An Ninh vốn dĩ chỉ là nói đùa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Giang Hạ, nụ cười trong mắt trở nên nhạt dần.

“Ánh mắt anh có ý gì vậy?”

Giang Hạ bị hỏi, trên mặt có chút ngượng ngùng cười nói: “Khuôn mặt tôi không nghe lời, không liên quan gì với tôi.”

“Anh nói anh không biết xấu hổ?”

Nụ cười của Giang Hạ trở nên cứng đờ, câu hỏi này thật khó để trả lời.

“Cảm ơn, tôi đang vội rời đi.”

“Tạm biệt.”

An Ninh nói lời tạm biệt, cũng có nghĩa là thật sự tạm biệt, cô quay người đi, Đại Hoàng ngoan ngoãn đi theo, bước đi có chút vui vẻ.

Tâm trạng buồn bực của Giang Hạ đột nhiên bị cuốn trôi đi.

Không chỉ bị cuốn trôi, hơn nữa anh còn bị chọc cho tức giận mà vui vẻ.

Nhưng cũng tốt, ít nhất anh cũng cảm thấy yên tâm khi giao Đại Hoàng cho An Ninh.

Giang Hạ không lãng phí thêm thời gian nữa, quay lại đón ông nội, sau bao nhiêu khúc mắc, ông nội và cháu trai đã lên tàu đi Bắc Kinh.

Những chuyện này đều không có liên quan gì với An Ninh, từ ngày Giang Hạ rời đi, cô đã bắt đầu trở thành mọt sách.

Cô thức dậy từ lúc bình minh và đọc sách cho đến khi ăn bữa sáng, bữa sáng kết thúc cô ra đồng làm việc, đến trưa quay về ăn cơm, người khác nghỉ trưa còn cô thì đọc sách.

Buổi chiều vẫn như cũ, ra đồng làm việc, về nhà ăn cơm, ngoài thời gian ăn cơm thì còn lại đều là đọc sách.

Một tuần trôi qua, An Ninh nhờ vào tinh thần lực rà quét, lúc rảnh rỗi rà quét, ban ngày ra đồng làm việc suy nghĩ về những thứ mình đã đọc được kỹ hơn.

Một tuần sau, An Ninh dậy sớm và bắt đầu dạy An Quốc Bình.

Sáng sớm, sương sớm rơi trên ngọn cỏ, trong vắt.

Trong sân nhỏ nhà họ An có đặt thêm một chiếc bảng đen ở bức tường phía đông, một tấm bảng đen được sơn tạm bằng mực.

An Ninh lên lớp cầm một cây gỗ và một hộp phấn đã mua.

“Định luật thứ nhất Newton, còn gọi là định luật quán tính, mọi vật luôn duy trì chuyển động thẳng đều...”

Ngồi trên chiếc ghế nhỏ, An Quốc Bình cảm thấy hôm nay đầu óc mình đặc biệt minh mẫn, cậu ấy dường như nhớ rõ từng lời An Ninh nói, ấn tượng so với trước đây càng sâu sắc hơn.

An Ninh đứng giảng bài, tốc độ giảng không nhanh lắm, mỗi lần nói đến một điểm kiến thức, cô sẽ lấy ra mười câu hỏi, thậm chí là mười đề bài, để An Quốc Bình làm trước, sau đó cô sẽ sửa lại và giảng giải.

An Quốc Bình làm xong câu hỏi cuối cùng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chị, chị tìm đâu ra nhiều đề bài như vậy?”

An Ninh kiểm tra đáp án của An Quốc Bình, thản nhiên hỏi: “Còn cần tìm sao?”

“Không cần sao? Giáo viên của bọn em ngay cả sách bài tập ở tỉnh thành cũng không mua được, không chỉ đắt tiền mà quan trọng là không mua được.”

An Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh nói: “Kiến thức đã hiểu rồi, đề bài tự mình đưa ra cũng được.”

Tự mình đưa ra đề bài.

Câu nói này lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu An Quốc Bình, cậu ấy muốn thay giáo viên của mình hỏi, cái này muốn nghĩ ra là có thể nghĩ ra được sao?

Một hoặc hai đề có lẽ còn được, nhưng đến bây giờ chị gái đã lấy ra mười tám câu hỏi điền vào chỗ trống, ba mươi câu hỏi trắc nghiệm và mười ba đề chính rồi.

Cái này giống như một cuốn sách bài tập biết đi vậy!

“Câu này sai rồi, xem ra chị vẫn chưa giải thích rõ, chúng ta làm thêm ba mươi câu nữa đi.”

An Ninh quay người bắt đầu viết câu hỏi lên bảng, còn có thời gian quay lại nhìn An Quốc Bình không hề di chuyển.

“Chép lại.”

“Dạ!”

An Quốc Bình cúi đầu bắt đầu viết, An Ninh quay lưng về phía cậu ấy, nhưng tinh thần lực của cô vẫn luôn bao phủ trên người An Quốc Bình có thể giúp cậu ấy tỉnh táo.

Lúc này ở nhà họ An, ngoại trừ âm thanh đọc sách và giảng đề ra thì hành động của những người khác đã nhỏ nhất có thể.

Chị dâu cả vốn dĩ đang dưỡng thai, bây giờ đã có thể ra đồng nhưng Lâm Thúy Hoa cũng không cho cô ấy làm việc.

