Lúc này trong bếp, ba người đứng trước một lựa chọn, ai sẽ nấu ăn?
An Ninh có chút nóng lòng muốn thử một lần, An Tam Thành không muốn làm tổn thương lòng tự tin của An Ninh nên đã để cô làm.
An Ninh nhớ lại quá trình nấu ăn của Lâm Thúy Hoa, trộn một ít bột ngô và chuẩn bị làm bánh bột ngô.
Một nồi khoai tây, bắp cải và bún được hầm nhừ trong nồi, nhưng tạm thời lại không có thịt.
Toàn bộ quá trình tưởng chừng như rất suôn sẻ, cho đến khi một mùi khét nồng nặc bay ra.
“Chị ơi, cháy rồi!”
An Quốc Bình từ phòng khác ngửi thấy được, vội vàng chạy tới, mở nắp nồi ra.
An Ninh cũng đứng dậy nhìn vào trong nồi.
“Khụ khụ ——”
“Khụ khụ ——”
Hai chị em lần lượt ho khan, trong nồi bốc ra một làn khói màu đen.
Khi khói cuối cùng cũng tan đi, An Tam Thành xuất hiện và nhìn vào trong nồi.
“Hai người các con đốt than à?”
An Tam Thành nhặt một khúc củi trên mặt đất, gõ vào vật màu đen không xác định ở trong nồi.
Một tiếng gõ vang phát ra.
“Khá là rắn chắc.”
An Tam Thành nhìn những chiếc bánh dính trên thành nồi, tùy tiện dùng tay bẻ một cái, ông ấy tò mò đập vào thành nồi.
“Mẹ kiếp!”
“Ba, cái nồi hư rồi.”
Lúc này, mép nồi có một khe hở nhỏ, hoàn toàn khớp với cái bánh bột ngô bên cạnh.
“Lợi hại nha, nếu sau này cái cuốc của chúng ta bị hỏng thì tay nghề của con sẽ có ích đó.”
An Ninh thực sự xấu hổ, rõ ràng là cô đã làm theo quy trình của Lâm Thúy Hoa, rốt cuộc là có chỗ nào không đúng chứ?
Đây là lần đầu tiên cô học một điều gì đó, không những không học được mà còn chế tạo ra một loại vũ khí lợi hại.
“Hay là con làm lại lần nữa?”
“Đừng!”
“Không cần!”
An Tam Thành và An Quốc Bình nói những từ khác nhau, nhưng giọng điệu của họ rất đồng nhất.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được cười.
“Mau dập lửa!”
“Mau dập lửa!”
Tiếng cứu hỏa đột nhiên từ trong sân truyền ra, khiến ba người chạy ra ngoài xem nhà ai đang cháy.
“Rầm rầm!”
Một xô nước đổ lên người An Tam Thành, An Quốc Bình cũng bị liên lụy không ít.
“Chị, đừng ra ngoài!”
“Con gái, đừng ra ngoài.”
Hai người lập tức bảo An Ninh đừng ra ngoài, bị ướt thì sẽ không tốt.
Người dội nước trùng hợp lại là bác cả An, vừa nhìn dáng vẻ của An Tam Thành liền biết đã có hiểu lầm.
“Nhà em đang làm gì vậy? Khói đen bay ra, từ xa anh đã nhìn thấy.”
Dọa chết anh rồi.
An Tam Thành lau nước trên mặt, nói: “Thằng ba nhất quyết muốn nấu ăn, không có làm tốt, liền như vậy.”
An Quốc Bình lập tức bị ba mình đem ra làm bia đỡ đạn, An Ninh ở phía sau còn chưa mở miệng thì nghe An Quốc Bình nói: “Con cũng không biết nấu, không nấu được.”
An Ninh đứng sau cười trong làn khói đen, cô sao có thể không thích gia đình này được chứ.
Dù thế nào đi nữa, tóm lại không có cháy, mọi người trong thôn đều lấy dụng cụ của mình và rời đi.
Còn về mấy người nhà họ An thì bị bác cả An dẫn đi, đi về nhà ông ấy ăn tối.
Ngược lại An Tam Thành biết nấu cơm, tuy rằng tay nghề ở mức bình thường nhưng có thể nấu chín được thức ăn.
Chỉ là khi ông ấy muốn làm thì phát hiện chiếc nồi sắt lớn ở nhà đã bị cháy và thủng một lỗ.
