốc Bình ngơ ngác nói: “Sao vậy, em không biết xài tiền có thể chữa khỏi được mọi thứ sao.”
An Quốc Bình lắc đầu, cậu ấy thực sự không biết.
“Cũng đúng, em không có tiền, không biết cũng đúng.”
Lời của An Ninh nói làm cho vốn dĩ trong lòng An Quốc Bình có chút khó chịu, hiện tại mỉm cười lên.
“Chị, chị thật giỏi an ủi người khác, lần sau cứ tiếp tục nhé.”
An Quốc Bình xấu hổ không muốn đả kích An Ninh khi nhìn thấy đôi mắt đen trắng của cô.
“Được rồi, đi thôi.”
An Ninh dẫn An Quốc Bình tới chỗ giao dịch của anh béo trước và đổi rất nhiều phiếu.
Khi anh béo biết hai chị em định mua đồ, liền gợi ý ở đây có nhiều thứ tốt mà không cần phiếu.
An Ninh suy nghĩ một chút, dứt khoát đưa An Quốc Bình đi dạo một vòng ở chỗ của anh béo.
Cung Tiêu Xã nhỏ của anh béo ở trong một căn phòng được sắp xếp ngay ngắn.
An Quốc Bình nhìn thấy một vài cuốn sách của trẻ con, cầm lên và lật xem một cách thích thú.
“Tôi lấy hết, tiền đây.”
An Ninh đưa mười đồng tiền, mua hết sách của trẻ con trên quầy hàng.
Em trai của anh mập có chút choáng váng, tìm tiền lẻ thối cho An Ninh, rồi hỏi một câu xác nhận: “Lấy hết à?”
“Lấy hết.”
“Chị, em chỉ muốn xem thử.”
An Ninh nhận lại tiền, ánh mắt quan tâm nhìn An Quốc Bình nói: “Nghe lời chị.”
Sau khi An Ninh nói An Quốc Bình phải nghe lời, chàng trai bán đồ cũng gật đầu theo, phải nghe lời.
“Chị An bảo cậu lấy thì cậu cứ lấy đi.”
An Quốc Bình đi theo An Ninh với mười mấy cuốn sách trẻ con trong tay, nhưng cậu ấy không dám đưa tay ra lấy thứ gì nữa.
Vừa đi vừa quan sát, An Ninh cứ nhìn An Quốc Bình, bước tới chỉ vào số kẹo để ở bên trái nói: “Lấy hai cân.”
“Chị ——”
“Cái gì?”
An Ninh quay người lại, ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ không hiểu tại sao lại kêu cô.
Giọng nói vốn cao vút của An Quốc Bình bỗng nhiên trầm xuống vài âm, nói: “Chị, nhiều như vậy em ăn không hết, mua hai viên là được rồi.”
Hai viên?
An Ninh không đồng ý nói: “Em trai, em không thể ăn một mình được, trong nhà có rất nhiều người.”
An Ninh vẫn mua hai cân, sau đó An Quốc Bình cho rằng mình đã nghĩ sai rồi, thật ra là chị đang mua đồ cho gia đình và chuyện đó chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả.
Nhưng sau đó, vốn dĩ An Quốc Bình đã yên tâm, nhưng khi cậu ấy nhìn cây bút với vẻ thích thú, An Ninh không chút do dự liền mua nó, cậu ấy lại không thể yên tâm được nữa.
“Chị, chị mua hai cây bút để làm gì?”
“Viết chữ.”
Câu trả lời của An Ninh khiến An Quốc Bình không tìm được lý do gì để phản bác, nhưng cậu ấy lại cảm thấy đau lòng vì đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy người xài tiền như vậy.
An Quốc Bình không dám nhìn bất cứ thứ gì, nhưng lại phát hiện, cho dù không nhìn, An Ninh cũng có thể mua đúng thứ mình thích mà không bỏ sót thứ gì.
“Chị, chị đừng mua nữa.”
“Chị, em xin chị đó.”
“Em sợ, chị.”
“Chị, về đến nhà ba mẹ chúng ta sẽ đánh chết em.”
An Quốc Bình thật sự rất muốn khóc.
“Em là đàn ông, đừng khóc vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, khóc cũng không phải không được, nhưng nên để dành cho những trường hợp thực sự quan trọng.”
An Ninh lấy những thứ cô mua rồi nhét hết cho An Quốc Bình.
“Tâm trạng đã đỡ hơn chưa?”
“?”
An Quốc Bình ôm đầy hai tay, điên cuồng gật đầu nói: “Tốt rồi, rất tốt, rất tốt, rất vui vẻ.”