Thằng cả khó khăn lắm mới có một đứa con, vì vậy phải thật cẩn thận.

Mặc dù chị dâu cả nói mình không sao rồi, cứ cách vài ngày lại ăn một miếng nhân sâm mà em gái mang về, bụng dưới không còn đau nữa.

“Không đau thì càng phải chú ý hơn, nhiều thứ tốt như vậy con đều phải ăn nhưng cũng không thể ăn uổng phí được.”

“Đúng vậy, mẹ nói đúng, con ngồi đây hít thở một lát, con vẫn có thể hái rau, nhân tiện nghe em gái giảng bài.”

Lâm Thúy Hoa không phản đối việc hái rau, nhưng khi nghe An Ninh giảng bài, bà ấy nhìn Chu Quế Phân nói: “Con nghe gì vậy? Những điều đó là gì vậy? Một chữ mẹ nghe cũng không hiểu.”

Chị dâu cả mỉm cười, vẫy vẫy tay và thì thầm với Lâm Thúy Hoa: “Con cũng nghe không hiểu, con muốn đứa con trong bụng nghe, lớn lên sẽ thông minh như cô út của nó.”

Chu Quế Phần nói rất hay, Lâm Thúy Hoa vừa nghe, quả nhiên, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý.

“Con nói đúng, nghe nhiều vào, sau này cháu trai của mẹ cũng thi đại học.”

Ba chữ “thi đại học” có sức hấp dẫn chết người ở các vùng nông thôn.

Hai người ở đây đang lẩm bẩm với nhau, An Tam Thành ở bên kia cũng nhìn về phía hai chị em.

An Quốc Minh nghe vậy, đi tới, ngồi xổm bên cạnh An Tam Thành nói: “Ba, làm một cái bàn bàn và ghế cho em trai đi, viết chữ và chép bài quá bất tiện.”

An Tam Thành gật đầu đồng ý nói: “Phải làm một cái, hôm nay ba sẽ lên núi tìm gỗ.”

Trước đây, ở nhà họ An không có nơi nào dành riêng cho An Quốc Bình học tập.

Khi An Quốc Bình còn nhỏ, thường làm bài tập bằng cách nằm trên mép giường, thậm chí trên mép chậu, tóm lại là có thể viết bất cứ nơi nào.

Lớn lên đi học cấp 2, cấp 3, hầu hết đều hoàn thành ở trường, về nhà chỉ lấy sách ra đọc và ôn lại.

Nếu là ngày nghỉ, cũng sẽ không đọc sách, còn phải ra đồng làm việc.

Sáng sớm, khi Lâm Thúy Hoa gọi ăn cơm, An Ninh dừng lại, gọi An Quốc Bình đi ăn.

Ăn sáng xong, An Quốc Bình đi theo ra đồng nhưng bị An Ninh chặn lại.

“Em ở nhà, cuốn tập này cho em, làm xong những đề bài trên đó em có thể ra đồng.”

An Quốc Bình cầm lấy cuốn tập được An Ninh đưa cho, bên trong viết đầy chữ.

Bài tập của 4 môn: toán, hóa, lý, sinh học được viết theo đề thi mẫu.

“Mỗi ngày một bộ đề kiểm tra, còn về ngữ văn và chính trị, đợi một chút, chị vẫn chưa nghĩ ra.”

An Ninh nói lời này có chút u sầu.

Cô cau mày bước ra khỏi sân, hiện tại trong đầu cô toàn là đề ngữ văn.

Cô đã thuộc lòng toàn bộ cuốn sách ngữ văn nhưng vẫn chưa thể làm tốt phần đọc hiểu và cảm thụ thơ.

Ngoài ra còn có những câu hỏi phân tích chính trị, tại sao một từ hoặc một câu lại có nhiều ý nghĩa đến vậy?

Trong một tuần, lần đầu tiên An Ninh cảm thấy đau đầu ở hai môn ngữ văn và chính trị.

Đồng thời, An Quốc Bình cũng đau đầu, nhìn đề thi trong tay, theo tư thế này, chẳng lẽ mỗi ngày đều có một bộ đề kiểm tra sao?

Nếu năm sau cậu ấy thực sự thi đại học, liệu bài thi của cậu ấy có cao hơn những người khác không?

“Chị, chị đã có thể ra đề thi đại học rồi.”

An Quốc Bình cầm bài thi và bắt đầu viết.

Khi đang viết, một bàn tay vô tình cọ xát làm nhoè chữ.

Cậu ấy nghẹn ngào, đây đều là do chị gái cậu ấy thức đêm để viết sao?

An Quốc Bình muốn tập trung hơn, nhưng tinh thần lực của An Ninh lúc này lại không ở đây.

Hình thức học tập của An Ninh cùng An Quốc Bình, giằng co tới nửa tháng.

Nửa tháng học tập, cũng làm cho An Quốc Bình hạ quyết tâm.

Vào buổi tối, lúc người một nhà ăn cơm, An Quốc Bình ăn xong buông bát đũa xuống, hơi nghiêm túc hắng giọng nói.

“Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói.”

An Tam Thành buông bát đũa, Lâm Thúy Hoa cũng nhìn An Quốc Bình.

“Con muốn cùng chị tiếp tục học tập thêm một năm, con biết chuyên khoa đã rất tốt rồi, nhưng hiện tại con có cơ hội tốt hơn, con muốn học thứ mà chính mình muốn học.”