Khi An Ninh nhìn thấy cái lỗ đó, cô thực sự rất muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào, thật xấu hổ.
Một gia đình bốn người ăn tối ở nhà bác cả An.
Bác gái đặc biệt làm một đĩa lớn trứng xào hành tây đãi khách, đây là thứ ngon nhất trong nhà.
Sau khi ăn xong, bốn người chuẩn bị về nhà.
An Ninh nhìn dãy núi xa xa, cô nghĩ thầm muốn tự mình lên núi một chuyến để tìm nhân sâm.
Lời của bác sĩ nói, cô vẫn còn nhớ.
Đêm đầu tiên chị dâu cả nằm viện, An Ninh đốt cháy chiếc nồi sắt lớn trong nhà.
Sáng sớm hôm sau, An Quốc Khánh đạp xe đạp đi về, nói cho người trong nhà, tình trạng của chị dâu cả đã ổn, ở thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện.
Người trong nhà đều yên tâm.
“Ba, mọi người ăn xong rồi sao? Con còn chưa có ăn đâu.”
An Quốc Khánh giơ nắp nồi lên để nhìn, kết quả vừa mở ra, liền không bỏ nắp nồi xuống được.
“Cái nồi này —— nó ——”
“Cháy hỏng rồi.”
An Tam Thành bình tĩnh nói: “Hôm nay nghe thử xem có tiếng la hét ngoài kia không, nghe xem có ai tới sửa nồi sắt hay không, không có, liền phải đi lên trấn trên sửa.”
Vài người nói chuyện với nhau, một người đi vào từ bên ngoài, là vợ của bác cả.
“Còn chưa ăn cơm phải không, mau ăn nhanh đi xong còn phải xuống đất làm việc, giữa trưa đều đi đến nhà bác ăn cơm.”
Vợ của bác cả thả một cái giỏ liền đi rồi.
An Tam Thành thật sự không hề khách khí, kêu mọi người ăn cơm, ăn xong chạy nhanh xuống đất làm việc.
Vợ của bác cả đưa một nồi cháo ngô tới, còn có ba miếng đậu phụ.
Sau khi ăn xong, An Tam Thành dặn dò An Quốc Minh ở nhà chú ý một chút, không chừng người sửa nồi có thể tới.
An Quốc Minh nói đã biết, vài người khác đi xuống đất làm việc.
Vào trong đất, sau khi An Ninh làm hơn hai giờ, liền có người lại đây, nói có người gọi điện thoại tìm cô.
An Ninh ném cái cuốc xuống liền chạy nhanh qua đó, chắc là co tin tức của nhà họ Chu kia.
Quả nhiên, sau khi An Ninh ngắt điện thoại của xưởng trưởng Lý, trong lòng đã dễ chịu hơn.
Chu Kiến Bình đã đi tù rồi.
Không những tham ô nhận hối lộ, còn dám ngấm ngầm chiếm tài sản của nhà máy.
Lúc này, không vào mấy năm thì tuyệt đối không ra được.
Chu Kiến Bình đi vào, Chu Kiến Thiết cũng không tốt hơn bao nhiêu, vị trí này của anh ta vốn dĩ là nhờ Chu Kiến Bình giúp đỡ mới lấy tới.
Hoá ra nhà mẹ đẻ của vợ Chu Kiến Bình, có người ở Cung Tiêu Xã bên này.
Nhưng mà Chu Kiến Bình bao dưỡng phụ nữ, càng đáng giận hơn là hai người bọn họ đã có một đứa con ba tuổi.
Đương nhiên là vợ chính thức của Chu Kiến Bình không thể chịu đựng được, trực tiếp ly hôn.
Vừa ly hôn, bên phía Chu Kiến Thiết, cũng không hề tốt hơn.
Anh ta tặng quà cho Chu Kiến Bình vài lần, đều bị khui ra hết, Cục Công An ở trấn Tam Hợp trực tiếp giam giữ anh ta.
An Ninh ngắt điện thoại của xưởng trưởng Lý chưa được bao lâu, điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Lúc này là Cục Công An của trấn Tam Hợp, vụ án cặp sách đã điều tra xong rồi, tất cả cặp sách đều có thể lấy về, những cái bị bán đi, sẽ được bổ sung bằng tiền.
