Ở chợ, một người phụ nữ chặn chị dâu cả lại và bắt đầu nói không ngừng, nước bọt văng khắp nơi.
An Ninh không nhịn được lùi lại một bước, thậm chí trong lòng còn phàn nàn, Lâm Thúy Hoa so với bà ta quả thực là yên tĩnh hơn.
“Quế Phân, cô chờ một lát, em trai của cô cũng tới.”
“Tôi đi gọiem trai cho cô, cô chờ một lát!”
Người phụ nữ này nhìn giống như là muốn xem kịch vui nhiều hơn là có lòng tốt giúp đỡ.
Chị dâu cả Chu Quế Phân dùng sức kéo tay bà ta ra, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Không cần, tôi không muốn gặp chút nào.”
“Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thúy Hoa chỉ đợi Chu Quế Phân nói câu này, thế là bà ấy nắm lấy tay Chu Quế Phân, quay người rời đi.
“Đi thôi, An Ninh!”
“Vâng!”
An Ninh đi theo hai người, người phụ nữ phía sau vội vàng hét lên hai tiếng, sau đó gấp gáp quay lại tìm người.
“Vội cái gì chứ!”
Người phụ nữ kia dậm chân, xoay người lại, nhổ một ngụm nước bọt rồi rời đi.
Lâm Thúy Hoa ở phía bên kia đang nói chuyện với Chu Quế Phân.
“Không phải mẹ nhiều chuyện, ba mẹ con thật sự không tốt lành gì, đặc biệt là em trai con.”
“Mẹ, con biết rồi, con không muốn nói chuyện liên quan đến bọn họ.” Chu Quế Phân chân thành nói, cô ấy ghét bọn họ, thậm chí còn hận cái nhà đó.
Lâm Thúy Hoa gật đầu và không nói gì thêm nữa.
Dù có tệ đến đâu thì đó vẫn là gia đình ruột thịt của cô ấy, bà ấy nói hai câu này đã thật quá đáng rồi.
Ba người tiếp tục đi mua sắm, An Ninh không biết giữa chị dâu cả và gia đình mẹ đẻ có mâu thuẫn gì nên cũng không hỏi nhiều.
Sau khi mấy người đi loanh quanh một lúc, An Ninh bị Lâm Thúy Hoa sai đi tìm xe bò của thôn, chiếm hai chỗ ngồi, có rất nhiều người nên bọn họ đi rất chậm.
“Dạ!”
An Ninh chạy ra khỏi đám người, đi về phía xe bò.
An Ninh rời đi không bao lâu, người phụ nữ trước đó dẫn theo một người đàn ông mặt đầy dầu mỡ đi tới.
“Nhanh lên, đó không phải là chị gái của cậu sao!”
Người phụ nữ không muốn biểu hiện quá rõ ràng là mình đang xem một vở kịch hay, Chu Quế Phân bị ngăn cản lại lập tức buột miệng nói.
“Lý Đại Hoa, bà có bệnh à!”
“Cô đang nói cái gì vậy? Không phải tôi đang giúo hai chị em cô đoàn tụ sao? Thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu.”
Lý Đại Hoa liếc mắt một cái, bĩu môi đứng ở bên cạnh xem trò vui.
Lâm Thúy Hoa nắm lấy cổ tay của Chu Quế Phân, nghiêng người che chắn cho Chu Quế Phân và nói: “Em trai của con dâu tôi, có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì tránh ra.”
Chu Quang Tông hoàn toàn không để ý đến Lâm Thúy Hoa, nhìn chung quanh rồi cười khẩy một tiếng.
“An Quốc Khánh không có tới à.”
Một câu nói này, nói với vẻ mặt đắc ý.
Đúng là Chu Quang Tông sợ An Quốc Khánh, bị An Quốc Khánh đánh không biết bao nhiêu lần, tên kia thật sự đang ôm ý định đánh chết anh ta.
“Chu Quang Tông! Nếu mày dám chạm vào một ngón tay của tao, An Quốc Khánh sẽ đánh chết mày.”
Chu Quế Phân đứng thẳng người, không cho chính mình mất bình tĩnh.
Chu Quang Tông bằng tuổi cô ấy, bọn họ cũng chính là chị em sinh đôi.
Nhưng hai người từ nhỏ đã không hợp nhau, từ nhỏ đến lơn Chu Quang Tông ăn đến người cao to, còn Chu Quế Phân lại là món đồ chơi của anh ta, là món đồ chơi để đánh.