Đây là lần đầu tiên An Quốc Bình biểu hiện có việc yêu thích, An Tam Thành mở miệng hỏi: “Con muốn học gì?”

“Học y, con muốn làm bác sĩ, một bác sĩ giỏi nhất.”

An Quốc Bình nói xong, xấu hổ sờ cái ót một chút.

“Con rất thích.”

“Thích thì cứ đi học, việc này không có gì mà khó xử, chị ủng hộ em.”

An Ninh là người đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ, An Quốc Bình ngây ngốc gật đầu.

“Chị, em trông cậy vào chị.”

“Không thành vấn đề.”

An Ninh không cảm thấy chính mình có áp lực gì, dựa theo tiến triển học tập hiện tại, An Quốc Bình không có khả năng thi không đậu.

“Được được được, học đi, đi theo chị con học cho tốt.”

An Tam Thành vui vẻ, là thật sự vui vẻ, thi đại học đó là việc làm rạng rỡ tổ tông, làm bác sĩ ở trong mắt của ba me, quả thực là siêu lợi hại và chuyên nghiệp.

Chuyện của An Quốc Bình đã được quyết định như vậy, mọi người đều rất vui vẻ.

Hiện tại nhà họ An, sau khi kiếm tiền từ cặp sách lần trước, máy may cũng bán được một số tiền, cũng không phải bù tiền.

An Tam Thành chia theo công việc, chia tiền ra một phần, giữ ở trong nhà một phần.

Cho dù như thế nào, mọi người không thiếu ăn không thiếu mặc, mỗi ngày xuống đất làm việc, có công điểm, có tiền tiết kiệm, thường xuyên có thể cải thiện sinh hoạt có thể ăn thịt, cuộc sống như vậy, tuyệt đối là số một hoặc số hai ở trong thôn.

Hài lòng với cuộc sống hiện tại, con cái tiến bộ, còn sắp có thêm thành viên mới trong nhà, cuộc sống như vậy, rất có triển vọng.

Ngày hôm sau, An Quốc Bình tiếp tục học tập kiến thức khoa học tự nhiên cùng An Ninh, đến nỗi hai môn chính trị cùng ngữ văn, cậu ấy quyết định tự học.

Bởi vì sau khi An Ninh nghiên cứu một tuần, phát hiện hai môn này là kẻ thù của cô.

Cô hoàn toàn không thể tìm ra cách trả lời, không bắt được ý chính.

Càng không rõ vì sao một câu, có thể có nhiều ý như vậy?

Thậm chí còn cảm thấy, đã có nhiều ý che giấu như vậy, vì sao không trực tiếp viết ra tới?

Còn có mỗi người đều khác nhau, vì sao cần giải thích đồ vật giống nhau như đúc?

Còn An Quốc Bình, ngay từ đầu còn tưởng rằng An Ninh bỗng nhiên sửa lại tính tình, khiêm tốn với hai môn này.

Mà khi An Ninh hỏi cậu ấy: Sao em biết tác giả này nghĩ như thế này? Không phải ông ta đã chết rồi sao?

An Quốc Bình hoàn toàn không trả lời được.

Cậu ấy cũng không biết nha!

Cuối cùng, sau khi hai người thảo luận, hai môn này An Quốc Bình sẽ tự học.

An Ninh tự giảng đề bị sai cho An Quốc Bình, lúc giảng được một nửa, có người kêu ở cổng lớn.

“An Ninh, có điện thoại tìm cô.”

“Gâu gâu gâu.”

Đại Hoàng ở cửa kêu hai tiếng, một trợ thủ đắc lực giúp đỡ cho nhà họ An.

“Đại Hoàng ở đây à.”

Người tới kêu người, cũng biết Đại Hoàng.

“Được, cảm ơn, tôi sẽ đi qua liền.”

An Ninh buông đề sai ra, nói với An Quốc Bình: “Em tiếp tục làm bài đi, chị sẽ nói tiếp khi trở về.”

“Em biết rồi, chị.”

An Ninh rời đi, tới đại đội nhận điện thoại, là xưởng trưởng Lý.

“An Ninh, cô đã nói mấy ngày nữa sẽ qua, thế nào, gần đây có thời gian không?”

Bên xưởng trưởng Lý cũng không muốn thúc giục, thật sự là hai người ở xưởng máy móc kia, đều chặn ở đầu giường và WC của nhà ông ta, thật sự là chịu không được nữa.

An Ninh nhận điện thoại, nghĩ đến vết thương của An Quốc Minh, hành động không bị hạn chế, nhưng là việc tốn sức thì không làm được.

Nhưng mà đi nhìn xem trước cũng được.

“Xưởng trưởng Lý, tôi đi về nhà nói một tiếng, hôm nay hoặc là ngày mai tôi sẽ qua, đến lúc đó tôi sẽ đến xưởng dệt tìm ông.”

“Được được, cô không cần vội, trước khi cô tới thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ kêu người đi đón cô.”

“Không cần, tôi biết đường.”

An Ninh ngắt điện thoại.

Bên kia xưởng trưởng Lý lắc đầu bật cười, đây không phải vấn đề có biết đường hay không, là biểu hiện cho việc bọn họ coi trọng.