An Ninh mang theo tin tức tốt này về nhà họ An một chuyến. Nói cho An Quốc Minh.
Khi cô tới sân nhà họ An, An Quốc Minh đang cùng một cụ ông sửa nồi.
“Anh hai!”
“Sao vậy?”
An Quốc Minh nhìn An Ninh vui vẻ, đầu tiên An Ninh tìm kiếm xung quanh, sắp xếp cho An Quốc Minh ngồi xong.
“Anh hai, Chu Kiến Thiết bị bắt lại rồi, cặp sách của chúng ta có thể lấy về.”
An Ninh nói xong, chỉ nhìn thấy An Quốc Minh choáng váng, không có một chút biểu cảm nào cả.
An Ninh giơ một bàn tay quơ quơ ở trước mắt An Quốc Minh, kêu một tiếng: “Anh hai?”
“Hả, anh nghe thấy được, anh nghe thấy được.”
Phản ứng của An Quốc Minh không hề giống như trong dự đoán của An Ninh.
Anh ấy không kích động.
“Anh hai, anh không sao chứ?"
An Ninh lo lắng nhìn An Quốc Minh, chỉ thấy An Quốc Minh lắc đầu, vẻ mặt có vài phần chua xót, còn có vài phần thoải mái nói: “Không có việc gì, anh hai đang rất vui vẻ mà.”
“Em gái, cảm ơn em.”
An Quốc Minh biết chắc chắn em gái đã làm không ít việc ở trong này.
“Nói cái này để làm gì, anh là anh hai của em.”
“Anh hai, anh trông nhà đi, em đi lấy cặp sách của chúng ta.”
“Được, em đi đi.”
An Ninh chạy xe đạp đi rồi.
An Quốc Minh ngửa đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, rất nhanh đã bị anh ấy lau đi.
Sẽ không có lần sau.
An Ninh đạp xe đạp rất nhanh liền đến trấn trên, làm một loạt thủ tục, lấy cặp sách của bọn họ về, còn có hơn hai trăm đồng tiền.
An Ninh ở cửa Cục Công An, đang lo lắng không biết mang một đống cặp sách này về bằng câch nào?
“Em gái.”
Giọng nói quen thuộc làm An Ninh quay đầu lại, là người đàn ông béo bán lợn rừng.
“Có việc gì vậy?”
Đối mặt với người ngoài, vẻ mặt của An Ninh luôn lạnh lùng, làm cho đối phương luôn có một loại cảm giác không dễ tiếp cận.
Người đàn ông béo đã tiếp xúc cùng An Ninh vài lần, cười ha ha đi tới, chỉ vào một bên.
“Hai ta tới bên kia nói chuyện đi.”
An Ninh nhìn thoáng qua vài rương cặp sách ở cửa, người đàn ông béo lập tức hiểu rõ nói: “Tôi tìm người canh cho cô, hai chúng ta cũng không đi xa, cô có thể nhìn thấy.”
“Được.”
An Ninh lời ít mà ý nhiều, đi theo người đàn ông béo tới bên cạnh, không nói lời nào.
“Tôi có một chuyện liền nói thẳng.”
Người đàn ông béo đã từng tiếp xúc hai lần, đại khái cũng sờ đến tính cách của An Ninh, không có nói nhảm.
“Anh nói đi.”
“À, chuyện là như vầy, tôi coi trọng cặp sách này của mấy người, không biết có thể hợp tác một chút hay không?”
An Ninh vốn tưởng rằng tìm cô nói chuyện nhân sâm, không nghĩ tới là cặp sách.
“Tôi không hiểu, anh nói với anh hai của tôi đi, anh ấy ở nhà.”
An Ninh không hề giấu giếm địa chỉ nhà của mình, nếu lựa chọn buôn bán, vậy sớm muộn gì cũng biết.
“Được rồi, tôi có xe, đúng lúc có thể chở cặp sách của cô, tôi cùng cô cùng nhau đi về, được không?”
“Được.”
An Ninh không có vấn đề gì.
Người đàn ông béo hành động rất nhanh, mở ra xe tải hơi rách nát lần trước, sắp xếp xong cặp sách của An Ninh, lại thả xe đạp lên, lái xe đi về phía thôn Thập Lý Câu.
Khi tới trong thôn, xe không thể đi vào bên trong.
An Ninh đang do dự nên làm cái gì bây giờ, thì Giang Hạ lại đây.