Chu Quang Tông là con trai duy nhất trong nhà họ Chu, ba chị gái ở trên đều làm trâu làm bò nuôi dưỡng anh ta.
Chu Quế Phân thì khác, cô ấy không phục.
Mỗi lần cãi nhau với Chu Quang Tông cô ấy đều không phục, có ba mẹ nhà nào mỗi lần sau khi hai đứa con đánh nhau đều sẽ đánh cô ấy một trận, Chu Quế Phân vẫn không phục.
Nhưng cái bóng bị Chu Quang Tông đánh lâu ngày vẫn khiến trong lòng Chu Quế Phân có chút khó chịu.
Đối diện Chu Quang Tông nghe thấy tên An Quốc Khánh, vẻ mặt liền trở nên hung dữ, đá vào bụng Chu Quế Phân.
“Đừng dọa tao!”
“Tao nói cho mày biết, Chu Quế Phân, tao sắp kết hôn rồi, mày mau chuẩn bị cho tao một ngàn đồng tiền tiền sính lễ.”
“Tao biết nhà họ An đang kiếm tiền từ việc kinh doanh!”
“Mày không đưa cho tao, tao sẽ để ba mẹ khiêng quan tài đến cửa nhà chòng mày khóc!”
Chu Quang Tông kiêu ngạo, vẻ mặt khinh thường.
“A —— bụng của tôi ——”
Chu Quế Phân chỉ cảm thấy trong bụng đau nhức, giống như có thứ gì đó đang chảy ra, cô ấy tưởng mình nhớ không đúng,đã lâu rồi cô ấy không đến kỳ kinh nguyệt, liền ôm lấy Lâm Thúy Hoa, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
“Mẹ —— bụng của con.”
“Mẹ ở đây, mẹ ở đây, con đừng cử động, con đừng cử động.”
Lâm Thúy Hoa cũng đã sinh mấy đứa con rồi, trong nháy mắt liền hiểu ra.
Hai vợ chồng thằng cả đã muốn có con trong nhiều năm, khi còn nhỏ Chu Quế Phân đã bị Chu Quang Tông đẩy vào trong hang băng, khiến cơ thể cô ấy bị tổn thương và rất khó mang thai.
Nếu thật sự có thai.
Lâm Thúy Hoa trừng mắt nhìn Chu Quang Tông, hét to hết sức có thể: “An Ninh ——”
An Ninh đang đợi trên xe bò ở đằng xa liền nhảy xuống xe bò lao về phía trước, lao vào đám đông.
“Mẹ, chị dâu cả, làm sao vậy!”
An Ninh ngồi xổm trên mặt đất, tinh thần lực bộc phát ra, tròng mắt cũng trở nên to hơn.
Có sinh mạng trong bụng chị dâu cả.
“Chị dâu đừng sợ, không sao đâu, có em ở đây, em sẽ không để chị xảy ra chuyện gì đâu.”
Tinh thần lực của An Ninh hình thành một kết giới, trong nháy mắt bao bọc tử cung của chị dâu cả và kiểm soát dòng chảy bên trong.
“Mẹ, chúng ta đến bệnh viện đi.”
An Ninh bế chị dâu cả lên, vừa rời đi thì bị một người đàn ông chặn đường.
“Cô là An Ninh, lớn lên trông thật nhỏ bé.”
“Con gái, đánh cậu ta đi!”
Lâm Thúy Hoa nói xong, An Ninh liền đá anh ta một cái, Chu Quang Tông ngã xuống mương bên cạnh.
“Chu Quảng Tông, cậu chờ đi, chuyện này còn chưa xong đâu!”
Lâm Thúy Hoa không có thời gian để ý tới Chu Quang Tông, bà ấy cùng An Ninh đi về phía xe bò.
Người lái xe bò cũng biết tính mạng con người đang bị đe dọa nên nhanh chóng đưa ba người An Ninh đến bệnh viện.
Một số người trong thôn đi cùng nhau tới đây, thấy như vậy liền bắt đầu chạy về thôn để báo tin cho nhà họ An.
Chợ cách trấn trên không xa, đến cổng bệnh viện, An Ninh ôm chị dâu cả vào.
Lâm Thúy Hoa vẫn muốn đưa tiền, nhưng người lái xe bò lại nói: “Quay lại làm, nhanh chóng đi đi.”