Nhưng mà như vậy mới là An Ninh, cô gái nhỏ thông minh và ngay thẳng.

An Ninh nói chuyện điện thoại xong, trực tiếp trở về nhà họ An.

Sau khi tới nhà họ An, còn có thời gian giảng hai đề cho An Quốc Bình.

Sau khi giảng xong hai đề, Lâm Thúy Hoa kêu mọi người ăn cơm.

Trên bàn cơm, An Ninh không có vội vàng ăn cơm, mà là nhìn An Quốc Minh.

“Em gái, em nhìn anh làm gì?”

“Anh hai, hiện tại anh có thể đi lên huyện thành không?”

“Đi lên huyện thành làm gì? Em gái, tạm thời anh hai không muốn làm kinh doanh, tìm việc trước rồi lại nói.”

“Em tìm công việc cho anh ở huyện thành rồi.”

An Ninh bình tĩnh bỏ xuống một tin tức lớn, hoàn toàn không biết tin tức này đưa tới gợn sóng thật lớn.

“Công việc gì?”

“Công việc ở đâu?”

“Thằng hai có làm được không?”

Ba vấn đề, làm An Ninh chuẩn bị ăn cơm, lại tiếp tục buông bát trong tay xuống.

“Công việc ở xưởng dệt trên huyện thành, tài xế vận chuyển, bắt đầu từ học việc trước, những cái khác em không biết.”

“Tài xế sao? Em gái, em quá trâu bò.”

Công việc này thực sự có địa vị giống như tình nhân trong mộng của An Quốc Minh, có thể đi ra ngoài trải nghiệm, lại có thể kiếm tiền.

“Em vốn dĩ rất lợi hại.”

An Ninh nhìn An Quốc Minh, hỏi lại: “Anh có thể đi không? Hiện tại anh không làm được việc nặng, có thể học một chút đồ vật trước.”

“Có thể! Anh có thể đi!”

“Chúng ta ăn cơm xong, thu dọn một chút liền đi.”

Người nhà họ An bắt đầu ăn cơm, tốc độ của An Quốc Minh rõ ràng nhanh hơn không ít, là người thứ nhất ăn xong.

An Quốc Minh ăn xong, bắt đầu thu dọn hành lý.

Lâm Thúy Hoa đi qua hỗ trợ, An Tam Thành cũng đi qua, ngồi ở trên giường đất dặn dò một chút chuyện.

“Thằng hai, có ký túc xá liền ở ký túc xá, không có ký túc xá, tự mình tiêu tiền thuê một chỗ, đừng làm cho em gái của con lo nghĩ về những việc này có biết không?”

“Ba, ba yên tâm, con hiểu mà.”

Hai người thông minh nhất nhà họ An, chính là hai người này.

An Ninh thông minh, mang đến quá nhiều thay đổi cho nhà họ An, nhưng mọi người không thể quen với việc chỉ sử dụng, phải biết cảm ơn.

“Vậy là tốt rồi, còn nữa ở bên ngoài trông chừng em gái của con một chút, nó thẳng tính, may mắn có sức lực lớn, nếu không ba cũng không yên tâm.”

“Đúng vậy, nếu có thể trạng giống như con, thì đã có thể xong rồi.”

Lâm Thúy Hoa thuận miệng lảm nhảm một chút, lưu loát thu dọn hành lý cho An Quốc Minh, sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, nhìn An Quốc Minh.

“Thằng hai, mẹ không trông cậy vào con kiếm được đồng tiền lớn gì đó, bình an là được, cũng không thể bị thương tiếp.”

“Mẹ, con đã biết.”

An Quốc Minh không cãi cọ cái gì với Lâm Thúy Hoa, nếu trong nhà có người bị thương, anh ấy cũng sẽ khó chịu.

An Ninh cầm đồ đã thu dọn xong, đi ra từ phòng của mình, cho An Quốc Bình một quyển sách bài tập.

“Em nhớ làm, trở về chị sẽ kiểm tra.”

An Quốc Bình nhìn một quyển bài tập mới viết, thật sự không hiểu được hỏi: “Chị, chị viết từ khi nào vậy?”

“Lúc rảnh rỗi.”

Vẻ mặt của An Quốc Bình như đang bị táo bón, chỉ có thể dựng thẳng một ngón tay cái lên cho An Ninh.

“Chị, chị nói rất đúng.”

“Tất nhiên, ở nhà phải nghe lời.”

An Ninh cầm hành lý của An Quốc Minh, đeo ở trên người, nói lời tạm biệt với mọi người, cùng An Quốc Minh đi về phía huyện thành.

An Ninh cùng An Quốc Minh ra cửa, ở cửa thôn đợi một lúc, chờ xe bò tới rồi đi lên trấn trên.

Người đàn ông lái chiếc xe bò, công việc chính là đang chăn bò trong thôn, hiện tại việc trong đất không cần dùng bò.

Thôn trưởng để cho mọi người lâu lâu đánh xe bò đi lên trấn trên, cũng là rất tiện cho người ở trong thôn.

Hai người tìm thôn trưởng viết thư giới thiệu, lên xe bò đi trấn trên, lại mua vé xe tới trong huyện.

An Ninh đi từ ô tô xuống dưới, ăn uống không được thoải mái cho lắm, sau khi cô nhìn thấy An Quốc Minh lại tiếp tục nôn ra, cô thật sự không nhịn được, cũng nôn ra theo.