“Xin chào!”
Một tiếng chào nhiệt tình, làm cho Giang Hạ thấy An Ninh ở trên xe tải.
Anh chạy chậm lại đây, nhìn An Ninh hỏi: “Có việc muốn nhờ sao?”
“Đúng vậy.”
Giang Hạ bị An Ninh chọc cười, thật đúng là không biết khéo léo.
“Được rồi, đúng lúc tôi cũng có việc tìm cô.”
An Ninh nhảy từ trên xe tải xuống, nói với Giang Hạ: “Anh giúp tôi nhìn hàng ở trên xe, là cặp sách mà nhà của chúng tôi làm, tôi đưa anh ta đi gặp anh hai của tôi.”
“Không thành vấn đề, để nó cho tôi.”
An Ninh đối với Giang Hạ vẫn rất yên tâm, tuy rằng đôi khi hành vi của anh hơi kỳ quái, nhưng năng lực cá nhân, là người lợi hại nhất mà cô đã gặp qua.
Lần này, An Ninh yên tâm đưa người đàn ông béo tới nhà họ An, để cho anh ta tự nói chuyện với An Quốc Minh.
Mà cô liền ở bên ngoài chờ, cũng không xen vào.
Té ngã từ nơi nào liền bò dậy từ nơi đó, An Ninh cảm thấy An Quốc Minh cần cái này.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô lại không có trực tiếp đồng ý với người đàn ông béo.
“Ha ha ha ha, tốt tốt, hợp tác vui sướng.”
Người đàn ông béo đi từ trong phòng ra, nói với An Ninh: “Trách không được cô nhất định phải kêu tôi đi về tìm anh hai của cô, anh hai của cô rất giỏi.”
Người đàn ông béo nói vô cùng thật lòng, trước kia An Quốc Minh cũng thông minh, nhưng là quy mô quá nhỏ, chỉ thuộc về biết ăn nói.
Nhưng An Quốc Minh ở hiện tại, nói chuyện cùng làm việc không giống nhau, người đàn ông béo cảm giác rất trực quan.
An Quốc Minh cũng đi từ trong phòng ra, nói với An Ninh: “Em gái, cặp sách của chúng ta bán cho anh Bàn này, anh ấy đưa tiền xong rồi, em đi kiểm tra giúp một chút, tổng cộng có 478 cặp sách.”
“Được, em đã biết rồi anh hai.”
An Ninh lại đi theo người đàn ông béo ra ngoài, tới chỗ xe tải lớn.
Lúc này Giang Hạ, đang cùng mấy người ở bên xe tải, đánh bài Poker, rất thoải mái.
Giang Hạ nhìn An Ninh đưa người trở về, lập tức nói với mấy người kia: “Được rồi, được rồi, hôm nay tới đây thôi, cái này tính cho tôi.”
Giang Hạ ném xuống mấy xu, anh vốn là ngồi ở bên cạnh xe tải, nhảy lên một cách phóng khoáng, gật đầu với An Ninh.
“Cảm ơn.”
An Ninh nói lời cảm ơn, một bàn tay đặt ở trên xe tải, xoay người lên xe, bắt đầu kiểm tra cặp sách.
Bên này người đàn ông béo cũng bắt đầu chuyển động, số lượng không có vấn đề, hàng hoá cũng không có vấn đề, giao dịch hoàn thành.
An Ninh xuống dưới, người đàn ông béo cười giống như Phật Di Lặc, nói tạm biệt với hai người.
Xe tải thình thịch lái đi, An Ninh xoay người nhìn Giang Hạ ở phía sau.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Hả? Đúng rồi.”
Giang Hạ mới nhớ tới, hỏi An Ninh: “Gần đây cô có lên núi không? Tôi phát hiện một bầy hươu.”
Bầy hươu sao?
Đại biểu có sừng hươu.
“Được, tôi đi.”
Giang Hạ trước tiên xua tay nói: “Đừng có vội vàng đồng ý, đây không phải việc có thể làm một ngày.”
“Bầy hươu di chuyển rất nhanh, tôi chỉ phát hiện ra dấu vết, nhưng cần phải lên núi đi tìm, chậm thì một ngày, nhiều thì ba ngày cũng có khả năng, cô chắc chắn muốn đi sao?”
“Đi.”