“Này, này, này!”
Lâm Thúy Hoa lo lắng đi theo phía sau, lúc này Chu Quế Phân đã được đặt trên giường bệnh và đang được bác sĩ kiểm tra.
“Mẹ, mẹ ở lại đây chờ con đi làm thủ tục.”
“Được.”
Lâm Thúy Hoa vào phòng, An Ninh chạy ra ngoài làm thủ tục.
Sau khi cô làm thủ tục xong thì quay trở lại phòng, thấy sắc mặt Lâm Thúy Hoa đã khá hơn rất nhiều, chị dâu đang lau nước mắt, nhưng không còn sợ hãi như lúc nãy.
“Mọi chuyện thế nào rồi! Không sao chứ?”
“Không sao, không sao cả, về nhà tịnh dưỡng thật tốt là được.”
Lâm Thúy Hoa vừa lau nước mắt vừa nói, thật không dễ dàng, thật không dễ dàng.
An Ninh bước lên phía trước cùng bác sĩ tìm hiểu tình hình cụ thể.
“Tạm thời đừng cử động. Cô ấy cần phải ở lại bệnh viện hai ngày. Cần phải duy trì chế độ dinh dưỡng. Ngoài ra, cơ thể cô ấy bị nhiễm hàn khí quá nghiêm trọng. Tốt nhất là có lộc nhung hay thứ gì đó để bồi bổ, nếu không sẽ không thể giữ được cái thai.”
An Ninh ghi nhớ rồi ra ngoài làm thủ tục nhập viện, khi quay lại, cô bế Chu Quế Phân vào phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ và chị dâu cả ở đây, con về nhà lấy chút đồ.”
“Được rồi, con nhớ lấy một ít hạt kê, trứng, đường đỏ, gừng, táo tàu, cả nồi và chảo nữa.”
“Được rồi, con nhớ rồi.”
Lâm Thúy Hoa lải nhải nói một đống, sau khi An Ninh ghi nhớ liền đi ra ngoài.
Vừa đến cửa bệnh viện, cô đã nhìn thấy An Quốc Khánh đạp xe đạp tới.
“Em gái!”
“Chị dâu cả không sao đâu, chị dâu cả mang thai rồi!”
Một câu nói của An Ninh, làm hai chân An Quốc Khánh trở nên mềm nhũn, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra.
“Chị dâu cả của em đâu?”
“Anh cả, chị dâu cả ở bên trong, em dẫn anh đi.”
Cảm xúc An Ninh có chút hụt hẫng, đối với biểu hiện của An Quốc Khánh cô thật không hiểu, nhưng trong lòng cô lại có chút cảm động.
Cô đỡ An Quốc Khánh đứng dậy, dẫn anh ấy đến phòng chị dâu cả nằm, sau khi nhìn anh ấy đi vào, cô dừng lại một lúc rồi lại rời đi.
An Ninh đạp xe đạp mà An Quốc Khánh đạp tới, đi về phía thôn.
Khi An Ninh về đến nhà, nhìn thấy An Quốc Minh sốt ruột đi lại trong sân, theo sau là con gà trống lớn, một bước cũng không rời, bám sát theo sau.
“Anh hai.”
“Em gái, chị dâu cả thế nào rồi?”
“Không sao rồi, chỉ là bây giờ không tiện cử động, phải nằm viện hai ngày mới có thể về nhà.” An Ninh dựng xe lại, nói tiếp: “Em về để lấy chút đồ đạc, nấu cơm cho chị dâu cả.”
“Không sao là tốt, không sao là tốt.”
An Quốc Minh cùng An Ninh bắt đầu thu dọn đồ đạc, anh ấy đã ở nhà dưỡng thương khá lâu nên đối với vị trí của mọi thứ trong nhà anh ấy rất quen thuộc.
“Ngày mai anh phải đến mộ tổ tiên nhà họ An để đốt một ít tiền giấy, trong khoảng thời gian này gia đình chúng ta xảy ra khá nhiều chuyện.”
“Đúng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người truyền tin tức lại cũng không giải thích rõ ràng.”
An Ninh lấy gạo kê và trứng từ tay An Quốc Minh, cô lắc đầu nói: “Em cũng không biết.”
An Ninh nói đến đây, có chút buồn rầu nói: “Do em đã đi đến chỗ xe bò trước, nếu em không đi thì sẽ không có chuyện gì.”