Mùa hè nóng nực, ngồi ô tô này, thật sự là không thoải mái.

“Trách không được con người muốn phát triển khoa học kỹ thuật.”

An Ninh nhìn ô tô được lái đi, đột nhiên nói ra một câu cảm thán.

Cô kéo An Quốc Minh đang hơi khó chịu, từ từ đi về phía xưởng dệt.

“Muốn ngồi xe không?”

Một người kéo xe ba bánh, dừng ở bên cạnh hai người.

“Bao nhiêu tiền?”

“Đi đâu?”

“Xưởng dệt.”

“Hai mươi xu.”

An Ninh kéo An Quốc Minh lên xe, hai mươi xu có thể tiêu.

An Quốc Minh cũng không cản trở, đúng là anh ấy rất khó chịu khi vừa mới nôn ra.

Hai người tới xưởng dệt, đưa tiền, người đàn ông ở cửa liếc mắt một cái liền nhận ra hai người.

“Mau tiến vào, tôi đi tìm xưởng trưởng cho cô.”

Người đàn ông nhiệt tình tiếp đón hai người vào phòng nhỏ ở cổng đơn vị.

Hai anh em dứt khoát đứng ở chỗ râm mát, đứng hóng gió.

Không biết đã qua bao lâu, xưởng trưởng Lý liền chạy vội từ bên trong ra.

“An Ninh, cuối cùng cô cũng tới rồi.”

“Sao không gọi điện thoại cho tôi!”

An Ninh cười lễ phép với xưởng trưởng Lý, đầu tiên nói một tiếng chào ông ta, sau đó cô chỉ vào An Quốc Minh ở bên cạnh nói: “Đây là anh hai của tôi, An Quốc Minh.”

“Chào cô, chào cậu, lần trước chúng ta đã gặp qua, lần này tới có thể đi làm chưa?”

Xưởng trưởng Lý đương nhiên nhớ rõ chuyện đã đồng ý với An Ninh, thậm chí ông ta còn vui hơn cả An Ninh.

Ông ta nhất định phải đối tốt với An Quốc Minh hơn một chút, làm cho mối quan hệ này vững chắc hơn một chút.

Xưởng trưởng Lý tự mình dẫn đường, dọc đường đi đã biết được tình huống hiện tại của An Quốc Minh.

“Hiện tại cơ thể thế nào, học lái xe trước được không?”

“Không thành vấn đề, cảm ơn xưởng trưởng Lý.”

Xưởng trưởng Lý hành động quyết đoán, ông ta biết An Ninh thích làm việc như vậy, cho nên đầu tiên đưa An Quốc Minh đi làm thủ tục nhận chức, tự mình sắp xếp thầy dạy lái xe cho anh ấy.

Không chỉ có như thế, còn sắp xếp cho anh ấy chỗ ở ở ký túc xá của công nhân viên chức, loại một phòng có giường trên và giường dưới ở được tám người.

An Ninh không phải rất thích hoàn cảnh này, nhưng mà An Quốc Minh rất vui vẻ tiếp nhận rồi.

Anh ấy muốn tiếp xúc với nhiều người, việc tiếp xúc nhiều này, đây là con đường mà anh ấy đã lập ra cho chính mình.

An Ninh cứ việc không thích, nhưng cô biết tôn trọng lựa chọn của An Quốc Minh.

Mỗi người sẽ thích đồ vật không giống nhau, giống như cô không thể ép buộc An Quốc Minh đi trồng trọt.

Sắp xếp cho An Quốc Minh xong, An Ninh đi theo xưởng trưởng Lý đi ra xưởng dệt.

Hai người đi nhờ xe tải của xưởng dệt, ngồi ở trên ghế sau của xe tải.

“An Ninh, cô đói bụng không? Tôi nói với cô thức ăn của xưởng máy móc rất tốt, chúng ta đi ăn chực một bữa đi.”

“Ăn chực môt bữa sao?”

Đây là từ địa phương mà An Ninh chưa từng nghe qua, cô vừa hỏi xong, liền nghe thấy xưởng trưởng Lý nói: “Đúng vậy, đi xưởng máy móc ăn cơm, để cho ông Trương trả tiền.”

“Được.”

An Ninh đã hiểu, ăn cơm nhà người khác, còn muốn người khác trả tiền, kêu là ăn chực một bữa.

Xe tải đến xưởng máy móc rất nhanh, An Ninh mới vừa đi theo xưởng trưởng Lý xuống xe, liền thấy biểu ngữ treo ngang trước cửa của nhà máy.

“Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo từ thành phố Bắc Kinh đến thị sát.”

An Ninh đọc xong, nghiêng đầu nhìn xưởng trưởng Lý.

“Hôm nay ăn chực có phải không tốt lắm hay không?”

“Hả?”

Xưởng trưởng Lý cũng bị chữ viết này làm cho sửng sốt, thật ra ông ta đã nghe nói có người từ thành phố Bắc Kinh tới, nhưng không biết là hôm nay.

Cứ như vậy, tới không đúng lúc lắm.

“Cô nói rất đúng, hôm nay không phải là thời điểm tốt, An Ninh, cô có vội về nhà không?”

“Có thể đợi thêm một đêm.”