An Ninh trả lời rất chắc chắn, Giang Hạ cũng không khuyên, anh vẫn rất nguyện ý hợp tác cùng An Ninh.
“Như vậy, chúng ta đều tìm một lý do để đi ra ngoài đi, tôi đi trước một ngày, ngày hôm sau cô lại đi, tránh cho truyền ra tin đồn gì đó.”
An Ninh không quá hiểu, nhưng cũng không hỏi, trở về hỏi An Tam Thành cũng được.
“Tốt.”
Hai người lại bàn bạc một ít chi tiết, cuối cùng một người về nhà, một người đi lên trấn trên.
An Ninh xoay người về trong nhà, vào nhà liền thấy anh hai đang đếm tiền.
“Anh hai, em xuống ruộng làm việc đây.”
“Đợi lát nữa, em gái.”
An Ninh ngồi ở bên cạnh giường đất, chờ An Quốc Minh tiếp tục nói chuyện.
“Giữa trưa đi qua nhà của bác cả, chúng ta phải đi đưa tiền công cho bọn họ, sau đó anh muốn bán đi mấy máy may kia.”
“Được.”
An Ninh không có ý kiến, hỏi một câu còn có việc gì không, không có việc gì cô lại đi ra ngoài làm việc.
Lúc giữa trưa, An Ninh trở về kêu An Quốc Minh, An Quốc Minh cầm tiền đi nhà bác cả.
Nhà bác cả có kết cấu giống nhà họ An, lúc này mọi người đều đứng ở nhà chính của nhà bác cả, nhìn An Quốc Minh.
“Bác cả, cháu tới đưa tiền cho bác gái, với hai chị dâu, tiền lúc trước làm cặp sách.”
“Bọn cháu đã lấy lại được cặp sách, cháu đã bán đi rồi.”
“Cái này là cho bác gái, tổng cộng làm 68 cái, một cái 30 xu, đây là 20 đồng 40 xu.”
“Cái này là chị dâu cả, tổng cộng làm 74 cái, 22 đồng 20 xu.”
“Cái này là chị dâu thứ hai, 76 cái, 22 đồng 80 xu.”
An Quốc Minh chia ba phần tiền và đặt ở trên giường đất, không ai động đến.
Cuối cùng đến khi bác cả gật đầu, mấy người kia mới đè nén sự vui sướng, cầm tiền trở về.
Bác cả ngồi ở trên giường đất, mở miệng hỏi: “Thằng hai, cháu còn kinh doanh cái này nữa không?”
“Bác cả, cháu không kinh doanh cặp sách nữa, cháu muốn trước tiên đi ra ngoài tìm một công việc làm thử, để mở mang tầm mắt, chờ sau này có kinh nghiệm mới nghiên cứu kinh doanh cái gì đó.”
An Quốc Minh nói tới đây, nhân tiện nói chuyện muốn bán máy may đi.
Cuối cùng, nhà bác cả quyết định mua một cái, An Quốc Minh bán cho bác cả giá gốc, không có thu phiếu.
Nhưng mấy cái còn lại, liền không có cái giá này.
Nhưng mà, An Quốc Minh không muốn bán ở trong thôn, định mang lên trấn trên bán, người không có phiếu muốn mua máy may, có rất nhiều.
Bán ở trong thôn, luôn có người khác nói bọn họ chiếm tiện nghi, phí sức lại không có kết quả tốt.
Mấy người nhà họ An, vẫn ăn cơm trưa ở nhà bác cả, nhưng buổi tối lại không qua nữa, nồi trong nhà đã sửa xong rồi.
Sau khi mấy người An Ninh rời đi, bác cả nói một câu, thằng hai trưởng thành rồi.
Kết thúc cơm trưa, tiếp tục xuống đất làm việc, An Ninh không ngừng trau dồi tinh thần lực của mình.
Vì chuẩn bị lên núi.
Đêm đó sau khi mấy người về nhà, An Quốc Khánh lại tiếp tục cưỡi xe đạp rời đi, đi bệnh viện nhìn chị dâu cả.
Buổi tối là An Tam Thành nấu cơm, sau khi ăn xong, An Ninh rửa bát.
An Ninh rửa bát xong, tìm An Tam Thành nói chuyện.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ba, con chuẩn bị lên núi.”
“Vậy cứ đi thôi.”