An Quốc Bình nở một nụ cười thật tươi, khóe miệng nhếch lên hơi đau một chút nhưng vẫn mỉm cười.
Tâm trạng phải tốt, nếu không có thể sẽ bị đánh gãy chân khi về nhà.
An Ninh gật đầu, quay người đi về phía trước.
“Theo chị về nhà.”
“Dạ!”
An Quốc Bình ôm một đống đồ, vẫn là anh béo tìm được một cái sọt, nên cậu ấy mới dễ cầm hơn.
Trên đường về, An Ninh vẫn đạp xe, An Quốc Bình ngồi phía sau.
Hai người đi chưa đến nửa tiếng đã về đến nhà, An Ninh đạp xe thật sự rất nhanh.
“Thế nào rồi?”
Lâm Thúy Hoa bồn chồn suốt buổi sáng, đi nhổ cỏ dại trên luống rau, kết quả nhổ ra chỉ có rau, định nấu món gì đó, kết quả bị đứt tay.
Sau đó dứt khoát không làm nữa chỉ đi lang thang quanh sân, lo lắng, cầu nguyện các thần linh khác nhau, cuối cùng ôm một cái chân Phật.
“Trong thành phố có một trường cao đẳng điều dưỡng nhận con rồi.”
An Quốc Bình nói xong, hai tay của Lâm Thúy Hoa vỗ đùi, bà ấy cực kì vui vẻ.
Bà ấy không hiểu cao đẳng hay đại học là gì, bà ấy chỉ biết con trai bà ấy đã thi đậu.
“Được rồi, được rồi, mẹ đi nấu cơm cho con, không được, mẹ phải ra đồng gọi ba con một tiếng, đừng đừng, hay là trước tiên...”
Lâm Thúy Hoa có chút choáng váng, ngơ ngác, không biết phải làm gì.
Cuối cùng, bà ấy vỗ nhẹ vào vai An Quốc Bình, nước mắt lưng tròng nhưng trên môi lại nở nụ cười.
Trong sân còn có An Quốc Minh cũng đang vui mừng theo.
Nếu nói An Quốc Minh học được điều gì sau trận đánh lần này thì đó chính là con người phải có kiến thức, không cần có trình độ học vấn nhưng phải có kiến thức và tầm nhìn.
Bộ não thông minh hay ngu ngốc là do bẩm sinh, nhưng trong một bộ não thông minh, nếu chỉ ở trong một cái thôn, không tiếp xúc với bất cứ thứ gì thì cũng vô dụng.
“Em trai, em đã làm cho nhà chúng ta hãnh diện rồi.”
An Quốc Bình sau khi được khen ngợi, mặt có chút nóng lên, một tay sờ sờ đầu, ngượng ngùng liếc nhìn An Ninh.
Điều này có hơi khác so với những gì mình nghĩ phải không?
An Ninh cũng có chút không hiểu, chẳng lẽ là cô hiểu nhầm, thi trượt đại học thực ra cũng không tệ, xài tiền vô ích rồi sao?
Dựa vào cách nghĩ mình là chị gái phải chăm sóc em trai, An Ninh nghĩ rằng lần trước khi cô đi mua đồ tâm trạng rất vui nên đưa An Quốc Bình đi trải nghiệm niềm vui xài tiền.
Sau khi trải nghiệm niềm vui xong, kết quả bây giờ nói với cô rằng những gì cô đã làm là vô ích.
“Mẹ, anh hai, trước tiên đừng gọi, con thi không tốt như vậy.”
An Quốc Bình cuối cùng cũng khiến Lâm Thúy Hoa và An Quốc Minh bình tĩnh lại, cậu ấy giải thích sự khác biệt giữa cao đẳng và đại học.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Lâm Thúy Hoa thờ ơ xua tay nói: “Bản thân chúng ta như thế nào còn không biết sao? Còn nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì chứ?”
“Đúng vậy, mẹ nói đúng, thi đỗ đã tốt lắm rồi.”
An Quốc Bình vốn dĩ không đủ điểm chuẩn, trong lòng vô cùng tiếc nuối, nhưng bây giờ nghe thấy, có vẻ như đúng là như vậy.
Thành tích của cậu ấy vốn dĩ rất bình thường, có thể được nhận vào một trường cao đẳng đã là tốt lắm rồi.
Trong sân chỉ còn lại An Ninh, sự im lặng của cô có chút bất thường.
“Con gái, con sao vậy?”
Một câu của Lâm Thúy Hoa, ba người trong sân đều nhìn về phía An Ninh.