An Quốc Minh lấy ngón tay gõ nhẹ vào đầu An Ninh.
“Em nghĩ lung tung gì vậy? Cuộc sống của gia đình chúng ta bây giờ tốt hơn trước bao nhiêu, có chút va chạm là chuyện bình thường, liên quan gì đến em.”
An Ninh mím môi cười, nhớ ra điều gì đó liền nói: “Trước khi đi vào chợ, ba mẹ con đã gặp một người phụ nữ nhắc đến em trai của chị dâu, sau đó mẹ kêu em đánh một người đàn ông. Người đàn ông đó tên là... Chu Quang Tông.”
“Chu Quang Tông!”
An Quốc Minh và An Ninh cùng nhau nói ra cái tên này, trên mặt lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn và chán ghét.
“Lại là thằng khốn nạn đó, vẫn là đánh quá nhẹ rồi.”
“Anh hai, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
An Quốc Minh liếc mắt nhìn An Ninh, không chút che giấu nói.
“Chu Quang Tông đó là con trai duy nhất trong nhà chị dâu cả, cả nhà đều là bệnh hoạn và thiên vị cậu ta, chỉ có chị dâu cả là không nghe lời cậu ta.”
“Thằng khốn đó dùng nhiều cách khác nhau để ức hiếp chị dâu cả.”
An Quốc Minh nói đến đây lại không muốn tiếp tục nói về những trải nghiệm mà chị dâu cả không muốn nhắc đến, nên anh ấy cũng không muốn nói nữa.
An Ninh hiểu được đại khái, ánh mắt trở nên dữ tợn.
“Chúng ta đi đánh anh ta.”
“Đừng gấp gáp, đợi anh cả về đã.”
An Ninh gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi lại đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, cô đưa đồ cho Lâm Thúy Hoa, Lâm Thúy Hoa ở lại, An Quốc Khánh và An Ninh cùng nhau trở về thôn Thập Lý Câu.
Việc đầu tiên An Quốc Khánh làm khi về đến thôn Thập Lý Câu là tìm cây gậy vừa tay nhất và bắt đầu đi từng nhà gọi người.
An Ninh vẫn luôn đi theo An Quốc Khánh, lúc này anh cả trông đặc biệt ngầu.
Anh ấy đi đến nhà nào cũng có người theo ra ngoài, tay cầm gậy gộc theo sau anh ấy.
An Quốc Khánh gọi xong một vòng liền giơ tay lên hét lớn.
“Chu Quang Tông!”
“Chu Quang Tông!”
“Chu Quang Tông!”
An Ninh nhìn đám người phía sau, đều kêu tên Chu Quang Tông, rồi cùng An Quốc Khánh đi cùng một hướng.
An Ninh theo sau, em trai An Quốc Bình cũng tới, đi bên cạnh An Ninh.
“Chị.”
“Ừm, đây đều là?”
“Hả? Họ đều là có họ hàng với nhà họ An chúng ta.”
An Quốc Bình một tay chỉ về phía trước, giới thiệu với An Ninh dượng ba và chú sáu.
“Dù sao bọn họ đều là người nhà họ An.”
An Quốc Bình cúi đầu nhỏ giọng nói với An Ninh: “Ba chúng ta nói, trước đây chúng ta là dòng dõi của nhà họ An, sau này tình thế thay đổi, mới tiếp nhận người họ khác đi vào, và biến thành một cái thôn.”
An Ninh gật đầu, chỉ vào một vài người và nói: “Bọn họ không phải họ An sao?”
An Quốc Bình nhìn qua và nói: “Không phải họ An nhưng đều là người ở thôn chúng ta. Nếu người trong thôn không đoàn kết, trước đây hạn hán cướp nước đều không cướp lại những thôn khác.”
An Ninh lại được dạy một bài học.
An Quốc Khánh chào hỏi những người họ An, chiếm khoảng 70% dân số trong thôn.
Nhưng càng đi thì càng có nhiều người tham gia và không còn giới hạn ở những người họ An nữa.
An Ninh không biết trận chiến này phải đánh như thế nào, nhưng có nhiều người như vậy tụ tập lại, trong lòng thật sự có chút hưng phấn.
Trên đường đi, một nhóm người to lớn cầm gậy gộc đi về phía một thôn làng.
Bất cứ ai nhìn thấy đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhiều người đi theo xem náo nhiệt, phút chốc càng có nhiều người hơn.