An Ninh muốn về nhà, nhưng cô tuân theo việc hỗ trợ lẫn nhau, xưởng trưởng Lý giúp anh hai của cô, chẳng khác nào giúp cô, cô có thể đợi một đêm.

Hai người bàn bạc xong, chuẩn bị rời đi.

Nói trùng hợp cũng rất trùng hợp, ông Trương Khải Hoa, cũng chính là kỹ sư cấp tám trong xưởng máy móc, đang hùng hổ đi từ bên trong ra.

Chỉ nhìn thấy ông ta đứng ở cửa, dùng một ngón tay chỉ lung tung với một bức tường, trong miệng không ngừng phát ra một ít ngôn ngữ văn minh.

Qua vài phút, ông ta rốt cuộc cũng thở dài một hơi, hai tay chống nạnh xoay người.

Xuay người lại, liền thấy An Ninh cùng xưởng trưởng Lý.

Mặt của ông ta lập tức biến thành màu hồng, xấu hổ giải thích nói: “Giữa trưa ăn mặn quá.”

“Đúng đúng, ông ăn mặn, ăn mặn còn có thể nói ra nhiều lời nói như vậy, cũng thật không dễ dàng.”

Xưởng trưởng Lý rất quen thuộc với ông Trương Khải Hoa, càng bị ông Trương Khải Hoa ngăn ở nhà vệ sinh vài lần, lần này bắt được cơ hội, không chê cười lại, đều thật xin lỗi tổ tông của nhà họ Lý.

“Tôi nguyện ý!”

Ông Trương Khải Hoa trừng mắt liếc mắt nhìn xưởng trưởng Lý một cái, lúc xoay người nhìn An Ninh, trong mắt dịu dàng đến không được.

“An Ninh có đúng không, cô nói xem hai chúng ta đúng là có nhiều duyên phận, lần trước nếu không phải cô, cháu trai nhỏ của tôi đã xảy ra chuyện rồi rồi.”

“Đây là ân huệ rất lớn, sau này chúng ta nhất định phải lui tới nhiều hơn.”

Ông ta vừa nói chuyện vừa đến bên cạnh An Ninh, nói xong mấy câu, An Ninh không có cảm giác gì, xưởng trưởng Lý ở bên cạnh thì không muốn.

Đây là muốn đoạt người với mình nha!

“An Ninh, hai chúng ta đi thôi, nhà máy của người ta hôm nay bận rồi, tôi mời cô ăn cơm, tôi nói với cô, đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh làm món cá là tuyệt nhất.”

An Ninh động tâm nhìn thoáng qua xưởng trưởng Lý, cá sao?

Hình như cô còn chưa ăn cá.

Người nhà họ An, cũng không có ai nghĩ tới việc đi bắt cá, không phải không bắt được, là do cá trong sông quá khôn, phí công sức kia, còn không bằng làm cái gì khác.

“Còn chưa ăn cơm! Vậy nhanh đi ăn đi, còn đi tiệm cơm cái gì nữa!”

“Nhà ăn của chúng tôi hôm nay làm thịt kho tàu, còn có xương sườn, tôi đi múc cơm cho cô đi, ăn no trước rồi lại đi, sao có thể để bụng đói mà đi được.”

Ông Trương Khải Hoa không hài lòng nhìn xưởng trưởng Lý nói: “Tiểu Lý, đây là do ông không tốt rồi, tôi phải nói ông, sao có thể để cho con bé bị đói đâu, còn phải cao lên nữa.”

“Tôi không có khả năng lớn thêm nữa.”

Hiện tại An Ninh, khoảng chừng 1m7, này đã là trạng thái sau khi dùng tinh thần lực cải thiện, muốn cao thêm nữa thì không hề dễ dàng.

“Đúng vậy, đúng vậy, người ta cao như vậy, đã đủ dùng.”

Xưởng trưởng Lý nói xong, đắc ý nhìn thoáng qua ông Trương Khải Hoa.

Hai người đọ sức bằng ánh mắt, An Ninh hoàn toàn không rõ cứ đi ở giữa, vào xưởng máy móc, đi đến nhà ăn trước.

Ông Trương Khải Hoa thuộc về nhân vật đức cao trọng vọng nhất ở xưởng máy móc, cứ việc đã qua thời gian đến nhà ăn, nhưng đầu bếp ở nhà ăn, vẫn có thể làm ra đồ ăn.

Ba người ở nhà ăn bắt đầu ăn cơm, xưởng trưởng Lý cũng bắt đầu tìm hiểu một chút tình huống.

“Vừa rồi ai làm cho ông tức thành như vậy?”

Xưởng trưởng Lý nói một câu, ông Trương Khải Hoa lập tức bắt đầu tức giận.

“Đừng nói nữa, cái tên lãnh đạo chó má từ thành phố Bắc Kinh tới, chưa chạm qua một cái đinh ốc nào, liền ở kia chỉ huy công nhân làm việc, cái này không đúng, cái kia không đúng.”

“Một cái thứ chỉ có lý luận suông, cứ giả vờ với tôi, tôi không thèm phản ứng với bọn họ.”

An Ninh đang ăn cơm, bỗng dừng chiếc đũa lại.

“Tôi cũng là người có lý luận suông.”

An Ninh nói xong, ông Trương Khải Hoa nhanh chóng nói tiếp: “Cô thì không tính.”