An Ninh đắn đo một chút rồi nói: “Nếu con nói em trai sẽ học thêm một năm nữa, sang năm thi đại học lại, con có thể cho em ấy vào trường đại học tốt nhất, mọi người có đồng ý bỏ thời gian một năm này không?”
Trong sân vắng lặng.
Ngay cả gió dường như cũng lặng im.
“Chị, chị nói gì vậy?”
An Quốc Bình là người đầu tiên phản ứng lại, không nhịn được tiến lên một bước.
Sức hấp dẫn của các trường đại học tốt nhất thực sự rất lớn.
An Ninh lấy từ trong túi ra tờ giấy bị gấp lại nói: “Đề thi các môn tự nhiên lần này rất đơn giản, chị có thể đạt điểm tối đa, chị có thể phụ đạo cho em, để em có thể đạt điểm cao nhất trong kỳ thi năm sau.”
An Quốc Minh là người thứ hai phản ứng lại, bước tới, cầm lấy bài thi nhìn xem.
Sau khi xem xong anh ấy liền thấy hối hận.
Anh ấy không thể hiểu được gì cả!
“Anh hai, anh lấy đề thi làm gì vậy?”
An Ninh không hiểu hành động của An Quốc Minh, vừa hỏi xong đã thấy An Quốc Minh cười ngượng ngùng nói: “Anh chỉ muốn xem trong đó có bao nhiêu câu hỏi thôi.”
An Quốc Minh trả lại đề thi cho An Ninh.
“Con gái, con nói thật sao?” Lâm Thúy Hoa vừa hỏi xong liền xua tay nói: “Chờ ba con về đã rồi nói chuyện tiếp.”
Lâm Thúy Hoa hít một hơi thật sâu, lơ đãng nhìn về phía cửa, lẩm bẩm: “Sao còn chưa về nữa?”
An Quốc Minh hiểu rõ sự lo lắng của Lâm Thúy Hoa, liền nhanh chóng nháy mắt với An Ninh.
Đáng tiếc An Ninh làm sao có thể hiểu được?
“Anh hai, mắt anh bị sao vậy?”
“Không sao cả, không sao cả.”
An Quốc Minh vừa nói xong không lâu, liền nhìn thấy An Quốc Khánh ở ngoài cửa.
“Em trai đã về rồi à, thế nào rồi?”
An Quốc Khánh cũng lo lắng hỏi, nhưng anh ấy đã đi tới cửa liếc nhìn vào phòng trước, thấy vợ mình đang nằm nghỉ ngơi, ngây thơ cười một tiếng, sau đó đi ra ngoài chờ An Quốc Bình nói.
Lúc này An Tam Thành đi phía sau cũng trở về, Lâm Thúy Hoa lo lắng gọi mọi người vào phòng, lặp lại những gì An Ninh đã nói, cũng như việc An Quốc Bình đã được nhận vào học ở một trường cao đẳng.
An Tam Thành ngồi trên ghế, cau mày lại.
“An Ninh, những gì con nói đều là thật à?”
“Đúng vậy.”
An Ninh khẳng định nói: “Còn hơn một tháng nữa mới đi học, con có thể giải thích đề thi cho em trai trước và làm hai bài kiểm tra thử.”
An Tam Thành vừa nghe lập tức vỗ nhẹ vào mép giường, nói: “Cứ làm như vậy đi!”
An Tam Thành cuối cùng cũng đưa ra quyết định, mọi chuyện tạm thời giải quyết như vậy.
Buổi trưa sau khi ăn xong bữa cơm, An Ninh hiếm khi không ra đồng làm việc mà ở nhà đọc hết sách giáo khoa của An Quốc Bình.
An Quốc Bình không dám nói lời nào, ở một bên nhìn chằm chằm An Ninh, khi An Ninh đóng cuốn sách cuối cùng lại, cậu ấy mới dám mở miệng hỏi: “Chị, chị có hiểu không?”
An Ninh quay đầu lại nhìn An Quốc Bình đôi mắt đen điềm tĩnh nói: “Hiểu.”
“Nhưng đợi một chút, chị muốn tìm sách khác để đọc.”
Nói xong, An Ninh thật sự không lãng phí một giây phút nào, đạp xe rời đi.
An Quốc Bình bị bỏ lại một mình, xem sách trong phòng, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
“Rốt cuộc đã đọc xong chưa?”
Cậu ấy thu dọn sách vở và đi ra đồng làm việc trước.
Nhà họ An chỉ còn lại một người dưỡng thương và một người dưỡng thai, còn Lâm Thúy Hoa thuộc về nhân viên trông coi.