Nói xong An Tam Thành cảm thấy không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi: “Đi lâu sao?”
“Đúng vậy.”
An Ninh nói cho An Tam Thành nghe chuyện cô bàn bạc với Giang Hạ, sau khi An Tam Thành nghe xong, đầu tiên hỏi một vấn đề không ở trong phạm vi của An Ninh.
“Con gái, con nói Giang Hạ người này như thế nào?”
“Thể lực tốt, là đồng bọn có thể hợp tác.”
An Tam Thành vừa nghe, liền biết con gái nhà mình không thông suốt, không phải vì điều gì khác.
“Được rồi, vậy con phải cẩn thận, không cần vì đồ vật ở trên núi, làm chính mình bị thương.”
“Con biết rồi.”
An Tam Thành nghĩ càng nhiều, dứt khoát nói với An Ninh: “Ba sẽ nói với mọi người mẹ con một mình chăm sóc chị dâu của con không nổi, con đi hỗ trợ, biết chưa?”
“Con biết rồi.”
Sau khi hai ba con bàn bạc xong, liền không hề nhiều lời.
Ngày hôm sau, An Ninh cưỡi xe đạp đi rồi, trong thôn đều biết cô đi trấn trên chăm sóc cho chị dâu cả.
Mà chị dâu cũng nhân tiện ở bệnh viện thêm mấy ngày, tuy rằng tốn tiền, nhưng mà trước tiên cứ như vậy đi.
Ngày thứ ba, Giang Hạ cũng ra cửa, nghe nói là đi trong huyện làm việc.
Không có người đem hai người liên hệ với nhau.
Lúc này An Ninh cùng Giang Hạ, đang ở trên núi.
“Sao anh không mang theo Đại Hoàng?”
“Đại Hoàng phải chăm sóc ông nội, tôi đi vài ngày, không yên tâm.”
“A.”
An Ninh a một tiếng, tiếp tục đi.
“Cái này cho cô, nhớ rõ đưa tiền.”
Vẻ mặt của Giang Hạ kiêu ngạo đưa qua đi một thứ, việc công xử theo phép công nói: “Chín đồng tiền, nhớ trả cho tôi.”
“Cảm ơn, tôi rất cần.”
Trong tay của Giang Hạ chính là một cái ấm nước quân đội, An Ninh lấy lại rồi nói: “Tôi không mang tiền, đi về sẽ trả cho anh.”
“Đừng quên là được.”
Giang Hạ hơi xấu hổ đi ở phía trước, ngày hôm qua anh bị ma xui quỷ khiến mới mua cái ấm nước này, rõ ràng anh đã có.
Giang Hạ khuyên chính mình, đây là vì sợ chậm trễ tốc độ lên núi của hai người, đều là vì chính mình.
An Ninh ở phía sau không có cảm giác gì, cô sẽ trả tiền.
An Ninh đeo ấm nước ở trên người, đi theo Giang Hạ càng đi càng xa.
Cây cối xung quanh cao đến tận trên mây, che đậy kín mít, hương vị hư thối trong rừng sâu, càng ngày càng gay mũi.
An Ninh triển khai tinh thần lực, không chỉ muốn tìm kiếm bầy hươu, còn có nhân sâm cùng một ít dược liệu.
Cô đã xem xong hết từ điển cùng với quyển dược liệu đã nhớ kỹ, có ấn tượng rất sâu sắc.
“Từ từ.”
An Ninh đột nhiên nói, Giang Hạ ở bên cạnh lập tức móc ra con dao găm ở bên hông, ánh mắt sắc bén, tư thế biến thành phòng thủ cùng công kích.
“Cái kia.”
An Ninh chỉ vào phía dưới gốc cây mục nát, một gốc cây thực vật xanh, phía trên có mấy viên hạt giống màu đỏ.
“Nhân sâm sao?”
Tuy rằng Giang Hạ không biết cây dược liệu khác, nhưng anh biết nhân sâm.
“Là của cô, dược liệu không ở trong phạm vi bàn bạc của chúng ta, cô nhìn thấy thì chính là của cô.”
Giang Hạ lui về phía sau một bước, nhường đường cho An Ninh.
“Cảm ơn.”
An Ninh tiến lên, vừa ngồi xổm xuống, liền thấy phía sau cây gỗ mục nát kia, còn có một gốc cây.
“Giang Hạ, vẫn còn có.”