“Tại sao lại không tính?”

An Ninh hỏi một chút: “Tôi cũng chỉ vẽ bản vẽ thôi.”

“Đứa nhỏ ngốc, cô vẽ xong bản vẽ, liền biết chuyện của mình xong việc, quản tốt phần kia của chính mình, nhưng có người ——”

“Khụ khụ khụ khụ —— khụ khụ khụ khụ khụ ———”

Kim Chính xưởng trưởng của xưởng máy móc đi vào nhà ăn, thiếu chút nữa ho cả phế quản ra.

Ông Trương Khải Hoa cứ việc bất mãn, nhưng mà nên cho mặt mũi vẫn phải cho, không thể cứ trốn đi ra ngoài mắng được.

Ông ta cho An Ninh một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, tự mình đứng lên, miễn cưỡng chào hỏi một lời với vài người vừa tiến vào.

“Ây da, đây không phải là An Ninh sao, sao hôm nay lại có thời gian tới đây.”

Kim Chính cũng thích An Ninh, đặc biệt là bản vẽ mà An Ninh vẽ ra, ông ta vô cùng ngạc nhiên.

Kim Chính dùng giọng nói quen thuộc, làm người bên cạnh tới từ thành phố Bắc Kinh, có chút cảm giác bị bỏ qua.

“Hai vị này là?”

Kim Chính đưa lưng về phía người hỏi chuyện, thật sự che giấu rất sâu và trợn trắng mắt lên, ngược lại tươi cười đầy mặt giới thiệu: “Vị này chính là xưởng trưởng Lý của xưởng dệt, vị này chính là An Ninh.”

“Vị này chính là Giang Đông Thành, lãnh đạo tới từ thành phố Bắc Kinh.”

Vài người chào hỏi lẫn nhau, người đàn ông kêu là Giang Đông Thành, khoảng 40 tuổi, đeo một cái mắt kính gọng vàng, có vẻ rất có văn hoá.

“Xưởng trưởng Lý, chào ông.”

Một lời chào hỏi kết thúc, còn An Ninh, ông ta không quan tâm.

Ông Trương Khải Hoa muốn nói gì đó, lại bị xưởng trưởng Lý ấn ở dưới mu bàn tay một chút.

An Ninh đang ăn cơm, lúc này cũng ngừng lại, rất lễ phép chào hỏi với xưởng trưởng Kim.

“Xưởng trưởng Kim, chào ông.”

An Ninh nói xong, liền ngồi xuống.

Có lẽ cô không hiểu nhiều cách con người ở đây lui tới với nhau, nhưng mà cô hiểu công bằng.

Người khác không chào hỏi với cô, vậy đối với cô mà nói chính là người xa lạ, đương nhiên cô cũng sẽ không đi chào hỏi.

Toàn bộ người ở đây ngoại trừ Giang Đông Thành ra, ba người khác đều mừng thầm ở trong lòng một chút.

Đến nỗi Giang Đông Thành, nhìn An Ninh lắc đầu một cái, kiểu lắc đầu của người lớn đối với con nít.

“Tuổi còn nhỏ, còn phải tăng cường sự lễ phép.”

An Ninh vốn dĩ đã ngồi xuống, dùng ánh mắt đen trắng nhìn thẳng Giang Đông Thành.

“Tuổi lớn, uổng công học lễ phép.”

Lần đầu tiên, Giang Đông Thành bị người khác nói như vậy, không đúng, cũng không phải lần đầu tiên, ông ta còn có một đứa con ngỗ nghịch.

Cho dù như thế nào, ông ta cũng rất ít khi bị đối xử như vậy.

“Xưởng trưởng Kim, xưởng máy móc của mấy người có ý kiến với thành phố Bắc Kinh của chúng tôi sao?”

Xưởng trưởng Kim bị hỏi, nở nụ cười tươi nhất của mình ở trên mặt.

“Lời này từ đâu ra vậy, đồ ăn tốt nhất của nhà ăn chúng tôi, đều lấy ra tới rồi.”

Giang Đông Thành không lên tiếng cười lạnh một chút, giữ sự kiêu ngạo của chính mình, giả vờ như rộng lượng nói: “Cứ như vậy đi, một đứa bé mà thôi.”

“Ông Trương, tôi tới tìm ông.”

Giang Đông Thành nói sang chuyện khác, ra vẻ nhẹ nhàng rộng lượng lấy ra một bản vẽ, đưa cho ông Trương.

Trương Khải Hoa cứ việc không thích, nhưng vẫn mở ra bản vẽ, trải ra trên bàn cơm rồi nhìn thoáng qua.

“Ông muốn tôi xem cái gì?”

Ông ta là công nhân kỹ thuật, vừa cầm máy móc lên tay liền biết làm như thế nào, nhưng bản vẽ này, có chỗ xem hiểu, có chỗ xem không hiểu.

Một phần bản vẽ kia của An Ninh, ông ta xem hiểu, vẽ rất rõ ràng.

Một phần bản vẽ này, hận không thể viết sách cả ngày, ông ta xem không hiểu.

Giang Đông Thành lập tức tìm được cảm giác tồn tại của chính mình, cảm giác vô cùng ưu việt đi đến bên cạnh Trương Khải Hoa, dùng một ngón tay, rất có khí thế nói lên.