Ở bên kia, An Ninh đạp xe ra khỏi thôn, nửa đường gặp Giang Hạ đang chạy, mồ hôi đầm đìa.
Anh cũng đi về phía trấn trên.
An Ninh nghĩ đến sự hợp tác giữa hai người, trực tiếp hét lên: “Giang Hạ, tôi chở anh đi.”
Giang Hạ nhìn thấy An Ninh ở trước mặt, lập tức từ chối nói: “Không cần, thể chất ông đây tốt như thế này, còn cần dùng thứ này!”
Giang Hạ nói một cách mạnh miệng, thật ra là anh không muốn gây phiền toái cho An Ninh.
Hai người không có quan hệ huyết thống, đều là nam nữ thanh niên cùng lứa tuổi, chuyện ngồi ở ghế sau xe đạp là chuyện quá thân mật, không thể làm như vậy được.
Đáng tiếc An Ninh không biết suy nghĩ của Giang Hạ, sau khi bị từ chối, cô bình tĩnh hỏi: “Anh rất gấp sao?”
“Phải!”
Giang Hạ chạy vượt qua An Ninh.
An Ninh lại đạp xe đuổi kịp, từ trên xe đạp nhảy xuống xe, đưa xe đạp cho Giang Hạ.
“Cho anh mượn, đừng làm hỏng.”
Lần này Giang Hạ không hề do dự, nhấc đôi chân dài leo lên xe, rồi hét lớn với An Ninh: “Cảm ơn!”
Anh đạp xe đạp nhanh chóng rời đi.
An Ninh không có xe đạp, đi bộ ở phía sau, cô định đến tiệm sách để tìm sách.
Khi đến trấn trên, trước tiên cô đến tiệm sách, nhưng chủ tiệm sách đã khuyên cô đến trạm thu mua phế phẩm.
“Ở đó rẻ hơn, sách cũ và mới đều chứa đựng kiến thức như nhau, nếu ở đó không tìm được thì quay lại đây mua.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
An Ninh rời khỏi tiệm sách, đi đến trạm thu mua phế phẩm.
Ở đây cô thực sự tìm thấy rất nhiều thứ mình cần, còn có một số cuốn sách rất cao cấp, nhưng tất cả đều bị ném vào đây và trở thành phế liệu.
An Ninh lựa chọn và mua thêm rất nhiều sách.
Khi cân, vậy mà nặng tới tám mươi lăm cân.
Ông cụ bán phế liệu ngạc nhiên.
“Mua về nhà đốt à?”
“Không phải, tôi mang về nhà đọc.”
Ông cụ bán đồ lại ngẩng đầu lên, nhìn An Ninh rồi quay đầu nhìn đống sách.
“Những thứ này phải xem bao lâu.”
Ông cụ thu mười đồng tiền, An Ninh cầm hết toàn bộ, còn được ông cụ cho một cái bao tải, bỏ sách vô đến căng phồng.
“Cô có xe không? Làm sao mang về được?”
An Ninh đưa tay nắm lấy một góc bao tải.
“Tôi vác về.”
Trong ánh mắt sợ hãi của ông cụ, An Ninh xách bao tải lên, vác trên lưng, nắm lấy một góc bao tải rồi rời đi.
“Tạm biệt ông.”
“Tạm biệt.”
Ông cụ lắc đầu.
“Đúng là sống lâu như vậy cũng uổng công, lần đầu tiên mình nhìn thấy cái này.”
Ông cụ lắc lắc chiếc quạt lá đuôi mèo rồi ngồi vào chiếc ghế bập bênh.
An Ninh ở phía bên kia bắt đầu đi về nhà với một chiếc bao tải lớn trên lưng.
Thật trùng hợp, lại gặp lại Giang Hạ.
Hai người buộc bao tải vào ghế sau xe đạp, Giang Hạ vỗ vỗ bao tải hỏi: “Đây là sách à?”
“Đúng vậy.”
Giang Hạ chưa nhận được câu trả lời mình muốn nghe, đành phải tiếp tục hỏi: “Mua những cuốn sách này để làm gì? Chẳng lẽ là muốn nhóm lửa sao?”
Chương 188
An Ninh được hỏi, cũng có chút nghi hoặc hỏi: “Sao mọi người đều nói tôi muốn nhóm lửa? Tôi không thể đọc sách sao?”
Giang Hạ bị hỏi làm cho bối rối.
Câu hỏi rất hay nhưng có vẻ hơi bất lịch sự.