Hai thôn làng cách nhau không xa, đó là lý do tại sao An Quốc Khánh và Chu Quế Phân ngay từ đầu đã quen biết nhau.
Khi một nhóm người vào thôn nơi nhà họ Chu sinh sống, một số đứa trẻ đã sớm nhận ra An Quốc Khánh.
“Những kẻ đã đánh Chu Quang Tông lại đến rồi!”
“Những kẻ đã đánh Chu Quang Tông lại đến rồi!”
Một số đứa bé đang chạy trên nền đất bẩn, có một đứa trẻ thậm chí còn bị mất giày vẫn tiếp tục chạy, cả thôn đều biết.
An Quốc Khánh mang theo khuôn mặt quen thuộc đến nhà họ Chu, không nói một lời liền bắt đầu đập phá đồ đạc ở đó.
Một vài người từ trong nhà họ Chu đi ra cũng không kịp ngăn cản, chỉ có thể kêu gào xé phổi.
“Bùm——”
“Rắc——”
“Rầm —— choang ——”
Chỉ vày cây gậy của An Quốc Khánh đã đập nát chuồng gà, lũ gà bên trong bay vòng vòng bị An Quốc Bình đuổi theo sau bắt lại.
“Chị, chị cầm lấy mang về cho chị dâu cả bồi bổ cơ thể.”
An Ninh nghe vậy liền vội vàng tiến lên, tóm lấy con gà mái lớn và nói với An Quốc Bình: “Em rất quen thuộc nha.”
“Vậy là, đã đến không biết bao nhiêu lần rồi, Chu Quang Tông này chắc chắn đã bị lừa đá vào đầu, không nhớ được bài học gì cả.”
Hôm nay An Ninh vừa đá Chu Quang Tông, cảm thấy ẩn dụ này không hay lắm.
“An Quốc Khánh, con đang làm gì vậy, mau dừng tay lại! Mau dừng tay lại!”
“Mẹ là mẹ của con, con dừng lại ngay!”
Mẹ của Chu Quế Phân bước tới ngăn An Quốc Khánh lại.
Hai mắt An Quốc Khánh đỏ bừng, gầm lên.
“Biến đi! Muốn làm mẹ tôi, bà không xứng!”
“Gia đình bà đều xấu xa, sao các người không đi chết hết đi!”
Ánh mắt An Quốc Khánh hung tợn tìm Chu Quang Tông, mà Chu Quang Tông bị chính ba mình che chở ở phía sau.
Không những vậy, dáng vẻ của An Quốc Khánh khiến mẹ ruột của Chu Quang Tông sợ hãi, bà ta cũng lùi lại, kiên quyết đứng trước mặt Chu Quang Tông.
“Đội trưởng đến rồi, đội trưởng đến rồi.”
Có người hét lên đội trưởng đến rồi, An Ninh nhìn thấy đội trưởng chậm rãi đi tới, nhưng khi đến trước cửa nhà họ Chu, lại lập tức chạy hai bước.
“Mệt chết tôi rồi, mệt chết tôi rồi. Quốc Khánh, cho chú chút mặt mũi đi, đừng đập nữa.”
Đội trưởng nói xong, An Quốc Khánh đặt cây gậy xuống, có chút không phục nhưng vẫn dừng lại giữ thể diện cho ông ta.
Đội trưởng gật đầu với An Quốc Khánh rồi quay lại nhìn người nhà họ Chu với ánh mắt vô cùng chán ghét.
“Được rồi, hiện tại nói chuyện đi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
An Quốc Thanh hừ một tiếng, chỉ vào Chu Quang Tông nói: “Tên súc sinh đó đá vào bụng của vợ tôi, vợ tôi đang mang thai.”
“Trời ——”
“Thật là thất đức.”
“Đó là thứ cậu ta thiếu sao, hay vốn dĩ không có chút đạo đức nào.”
“Nhìn cậu ta đúng thật là chướng mắt mà.”
Những người dân trong thôn ở xung quanh xem nào nhiệt, không ít người nhếch môi, thực sự coi thường Chu Quang Tông từ trong ra ngoài, ngay cả nhà họ Chu cũng vậy.
Đội trưởng vừa mới tới, trong lòng cũng rất chán ghét.
Ở chỗ này, có người sẽ đau lòng cho con trai, nhưng đối xử với con gái như vậy thật sự là không có ai.