“Đây là máy ủi đất mà tôi tự mình thiết kế, chủ yếu dùng cho công trình xây dựng, ông xem nơi này —— “

“Ông viết sai rồi.”

An Ninh nói một câu, đánh gãy lời nói của Giang Đông Thành, trên mặt ông ta có vẻ cười nhạo nhìn An Ninh.

“Cô gái nhỏ, cô đã tốt nghiệp cấp ba chưa? Cô từng học đại học chưa? Biết cái gì là máy móc không?”

Vẻ mặt của An Ninh cũng hơi không vui, ăn một bữa cơm cũng không bớt lo.

Cô ngẩng đầu lên, buông chiếc đũa xuống, tinh tế đặt ở bên cạnh mâm đồ ăn.

“Tôi chưa từng học cấp ba, cũng chưa từng vào đại học, máy móc chính là tất cả đồ vật có thể tiết kiệm sức người.”

An Ninh để ngón tay lên một đơn vị đo trên bản vẽ thiết kế nói: “Đơn vị đo ở nơi này sai rồi, sai một ly, đi một dặm. Ở trong máy móc, một mm cũng không thể sai.”

“Thiết kế của ông có thành công hay không, là tính toán trên cơ sở sai lầm, cho nên, bản thiết kế của ông không được thành lập.”

An Ninh nói rất chắc chắn, làm cho ông Trương Khải Hoa cẩn thận nhìn chằm chằm lên bản vẽ, liều mạng tìm chứng cứ để ủng hộ quan điểm của An Ninh.

“Đúng đúng, An Ninh nói rất đúng, cái khác tôi xem không hiểu, nhưng là bên trong linh kiện này, không có khả năng là mười centimet, cái này quá lớn!”

Ông Trương lập tức ngẩng đầu, An Ninh đã không chỉ được tính là thông minh nữa rồi.

Cô gái này thật là giỏi!

Chỉ liếc mắt một cái, cô liền tìm được vấn đề, tinh chuẩn, là thiên tài trong thiên tài!

Ông Trương Khải Hoa che giấu sự kích động của mình, mặt không có cảm xúc nhìn Giang Đông Thành vốn dĩ không tin, nhưng hiện tại đang nhìn bản vẽ.

Giang Đông Thành nhìn một lần từ đầu tới cuối, ông ta thật sự tính sai rồi.

Ở bước tính toán ngay từ đầu, ông ta nghĩ sai đơn vị rồi.

“Đúng là có một chút sai lầm nhỏ, chỉ cần điều chỉnh một chút thì tốt rồi.”

Giang Đông Thành không cảm thấy đây là việc lớn, nhìn An Ninh nói với giọng điệu giáo dục: “May mắn tìm được một học sinh tiểu học cũng sẽ biết đơn vị đo, không có nghĩa là cô biết làm cái này, cô bé, cô vẫn cần học tập nhiều hơn.”

An Ninh cười.

Cười vô cùng rạng rỡ.

Có người công kích cô bằng từ ngữ, sao cô có thể quên điều mà giáo viên đã dạy đâu.

“Một người mà có thể tính sai đơn vị đo của học sinh tiểu học, sau khi phạm phải một sai lầm này, cho rằng chính mình chỉ phạm vào một chút sai lầm nhỏ, nhất định không đi được xa trên con đường khoa học.”

“Ông vẽ bản vẽ, cũng đã chứng minh được điểm này.”

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên khẩn trương.

Tuy An Ninh không cao bằng Giang Đông Thành, nhưng khí thế cả người cô lại tốt hơn.

Giang Đông Thành cũng sửng sốt không nói nên lời, chỉ có thể tức muốn hộc máu nói một câu: “Trẻ con thì biết cái gì!”

“Đúng là không hiểu nhiều lắm, chỉ là hiểu nhiều hơn ông một chút mà thôi.”

An Ninh lại cười như cũ, cô nói xong, không hề bị ảnh hưởng chút nào mà ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Bình tĩnh kiểm soát tình hình, ai thắng ai thua, vừa xem liền hiểu ngay.

“Xưởng trưởng Kim, đây là cách mấy người đối xử với khách sao!”

“Hả?” Xưởng trưởng Kim lập tức giả vờ hồ đồ nói: “Cái này, cô ấy không phải là người của nhà máy chúng tôi! Tôi không có địa vị gì để nói cô ấy.”

“Vậy phải làm sao.”

Xưởng trưởng Kim dùng vẻ mặt ảo não nhìn Giang Đông Thành, Giang Đông Thành cầm lấy bản vẽ trên mặt bàn, hận chính mình không có ống tay áo thật dài, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi.

Ông Trương Khải Hoa, liếc mắt một cái mở miệng hỏi: “Xưởng trưởng, không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, không ảnh hưởng đến tôi.”

Xưởng trưởng Kim rất tự tin ngồi xuống, mỉm cười vui vẻ nhìn An Ninh.

“Ăn no chưa, lại ăn thêm một chút đi, tôi nói đầu bếp lại làm cho cô hai món ăn.”

“Không cần, tôi đã ăn no rồi.”

An Ninh ăn xong một miếng bánh bao cuối cùng, lại tiếp tục buông chiếc đũa, đến nỗi chuyện vừa rồi, đã đi qua thì chính là đi qua.

“Xưởng trưởng Kim, mấy người tìm tôi có việc gì sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play