“Ý tôi không phải như vậy, tôi từng thấy người ta đọc sách, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai một lúc đọc nhiều sách như vậy.”
“Không sao, bây giờ đã nhìn thấy rồi.”
An Ninh nói xong liền đẩy xe đạp định rời đi.
Giang Hạ ở phía sau rất ít khi khua môi múa mép lại hét lên một tiếng với An Ninh.
“An Ninh, cô thích sách gì tôi có thể mua về cho cô, cảm ơn cô đã cho tôi mượn xe đạp.”
An Ninh ở phía trước dừng lại.
“Những quyển sách có thể mua tôi đều đã mua rồi.”
“Không phải vậy, tôi nói tôi sắp đi Bắc Kinh, ở đó có rất nhiều sách.”
Giang Hạ bước tới, đẩy bao tải ở ghế sau, ra hiệu cho An Ninh rời đi.
An Ninh không hỏi gì, đẩy xe đi.
Giang Hạ ở phía sau có chút lúng túng hỏi: “Sao cô không hỏi tôi đi Bắc Kinh làm gì?”
“Tại sao tôi phải hỏi? Có liên quan gì đến tôi sao?”
An Ninh chỉ bình tĩnh nói, Giang Hạ ở phía sau suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy.
Bất cứ nơi nào anh đi, thực sự không liên quan gì đến An Ninh.
“Không liên quan, không liên quan. Tôi đang thắc mắc chúng ta dù sao cũng được coi là bạn bè.”
“Bạn bè.”
Cuối cùng An Ninh cũng phản ứng và dừng xe lại.
“Chúng ta là bạn bè à? Được.”
Cô suy nghĩ một lúc, nhân phẩm của Giang Hạ không vấn đề gì, hợp tác cũng rất vui vẻ, là bạn bè cũng không tệ.
Cô vẫn chưa có bạn bè.
Giang Hạ bất ngờ lại có được một người bạn, cũng là lần đầu tiên cười có chút ngốc nghếch, anh còn chưa có bạn bè.
Không biết trạng thái có phải có chút thay đổi hay không, Giang Hạ hiếm khi không kiêu ngạo, mà lại cùng An Ninh nói chuyện của bản thân mình.
“Ông nội tôi có thể về Bắc Kinh rồi, tôi muốn cùng ông ấy về một chuyến.”
“Ồ.”
An Ninh đơn gian “Ồ” một tiếng, không phải cô không kích động, cũng không phải cô không buồn, chỉ là cô không hiểu sự xót xa và đau khổ ẩn chứa trong lòng của nơi này.
Mà Giang Hạ cũng không cần người khác đồng cảm, chỉ đơn giản là kể lại chuyện này.
“Tôi có chuyện muốn nhờ cô, tôi và ông nội đang vội vã trở về, cô có thể giúp tôi chăm sóc Đại Hoàng được không?”
“Cô yên tâm, tôi sẽ trả cô tiền đồ ăn và chỗ ở, không để cô giúp vô ích.”
“Được rồi, anh có thể mang Đại Hoàng đến nhà tôi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Giang Hạ thật lòng cảm ơn, anh thu lại bàn tay đang đẩy của mình, vỗ nhẹ vào bao tải nói: “Cô đi nhanh đi.”
“Được rồi, tạm biệt.”
An Ninh vốn dĩ không cần giúp đỡ, cô lên xe rồi đạp xe về nhà.
Giang Hạ chạy theo phía sau, về nhà thu dọn đồ đạc rồi trở về Bắc Kinh.
Nếu quay về quá muộn, có người không biết xấu hổ, sẽ làm những chuyện vô liêm sỉ.
An Ninh về đến nhà không lâu, sách mua về còn chưa sắp xếp xong, Giang Hạ đã dẫn Đại Hoàng tới.
“Gâu gâu gâu.”
Tiếng sủa của Đại hoàng khiến An Ninh đứng dậy, nói với Lâm Thúy Hoa: “ Mẹ, con đã đồng ý chăm sóc Đại Hoàng.”
“Hả? Được được, có gì đâu mà không được.”
Lâm Thúy Hoa không có ý kiến gì, Giang Hạ là một đứa trẻ ngoan, bà ấy khá thích.
Đại Hoàng thắm thiết chạy tới, dụi vào chân An Ninh, Giang Hạ nhìn thấy như vậy huyệt thái dương liền trở nên đau nhức.
“Đây là chi phí ăn ở của Đại Hoàng, cảm ơn cô.”
An Ninh điềm tĩnh nhận lấy, cúi đầu xuống, vô cùng lịch sự nói: “Hoan nghênh lần sau quay lại.”