Càng đừng nói đến người như Chu Quang Tông, thật là làm chuyện không phải con người mà.
“Chu Quang Tông, cậu còn có gì muốn nói không?”
“Tôi không biết Chu Quế Phân có thai!”
Chu Quang Tông nói một câu này, An Quốc Khánh liền xông tới đánh anh ta.
Đội trưởng giả vờ kéo ra, giống như đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không nắm được, liền để An Quốc Khánh lao tới.
An Quốc Khánh đánh vào sống mũi của Chu Quang Tông với độ chính xác và nhanh chóng, trong nháy mắt máu đỏ tươi liền chảy ra.
Chu Quang Tông hét lên, ba mẹ anh ta sống chết giữ chặt anh ta, bảo vệ anh ta ở sau lưng chính mình.
“Đánh đi, nếu có thể thì hãy đánh chết chúng tôi đi!”
“Quang Tông, Quang Tông!”
Đôi vợ chồng già vừa hét xong, lại có thêm hai người phụ nữ từ bên ngoài lao vào, đứng trước mặt Chu Quang Tông với vẻ mặt đau lòng.
“An Quốc Khánh, cậu dựa vào cái gì mà đánh Quang Tông!”
“Đúng vậy, cậu là tên khốn, cậu đánh tôi đi, cậu đánh tôi đi!”
Một người phụ nữ trong đó ưỡn ngực đi tới bên cạnh An Quốc Khánh.
An Quốc Khánh chán ghét lùi lại, một đám không biết xấu hổ.
“Chát!”
An Ninh lao ra, chặn trước mặt An Quốc Khánh, rồi tát cô ta một cái, sau đó chớp chớp mắt nói: “Cô kêu tôi đánh cô.”
“Tôi còn có thể tặng cô thêm một cái.”
“Chát!”
Một cái tát nữa lại đến, người phụ nữ bị đánh quay vòng vòng, cảm thấy chóng mặt và không tìm được phương hướng.
An Quốc Khánh bị An Ninh chặn lại, trong mắt hiện lên tia sáng, tốt quá rồi!
Mỗi lần đến đánh nhau, hai chị em đó đều hành động như vậy, vào mùa đông còn cố tình cởi quần áo ra, lần nào cũng khiến anh ấy không có biện pháp.
Hiện tại thì tốt rồi, nhà bọn họ còn có một em gái.
“Được rồi, được rồi, dừng lại hết đi, đừng đánh nữa.”
Đội trưởng cuối cùng lại tiến lên, bắt đầu giải quyết chuyện này.
Cuối cùng, nhà họ Chu bồi thường năm con gà mái, ba mươi bảy quả trứng, một cân đường đỏ, ba cân gạo kê và tất cả thực phẩm dinh dưỡng mà họ có thể tìm thấy ở nhà.
Trước khi rời đi, An Quốc Khánh có chút tiếc nuối nhìn Chu Quang Tông, mỗi lần như vậy, thằng khốn này đều được mấy trưởng lão ôm vào lòng để bảo vệ.
Tuy nhiên, luôn có những lúc không thể bảo vệ được.
Người dân họ An rầm rộ rời đi.
An Ninh cũng đi theo phía sau, mỗi tay xách một con gà, những thứ khác thì người trong thôn cầm giúp.
Khi mọi người trở về thôn, An Quốc Khánh nói lời cảm ơn với mọi người.
Mọi người đều không để ý mà xua tay và nói rằng lần sau nếu có chuyện gì cứ gọi bọn họ.
Khi An Quốc Khánh tiễn mọi người đi, An Ninh tò mò bước tới hỏi: “Anh cả, không cần tặng quà sao?”
“Tặng quà gì?”
An Quốc Khánh còn bối rối hơn cả An Ninh.
“Chính là giúp đỡ, không cần tặng quà cảm ơn hay gì đó sao?”
“Cái này à? Không cần, lần sau bọn họ có việc gì chúng ta cũng đi giúp đỡ, ba chúng ta nói đây gọi là dòng họ.”
An Ninh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ba người trở về nhà, An Quốc Khánh giết hai con gà rồi rồi đạp xe đi đến bệnh viện.
Trong nhà họ An chỉ còn lại bốn người An Quốc Bình, An Tam Thành, An Quốc Minh và An Ninh.
Nhưng An Quốc Minh lại ra ngoài đi dạo, hoạt động một chút để giãn gân cốt.